Chị Đại Xuyên Không!!!

Chương 11



Bánh bao tiểu công chúa mặc dù xấu xí, nhưng cũng khá ngon miệng. Dương Chi ăn rất thưởng thức, không nhịn được nhìn Minh Nguyệt tán thưởng


"Ta tưởng muội chỉ biết đùa nghịch, không ngờ lại còn biết nấu ăn cơ đấy"


Minh Nguyệt mặc dù còn đau lòng chuyện vừa rồi, nhưng cũng không thể hiện ra là bao, vẫn nhìn nàng vui vẻ thành thật nói


"Thật ra muội rất vụng về, nhưng dạo trước sống cùng Tâm Như tỉ tỉ, tỉ ấy dạy muội làm một chút món" - nàng cố gắng học, cũng là muốn sau này làm cho cái tướng quân kia.


Miệng Dương Chi khẽ cứng lại. Tâm Như? Sao nàng nghe quen tai vậy nhỉ? A! Người tình trong mộng của cẩu hoàng đế đây mà? Nàng vờ như chưa từng nghe qua cái tên này, lại hỏi


"Tâm Như tỉ tỉ là ai?"


"Tỉ ấy là nghĩa nữ của mẫu hậu, từ nhỏ đã ở cùng tẩm cung với muội. Như Nguyệt, là tên của hai chúng ta"


Dương Chi đột nhiên có chút ghen tị với nàng ấy. Một nữ nhân được mọi người yêu mến như vậy, đặc biệt là hoàng đế kia vì nàng ấy mà không màng cả tôn nghiêm đồng ý thỏa thuận với nàng.


Minh Nguyệt nói tiếp


"Nhưng hiện giờ tỉ ấy đã trở thành Tam vương phi, muội cứ ngỡ đại hội Tứ Long Thiên quốc này tỉ ấy và tam hoàng huynh sẽ về, nhưng nghe đâu, lại không thể về"


Oa, vậy chẳng phải cẩu hoàng đế sẽ rất buồn sao?


--------------


Có chút ngoài ý muốn, đêm hôm nay, hoàng thượng đại nhân chỉ thị Hiền phi thị tẩm!


"Này hoàng thượng, chẳng phải điều kiện thứ ba ta nói sẽ đến tìm ngươi sau sao? Hiện giờ mò đến đây làm chi?"


Dường như đã quen với cách ăn nói vô lễ cùng bất cần của nàng, hắn cũng không nhiều lời, cho người mang vài chum rượu đến. Nhìn nàng nhàn nhạt nói


"Uống rượu với trẫm"


Con sư tử này hôm nay đột nhiên trầm lặng lạ thường nhỉ? Nàng nhìn hắn, chẳng phải bình thường sẽ trợn mắt nhìn nàng sao?


"Ây da, hoàng đế ca ca, sao hôm nay đột nhiên muốn uống rượu? Bổn cô nương xin đính chính lại. Ta là lão bà của ngươi, không phải bạn nhậu!"


Nàng đột nhiên phát hiện, trêu nghẹo hoàng đế rất thú vị a!


Uống mônt chén rượu, hắn nhìn nàng nghi hoặc


"Bạn nhậu?"


Mở lòng đại từ đại bi nàng giải thích cho hắn


"Nghĩa là, bất cứ khi nào uống rượu cũng có nhau"


Ra là vậy, hắn khẽ cười, Hiền Phúc cung quả là nơi để hắn giải tỏa tâm trạng


"Nói rất hay, nàng chính là bạn nhậu của trẫm"


Cái gì? Không tức giận? Nhìn hắn uống ực từng bát nàng có chút tò mò. Định bụng trêu chọc hắn thêm chút nữa, nhưng đột nhiên lương tâm lên tiếng, nàng quyết định...dẹp lương tâm sang một bên, tiếp tục trêu chọc


"Úi trời, làm bạn nhậu của ta không phải đơn giản, muốn ta uống rượu với ngươi, đều phải có gì trao đổi chứ?"


Hàn Lạc Thần đương nhiên còn tỉnh táo, nhìn nàng trừng mắt, nàng làm việc tốt cho ai đó một lần thì sẽ chết sao? Lần nào cũng sống chết đòi điều kiện. Cái nữ nhân thực dụng này


"Được, điều kiện thứ ba, nàng nói đi"


"Không tính"


Hắn nhìn nàng nhíu mày, Dương Chi nhanh chóng nói thêm


"Đó là chuyện về người tình của hoàng thượng, còn chuyện này là điều kiện làm bạn rượu của ta? Thế nào? Nếu không muốn thì ngươi đi kiếm phi tần khác đi, ta rất buồn ngủ a" - nàng cũng không tính là quá đáng, ở hiện đại người có thể cùng nàng uống rượu đếm trên đầu ngón tay!


Hắn suy nghĩ một lát, ở hậu cung này, không một phi tần nào giống như nàng. Trước khi để ý đến nàng, hắn chưa từng nghĩ sẽ đến tẩm cung của phi tần mà không thị tẩm, cũng chưa cùng một phi tần nào uống rượu thâu đêm, lại càng không mang chuyện của Tâm Như đi tâm sự cùng một phi tần. Quả thật, mọi thứ đều bị cái nữ nhân này làm đảo lộn. Cuối cùng cũng nhượng nàng một bước


"Nàng quả là người cơ hội, uống rượu với trẫm, nàng muốn sao cũng được"


Đôi mắt Dương Chi sáng rực, quả nhiên là người có tiền, lời nói cũng dứt khoát quá đi, bất quá nàng rất thích. Dạo gần đây, tiền thưởng trong cung dành cho Hiền phi không ít cũng không nhiều, chỉ là nàng rất thường xuyên thưởng bạc cho hạ nhân. Người ta bảo, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cho họ một chút bạc, họ làm việc càng có tâm hơn. Nàng có lẽ cũng không cần tiền lắm, nhưng hiện giờ, Hàn Lạc Thần đã cho nàng xuất cung, ra bên ngoài đương nhiên cần không ít bạc, nàng còn có dự định mở một quán ăn, ra ra vào vào còn có nơi nghỉ chân a.


"Cho ta tiền" - vì thế nàng thẳng thắn nói


"Cái nữ nhân trơ trẽn này?" - giọng hắn có chút đanh lại. Bất quá, không phải vì tức giận, mà chính là ngạc nhiên. Sau đó lấy lại tinh thần nhìn nàng cười nhẹ


"Trẫm chưa từng gặp phải một nữ nhân nào như nàng"


Nàng cũng không ngại hắn chê bai, lại thành thật nói


"Bởi vì ta không giống như họ, ta đến từ một nơi khác"


Hàn Lạc Thần nghe xong, lại hiểu lời nàng nói chính là nàng đến từ Linh Nam, không giống như nữ nhân khác của hắn, đến từ Linh Bắc, nên cũng không truy cứu thêm, lại uống một chén, nhìn nàng đang ngồi đối diện nói


"Hiện giờ, trở thành 'bạn nhậu' đã được chưa?"


Dương Chi cười haha, lại cũng tự rót cho mình chén rượu, tự cụng vào chén của hắn, rồi làm như quan tâm hỏi thăm


"Sao thế hoàng thượng đại nhân? Có phải Tam vương phi không trở về?" - nàng trong lúc nói chuyện với hắn đột nhiên nhớ đến chuyện này


Hắn nhìn nàng có chút ngạc nhiên


"Là Minh Nguyệt nói cho ta biết" - nàng bồi thêm một câu


"Các nàng rất thân?"


"Cũng có thể nói như vậy"


Hàn Lạc Thần lại được một phen ngạc nhiên, muội muội của hắn trước giờ chỉ ngoan ngoãn với mẫu hậu hắn và Tâm Như, còn đối với những nữ nhân khác, đều ngông nghênh không xem ai ra gì, hiện giờ, lại có vẻ rất thân thiết với Dương Chi, nàng là có mị dược sao? Hắn đối với nàng, cũng có chút cảm tình.


"Ngươi cũng đừng quá thất vọng, ta nghĩ ngươi đã không dùng uy quyền của hoàng đế mà cướp nàng lại, cũng có nghĩa ngươi cũng đã chấp nhận, vậy mau mau tìm một nữ nhân khác, cùng sinh con, sống hạnh phúc đi a"


Nàng lại uống thêm một chén, quả thật rượu rất ngon


Hàn Lạc Thần không nhìn nàng, hắn nghi hoặc về nữ nhân này rất nhiều, nàng thật sự thuần khiết đơn giản đến nỗi muốn hắn tìm nữ nhân khác, lại không mưu cầu hậu vị kia. Hay do nàng che giấu kĩ càng, làm hắn chinh trường nhiều năm cũng khó có thể nắm bắt?


"Hậu vị, trẫm chỉ dành cho người trẫm yêu"


Hắn nghiêm túc nói, đổi lại là tiếng cười giòn tan của nàng


"Hoàng thượng a hoàng thượng, ta đây không ngờ ngươi lại là kẻ si tình đấy"


Mặt hắn có chút đỏ, thật không nghĩ đến, đường đường là đại hoàng đế oai phong khắp chốn, nay lại bị cái nữ nhân nhỏ bé này trêu chọc. Giọng hắn khàn khàn


"Uống đi"


Sau đó, vẫn còn rất nhiều tiếng cười chưa dứt.


Không biết bọn họ đã uống bao nhiêu và đã nói những chuyện gì, chỉ là hiện giờ Hàn Lạc Thần đầu óc đã có chút oang oang, hắn khẽ đưa tay lên thái dương bóp nhẹ một cái, nhìn sang Dương Chi ngồi đối diện đã ngục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, có chút đánh giá hắn khẽ lấy tay vén những sợi tóc rũ xuống gương mặt thon nhỏ của nàng


"Nàng thật đặc biệt, nữ nhân ở Linh Nam quốc đều như vậy sao?" - hắn định chạm lên gương mặt nàng, thật mị hoặc. Nhưng cuối cùng, hắn thu tay về khẽ cười trước hành động kì lạ của mình


Mặt hắn đột nhiên đanh lại. Cái nữ nhân này thật sự đã ngủ? Hay lại giống như lần trước lừa gạt hắn? Hắn gọi hai tiếng, cũng xác định nàng đã ngủ. Giống như lần trước ôm nàng trở về giường, nàng trong lòng hắn cọ cọ tìm tư thế thích hợp, lại khiến nam nhân đang có men rượu vào ban đêm như hắn nhất thời cứng ngắc. Hắn nằm xuống cùng nàng, không kiềm chế được vuốt ve gương mặt nàng. Nàng lúc ngủ trong thật bình yên, không nháo, không hư như khi còn thức. Đối với hắn mà nói, phi tần là người làm ấm giường, là công cụ giải tỏa cho hắn, hắn muốn sẽ đến, không muốn sẽ đi, tự ý quyết định mọi thứ.


Đối với Mặc Dương Chi nàng, một phi tần của hắn, đương nhiên hắn cũng có thể tùy ý định đoạt, cũng có thể cưỡng đoạt nàng ngay bây giờ. Nhưng thâm tâm hắn lại muốn nàng tự mình dâng hiến và đồng thuận. Có thể nói, hắn tôn trọng nữ nhân này.


Sáng sớm hôm sau, quả nhiên kì lạ khi nàng thức dậy sớm hơn mọi khi, sớm hơn cả Hàn Lạc Thần, bắt gặp một cảnh tượng đẹp mắt trời cho. Cảnh rồng ngủ?


"Oa, ngươi đúng là yêu nghiệt a" - nàng rờ rờ lên hàng lông mày của hắn, rồi lông mi, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, cuối cùng là gò má. Có phải lão thiên quá thiên vị hắn? Vừa là con rồng đứng đầu một vùng trời, lại sở hữu tài năng và vẻ đẹp ma mị như vậy. Nàng thầm ghen tị. Lại không ý thức được nói một câu mà hậu quả gánh cả đời!


"Cùng tên cẩu hoàng đế này sinh con, tiểu bảo bối chắc chắn sẽ trở thành hot girl, hot boy vạn người mê. Mang về thế kỉ hai mươi mốt chụp vài bức ảnh, chắc chắn sẽ trở thành hiện tượng trên mạng xã hội"


"A..." - hắn..hắn thức dậy từ khi nào?


Ánh mắt hắn có chút mơ màng của một người vừa mới thức giấc, nhưng cũng không giấu được tia hứng thú trong đôi mắt. Nàng nói nhăng nói cuội chuyện gì, hắn không hiểu. Nhưng chắc chắn có một câu hắn không nghe sai được. Nàng muốn cùng hắn sinh con sao? Thật lạ lùng, hắn có cảm giác chiến thắng!


"Trẫm cũng không ngại cùng nàng sinh con" - hắn buông lời trêu chọc


Dương Chi vội vàng buông tay ra, ngồi thẳng lên tức giận nhìn hắn


"Ngươi chuyên đi lừa đảo sao?" - thức dậy rồi sao vẫn nhắm mắt nằm đấy, làm nàng nói năng lung tung, đúng là mất mặt


Hắn nhìn nàng tức giận, cũng không tiếp tục, bất quá, gương mặt nàng lúc tức giận đỏ bừng cũng thật đáng yêu đi.


"Cũng chưa đến giờ lên triều, có muốn cùng trẫm đi dạo Ngự hoa viên một chút hay không?"


Nàng có chút muốn từ chối, vì còn định ngủ thêm một chút. Nhưng đi dạo cùng hoàng thượng? Cũng không tệ!


"Được thôi"


"Vậy mau hầu hạ trẫm thay y phục"


Hắn rõ ràng nhìn thấy nàng lại bắt đầu xù lông nhím? Hắn nói gì sai sao?


"Ngươi có chân tay sao không làm? Còn nếu quá lười thì đi tìm nha hoàng của người. Ta nhắc cho ngươi biết hoàng đế đại nhân. Ta là phi tần của ngươi, không phải osin"


Hàn Lạc Thần vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng có chút thắc mắc về nàng. Tư tưởng của Hiền phi, rất khác biệt. Cũng những từ ngữ nàng dùng, hắn cũng chưa từng nghe qua? Nhưng hắn tạm thời chưa muốn biết, cái hắn quan tâm là câu nói của nàng


"Nàng vẫn biết nàng là phi tần của trẫm sao?"


"Tất nhiên" - nàng thành thật trả lời, cũng đơn giản xem hai chữ phi tần kia là cái tên gọi mà thôi


"Vậy nàng có biết bổn phận của phi tần là gì không?"


Ánh mắt quái lạ của hắn làm Dương Chi ngỡ ngàng, hắn sao nhìn nàng lạ lùng như thế. Chẳng phải từ khi xuyên không đến đây, nàng vẫn là phi tần, ngày nàng cũng ăn ngủ, kiếm trò chơi, cùng các phi tần đó cãi nhau vài bữa một chập? Mắt nàng đột nhiên dao động, phi tần là vợ hoàng đế? Làm vợ thì...


"Ngươi nói vậy có ý gì, bổn cô nương đây sẽ không cùng ngươi làm bạn giường"


Hàn Lạc Thần từ khi đăng cơ đến giờ đã qua năm năm, cũng chưa từng gặp phải vị nữ nhân nào thẳng thắn chuyện phòng the như nàng!


"Lưu Tề" - hắn có chút khó thở, rất mau gọi người vào, chuẩn bị y phục


Lưu Tề từ sớm đã thúc trực bên ngoài, rất nhanh mở cửa, một đám nha hoàn tay chậu nước, tay y phục đi vào, cúi mặt hành lễ. Rất nhanh cả hai người y phục chỉnh tề, một rồng một phượng hướng Ngự Hoa Viên mà đi


"Hiền phi, ở Linh Nam quốc, nương tử sẽ không thay y phục của phu quân mình sao?"


"A..ta.." - sao ta biết được chứ, một ngày ta cũng chưa có từng ở đó a!


"Đúng, ở chỗ ta, nam nữ đều bình đẳng như nhau" - bất quá ở thế kỉ hai mươi mốt thì nàng đã sống được mười chín năm, không keo kiệt nói cho hắn biết một chút


Hàn Lạc Thần đăm chiêu, hắn thân là đế vương một nước, đối với quốc bạn cũng có chút tìm hiểu, nhưng sao vấn đề này, hắn lại chưa từng nghe qua? Bất quá, hắn tin bản thân mình hơn, khả năng nói nhăng nói cuội của nàng hắn cũng đã lĩnh giáo qua.


"A, kia chẳng phải là Lâm quý phi sao?" - ánh mắt nàng sáng rực, rất tốt!


Rồi nàng ghé mắt nhìn Hàn Lạc Thần cảnh cáo


"Nhớ điều kiện của ngươi, biết điều thì phối hợp với ta một chút, nếu không..." - ánh mắt ranh ma cùng nụ cười của nàng nói lên tất cả


Cùng tính cách không coi ai ra gì của nàng hắn có vẻ đã quen, cũng không tức giận như ban đầu. Hiểu ý cái nữ nhân tinh nghịch này. Trong lòng cũng đã thầm đồng ý với nàng.


"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc" - Lâm Hoa uyển điệu hành lễ, giọng nói không biết có bao nhiêu là mật ngọt. Sau đó, liếc mắt nhìn nàng lại cực kì ghanh ghét


"Miễn lễ đi, nàng thức dậy sớm như vậy sao?" - hắn cũng nhu tình hỏi lại một câu


Lâm Hoa mỉm cười nhìn hắn


"Vâng, thần thiếp định đi dạo một chút, không ngờ lại gặp được hoàng thượng đang đi cùng Hiền phi muội muội"


Dương Chi không ngại ngùng, rất dứt khoát khoe khoang!


"Đêm qua hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ ta, sáng nay cùng ta đi dạo một chút. Ta thật may mắn, lại không giống như tỉ tỉ đây đi dạo chỉ có một mình a"


"Ngươi..."


"Ây da, hoàng thượng, bây giờ thần thiếp muốn chặt bỏ dàn hoa hồng kia, để trồng cẩm tú cầu có được không?"


Ai lại không biết, hoa hồng là dàn hoa mà Lâm quý phi yêu thích, nàng ta đặc biệt sai người trồng, thường ngày sẽ tắm cùng nước hoa hồng. Nay Hiền phi như nàng lại trước mặt nàng ta chặt hết? Cảm giác cũng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.