Chị Đại Xuyên Không!!!

Chương 6



"Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng đêm hôm qua di giá Hiền phúc cung?" - Lâm Hoa nắm chặt chiếc khăn xoan trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Nhũ nô tì tùy thân của nàng ta.


"Bẩm nương nương, đích xác là vậy, còn có, thị vệ chúng ta mua chuộc để đánh Hiền phi nương nương, đêm qua hắn đã bị trưởng thị vệ trục xuất ra khỏi cung"


Sáng nay, cả hậu cung lộ ra tin tức hoàng thượng ban ngày hạ đánh Hiền phi bảo vệ Lâm quý phi, ban đêm lại di giá đến thăm, làm cả hậu cung phi tần đứng ngồi không yên, cuối cùng là hoàng thượng đang muốn cái gì?


Lâm Hoa đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, cuối cùng là thở nhẹ một tiếng. Thị vệ kia bị phát hiện, chứng tỏ hoàng thượng đã biết người đứng sau mua chuộc là nàng ta, nhưng đến giờ vẫn không đả động gì đến? Đúng, vị trí của nàng trong lòng hoàng thượng, vĩnh viễn không ai có thể thay thế được.


"Được rồi, tạm thời bổn cung sẽ để nàng ta sống yên ổn một thời gian, ngươi mau chuẩn bị y phục, bổn cung muốn gặp hoàng thượng" - hoàng thượng có lẽ đang tức giận, nếu nay Lâm Hoa nàng còn gây thêm chuyện, chắc chắn sẽ không yên ổn như lần này.


---------


"Tiểu Hạ a Tiểu Hạ" - Dương Chi bất lực kêu lớn, thiên ơi cái mông của nàng


Tiểu Hạ đang thúc trực bên ngoài cũng rất nhanh chạy vào


"Cái mông của ta, lại rất đau, em...em mau làm gì đó" - bốn mươi trượng không phải là nhẹ, hơn nữa thân thể này của Mặc công chúa quả thật là mềm mại yếu đuối


Tiểu Hạ hốt hoảng, đau lòng nhìn chủ tử đang nằm sấp trên giường, oán trách nàng


"Nương nương, lúc đó người cứ để chúng em chịu phạt, hà cớ gì thân phận cao quý như nương nương lại để bọn chúng xuống tay như vậy" - vừa nói Tiểu Hạ vừa vén y phục của Dương Chi lên xem xét


Vết thương đã được qua một ngày, nhưng là không đỡ hơn chút nào. Phí Oanh từ ngoài bước vào, mang theo một hộp thuốc, gương mặt lại có phần vui vẻ hướng Dương Chi bẩm báo


"Nương nương, vừa nãy Lưu Tề thái giám mang hộp thuốc này đến, nói là hoàng thượng ban cho nương nương"


"Ném đi"


"Nương nương..." - cả Tiểu Hạ và Phí Oanh cùng thất kinh hô lên. Đồ của hoàng thượng a!


Dương Chi nhìn họ, ánh mắt lại phẫn nộ


"Hai em có biết mông ta tại sao lại thành thế này?" - đừng nói là đã quên mất cái cẩu hoàng đế cùng đê tiện nữ nhân kia?


Phí Oanh biết chủ tử là đang tức giận, nhưng vẫn muốn giải thích


"Nương nương, Lưu Tề công công còn có nói, hộp thuốc Hoa Tảo Vực này là thần dược ở Đông Hồ quốc, dưỡng rất tốt mọi vết thương, họ cống hiến phẩm vật này cho hoàng thượng, ngài ấy trước giờ chưa từng dùng, nay lại đem ban cho nương nương, nương nương nói xem, hoàng thượng chẳng phải rất để ý người sao?"


Dương Chi trầm ngâm, lại nhớ đến hành động hai hôm trước của hắn. Cuối cùng là hắn đang nghĩ gì? Hạ lệnh đánh công chúa Linh Nam, sau đó lại ban thần dược. Nhưng rõ ràng hắn một chút cũng không e dè Linh Nam quốc?


Lại nghĩ đến cái mông đau nhức của mình, thôi kệ, người không vì mình trời tru đất diệt


"Bôi cho ta"


Hai người kia lập tức vui vẻ mở hộp Hoa Tảo Vực để thần dược phát huy công dụng.


-----------


Bên ngoài sân của Thần Kính điện, Hồng y nữ tử Lâm Hoa đã ngồi ở ngoài được gần nửa canh giờ, trời cũng đã xế chiều. Lưu Tề công công lại ra mặt nói một câu


"Quý phi nương nương, hoàng thượng đã xử lí xong chính sự, mời nương nương vào trong"


Lâm Hoa nghe thế vội vàng đứng lên, mặt nở một nụ cười tươi, chỉnh lại trang phục rồi yểu điệu bước vào


"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc" - Lâm Hoa cúi mình, làm hàng động rất thuần thục


Hàn Lạc Thần ngước mắt nhìn nàng, cũng nhẹ nhàng đáp lại


"Nàng ngồi đi, trẫm còn một số việc"


Lâm Hoa không hướng ghế ngồi, mà đi thẳng lên chỗ Hàn Lạc Thần, quỳ bệt xuống bên chân hắn, hai tay đặt lên trên đùi hắn


"Hoàng thượng, người giận Hoa nhi sao?"


"Trẫm nói nàng đến bên ghế, không phải ở đây" - hắn dường như không kiên nhẫn nhăn mày nói


"Thần thiếp can thiệp chuyện hoàng thượng xử phạt Hiền phi, chỉ vì thần thiếp tức giận, nàng ta lại dám câu cá mà hoàng thượng yêu thích, xin hoàng thượng đừng vì chuyện này mà không để ý thần thiếp" - Lâm Hoa ủy khuất cúi đầu


Hàn Lạc Thần cũng hết kiên nhẫn, buông tấu chương, ánh mắt lại kiên định nhìn về phía trước, cũng không liếc nhìn Lâm Hoa


"Hoa nhi, nàng có ơn với trẫm, đương nhiên trẫm không quên, nhưng nếu nàng còn tiếp tục đi quá giới hạn của mình. Cũng đừng trách trẫm độc ác" - lời nói nghe có vẻ đã dịu, nhưng ẩn một lời đe dọa làm người khác không lạnh mà run


"Thần thiếp..."


"Nếu không còn chuyện gì, thì trở về đi"


"Đêm nay, thần thiếp có thể ở lại đây bồi hoàng thượng hay không"


Lâm Hoa liều mạng nói. Ai không biết Thần kính điện xưa nay chỉ dành cho chính thất, tức là Hoàng hậu, mới được phép ở lại để bồi Hoàng đế nghỉ ngơi, phi tần hay cơ thiếp nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, Lâm Hoa được bước vào trong coi như cũng là ân điển lớn, nay nàng ta lại không biết tự lượng sức mình mà đòi hỏi.


Hàn Lạc Thần nheo mắt, nếu nữ nhân này không phải ân nhân cứu mạng hắn, nếu nữ nhân này trước đây chưa từng đơn thuần, nếu nữ nhân này trước đây chưa từng mang thai giọt máu của hắn, thì có lẽ giờ đây nàng đã không thể sống yên ổn.


"Quý phi, nàng rất nhanh đã quên lời trẫm?"


Gọi đích thị phẩm cấp của nàng ta, khiến Lâm Hoa không khỏi lo lắng, biết mình quá phận, chính nàng ta cũng không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ đó, nàng ta thật sự sợ bị cướp đi vị trí trong lòng hắn?


"Thần thiếp cáo lui"


Lâm Hoa đi để lại không gian yên tĩnh. Hàn Lạc Thần lại trầm ngâm, quả thật ngôi vị hoàng hậu này đã để trống quá lâu. Ai có thể cùng hắn bước đi, Quý phi? Sương phi? Hay Hiền phi đang ở Hiền phúc cung kia? Hắn bất chợt nghĩ tới nàng. Nàng có hay chưa dùng tới Hoa Tản Vực? Đó là dược phẩm chân quý bậc nhất thiên hạ, hắn lại không để mình bị thương mà phải dùng tới, nay đem cho nàng, một chút hắn cũng không tiếc. Chỉ biết rằng, nàng đau thì hắn cũng đau a.


------------------


Trên triều Linh Bắc quốc


Hàn Lạc Thần uy nghiêm ngồi trậm trễ trên ngai vàng khắc tinh xảo hình con rồng bay, người hắn toát ra khí thế vương giả, tuy trẻ tuổi nhưng lại dư sức lấn át các cây cổ thụ quan chức phía dưới. Linh Bắc quốc mấy năm nay trên thuận dưới hòa, những lần thượng triều đa sống đều dùng để bàn về việc kinh tế và phát triển xã hội, Hàn Lạc Thần không nói gì, chỉ đơn giản lắng nghe. Trương Bộ quốc ngoại đứng ra lên tiếng


"Bẩm hoàng thượng, hai tháng nữa là đến đại hội Tứ Long Thiên Quốc, năm nay theo chu kì sẽ do Linh Bắc quốc ta đăng cai, thần xin bẩm báo để được hoàng thượng ân chuẩn cho thần bước vào chuẩn bị cho đại lễ này"


Trương Bộ quốc ngoại - Trương Hồ là quan chuyên lo các vấn đề ngoại giao giữa các quốc, Tứ Long Thiên Quốc hai năm sẽ diễn ra một lần, với sự góp mặt của bốn cường quốc lớn mạnh Linh Nam, Linh Bắc, Đông Hồ và Bình Tây, bên cạnh đó các quốc gia nhỏ xung quanh cũng có thể cử đại diện đến tham dự nếu được giấy mời từ quốc đăng cai năm đó. Tứ Long Thiên Quốc không đơn giản tổ chức để giải trí, mà còn để các nước thi thố tài năng và mở rộng vốn kiến thức quốc gia. Các quan viên nghe Trương Hồ nói thì lập tức xì xào bàn tán, đại hội này rất lớn, dù Linh Bắc khá hùng mạnh, nhưng cuộc thi chính là bộ mặt đất nước, nếu có bất cứ sai xót nào, quả không thể chấp nhận. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội rất tốt để cho các đại thần nào có nữ nhi, đem các nàng vào cung hôm đó, nếu thể hiện tốt, chắc chắn sẽ được ân điển. Hàn Lạc Thần nghe thế cũng lười biếng nói một câu


"Được, trẫm phê chuẩn cho khanh vào cung tiến hành đại hội"


Ngô Đẩu - Thừa tướng đương triều của Linh Bắc quốc, uy nghiêm ngập trời, có thể nói dưới một người trên vạn người, đứng ra nêu ý kiến


"Thần xin hoàng thượng sắp xếp để Thái hậu nương nương cùng Sương phi nương nương kịp trở về hoàng cung dự đại hội lần này"


Hàn Lạc Thần đương nhiên nhớ, đại hội dù thiếu vắng một phi tần cũng không sao, nhưng Thái hậu lại không thể không đến, hắn mở miệng nói với Lưu Tề, nhưng ánh mắt vẫn không dao động, trên triều, hắn quả thật lạnh lùng


"Cho người đến Phúc Linh tự đón Thái hậu và Sương phi. Bãi triều"


"Cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc" - các quan viên đồng thanh


Dứt câu hắn tiến hẳn ra ngoài, bước chân không tự chủ được lại tiến về Hiền Phúc cung? Lưu Tề đi phía sau lại nhếch môi cười khẽ, hoàng thượng là trúng tiếng sét ái tình sao?


Hiện tại là buổi sáng, Hàn Lạc Thần bước vào khuôn viên Hiền phúc cung, vẫn không thể quen được với vẻ đẹp của nó, quả thật sắc sảo và tinh tế, nàng còn có thể làm được những gì nữa?


Hắn phất tay ý bảo hạ nhân không cần lên tiếng. Dương Chi đang tắm bên trong, có Phí Oanh và Tiểu Hạ hầu hạ nàng, nàng đang cực kì thoải mái ngồi trong bồn tắm, buổi sáng tắm nước ấm cùng hoa hồng, quả thật thư giãn, còn có Phí Oanh mát xa bả vai. Nàng nhắm mắt hưởng thụ. Nàng quả thật thích cảm giác này a!


"Phí Oanh, sao lại không tiếp tục"


Không cảm nhận được bàn tay Phí Oanh, Dương Chi mở mắt nhìn xung quanh


"A...."


Phí Oanh không thấy, Tiểu Hạ của không, ngược lại là tên hoàng đế hạ lệnh đánh nàng?


"Ngươi....Phí Oanh, em đâu rồi, Tiểu Hạ mau quay lại đây!"


Dương Chi bất lực gọi lớn. Nàng là đang không mảnh vải che thân a! Chỉ có lớp cánh hoa hồng ở trên che đi sự trong suốt của nước, khiến nam nhân kia tạm thời không thể nhìn thấy gì


"Hiền phi không cần gọi, trẫm đã ra lệnh cho họ ra ngoài"


Hàn Lạc Thần ngược lại thong thả đứng trước mặt nữ nhân đang ngại ngùng lấy tay che ngực, có chút khó thở.


"Ai cho phép ngươi vào đây, mau đi ra ngoài cho ta"


Hàn Lạc Thần lại thong dong đi bộ xung quanh bồn tắm


"Ở Linh Bắc này, có chỗ nào không phải của trẫm, cần sự cho phép của Hiền phi sao?"


Hắn nói quả nhiên đúng, nàng bất chợt lại căm thù cái chế độ Phong kiến này


"Nhưng...ta là nữ nhi, ngươi chắc chắn biết ta đang tắm, lại tiểu nhân vào đây hái hoa?"


"Trẫm đã hái hoa sao? Hiền phi nàng chính là nữ nhân của trẫm. Đừng quên" - môi hắn không tự chủ được lại nhếch lên, nàng tức giận cũng thật đáng yêu đi!


"Nữ nhân của ngươi cái đầu ngươi, ngươi có bao nhiêu là ong bướm kia, Lâm phi, Kim tần...rồi cái gì La tần đó, sao không đi tìm họ mà rảnh rồi đến đây. Mau cút cho ta"


Hàn Lạc Thần nghe nàng nói vậy cũng có chút tức giận, quả thật trước giờ chưa từng ai dám nói chuyện như vậy với hắn. Hắn vốn muốn bao dung nàng, nhưng xem ra, không chỉnh đốn nàng, tương lai rất khó sống.


"Hiền phi, có vẻ bốn mươi trượng không đủ răn đe nàng, nếu nàng còn không để uy nghiêm của trẫm vào trong mắt, trẫm lập trừng phạt nàng"


Gương mặt hắn không còn hòa ái như lúc trước, nàng có chút sợ. Người biết thức thời là người thông minh a! Lúc trước ở hiện đại chỉ cần có tiền có thể tác oai tác quái, còn có người cha chủ tịch chống lưng. Nhưng hiện tại, dù cha nàng không phải dạng tầm thường, nhưng lại ở quá xa, hơn nữa Hàn Lạc Thần lại không hề dễ chọc.


"Ngươi..." - được, nhịn! - "Ta muốn thay đồ, ngươi ra ngoài gọi Phí Oanh vào đây dùm ta được không?"


Giọng điệu lại nhẹ nhàng như thế khiến hắn bất chợt cười, nhưng rất nhanh đã quay mặt bước đi, làm nụ cười hiếm hoi ấy lại không ai có thể nhìn thấy. Nữ nhân này, còn có thể làm ra chuyện gì?


Phí Oanh giúp Dương Chi thay y phục, nàng xinh đẹp bước ra, nhưng trên gương mặt lại khá bực bội. Sao hắn còn chưa đi?


"Trẫm sẽ dùng bữa sáng ở đây, dọn lên đi"


"Vâng" - Tiểu Hạ khẽ cười thưa, hoàng thượng dùng thiện ở đây, thật tốt.


Dương Chi biết mình ở đây cãi với hắn cũng không được gì, đành hậm hực ngồi xuống đối diện hắn. Lưu Tề ái ngại nhìn Hiền phi nương nương trước mặt hoàng thượng lại ngông cuồng như thế có chút sợ hãi, quả thật Hiền phi rất khác các phi tử khác của hoàng thượng.


Thiện đã được mang lên, hoàng đế chưa kịp động đũa, Hiền phi đã một miếng bỏ vào miệng


"Nương nương a.." - Tiểu Hạ ái ngại lên tiếng, nương nương là đang làm gì đây


Hàn Lạc Thần cũng không trách nàng, nhìn xung quanh rồi nhẹ phất tay, mọi người đều hiểu ý lui ra hết, bên trong chỉ còn lại hắn và Mặc Dương Chi.


"Ta thật không hiểu cái thời đại này, đây vốn là đồ ăn của ta, ta động đũa trước thì đã làm sao, bọn họ thật phiền phức" - nàng đột nhiên trò chuyện với hắn nghiêm túc như thế làm hắn có chút giật mình, rồi khẽ cười, gắp một miếng bỏ vào miệng


"Ở Linh Nam quốc thường như vậy sao?"


Dương Chi khẽ thở dài, đúng rồi, hắn và nàng không giống nhau, có nói cũng không hiểu. Bỗng nhiên nhắc đến truyện này nàng lại cảm thấy nhớ hiện đại, nhưng là nhớ cái thời gian nàng còn vui vẻ hạnh phúc bên cha mẹ.


"Không có gì đâu, ngươi ăn đi"


"Hiền phi nhớ nhà sao?"


"Chắc là vậy"


Đột nhiên cảm giác như tri kỉ đối với cẩu hoàng đế này bỗng chỗi dậy, muốn kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, nhưng cuối cùng lại thôi.


"Hai tháng nữa là đại hội Tứ Long Thiên Quốc, đến lúc đó người của Linh Nam cũng sẽ đến đây"


"Thật sao?"


"Ừm"


Nàng không phải ngạc nhiên vì vui mừng, sự thật họ đâu phải người nhà của nàng, chỉ là nàng có chút lo sợ, có khi nào họ lại nhận ra thân phận giả mạo của nàng, lúc đó thì tính sao?


"Hoàng thượng a hoàng thượng" - Dương Chi bất chợt muốn tìm hiểu một chút, mà đối với hoàng đế này, qua mấy ngày tiếp xúc, nàng có thể hiểu, hắn rất tự cao, chỉ ăn mềm không ăn cứng. Nàng bắt đầu dịu giọng.


"Thường thì ai sẽ đến tham


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.