"Buông ta ra!" - nàng hoảng sợ dãy dụa khỏi sự ôn nhu này của hắn, dùng lực yếu ớt đẩy nam nhân ra
Hàn Lạc Thần từ từ buông tay, đau lòng nhìn nàng
"Đừng khóc, ta xin lỗi" - hắn đưa tay lau nước mắt nàng, lại bị nữ nhân tàn nhẫn gạt qua. Cả an ủi nàng, hắn cũng không có tư cách
Dương Chi khóc đến thương tâm, một mình chạy về phía Hàm Chi các. Hàn Lạc Thần cũng không đuổi theo nàng, có thể nói chuyện cùng nàng mấy câu đã khiến cho hắn thật thoả mãn. Hắn còn rất nhiều thời gian có thể ở đây, cho nên sẽ thật kiên nhẫn dỗ dành nàng, thật kiên nhẫn yêu thương nàng.
————————
Thái y sáng hôm sau lại một lần nữa đến Lâm Ngọc các, quốc vương thật mạnh tay, ngay cả hoàng đế Linh Bắc, đại phò mã Linh Nam lại có thể đánh đến nội thương như vậy
"Hoàng đế Linh Bắc bệ hạ, vi thần chỉ có thể kê cho ngài đơn thuốc điều hoà mạch khí. Còn lại ngài phải tự mình vận động chữa trị. Ngài nên nhớ chỉ được vận nhẹ nội công để lưu thông khí huyết, không nên sử dụng vào mục đích khác sẽ bị sung huyết, cực kì nguy hiểm"
"Được rồi, lui ra đi" - hắn chỉnh lại y phục ngồi ngay ngắn trên giường, Lưu Tề dâng lên một ly trà nóng
"Hoàng thượng, người cả tháng nay ăn uống, nghỉ ngơi cũng không đầy đủ, lại phải chịu đả thương như vậy. Tuyệt đối phải cẩn thận, người nên vì con dân Linh Bắc mà bảo toàn long thể" - Lưu Tề đau lòng nhắc nhở, đường đến Linh Nam người bình thường đi cũng phải mất đến mười hai ngày, thế nhưng giữa đường hoàng thượng lại cho thị vệ trở về, một mình đánh ngựa ngày đêm chạy đến đây vì hoàng quý phi. Y và một số thị vệ cận thân cực lực suốt mấy ngày mới đuổi kịp hoàng thượng, chỉ sợ long thể cũng là người, ngộ nhỡ xảy ra bất chấp gì y liền không gánh chịu nổi.
Hàn Lạc Thần gật đầu, hắn vốn có thể tự mình vận nội công, chỉ là mỗi lần như vậy đều nhớ đến nàng, đều hối hận đến mức nguyền rủa bản thân, khí huyết lại vì thế mà không thông
"Hàn Liệt có vấn đề gì không?" - hắn thật áy náy vì để thân đệ đệ gánh vác nặng nhọc thay hắn
Lưu Tề nhận lại ly trà, cung kính trả lời
"Có lẽ mọi thứ vẫn ổn, nô tài chưa nhận được tin tức gì từ kinh thành"
Hắn gật đầu, hắn... lại muốn đến gặp nàng nữa rồi, vì vậy cho nên liền đứng lên hướng Hàm Chi các mà đi
"Hoàng thượng, người cần nghỉ ngơi"
Hắn phất tay tỏ ý không cần để tâm, sau đó tự mình đi đến Hàm Chi các, Lưu Tề chỉ có thể thở dài đi theo hắn, hoàng quý phi thật biết các hành hạ hoàng thượng bệ hạ a!
—————————
Tô Hoài Phỉ theo hẹn mà đến Hàm Chi các dạy nàng học võ
"Hoài Phỉ ca ca, có mất thời gian của ngươi không?" - Dương Chi bước ra ngoài sân khách khí nói một câu, nàng mới dùng thiện xong y đã đến, thật đúng lúc nha. Nữ nhân đêm hôm qua không ngủ được cho nên tinh thần cũng không phải là quá tốt.
"Không có, ta mới thượng triều xong liền qua đây, không ảnh hưởng nhiều" - y nhẹ giọng giải thích cùng nàng
Nô tì mang đến cho nàng một bộ y phục thoải mái hơn, phù hợp với việc học võ, nàng vừa thay y phục xong ngoài cửa liền xuất hiện thêm một nam nhân
"Nô tì tham kiến Linh Bắc hoàng đế" - hạ nhân vẫn theo quy củ mà hành lễ với hắn.
Dương Chi lại xuống tinh thần, tại sao hắn lại đến đây! Lại huỷ hoại tâm trạng của nàng!
Hàn Lạc Thần nhìn nữ nhân của mình trong trang phục khác lạ liền nhíu mày, lại nhìn qua nam nhân khác - Tô Hoài Phỉ
"Tiểu Chi, ta đến thăm nàng" - hắn ôn nhu nhìn nàng, mang đến một cây châm ngọc tinh xảo gắn lên đầu nàng - "Tặng nàng. Trên đường đến đây ta đã mua được nó" - Hắn tự tiện gắn lên, lại trông thật đẹp mắt.
Dương Chi vội vã gỡ xuống nhét lại vào bàn tay hắn
"Ta không thích!" - sau đó nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn thất vọng đến đau lòng, cho nên không cam lòng bồi thêm một câu - "Hiện tại ta muốn học võ, không tiện đeo nó"
Hàn Lạc Thần chỉ cười nhẹ một cái, đem châm ngọc cất lại vào bên trong áo, ngạc nhiên nhìn nàng
"Nàng muốn học võ sao?" - đừng nói với hắn là Tô Hoài Phỉ kia sẽ dạy nàng? Hắn liếc mắt về phía y, chỉ thấy y cười nhẹ một cái khiêu khích hắn
Dương Chi tự nhiên cũng gật đầu, sau đó không quan tâm đến hắn rồi níu tay níu chân Tô Hoài Phỉ
"Hoài Phỉ ca ca, mau lên. Ta thật muốn bay qua bay lại trên mái nhà giống như Phí Oanh!"
Trên đầu Hàn Lạc Thần nổi lên ba vạch hắc tuyến, nàng làm hắn liên tưởng đến cảnh ngày đó nàng trốn khỏi Linh Bắc, chính là bay qua bay lại trên mái nhà sao?
Sao đó hắn lại chuyển sang ghen tị với họ Tô, đau lòng nhìn nàng, tại sao trước đây nàng cũng không có làm nũng với hắn như vậy?
Hoàng đế Linh Bắc phát hiện, dạo này hắn rất hay đau lòng...
Tô Hoài Phỉ gật đầu nhìn nàng
"Được rồi, nhưng trước tiên chúng ta nên vận động xương cốt một chút, việc học kinh công là việc lâu dài, nàng chớ gấp"
Mặc Dương Chi ngoan ngoãn gật đầu, nàng hiểu nha. Thật háo hức
"Tiểu Chi, ta cũng có thể dạy cho nàng" - hắn đáng thương đưa ánh mắt cún con nhìn nàng, võ công của hắn thật sự họ Tô kia không thể sánh được, ngày đó y bị hắn đánh đến trọng thương. Lại nói, đại hội Tứ long thiên quốc ngày đó nàng cũng không thân mật với y như vậy. Trong lòng Hàn Lạc Thần là một cỗ tự trách bản thân mình, là hắn đã tự tay đẩy nàng ra xa.
Dương Chi nhìn hắn ngạc nhiên, là chuyện gì đây? Tại sao hắn không trở lại Linh Bắc, còn ở đây kiếm chuyện với nàng. Ngày trước cũng không có nhiệt tình như vậy đi?
"Hoàng đế Linh Bắc, thần có thể dạy nàng. Ngài dù sao cũng là khách ở nơi đây, không cần bận tâm đến thú vui của công chúa chúng ta" - Tô Hoài Phỉ cứng rắn nói, hiện tại y muốn dành nàng trở về, chỉ cần nàng không nguyện ý trở lại với hắn, y cũng sẽ không ngu ngốc đẩy nàng đi.
"Trẫm không phải là khách, mà chính là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng, thú vui của nàng mới là thứ trẫm để tâm. Hình như Tô tướng quân mới chính là khách trong câu nói của ngươi" - hắn lạnh nhạt nói chuyện với hắn, cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Giống như đang nói một chuyện đương nhiên.
Chỉ là hiện tại hắn thua thật thảm hại, nữ nhân lại một chút cũng không đứng về phía hắn
"Bổn công chúa đã nói rõ ràng với ngài, chúng ta hiện tại không còn là quan hệ phu thê. Và ai là người dạy ta thì sẽ do ta quyết định, cũng không đến lượt hoàng thượng Linh Bắc phán quyết"
Tô Hoài Phỉ được thêm động lực càng lấn tới, nhìn hắn cười khiêu khích. Hàn Lạc Thần không quan tâm vẻ mặt của Tô Hoài Phỉ, chỉ thương tâm nhìn nàng, mỗi câu nói ra đều là vạch rõ ranh giới với hắn, đều là phủ nhận hắn.
"Hoài Phỉ chúng ta bắt đầu đi"
"Không được!" - hắn lại tức giận tranh giành, động tác học võ không phải hắn chưa từng học qua. Rất nhiều lần sẽ chạm tới thân thể! Nữ nhân của hắn làm sao có thể để y đụng chạm.
Ánh mắt nàng nhìn hắn giận dữ, tại sao cứ thích gây chuyện với nàng! Hắn và nàng hiện tại đều đã vạch rõ quan hệ!
"Hừ! Võ công của hoàng thượng so với tướng quân Linh Nam chắc chắn không linh hoạt bằng. Huống hồ ta cũng không to gan đến mức để hoàng đế Linh Bắc dạy dỗ" - hắn mỗi ngày đều chăm chăm phê tới phê lui tấu chương, nàng thật nghi ngờ hắn nha.
"Ta là phu quân nàng" - hắn lại nhẹ nhàng nhắc nhở nàng, nàng càng muốn vạch rõ quan hệ hắn càng muốn khẳng định lại với nàng. Cũng không thèm để ý nàng chê bai võ công của hắn
Tô Hoài Phỉ được nàng sủng nịnh cũng thật đắc ý, chỉ là y biết hắn võ công không phải tầm thường. Nhưng hiện tại y biết cơ thể hắn trọng thương, cho nên cực kì tự tin
"Nếu vậy...chúng ta so tài một chút. Ai thắng sẽ là người cùng nàng học võ?"
Dương Chi trợn mắt nhìn y, nàng cũng không có do dự mà chọn y, y lại kiếm cái trò chơi gì đây?
Cơ thể hắn hiện tại chính hắn là người hiểu rõ, nhưng để cho nàng thân mật cùng nam nhân khác là điều hắn không cam lòng nhất.
"Được"
Hắn dứt lời, Lưu Tề liền toát mồ hôi gọi nhỏ
"Hoàng thượng..." - y nhận lại chính là ánh mắt cảnh cáo của hắn, ngụ ý chính là 'câm miệng'? Làm y chỉ có thể cầu mong hoàng thượng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì
Hai người bọn họ vào thế so tài, Dương Chi đột nhiên lại có xúc cảm không lành, nàng lo lắng nhìn bọn họ, không biết là lo lắng cho Tô Hoài Phỉ hay là Hàn Lạc Thần đây?
Tô Hoài Phỉ xuất chiêu trước, có lẽ vì thiếu tự tin về năng lực của mình mà xuất chiêu cực kì âm hiểm, đều nhắm vào điểm yếu, mỗi chiêu đưa tới đều là đòn chí mạng, Hàn Lạc Thần tránh đi nhiều lần, chần chừ vận công. Cuối cùng vì y ép hắn đến vận công, một nội lực được nén ra trên người Hàn Lạc Thần, đưa tới Tô Hoài Phỉ khiến y không phòng ngự mà bị đánh úp, cơ thể y giăng đến bức tường, tường cũng vì thế nứt thành một đường. Tô Hoài Phỉ vừa tiếp đất, cũng là lúc Hàn Lạc Thần quỵ ngã.
"Hoài Phỉ!"
"Hoàng thượng!"
Dương Chi chỉ hướng mắt về phía Tô Hoài Phỉ bị đánh bay đi, lập tức chạy đến chỗ y. Chỉ đến khi nghe Lưu Tề kêu lên một tiếng, mới bất ngờ quay lại
Thần Thần...
"Tiểu Chi" - Tô Hoài Phỉ nỉ non gọi nàng - "Thật xin lỗi, ta không thắng được hắn mất rồi" - y nhẹ giọng làm cho nàng cảm thấy áy náy, không nỡ rời đi y mà đến chỗ Hàn Lạc Thần
"Hoài Phỉ ca ca, không sao. Để ta mang ngươi vào trong chữa trị" - nàng đỡ lấy Tô Hoài Phỉ, đi lướt ngang qua Hàn Lạc Thần cùng Lưu Tề.
Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ chỉ có thể ngượng cười ôn nhu nhìn nàng
"Tiểu Chi, ngày mai ta sẽ dạy nàng" - sau đó hắn cũng đứng lên, để Lưu Tề đỡ lấy mình trở về Lâm Ngọc các, có lẽ lại nên mời thái y rồi.
Lưu Tề đau lòng nhìn hoàng thượng, tại sao lại tự hành hạ mình đến mức này. Lại thầm trách hoàng quý phi thật quá tuyệt tình, một câu hỏi thăm cũng không dành cho hoàng thượng
Dương Chi từ đầu đến cuối vẫn là để ý hắn, chỉ thấy hắn rời đi, cũng không thể mở miệng, động tác của nàng liền chậm lại, mềm lòng nhìn nam nhân...
"Tiểu Chi, chúng ta vào thôi" - Tô Hoài Phỉ nhắc nhở
"A, được. Phí Oanh, em mau gọi thái y"
Nói xong, trong đầu nàng đều là hình ảnh Hàn Lạc Thần chật vật ngã trên đất, sắc mặt hắn lại trắng bệt, môi cũng lạnh nhạt đi rất nhiều. Hắn làm sao vậy? Chẳng phải hắn mới chính là người ra tay đánh Tô Hoài Phỉ, tại sao lại trở nên như vậy.
Nàng quay đầu nhìn Tô Hoài Phỉ đang ngồi trên ghế, vẻ mặt y cũng không tệ như Hàn Lạc Thần. Trong lòng nàng nóng nảy, ruột gan đều đã vì hắn mà không yên, thật muốn qua nhìn hắn một chút.