Chỉ Đao

Chương 14: Hung thủ hiện hình



Miêu Phi Hổ đích thân dẫn những cao thủ của Yến Sơn Tam Thập Lục trại nhất tề chui vào bên trong đường hầm.

Dương Phàm bất đắc dĩ, đành phải chui luôn.

Âu Nhứt Bằng hăm hở đi đầu dẫn đường. Đuổi theo được chừng nửa dặm, ánh đèn và tiếng chân phía trước mỗi lúc một rõ hơn. Như th6é khoảng cách không còn xa mấy.

Chỉ vì phía trước có những khúc quanh, nên không có cách chi nhìn thấy đối phương.

Lúc này, ngay cả Dương Phàm cũng không khỏi hồi hộp, lão liền gia tăng công lực đuổi theo gấp gấp.

Âu Nhứt Bằng thì sợ người khác cướp công lao của mình. Lão Liền hít vào một luồng chân khí, tung mình nhảy liên tiếp ba cái hơn mười trượng ngoài, đến ngay chỗ khúc quanh.

Khi vừa đến nơi hai mắt lão đã sáng quắc lên. Đồng thời lão không nhịn được liền cười lớn khoái chí.

Ở đây dường như là một gian mật thất.

Con đường hầm chạy đến đây liền chia hai ngã. Trên vách đá có cắm một ngọn đuốc đang cháy. Bên trong gian mật thất có một bầy sơn dương.

Tiếng bước chân vừa rồi chính là của bầy sơn dương này.

Âu Nhứt Bằng phàt ra tiếng cười thoa? mãn chính là vì giữa bầy sơn dương là một cái rương bằng sắt cao và to.

Miêu Phi Hổ và bọn thủ hạ lúc này cũng đã đến nơi. Vừa nhìn thấy cái rương sắt, tất cả bọn chúng đều tỏ ra mừng rỡ. Nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng. Vì tại sao khi không trong đường hầm lại xuất hiện một bầy sơn dương ?

Nhưng Âu Nhứt Bằng thì bất kể đến chuyện gì, lão chỉ lo cái rương sắt mà thôi. Lão không kịp lùa bầy sơn dương ra, liền vội tiến về phía trước định mở nắp rương rạ..

- Khoan đã !

Miêu Nhứt Hổ quát Âu Nhứt Bằng dừng tay lại. Rồi lão nghiêm nét mặt bảo:

- Nơi đây đang ở giữa lòng núi. Nếu như trong rương có đặt chất nổ. Như vậy hậu quả sẽ thật là kinh khủng.

Âu Nhứt Bằng le lưỡi ra liếm môi vẻ thèm thuồng:

- Miêu lão đại quả là quá ư đa nghi. Chúng ta chính mắt đã nhìn thấy tên nữ tặc kia, khiêng cái rương chạy đến đây. nếu như bên trong chứa chất nổ, chẳng lẽ ả không sợ chết hay sao ?

Miêu Phi Hổ đáp:

- Bất luận như thế nào, cái rương này cũng là của chúng ta thôi. Sớm muộn gì nó cũng sẽ được mở ra. Nhưng tốt nhất mang ra bên ngoài rồi hãy mở.

Dương Phàm gật đầu tán đồng:

- Miêu lão đại nói rất đúng. Mọi người đều hiện ở trong hiểm địa nếu có thể cho là như vậy. Cho nên điều cần thiết bây giờ là hãy mau mau rời khỏi nơi đây.

Âu Nhứt Bằng nhún vai một cái, cười nhạt trả lời:

- Rương châu báu này trước sau cũng phải chia. Vậy tại so không chia ngay bây giờ, để tránh vất vả và không phải khiêng cả cái rương ?

Miêu Phi Hổ không đả động gì đến lời của Âu Nhứt Bằng cả. Lão quay đầu lại bảo hai tên trại chủ thân tín:

- Hai ngươi hãy khiêng cái rương này ra bên ngoài trước, cẩn thận canh giữ. Còn mọi người chia nhau ra tiếp tục đuổi theo bọn chúng.

Hai tên trại chủ tuân lệnh bước đến khiêng cái rương sắt lên.

Âu Nhứt Bằng tỏ vẻ không hài lòng:

- Miêu lão đại ! Trong cái rương này toàn là châu báu giá trị liên thành, mà tất cả mọi người ở đây đều có phần. Nếu giao cho hai vị đại ca đây mang đi như vậy, chẳng biết mọi người có tán thành hay không ?

Miêu Phi Hổ có vẻ hơi phật ý:

- Các hạ nói vậy là không tin tưởng Miêu mỗ ta ?

Âu Nhứt Bằng nhếch mép cười nhạt:

- Miêu lão đại đức cao trọng vọng, đương nhiên là tiểu đệ tin rồi. Nhưng còn hai vị đây...

Miêu Phi Hổ ngắt ngang lời lão:

- Bọn họ đều là thuộc hạ của Miêu mỗ này. Ta tin tưởng bọn chúng, tại sao các hạ không tin chứ ?

Âu Nhứt Bằng đuối lý:

- Nhưng mà...

Dương Phàm đứng bên thấy sắc mặt hai người đã biến đổi, lời nói trở nên càng lúc càng gay gắt, lão liền bước đến khuyên ngăn Âu Nhứt Bằng:

- Âu huynh cứ việc yên tâm, mọi việc đã có Miêu lão đại lo liệu, còn sợ xảy ra chuyện gì nữa ? Miêu lão đại thống lãnh ba mươi sáu trại ở Yến Sơn, uy danh trùm lục lâm, không ai là không biết đến. Miêu lão đại đã nói giao cho ai tức nhiên người đó cũng đáng tin cậy.

Xong lão quay sang nói với Miêu Phi Hổ:

- Miêu lão đại cũng có chút hiểu lầm. Thật ra, Âu huynh đây cũng có ý tốt mà thôi. Chỉ vì Âu huynh không quen biết với mấy vị trại chủ này, hơn nữa tính Âu huynh hay nóng và bộc trực, bởi vậy lời nói có phần hơi thẳng thắn. Xin Miêu lão đại đừng có để bụng.

Miêu Phi Hổ hứ một tiếng:

- Nói trắng ra luận vê nhân thủ, Yến Sơn Tam Thập Lục trại không cần phải nhờ vào một ai giúp sức cả. Miêu mổ ta nếu như có ý muốn nuốt hết cả số châu báu này, thì ban đầu đã có thể không cần mời các vị tham gia. Có lẽ bây giờ chẳng xảy ra phiền phức như thế này.

Dương Phàm cười gượng nói:

- Miêu lão đại nói quá lời. Nếu như bọn tiểu đệ có lòng dạ như vậy, thì há chẳng phải là không phân biệt được xấu tốt hay sao ? Như thế còn được xem là con người chăng ?

Miêu Phi Hổ cười nhạt:

- Miêu Phi Hổ này xưa nay làm việc không hề miễn cưỡng ai. Nếu như ai muốn giữ cái rương này, bây giờ mở miệng vẫn chưa muộn...

Dương Phàm vội vàng đáp:

- Miêu lão đại đừng nói thế. Bọn tiểu đệ lúc nào cũng nghe theo lời của Miêu huynh. Đâu có ai dám có ý nghĩ đó...

Dừng lại một chút, Dương Phàm quay sang hai tên thủ hạ của Miêu Phi Hổ:

- ... Được rồi ! Nói càng lúc càng xa, đừng để lỡ chánh sự nữa. Hai vị trại chủ, làm phiền hai vị phải vất vả.

May mà lão lẹ miệng nên mới có thể đè được cơn thịnh nộ của Miêu Phi Hổ xuống.

Âu Nhứt Bằng trong lòng tuy không phục, không muốn, nhưng trước mắt bọn Yến Sơn người đông thế mạnh. Hơn nữa Dương Phàm cũng đứng về phía của Miêu Phi Hổ. Một mình lão làm sao đối phó lại bọn chúng. Vì vậy lão phải đành nuốt hận, nhịn nhục cúi đầu thối lui sang một bên.

Hai tên trại chủ lập tức bước qua phía cái rương. Mỗi tên chia nhau một đầu, dùng lực đưa lên.

Đột nhiên một tiếng "ầm" vang lên. Phần đáy của cái rương rớt xuống...

Bọn Miêu Phi Hổ thì cho rằng trong rương quả có chứa thuốc nổ, bây giờ chuẩn bị phát hoả, vội vàng nhảy lùi ra xa. Đồng thời đưa tay lên che mặt lại

Riêng hai tên trại chủ khiêng cái rương đều rụng rời cả tay chân. Hai tên lập tức ném cái rương xuống đất, ôm đầu nhào xuống lăn liên tiếp mấy vòng ra sau.

Đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nổ cũng như tiếp đất đá sập xuống. Lúc ấy cả bọn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cái rương, thì mới dở khóc dở cười.

Thì ra trong cái rương đó, không phải là chất nổ cũng không phải là châu báu quí gia gì. Bên trong toàn là đất đá và cỏ khô. Ngoài ra còn có một tấm thiếp hồng và một phong thư.

Trên tấm thiếp thì có đề năm chữ "Hoàn Phong Thập Bát Kỳ"; còn phong thư thì được viết:

"Các vị từ xa đến mà lại tiếp đãi như vậy thì thật là thất kính. Thôi thì các vị cứ ở tạm trong này mười hôm. Nếu như không đủ lương khô thì có thể dùng tạm thịt sơn dương vậy.

À ! Quên nói cho các vị biết. Hai cánh cửa sắt ở hai đầu đường hầm rát là kiên cố, các vị đừng nên nhọc sức vô ích nhé"

Miêu Phi Hổ sau khi đọc xong phong thư, liền giậm chân mấy cái:

- Thôi rồi ! Thôi rồi !

Dương Phàm nói:

- Việc đến nước này, hối hận cũng đã muộn. Chi bằng mau quay trở ra, nghĩ cách phá cánh cửa sắt...

Miêu Phi Hổ lắc đầu thở dài:

- Cánh cửa sắt nếu như có thể phá được, thì Hoắc Vũ Hoàn sẽ không phí nhiều công sức dụ chúng ta vào trong này đâu.

Dương Phàm lại tiếp:

- Chúng ta có đến bốn, năm chục người. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, trong mười ngày nhất định có thể phá vỡ được nó mà ra ngoài. Sau đó chúng ta sẽ tìm Hoắc Vũ Hoàn mà tính chuyện.

Miêu Phi Hổ cười thảm não:

- Cho dù có thể thoát ra được. Nhưng sau mười ngày, Hoắc Vũ Hoàn cũng đã cao bay xa chạy rồi. Biết tìm hắn ở đâu đây chứ ?

Nói xong lão thở dài một tiếng, rồi quay lưng bước ra khỏi gian thạch thất.

·

Đêm hai mươi chín cũng lại là một đêm tối trời

Trên bầu trời chỉ có thơ thớt một vài chùm sao. Chốc chốc từng cơn gió núi thổi qua, làm lay động những ngọn cây trên đỉnh Lão Nha Lãnh.

Tình hình đêm nay xem ra cũng giống y như đêm ở Nguyệt Quật sơn trang. Có khác chăng người ứng chiến đêm nay là Hoắc Vũ Hoàn và người khiêu chiến cũng chỉ là Hoắc Vũ Hoàn.

Thời gian lúc này cũng đã gần đến nửa đêm. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của những chòm sao, chỉ thấy một cái bóng tờ mờ đang đứng bất động trước ngôi cổ tự.

Đó là Hoắc Vũ Hoàn, toàn thân mặc một bộ thanh y, lưng giắt thanh Ngự Lân bảo đao, còn mặt thì được che kín bằng một mảnh vải xanh. Hoắc Vũ Hoàn đứng quay lưng về hướng đông. Hai mắt chăm chăm hướng về con đường lộ duy nhất dẵn lên đỉnh núi.

Vừa đúng giờ tí, trên con đường quả nhiên xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen kia trên người khoác một cái áo choàng đen, đầu đội một cái nón tre rộng vành che kín quá nửa mặt. Bóng đen nhìn qua trông có vẻ rất thần bí.

Vừa lên tới đỉnh núi, bóng đen bèn dừng lại. Cơ hồ hắn quan sát chung quanh xem có mai phục hay không ? Sau đó mới cất bước đi về phía ngôi cổ miếu.

Khi đến trước cửa ngôi cổ miếu, bóng đen liền dừng bước. Từ từ đưa tay phải lên kéo kéo vành nón mấy cái.

Đây là ám hiệu giữa La Vĩnh Tường đã thoa? thuận từ trước. Khi gặp mặt nếu hung thủ dùng tay phải kéo vành nón , thì ý cho biết người đến là La Vĩnh Tường giả dạng.

Hoắc Vũ Hoàn đã biết, liền cười lanh lãnh:

- Các hạ đến thật đúng hẹn !

La Vĩnh Tường cũng cười nhạt đáp lại:

- Bằng hữu cũng đâu có sai lời.

Hoắc Vũ Hoàn tiếp:

- Có điều tại hạ đã dến đây đợi các hạ khá lâu rồi

La Vĩnh Tường quay đầu nhìn bốn phía:

- Nói vậy các hạ đã bố trí trước ở nơi đây rồi phải không ?

- Nói chơi ! Hoắc Vũ Hoàn này là hạng người gì chứ ?

La Vĩnh Tường cất một tràng cười đầy ngạo mạn:

- Cho dù có mai phục đi nữa. Ta đường đường là Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn cũng chẳng có gì phải e ngại.

Hoắc Vũ Hoàn nổi giận nói:

- Bằng hữu ! Nếu ngươi tự nhận là hảo hán. Thế tại sao lại mạo nhận danh hiệu Hoắc mỗ này ?

La Vĩnh Tường cười lớn:

- Ta cũng đang muốn hỏi các hạ là ai đây ? Và tại sao lại giả mạo danh hiệu Chỉ đao Hoắc Vũ Hoàn của ta ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

- Tai hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Xưa nay ai không biết tại hạ là Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn.

La Vĩnh Tường cũng đáp lại:

- Các hạ dùng khăn che mặt, hành vi mờ ám. Ai biết các hạ là ai ? Rõ ràng ngươi là người đã dùng danh hiệu của Hoắc nỗ để luôn gây ra những tội ác

Hoắc Vũ Hoàn hình như sự phẫn nộ đã lên đến cực điểm, hét lên:

- Xem ra trong chúng ta nhất định sẽ có một kẻ giả mạo. Đêm nay ta phải làm sáng thực hư mới được.

La Vĩnh Tường cũng tiếp lời:

- Nói rất đúng, chỉ dựa vào lời nói không, đâu thể tin được. Chi bằng chúng ta quyết đấu một trận thì sẽ rõ thực hư.

Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu:

- Được ! Biện pháp rất hay. Nhưng mà Hoắc mỗ còn có một điều kiện.

- Điều kiện gì ?

Trước khi cả hai chúng ta động thủ, cả hai đều phải để lộ diện mạo thật ra. Các hạ lấy nón xuống, còn ta sẽ tháo khăn bịt mặt ra.

La Vĩnh Tường do dự một chút, rồi đưa mắt nhìn tứ phía nhưng vẫn không trả lời.

Hoắc Vũ Hoàn liền hiểu ý cười nhạt:

- Các hạ cứ yên tâm, quanh đây trong vòng một trăm bước, chỉ có hai chúng ta mà thôi. Ngoài ra không có người nào nhìn trộm đâu.

La Vĩnh Tường hỏi:

- Vậy bằng hữu tháo khăn ra trước hay là tại ha lấy nón xuống trước ?

- Để được công bằng, chúng ta cùng ra tay một lượt. Nếu ai để lộ diện mạo ra trước, thì người đó có thể phát chiêu xuất thủ trước.

La Vĩnh Tường nhìn ngôi chánh điện đã bị xập kia, trong lòng hình như vẫn còn chưa yên tâm.

- Điều kiện do các hạ nêu ra, địa điểm sẽ do ta lựa chọn.

Hoắc Vũ Hoàn trả lời gọn lõn:

- Đồng ý.

La Vĩnh Tường d0ưa tay chỉ về phía bên dưới lầu chuông và bảo:

- Chúng ta hãy qua bên kia, các hạ thấy thế nào ?

Hoắc Vũ Hoàn không cần suy nghĩ, đưa tay ra:

- Mời !

La Vĩnh Tường phất mạnh vạt áo choàng một cái, bước đi về phía bên dưới lầu chuông.

Phần lưng của hai người đều quay về phía ngôi chánh điện. Họ cố ý đi thật là chậm trãi. Không một ai xoay đầu nhìn lại phía sau cả. Nhưng mà những động tĩnh ở phía sau lưng, họ đều biết rõ như chính mắt nhìn thấy vậy.

Hoá ra trên bức tường đối diện với ngôi chánh điện, đã bị đập vỡ một lỗ to. Phía bên kia bức tường có một người đang ẩn nấp. Người ấy có tên là Linh Thiệt Ngô Thất Lang.

Người này được xếp hàng thứ mười lăm trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Tuyệt kỹ duy nhất của gã là dùng miệng để giả các thứ tiếng, âm thanh. Cho nên mới có biệt hiệu là Linh Thiệt. Cũng có thể nói đây là một kỳ nhân trong giang hồ.

Quả nhiên, trong lúc Hoắc Vũ Hoàn và La Vĩnh Tường đang tiến dần về phía lầu chuông. Từ ngôi chánh điện ở phía sau lưng đột nhiên có một bóng đen phi thân lên không vọt qua bờ tường...

Bỗng nhiên có tiếng chim kêu "quác, quác" phát ra từ bờ tường đối diện của ngôi chánh điện.

La Vĩnh Tường chột dạ, thấp giọng nói:

- Đại ca hãy thận trọng, hung thủ quả nhiên đã tới.

Hoắc Vũ Hoàn "ừ" khẽ một tiếng nhưng vẫn im lặng. Trong lòng Vũ Hoàn lúc này đầy kinh ngạc. Bởi vì từ sau canh hai dến giờ, Vũ Hoàn vẫn đứng canh giữ trước ngôi chánh điện. Vây mà không biết đối phương đã ẩn nấp sẵn trong ấy tự lúc nào.

Điều này có thể thấy võ công đối phương nhất định không thua kém mình. Đ1ich thật hôm nay đã gặp phải cường địch.

Cả hai người đồng thời đề cao cảnh giác. Tuy họ bước đi rất khoan thai, nhưng đều ngầm đề khí chuẩn bị ứng phó những bất trắc có thể xảy ra đột ngột.

Bóng đen vừa rồi vòng qua chánh điện. Chỉ thoáng một cái, bóng đen đã xuất hiện trên đầu tường của lầu chuông...

Đang đi, La Vĩnh Tường đột ngột đứng phắt lại, có ý đứng nghiêng người né tránh hướng lầu chuông, lớn tiếng nói:

- Ở đây rất tốt, chúng ta quyết đấu ở đây vậy !

Hoắc Vũ Hoàn cũng đứng quay mặt về hướng lầu chuông đáp:

- Các hạ chuẩn bị xong, chúng ta sẽ cùng một lúc lấy nón và khăn che mặt xuống, như vậy chẳng ai bị thiệt thòi ca?

Hai người đứng mặt đối diện nhau, đồng thời từ từ đưa tay lên...

Đúng ngay lúc ấy, trong lầu chuông đột ngột phát ra một tiếng kêu đau đớn. Một bóng đen từ trong lầu tung mình lên không, lướt nhanh như chớp vượt ra bên ngoài ngôi cổ tự.

La Vĩnh Tường mừng quýnh, giơ tay lên, cao giọng quát:

- Ác tặc trúng kế rồi

Lời vừa dứt, lập tức bỏ cái áo choàng ra, dùng pháo hiệu bắn lên trời.

Hiệu lệnh vừa phát ra, bóng đen kia cũng vừa vượt qua đầu tường.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng hò hét reo lên, cùng lúc tên được bắn ra như mưa. Từ trong những đám cỏ bốn phía, đều có phục binh.

Người đi đầu là một đạo sĩ, tay trái cầm Thất tinh bài, tay phải cầm trường kiếm. Người này chính là Vô Vi đạo trưởng.

Bóng đen hoảng hốt, bay vọt qua đầu tường quay trở lại vào bên trong.

Khong đợi cho bóng đen kịp đứng vững, thanh Ngự Lân bảo đao của Hoắc Vũ Hoàn đã vội lướt hướng phía bụng hắn.

La Vĩnh Tường cũng rút cây thiết phiến ra phóng lên phía trước quát:

- Bằng hữu, ngươi chạy không thoát đâu. Hãy mau mau ngoan ngoãn chịu bó tay đi.

Chỉ thấy bóng đen kia hơi nghiêng người ra sau, né tránh ngọn đao của Hoắc Vũ Hoàn. Đồng thời đôi chân của bóng đen thi triển ngay bộ pháp " Đảo Hãn thiên xích lăng" chui qua kẻ hở ra ngoài cửa ngôi cổ tự.

Hoắc Vũ Hoàn và La Vĩnh Tường một đao một quạt đều tấn công vào khoảng trống. Cả hai không khỏi thất kinh, vội vàng xoay người trở lại đuổi theo bóng đen. Nháy mắt bóng đen đã ra tới cửa ngôi cổ miếu. Liền lúc ấy, ngoài cửa ngôi cổ tự đột nhiên sáng trưng lên. Mạnh Tôn Ngọc, Lâm Tuyết Trinh và mười mấy cao thủ của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, trên tay đều cầm khí giới, chắn ngay giữa con đường xuống núi.

Bóng đen phát giác ra trước sau đều thụ địch, nên hắn không dám xông bừa ra ngoài. Mà vội xoay người quay trở lại vào trong ngôi chánh điện.

Lâm Tuyết Trinh nghiến răng quát:

- Cẩu tặc ! Ngươi đã rơi vào trong thiên la địa võng, còn tính chạy đường nào nữa ?

Miệng vừa mắng, tay liền giơ kiếm lên đuổi theo.

La Vĩnh Tường vội can lại nói:

- Lâm cô nương cứ việc canh giữ phía ngoài cửa. Những người còn lại hãy vây chặt lấy ngôi chánh diện. Sau đó phóng hoa? đốt ngôi chánh điện. Cho dù hung thủ có cánh cũng không chạy thoát khỏi Lão Nha Lãnh này.

Nói xong, liền quay ra sau vẫy tay một cái, lập tức có bốn tên hán tử khiêng đến một hai cái bao lớn.

Mở bao ra, bên trong toàn là những hộp giấy hình vuông. Trong hộp chứa đầy những chất dẫn hoa? như lưu huỳnh, thuốc nổ...

Trước tiên La Vĩnh Tường hạ lệnh cho những hán tử đó ném những hộp giấy vào bên trong chánh điện. Sau đó dùng vải quấn vào đầu những mũi tên, rồi mang những mũi tên nhúng vào trong dầu, châm lửa bắn vào bên trong.

Chỉ trong chốc lát, bên trong chánh điện, lửa đã cháy bừng bừng lên.

Mọi người đều cầm khí giới lăm lăm trên tay, đứng bên ngoài chờ đợi. Gần một trăm ánh mắt nhìn không chớp vào ngọn lửa mỗi lúc cháy một cao, để chờ đối phương hiện thân...

Nhưng ngọn lửa đã thiêu rụi hết nửa ngôi chánh điện. Vậy mà bên trong vẫn im lặng không hề có động tĩnh gì.

Hoắc Vũ Hoàn không khỏi lấy làm lạ, lên tiếng:

- Chẳng lẽ hắn đã tẩu thoát rồi hay sao ?

La Vĩnh Tường đáp lại với giọng nói chắc như đinh đóng cột:

- Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó. Nếu như đêm nay để cho hắn chạy thoát nữa, đệ sẽ tình nguyện...

Chưa nói hết câu, bỗng nghe Lâm Tuyết Trinh gọi lớn:

- Đại ca hãy nhìn kìa, đó không phải là Thiết tỉ tỉ hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn quay đầu lại nhìn, tự nhiên cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Từ phía cửa núi, đang có hai bóng người loạng choạng chạy tới. Hai bóng người chạy mỗi lúc một đến gần hơn. Lúc này có thể nhận ra đó là Yến Tử Trần Bằng và Thiết Liên Cô. Cả hai người đều phụng mệnh canh giữ ở nông trang. Vậy tại sao đột nhiên chạy tới Lão Nha Lãnh này làm gì ?

Lúc ấy La Vĩnh Tường bình tĩnh hạ giọng:

- Mọi người hãy giữ nguyên tại chỗ, không được khinh xuất. Tứ đệ và Đại Ngưu hãy đi xem thử đó là chuyện gì ?

Xảo thủ Hàn Văn Sanh dạ một tiếng, rồi dẫn Đại Ngưu phóng mình bay đi.

Chỉ một lát sau, hai người đều dìu được Trần Bằng và Thiết Liên Cô lên đến đỉnh núi. Vai trái Trần Bằng đã bị trúng tên. Còn cánh tay phải của Thiết Liên Cô thì bê bết máu, hình như cả hai đều bị thương rất nặng.

Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì ?

Trần Bằng thở hổn hển đáp:

- Xin đại ca hãy chuẩn bị ứng địch... Bọn người Miêu Phi Hổ đã thoát thân... và đang trên đường đuổi tới đây...

La Vĩnh Tường không thể tin được hỏi:

- Làm sao bọn chúng thoát thân được ?

Trần Bằng lắc đầu, vẻ mệt mỏi đáp:

- Có người... có người mở của sắt... cho bọn chúng...

La Vĩnh Tường gấp gáp chận ngang:

- Là ai ?

Trần Bằng chỉ ra phía sau lưng. Gã còn chưa kịp trả lời, lúc ấy phía cửa núi đã có tiếng người hò hét inh ỏi, cùng lúc xuất hiện một đám người...

La Vĩnh Tường giậm chân thở dài:

- A ! Bao nhiêu tâm huyết của chúng ta, sắp sửa bị tiêu tan hết.

Hoắc Vũ Hoàn vung đao lên tức giận nói:

- Bọn vô lại này cứ năm lần bẩy lượt theo phá đám chúng ta. Quả thật bọn chúng không biết sợ chết sao ?

La Vĩnh Tường đáp:

- Sự việc đã xảy ra như vầy rồi, bây giờ chỉ còn cách lo nghĩ cách chặn bọn người của Miêu Phi Hổ lại, để đừng dẫn đến một trận hỗn chiến. Thật đáng tiếc ! Chỉ một lúc nữa thôi, nguyên hung sẽ lộ hình...

Hoắc Vũ Hoàn bảo:

- Mọi người cứ vây chặt ở chánh điện. Bọn người Yến Sơn để ta đối phó cho.

La Vĩnh Tường vội vàng đáp:

- Không được ! Xin đại ca cứ ở lại đây, còn Miêu Phi Hổ để đấy cho đê....

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bọn cao thủ của Yến Sơn Tam Thập Lục trại đã tràn lên như nước lũ.

Lúc này ngôi chánh diện đã cháy gần hết.

Theo như chủ ý của La Vĩnh Tường, chỉ cần giữ chân bọn người Yến Sơn thêm thời gian chừng nửa tuần trà là có thể ép cho nguyên hung lộ hình ra. Đợi bắt được hung đồ rồi, sau đó đối phó đến bọn người Yến Sơn, như vậy quả là thượng sách.

Bọn cao thủ Yến Sơn vừa tràn tới bên ngoài ngôi cổ tự, đã bị sự chống cự quyết liệt của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Trong chốc lát, trước cửa ngôi cổ tự đã xảy ra một trân hổn chiến vô cùng khốc liệt.

Nhưng vì bọn Yến Sơn người đông thế mạnh. Nên chẳng mấy chốc bọn chúng đã làm trọng thương gần hết người của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ và bắt đầu xông vào ngôi cổ tự. Nhưng tên xạ thủ vốn có nhiệm vụ canh giữ ở bên ngoài ngôi chánh điện, lúc này không thể không quay trở lại nghênh địch. Bởi lẽ đó, vòng vây canh giữ đã không còn nghiêm ngặt nữa.

Hoắc Vũ Hoàn chính mắt đã nhìn thấy bọn thuộc hạ và một số huynh đệ bị trọng thương. Trong lòng Hoắc Vũ Hoàn bừng bừng nổi giận hét vang một tiếng, múa đao xông vào.

Chỉ thấy lưỡi đao của Hoắc Vũ Hoàn lúc thì qua phải, lúc thì qua trái. Cũng có lúc từ trên cao giáng mạnh xuống. Cũng có khi uốn lượn trên không giống nhưmột con rồng đang phun nước. Những nơi nào lưỡi đao đi qua đều có bóng người ngã xuống.

Trong một thờigian ngắn, Vũ Hoàn đã liên tiếp sát thương hơn mười mất tên trại chủ của Miêu Phi Hổ.

Miêu Phi Hổ thấy vậy thất kinh, lập tức quát bọn thuộc hạ lui ra. Lão đích thân rút cặp Ô Kim song kích nghinh chiến với Hoắc Vũ Hoàn.

Cả hai giao đấu chưa đến mười chiêu thì Miêu Phi Hổ đã có vẻ đuối sức. Cửu đầu long vương Dương Phàm vội vàng cầm khí giới xông vào trợ chiến.

Cũng chỉ được mười chiêu, Phi Thiên độc lâu Âu Nhứt Bằng nhìn thấy hai đồng bọn không chống đỡ nổi Hoắc Vũ Hoàn. Nên lão cũng nhảy vào tiếp sức.

Hoắc Vũ Hoàn một mình một đao tả xung hữu đột, chống chọi lại ba cao thủ. Vậy mà bọn Miêu Phi Hổ vẫn không sao trở tay ứng phó kịp với lưỡi đao của Hoắc Vũ Hoàn.Trận long tranh hổ đấu này đã khiến cho đám người hai bên đang hỗn chiến bất giác phải tạm dừng tay lại, đứng ngẩn người ra nhìn.

Đúng vào lúc ấy, một bóng đen từ bên trong ngọn lửa đột ngột phi thân bay nhanh ra ngoài.

La Vĩnh Tường nãy giờ vẫn chú ý theo dõi động tịnh bên trong chánh điện. Vừa nhìn thấy bóng người hiện thân, liền cao giọng quát:

- Hãy chặn hắn lại. Cẩu tặc, ngươi còn định chạy !

Bóng đen lợi dụng trong lúc mọi người còn chưa định thần, liền gia tăng công lực thoát thân ra bên ngoài. Trong khi tiếng quát của La Vĩnh Tường còn chưa dứt. Bóng đen kia dã vượt ra khỏi cửa ngôi cổ tự, chạy thẳng xuống hướng chân núi...

Lâm Tuyết Trinh ở bên ngoài gần cửa ngôi cổ tự, cấp thời phát hiện ra bóng đen, nhưng không kịp ngăn cản lại, lúc ấy nàng đành phải đưa kiếm ra lao thẳng về phiá bóng đen.

Bóng đen kia dường như không thể ngờ rằng Lâm Tuyết Trinh dùng cách thí mạng nguy hiểm như vậy. Hắn chỉ còn cách phóng người lên cao né tránh đường kiếm chí tử của nàng.

Vì lo tránh thế kiếm của Lâm Tuyết Trinh, cho nên thân pháp của bóng đen hơi bị chậm lại. Liền lúc ấy Mạnh Tôn Ngọc cũng đã đuổi theo đến nơi, vung kiếm chém xuống đầu bóng đen.

Chân bóng đen còn chưa đứng vũng, lưỡi kiếm của Mạnh Tôn Ngọc đã kề cận ngay sát đầu hắn. Bóng đen lập tức ngã người qua bên trái, đồng thời hắn tung chân phải lên đá ngược về phía cổ tay cầm kiếm của Mạnh Tôn Ngọc.

Một tiếng va chạm khô khan vang lên. Mạnh Tôn Ngọc ôm cổ tay, thối lui ra sau liên tục bốn năm bước.

Bóng đen tranh thủ thời cơ mượn đà, nhào xuống đất lăn nhanh hai, ba vòng. Sau đó đứng lên băng về phía cửa núi.

La Vĩnh Tường đuổi theo ra đến cửa ngôi cổ tự, thì bóng đen kia đã chạy xa hơn mười trượng ngoài. Đừng nói là ngăn cản, ngay cả Hoàng Phong châm bắn còn không tới nữa là khác.

Bất chợt La Vĩnh Tường cố ý hét lớn:

- Phía trước chú ý ! Ác tặc đang chạy ra phía cửa núi.

Không ngờ tiếng hét đánh lừa của La Vĩnh Tường đã khiến cho bóng đen sinh nghi, hắn lập tức quay mình trở lại chạy theo hướng bờ tường ngôi cổ tự.

La Vĩnh Tường mừng rỡ, vôi vàng quay sang nói với Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh:

- Hai vị hãy mau ra chắn giữ phía cửa núi. Bất luận có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời khỏi nơi ấy.

Dứt lời, liền thi triển khinh công, đuổi nhanh theo bóng đen. Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy hung đồ đã đột phá vòng vây thoát ra ngoài, trong lòng không khỏi khẩn trương. Không ngờ bây giờ hắn trúng mẹo vặt của La Vĩnh Tường quay trở vào...

Tự nhiên Vũ Hoàn cảm thấy sự phấn chấn trở lại, dùng hết sức đánh bạt hết binh khí của đối phương, rồi tung mình lên bay ra khỏi vòng chiến, lớn tiếng quát:

- Ngừng tay !

Miêu Phi Hổ liền hỏi:

- Ngươi còn điều gì muốn nói ?

Hoắc Vũ Hoàn trả lời:

- Bọn ta còn có việc khác phải làm. Hơn nữa Hoắc mỗ cũng không muốn giết chết những kẻ vô tôi. Nếu như các vị muốn toàn mạng rút lui, bây giờ vẫn còn kịp. Nếu không thì đừng trách Hoắc mỗ này vô tình.

Miêu Phi Hổ cũng biết không thể nào thắng nổi Hoắc Vũ Hoàn. Nhưng nếu bỏ đi như vậy, còn gì mặt mũi. Lão đành phải cười nhạt:

- Nếu muốn bọn ta rút lui, việc ấy rất là đơn giản. Chỉ cần các hạ mang số châu báu đã cướp được, y theo thoa? thuận ban đầu, đem chia thành bốn phần. Bọn ta mỗi người sẽ tự lấy phần của mình rồi lập tức đi ngay. Bằng không, đêm nay không phân thắng bại thì không thể được.

Hoắc Vũ Hoàn lắc lắc đầu:

- Về việc số tiêu ta không muốn phí nhiều lời nữa. Ta chỉ thành thật khuyên các vị một câu "kẻ thức thới mới là tuấn kiệt". Rượu mời không uống chẳng lẽ các vị muốn uống rượu phạt hay sao ?

Miêu Phi Hổ hừ một tiếng:

- Người vì cuả cải mà chết, chim chóc vì ăn mà vong. Nếu có phải mất mạng, bọn ta cũng không thể để cho họ Hoắc ngươi nuốt hết số châu báu một mình đâu.

Hoắc Vũ Hoàn cười nhạt:

- Nếu đã vậy, Hoắc mỗ cũng không còn cách nào khác.

Nói rồi Hoắc Vũ Hoàn đưa đao lên ngang ngực, thối lui ra sau hai bước, căn dặn Vô Vi đạo trưởng:

- Các người phân ra một nửa lo đi tiếp ứng cho lão tam. Các huynh đệ còn lại rút lui ra giữ chặt lối xuống núi. Ở đây không cân các người giúp sức. Ta muốn thử xem ai dám ngăn cản Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.

Vô Vi đạo trưởng y lời, lập tức chia mọi người thành hai toán, từ từ thối lui sang hai bên.

Bọn cao thủ của Yến Sơn bị uy thế của Hoắc Vũ Hoàn đè bẹp nên đã biết khiếp sợ. Quả nhiên không một tên nào dám ra tay ngăn cản.

Miêu Phi Hổ từ xấu hổ đổi sang tức giận, lớn tiếng quát:

- Giữ chặt cửa ngôi cổ tự, không cho một tên nào bước ra cả. Kẻ nào vi phạm giết chết không tha.

Bọn thuộc hạ của Miêu Phi Hổ xưa nay không dám trái lệnh của lão. Bọn chúng nhất tề dạ lớn rồi kéo nhau giữ chặt lấy cửa.

Hoắc Vũ Hoàn hạ giọng:

- Miêu Phi Hổ, ngươi bắt buộc ta phải mở sát giới sao ?

Miêu Phi Hổ cười âm u:

- Lảo phu sống đến từng tuổi này, có thể nói là đã bị hù doa. cũng không ít. Đêm nay nếu như không chịu nhả số châu báu ra. Cho dù có phải tan xương nát thịt, bọn ta cũng không để các ngươi bước ra khỏi ngôi cổ tự này.

Hoắc Vũ Hoàn nghiến răng trả lời:

- Tốt ! Thế thì ta sẽ chìu theo ý ngươi.

Nói đoạn, Vũ Hoàn đưa đao ra chỉ về phía trước quát:

- Các huynh đệ, chuẩn bị Phong châm đồng, xông ra theo ta.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng bao quanh lấy người Hoắc Vũ Hoàn, và từ từ di chuyển về phía cửa ngôi cổ tự.

Hai tên trại chủ vừa múa kiếm ngăn lại, hai thanh kiếm liền bị ngọn đao của Hoắc Vũ Hoàn chém gãy ngay thành hai đoạn.

Tên bên trái nhanh chân thối lui ra sau nên không bị thương tích gì. Tên bên phải chạy không kịp, lãnh trọn một đao vào lưng.

Tuy Hoắc Vũ Hoàn chỉ dùng sống đao chứ không dùng lưỡi đao. Vậy mà tên trại chủ đó vẫn bị hất tung ra xa hơn cả trượng, thổ huyết rồi lảo đảo ngã quỵ xuống đất.

Miêu Phi Hổ thấy tình hình bất lợi, lão liền hạ lệnh cho Thập Đại Kim Cương xông lên vây lấy Hoắc Vũ Hoàn.

Mười tên Thập Đại Kim Cương này thân hình vạm vỡ, sức mạnh vô song. Binh khí bọn chúng sử dụng cũng toàn là những vũ khí lợi hại. Trong đó có năm tên sử dụng năm cái búa lớn. Năm tên còn lại sử dụng song chuỳ, mỗi cái đều nặng hơn chín mươi cân.

Miêu Phi Hổ phái mười tên Thập Đại Kim Cương này ra, chính là để đối phó với thanh Ngự Lân bảo đao của Hoắc Vũ Hoàn.

Không ngờ Hoắc Vũ Hoàn chẳng xem mười tên Thập Đại kim cương này vào đâu cả. Ánh đao của Hoắc Vũ Hoàn vẫn tiếp tục lướt về phía tên đại hán cầm búa ở trước mặt.

Tên đại hán lui ra sau nửa bước, giơ búa lên đỡ lấy thanh Ngự Lân bảo đao của Hoắc Vũ Hoàn.

Nào ngờ, lưỡi búa của gã vừa giơ lên trên không. Thanh bảo đao đột nhiên đổi hướng, ép sát vào cán búa rồi chém thẳng xuống.

Lưỡi đao vừa lướt qua, liền nghe tên đại hán kêu lên thảm thiết.

Cây búa rơi xuống đất. Mười ngón tay của gã giờ chỉ còn lại có hai.

Hai tên đại hán đang đứng hai bên phải và trái của Hoắc Vũ Hoàn không bỏ lỡ cơ hội, đồng thời tiến lên dùng song chùy đánh thẳng vào lưng Hoắc Vũ Hoàn.Hoắc Vũ Hoàn hét lớn một tiếng, đưa thanh đao lên ngậm ngang miệng, đồng thời toàn thân hơi chùn xuống. Song chưởng đưa ra bắt lấy hai quả chùy của bọn chúng.

Một tên kim cương đứng kế đó nhìn thấy dịp may hiếm có cho rằng hay tay của Hoắc Vũ Hoàn đã bị kẹt, vội vang vung búa chém thẳng vào sau gáy Hoắc Vũ Hoàn.

Phía sau Hoắc Vũ Hoàn dường như có mắt. Đợi cho lưỡi búa đến gần sát, Vũ Hoàn mới rùn gối, tấn nhanh sát xuống dất, vung mạnh hai tay một cái.

"Ình", ngực của hai tên đại hán va vào nhau phát ra một tiếng kêu.

Đúng lúc ấy, lưỡi búa của gã đại hán phía sau đã vừa vặn tới nơi, thay vì vào sau ót Vũ Hoàn thì bây giờ là hai bả vai của hai tên cầm chuỳ, trúng đòn cả hai thét lên đau đớn gục xuống, máu văng tung toé ra mặt đất. Trong khi tên đại hán cầm búa đang mất đà và mất tinh thần khi thấy chém nhầm đồng bọn. Hoắc Vũ Hoàn đã cắn chặt hàm răng vào thanh Ngự Lân bảo đao, hất đầu hướng ra sau, nơi tên cầm búa đang đứng gần. Đầu lưỡi đao lướt đi thật nhanh ngang bụng hắn. Tên cầm búa khom người hai tay ôm bụng như cố giữ vết cắt đừng mở rộng ra, rồi gục xuống luôn.

Chỉ trong một thời gian cực ngắn, mười tên Thập Đại kim cương đã bị sát thương hết bốn. Sáu tên còn lại chỉ biết trố mắt đứng nhìn cảnh tương kinh hoàng, không tên nào dám ra tay ngăn cản nữa.

Bỗng nhiên Hoắc Vũ Hoàn hét lớn:

- Nhị đệ cứ việc cùng các huynh đệ xông ra ngoài cửa. Ai ngăn cản cứ việc dùng Hoàn Phong châm bắn thẳng tay cho ta.

Vô Vi đạo trưởng múa kiếm, dẫn mọi người tiến dần ra phía ngoài của ngôi cổ tư.

Bọn thuộc hạ của Miêu Phi Hổ đã không dám ra tay ngăn chận nhóm Hoàn Phong huynh đệ. lại không dám chống lệnh của đầu lãnh. Cho nên cứ đối phương tiến một bước, bọn chúng lại lùi một bước.

Cứ như vậy, dần dần bọn họ cũng lùi ra khỏi cửa ngôi cổ tư.

Miêu Phi Hổ tận mắt mục kích mười tên Thập Đại kim cương thương vong gần phân nửa chỉ qua vài thế đánh, lão nghĩ:

- Cho dù mình có muốn thí mạng cũng không phải là địch thủ của Hoắc Vũ Hoàn. Còn nếu đứng nhìn đối phương thoát khỏi vòng vây như thế này, quả thật không can tâm chút nào..."

Trong lúc Miêu Phi Hổ tuyệt vọng vì nát óc vẫn không kiếm ra cách gì để đối phó với Hoắc Vũ Hoàn, đột nhiên lão nhìn thấy xâu chuỗi trắng Âu Nhứt Bằng đang đeo trên cổ.

Biệt hiệu của Âu Nhứt Bằng là Phi thiên độc lâu, bên trong một trăm lẻ tám hạt chuỗi bằng đầu lâu của lão đều có chứa thuốc nổ, đây cũng chính là ám khí thành danh của lão...

Hiện giờ Hoàn Phong Thập Bát Kỳ tụ tập hầu như là đầy đủ ở đây. Nếu như cùng một lúc cho nổ hết một trăm lẻ tám viên, oai lực của nó sẽ rất mạnh, đồng thời thiệt hại cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng Miêu Phi Hổ trong lòng cũng hiểu rõ, từ lúc xảy ra cuộc tranh chấp trong thông đạo ở nông trang Đơn gia. Âu Nhứt Bằng trong lòng đã mang hiềm khích với lão. Tuy ngoài mặt vẫn là bằng hữu, nhưng trực tiếp chỉ huy Âu Nhứt Bằng chưa chắc lão đã nghe theo.

Suy nghĩ một hồi, trong đầu Miêu Phi Hổ đột nhiên nghĩ ra một kế độc.

Lão cố ý làm ra vẻ tiếc rẻ, thở dài một tiếng, nói với Âu Nhứt Bằng và Dương Phàm:

- A ! Bảo đao của họ Hoắc thật là lợi hại. Xem ra chúng ta đành phải để hắn đi thôi.

Dương Phàm bèn lên tiếng:

- Miêu lão đại hà t6át chán nản như vậy, chúng ta cả ba người liên thủ lại với nhau chưa chắc đã thua hắn. Chỉ cần chúng ta giữ chân hắn lại, để cho hắn không có thời gian chú ý đến cường địch. Chỉ một lát nữa thôi, nhất định sẽ có biến cố xảy rạ..

Miêu Phi Hổ lắc đầu nói:

- Chúng ta ba người liên thủ lại, thế lực sẽ cùng tiêu hao cùng một lúc. Chỉ sợ rằng lúc ấy chúng ta bại trận còn mau hơn.

Dương Phàm hỏi:

- Thế thì ý của Miêu lão đại là...

- Theo sở kiến của ta, tốt nhất ba người chúng ta nên luân phiên giao đấu với gã họ Hoắc. Mội người sẽ đấu năm ba chiêu rồi lui ra. Như vậy vừa có thể làm tiêu hao sức lực của gã, mà chúng ta cũng vừa có thời gian nghỉ ngơi.

Dương Phàm phấn khởi nói:

- Có lý ! Cứ làm như vậy đi. Bây giờ trong chúng ta ai sẽ xuất thủ trước ?

Miêu Phi Hổ liền lên tiếng:

- Đương nhiên là lão phu ra tay trước, kế đến là Dương bang chủ và sau cùng là Âu huynh đệ. Không biết ý kiến của Âu huynh đệ như thế nào ?

Âu Nhứt Bằng nhún vai đáp:

- Tại hạ không có ý kiến. Các vị nói sao thì cứ làm như vậy đi.

- Nếu thế, lão phu sẽ bắt đầu đây.

Dứt lời, lão hít vào một luồng chân khí thật dài rồi cao giọng quát:

- Gã họ Hoắc kia, ngươi đừng quá ngông cuống, đêm nay chúng ta không phân sanh tử, thì cũng không có ai thoát khỏi nơi đây.

Lão vừa quát vừa múa song kích tấn công Hoắc Vũ Hoàn liền.

Miêu phi Hổ vừa ra tay, bọn thuộc hạ của lão nhất tề đứng yên lại hết.

Hoắc Vũ Hoàn chẳng thèm nói câu nào, vội vàng múa đao nghênh chiến.

Hai người đấu với nhau chưa đầy năm hiệp, Dương Phàm bèn nhẩy vào vòng chiến nói lớn:

- Miêu lão đại hãy để hắn lại cho tại hạ.

Miêu Phi Hổ bèn thâu song kích về, nhường cho Dương Phàm tiếp chiêu với Hoắc Vũ Hoàn.

Lão một mặt tháo lui ra khỏi vòng chiến, một mặt lấy trong người ra ba mũi phi tiêu.

Âu Nhứt Bằng thấy Dương Phàm đánh được bảy, tám chiêu thì đã lã người. Lão liền lập tức cầm khí giới xông lên thay thế

Hoắc Vũ Hoàn cười nhạt :

- Không ngờ bọn ngươi mà cũng biết dùng hạ sách này sao ?

Đơn độc giao đấu, Âu Nhứt Bằng nhất định không phải là đối thủ của Hoắc Vũ Hoàn. Lão miễn cưỡng chống đỡ được hơn mười chiêu thì tay chân đã rã rời, mặt xanh lét như tàu lá chuối.

Thế mà Miêu Phi Hổ lại khoanh tay đứng nhìn một cách bàng quang, dường như lão không có ý ra tay thay thế cho Âu Nhứt Bằng.

Dương Phàm nhìn thấy tình thế cấp bách bèn giục lão:

- Miêu lão đại không thể chần chừ được nữa đâu. Nếu không Âu lão ca sẽ gặp nguy hiểm mất...

Lão chưa dứt lời, Âu Nhứt Bằng đã lảo đảo lùi ra sau vài bước. Trên cánh tay trái của lão đã bị trúng một đao.

Máu tươi tuôn ra ướt cả cánh tay áo.

Lúc ấy, Miêu Phi Hổ mới quát lớn:

- Âu huynh đệ không cần phải sợ, đã có lão phu thay thế cho ngươi.

Tuy miệng lão nói vậy nhưng chân không hề di động. Ngược lại, trong lúc lão vừa nói, ba ngọn phi tiêu cũng được phóng ra từ tay lão.

Nhưng ba ngọn phi tiêu đó không nhắm vào Hoắc Vũ Hoàn mà mục tiêu của nó chính là những cái đầu lâu được treo trên cổ của Âu Nhứt Bằng..

Lúc này Âu Nhứt Bằng vừa mới bị thương, nên trong lòng vô cùng hoang mang. Lão đâu ngờ rằng Miêu Phi Hổ lại cố ý hạ thủ mình. Cho đến khi ám khí đã bay gần đến nơi thì đã quá muộn.

May mà Hoắc Vũ Hoàn tinh mắt kịp nhìn thấy Miêu Phi Hổ lấy ám khí ra, ban đầu Vũ Hoàn nghĩ rằng lão định ra tay tập kích mình, liền ngấm ngầm cảnh giác. Sau đó khi thấy ám khí phóng ra mà lại nhắm thẳng vào Âu Nhứt Bằng, trong lòng Vũ Hoàn không khỏi ngạc nhiên, chợt nhớ đến xâu chuỗi của Âu Nhứt Bằng, trong lòng thất kinh. Lập tức Hoắc Vũ Hoàn liền ngã người ra sau, tung chân phải đá trúng vào người Âu Nhứt Bằng một cái thật mạnh.

Thật đáng tiếc, cú đá của Hoắc Vũ Hoàn hơi chậm một chút. Trong ba ngọn phi tiêu đã có một ngọn trúng vào xâu chỗi đầu lâu của Âu Nhứt Bằng.

Trong khi toàn thân Âu Nhứt Bằng bị đá tung lên cao, thì cùng lúc xâu chuỗi trắng cũng phát ra tiếng nổ.

"Ầm" ! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa hư không. Máu thịt bắn ra văng tung toé khắp bầu trời. Từng mảnh vụn của thi thể Âu Nhứt Bằng lộp độp rơi xuống đất.

Ngay cả cánh cửa còn nguyên vẹn của ngôi cổ tự Ở gần đấy cũng bị đổ sập xuống.

Có thể nói Hoắc Vũ Hoàn cũng ứng biến rất kịp thời, trừ chân phải bị thương nhẹ ra, hầu như Hoắc Vũ Hoàn không hề bị gì cả.

Ngược lại các huynh đệ trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ vì ở không xa lắm nên bị thương đến bảy, tám người.

Đa số những kẻ bị thương đều là những xạ thủ. Nhưng có ba người khác bị cánh cửa ngôi cổ tự sập xuống đè ngay vào đầu, chết liền tại chỗ.

Hoắc Vũ Hoàn nộ khí xung thiên, giơ đao chỉ thẳng vào mặt Miêu Phi Hổ, nghiến răng mắng lớn:

- Lão họ Miêu kia, giết người phải thường mạng. Ngươi đừng có mơ tưởng sống sót rời khỏi Lão Nha Lãnh này

Miêu Phi Hổ trong lòng thấy độc kế không thành, đang sợ toát mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nói cứng:

- Đêm nay có thể nói là ngươi may mắn. Bây giờ bọn ta sẽ rút lui, khi nào gặp lại lúc ấy hãy tính.

Chưa nói dứt câu, lão đã vọt mình lên không, phóng nhanh ra khỏi ngôi cổ tự tính đào tẩu.

Hoắc Vũ Hoàn quát lớn:

- Lão thất phu, ngươi còn muốn chạy ?

Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn cũng múa đao phóng mình lên không đuổi theo

Liền sau đó có tiếng va chạm của binh khí vang lên và chỉ trong tích tắt, đôi bên đã đấu hơn ba chiêu.

Sau đó Hoắc Vũ Hoàn rơi lại về chỗ cũ, đồng thời hít sâu liền hai, ba cái. Dường như tiêu hao không ít chân lực vậy.

Còn Miêu Phi Hổ vừa đặt chân xuống đất đã lảo đảo lùi ra sau bốn, năm bước, cây kích bên trái chỉ còn lại cái cán, một dòng máu đỏ tươi chảy theo cán ngọn kích, nhỏ giọt xuống đất.

Hoắc Vũ Hoàn từ từ giơ đao lên, lại chỉ vào mặt Miêu Phi Hổ cất tiếng:

- Lão thất phu, ngươi còn có thể tiếp được mấy chiêu nữa ?

Miêu Phi Hổ không trả lời, chỉ đứng yên bất động. Máu chảy xuống đất mỗi lúc một nhiều, sắc mặt càng lúc càng chuyển sang màu xanh.

Hoắc Vũ Hoàn tiếp:

- Hoắc mỗ không lợi dụng cơ hội người khác đang bị thương mà ra tay đâu. Ngưoi có thể băng bó vết thương trước, rồi chúng ta tiếp tục phân thắng bại.

Miêu Phi Hổ đột nhiên cười nhạt:

- Ngươi nói thật ?

- Đương nhiên. Nếu như ngươi chê binh khí bị gãy không sử dụng được, có thể đối món binh khí khác. Trước khi ngươi chưa băng bó xong vết thương. Hoắc mỗ này nhất định sẽ không ra tay đâu.

Miêu Phi Hổ lại hỏi:

- Ngươi sẽ không hối hận ?

Hoắc Vũ Hoàn hừ một tiếng:

- Trượng phu nói ra như đinh đóng cột. Há lại hối hận hay sao ?

Miêu Phi Hổ liền đáp:

- Tốt !

Nói xong lão đưa tay vẫy sáu tên Lục Đại kim cương chạy đến. Sau đó lão lấy thanh kích bị gãy và cây kích còn nguyên cắm vào trong vũng máu.

Mọi người đều cho rằng lão băng bó vết thương xong sẽ đổi binh khí khác để cùng Hoắc Vũ Hoàn quyết đấu sinh tử một trận.

Nào ngờ, lão đã không băng bó vết thương thì chớ mà cũng chẳng thèm đổi binh khí khác. Ngược lại lão sai hai tên đại hán dìu lão đi.

Việc này đừng nói là người của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ mà ngay cả Dương Phàm và bọn thuộc hạ của Miêu Phi Hổ cũng phải kinh ngạc.

Đợi cho lão đi ra xa hơn hai trượng, Hoắc Vũ Hoàn lúc ấy mới thét lớn:

- Lão họ Miêu, ngươi định giở trò gì đây ?

Miêu Phi Hổ cười nhạt trả lời:

- Bảo đao của ngươi vô cùng lợi hại, nên có dùng binh khí khác cũng chỉ vô ích. Đợi khi nào Miêu mỗ ta tìm được thần binh lợi khí. Khi ấy ta sẽ tìm ngươi phân cao thấp.

Hoắc Vũ Hoàn tức giận mắng:

- Miêu Phi Hổ, ngươi đường đường là tổng trại chủ của Tam Thập lục trại, vậy mà có hành vi bỉ ổi như thế sao ?

Miêu phi Hổ trả lời:

- Ngươi dựa vào bảo đao mà thắng ta như vậy xem là anh hùng sao ?

Miệng nói, nhưng chân lão vẫn tiếp tục tiến bước về phía trước.Hoắc Vũ Hoàn lập tức vung đao lên, hét lớn:

- Đứng lại !

Miêu Phi Hổ quay đầu lại, lão vừa đưa cánh tay bị thương lên, vừa đáp:

- Thế nào ? Ngươi đã hối hận rồi phải không ?

Hoắc Vũ Hoàn ngẩn người ra, không biết phải trả lời như thế nào, ngược lại sáu tên đại hán lại dìu Miêu Phi Hổ chạy nhanh hơn.

Bọn thuộc hạ của Miêu Phi Hổ đống thanh la lớn một tiếng, rồi lập tức xoay lưng ùn ùn bỏ chạy.

Các huynh đệ Hoàn Phong vô cùng giận dữ, định đuổi theo. Nhưng Vô Vi đạo trưởng đã vội đưa tay ngăn cản:

- Lời hứa của đại ca giá trị hơn ngàn lượng vàng. Bọn tiểu nhân như hắn cũng chẳng đáng để cho đại ca quan tâm. Thôi hãy để cho lão ta đi đi.

Hoắc Vũ Hoàn giậm chân bực bội nói:

- Như vậy thì quá dễ dãi cho hắn.

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Tam đệ một mình truy đuổi theo nguyên hung không biết tình hình ra sao rồi. Chúng ta hãy lo tiếp ứng cho tam đệ thì tốt hơn, để chuyện lão về sau sẽ tính.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu:

- Các ngươi tạm thời ở đây lo săn sóc cho các huynh đệ đã bị thương, để một mình ta đi tìm tam đệ cho.

Dứt lời liền tung mình chạy men theo bờ tường ngôi cổ tự mất hút.

Bên ngoài ngôi cổ tự cỏ dại mọc um tùm, đồng thời có xen lẫn một số cây tạp. May mà lúc này trời cũng đạ gần sáng. Từ phía Đông bình minh bắt đầu ló dạng, bởi vậy việc tìm kiếm cũng chẳng mấy khó khăn.

Hoắc Vũ Hoàn đi hết bờ tường rồi lại vòng ra phía sau ngôi cổ tự vậy mà cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của hung đồ.

Không những không có bóng dáng gì của hung đồ, mà ngay cả La Vĩnh Tường cũng chẳng nhìn thấy.

Phía sau ngôi cổ tưlạ vách đá dựng đứng không có lối đi. Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn đi về hướng nam, băng qua cái lầu để trống đến cửa sau của ngôi cổ tự, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một bóng dáng nào cả.

Có thể cho là hung đồ đã ẩn nấp, chẳng lẽ La Vĩnh Tường cũng ẩn nấp hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn trong lóng linh tính chắc có chuyện gì đã xảy ra bèn cao giọng gọi lớn:

- Tam đệ ! Tam đệ !

Hoắc Vũ Hoàn liên tiếp gọi mười mấy lần, nhưng bốn bề vẫn im lặng, chỉ thấy ở hướng tay có một đám người cầm đuốc đang chạy đến, và từ một hướng khác, Vô Vi đạo trưởng cũng xuất hiện.

Hoắc Vũ Hoàn cất tiếng hỏi:

- Các người có gặp tam đệ không ?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Không có. Sau khi các huynh đệ được bang bó xong, đệ đã phái tứ đệ mang một vài người xuống cửa núi trợ sức cho huynh đệ Mạnh công tử và Lâm cô nương...

Sau đó đệ đi vòng từ phía trái ngôi cổ tự qua đây, nhưng không thấy tam đê.

Hoắc Vũ Hoàn hỏi tiếp:

- Ở phía cửa núi có động tĩnh gì không ?

- Mạnh thiếu hiệp và Lâm cô nương vẫn canh giữ tại cửa núi. Trừ bọn người của Miêu Phi Hổ bỏ chạy ra, họ không hề phát hiện bóng dáng của tam đệ và hung đồ.

Nhất định đã xảy ra chuyện. Mọi người hãy mau chia ra cố tìm kiếm xem.

Theo Vô Vi đạo trưởng đến đây có hơn mười mấy người, bọn họ lập tức tản ra. Giơ cao đuốc phát cỏ tìm kiếm.

Từ chân tường đến vách núi không quá mười trượng. Chỉ thoáng sau, mọi người đã tìm đến chỗ chân vách đá.

Dột nhiên có một người nhặt được một vật ở trong đám cỏ, đưa cao lên gọi:

- Hoắc đại ca ! Huynh lại xem...

Hoắc Vũ Hoàn vội vàng chạy đến, chỉ thấy trong tay người ấy đang cầm một cái quạt s8át bị gẫy. Đây chính là thiết phiến, binh khí độc môn của La Vĩnh Tường.

Hai mắt Hoắc Vũ Hoàn như tối xầm lại, nước mắt lập tức lăn dài trên hai má, tay nắm chặc lấy cái quạt, còn toàn thân thì run lên...

Vô Vi đạo trưởng liền vội vã buông lời an ủi:

- Đại ca đừng quá xúc động. Có lẽ tam đệ chỉ là vô ý thất lạc mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nghẹn ngào nói:

- Không ! Ngươi không cần phải tự gạt mình. Vật bên mình của tam đệ Ở đây, đâu có lý nào người lại bị thất lạc... Kêu bọn họ tìm kiém kỹ lại xem còn có vật gì của tam đệ nữa không ?

Tìm kiếm thêm vài lần nữa, quả nhiên trong phạm vi gần đó một trương, bọn họ phát hiện ra được một ống Hoàn Phong châm rỗng và bẩy cây độc châm nằm rải rác chung quanh

Mỗi cây Hoàn Phong châm có thể chứa bẩy cây độc châm, như thế La Vĩnh Tường đã dùng đến ống đồng này.

Cái quạt sắt và ống Hoàn Phong trâm đều là vật bất ly thân của La Vĩnh Tường. Bây giờ hai vật đều nằm lại ở đây, chứng tỏ rằng La Vĩnh Tường truy đuổi theo hung thù đến vách đá này thì xảy ra một trận kịch chiến...

Kết quả binh khí rời khỏi tay, châm bắn vào khoảng không. Hung thủ vẫn chưa bị thương, chẳng lẽ người bị thương là La Vĩnh Tường ?

Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ đến đây, lòng đau như cắt, ngửa mặt lên trời thảm thiết kêu:

- Ông trời hỡi ông trời ! Tại sao không bắt ta chết, để cho tam đệ được sống ? Tại sao vậy ? Tại sao vậy ?

Hoắc Vũ Hoàn giậm chân kêu gào, nước mắt dàn dụa đẫm ướt cái khăn bịt mặt.

Hơn mười mấy huynh đệ Hoàn Phong có mặt tại đó đều cúi đầu, cũng gần như sắp rơi lệ.

Vô Vi đạo trưởng buông một tiếng thở dài, cất tiêng khuyên giải:

- Đại ca ! Người tốt tự nhiên sẽ được trời phù hộ. Nhưng thứ này chưa hẳn có thể chứng minh tam đệ đã gặp chuyện bất trắc.

Hoắc Vũ Hoàn tự trách nói:

- Đệ không biết đâu. Trước khi phát sinh ra chuyện này, ta đã sớm có cảm giác là sẽ xảy ra chuyện chẳng lành gì đó. Thật không ngờ đó lại là chuyện bị bọn Miêu Phi Hổ phá đám. Chính bọn chúng đã hại chết tam đê....

Vô Vi đạo trưởng bỗng thắc mắc ngang:

- Nhắc đến bọn Miêu Phi Hổ, thật khiến cho người ta chẳng hiểu gì cả, rõ ràng bọn chúng đã bị nhốt ở trong đường hầm tại nông trang Đơn gia, vậy làm sao có thể thoát thân theo tới đây được ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp nhanh không có chút ngập ngừng:

- Điều này có gì đâu mà khó hiểu. Những cơ quan bí mật tại Đơn gia, hung đồ còn biết rõ còn hơn chúng ta. Tất nhiên hắn cũng nghĩ rằng trên Lão Nha Lãnh này có thể có cạm bẫy. Vì vậy đã hắn đã nầy ra ý định mở cửa đường hầm, lợi dụng bọn Miêu Phi Hổ khuấy phá chúng ta, để có gì bất lợi hắn tiện bề thoát thân.

- Nếu sớm biết sự thể như thế này, tốt nhất chúng ta cho nổ sập đường hầm, nhằm tránh đi hậu hoạn...

- Để lại hậu hoạn ta không hối hận. Nhưng tại sao hậu quả bất hạnh này lại do một mình tam đệ gánh chịu chứ ? Trên thế gian này, cái gì gọi là thiện ác báo ứng ? Chẳng lẽ toàn là những lời gạt người ta hay sao ?

- Đại ca hà tất phải oán giận trời đất. Tục ngữ có câu "Người sống thấy người, người chết thấy xác" ? Cho dù thật sự bất hạnh xảy đến cho tam đệ đi nữa, tại sao không tìm thấy thi thể. Vả lại, trên ngọn núi này chỉ có một con đường, chẳng lẽ hung thủ có thể mọc cánh bay lên trời hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn nghe Vô Vi đạo trưởng nhắc đến "thi thể" càng đau khổ hơn, liền vẫy tay bảo:

- Nhị đệ hãy mang người xuống vực tìm thử... tam đê.... tam đệ có lẽ ở dưới đấy...

Vô Vi đạo trưởng bước đến bên vách núi, cúi đầu nhìn xuống vực, đột nhiên lão kêu lên:

- Ý ! Đại cạ..

Hoắc Vũ Hoàn lập tức xoay người lại, hấp tấp hỏi:

- Cái gì ? Là tam đê....?

- Không phải ! Đại ca hãy mau qua đây xem, con sông ở phía dưới kia dường như đã thay đổi !

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:

- Con sông thay đổi !

Vô Vi đạo trưởng lớn tiếng nói:

- Một chút cũng không sai. Đêm hôm trước, rõ ràng đệ còn nhớ mặt sông không có rộng như bây giờ.

Hoắc Vũ Hoàn vội phóng mình đến bên Vô Vi đạo trưởng, cúi đầu nhìn thử xuống bên dưới:

- Đúng, mấy hôm trước mặt sông đâu có rộng như vầy ?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Hôm đó, tiểu đệ và tam đệ đã có xuống dưới đấy thử dò xét, để đề phòng hung thủ trong lúc nguy cấp sẽ nhẩy xuống sông đào tẩu. Vì thấy nước sông quá cạn, nên đệ mới không cho mai phục ở dưới đó. Không biết tại sao bây giờ nó đột nhiên trở thành như vậy.

Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi mới lên tiếng:

- Không lẽ hung thủ đã đắp nước ở trên thượng nguồn ?

Vô Vi đạo trưởng tiếp lời:

- Nhất định là như vậy. Chúng ta đã bị hắn gạt rồi.

- Nếu vậy đêm qua chắc chắn là hung thủ đã chuẩn bị sẵn thuyền ở bên dưới. Hèn gì tự nhiên hắn biến mất không để lại một dấu vết...

- Nếu là như thế, tam đệ nhất định cũng đuổi theo hung thủ bằng lối này. Vì sợ mất dấu, tam đệ không kịp thông báo cho chúng ta, nên mới cố ý để lại cái thiết phiến bên vách núi này.

- Thế thì chúng ta xuông dưới đó xem thử...

Câu nói chưa dứt. Hoắc Vũ Hoàn thi triển khinh công chạy nhanh xuống cửa núi.

Vô Vi đạo trưởng quay lại dặn dò mọi người:

- Các người ở đây chờ đợi tin tức, nhớ là không được rời xa đỉnh núi này.

Nói xong lão cũng vội vàng đuổi nhanh theo Hoắc Vũ Hoàn.

Hai người vòng qua chân núi xuống đến tận bên dưới vách đá thẳng đứng. Quả nhiên họ phát hiện bên bờ sông có một hàng dấu chân vẫn còn ướt. Những dấu chân này có dọc theo bờ sông, xuống hướng dưới hạ nguồn.

Những dấu chân bắt đầu khô và dần dần mất hẳn. Nhưng ở trên dấu chân cuối cùng có một vật sáng lấp lánh được khảm chặt vào trong đất...

Đó chính là một mảnh bạc vụn khoảng chừng hai lượng.

Hoắc Vũ Hoàn hai mắt long lanh, còn miệng lẩm bẩm:

- Đây là kế "Lưu ly chi lộ" của Mạnh Tôn Ngọc. Tam đệ quả nhiên vẫn còn sống...

Vô Vi đạo trưởng thở ra một tiếng nhẹ nhõm:

- Tạ Ơn trời đất

Hoắc Vũ Hoàn tiếp:

- Bây giờ đệ lập tức đi lo liệu một số việc. Trước mắt đưa các huynh đệ bị thương trở về mật cốc điều dưỡng. Đồng thời dùng bồ câu đưa tin thông báo tất cả các nơi, toàn lực truy tìm một người bị thương ở bàn tay. Nếu có tin tức phải mau mau cấp báo.

Vô Vi đạo trưởng ngạc nhiên:

- Đại ca tính, định...

Hoắc Vũ Hoàn không để cho lão nói hết :

- Ta phải cấp tốc đuổi theo, tiếp ứng cho tam đệ. Một mình tam đệ đuổi theo cường địch, quả thật rất nguy hiểm.

Vô Vi đạo trưởng vội vàng đáp lại:

- Cho dù muốn tiếp ứng tam đệ, đại ca cũng phải mang theo một vài huynh đệ để trợ sức chứ.

Hoắc Vũ Hoàn nghe xong đã lắc đầu:

- Cứu binh như cứu hoả, một khắc cũng không thể chần chừ. Ngu huynh phải đi trước, mọi việc còn lại nhờ đệ sắp xếp dùm.

Nói đoạn, Vũ Hoàn đưa tay lột cái khăn che mặt xuống, rồi lập tức phóng đi.

Vô Vi đạo trưởng không kịp ngăn cản, đành phải cao giọng gọi với theo:

- Đại ca, trên đường đi nhớ để lại ám hiệu...

Lão chỉ kịp nói được bấy nhiêu, thì bóng dáng của Hoắc Vũ Hoàn đã mất hút.

Con sông chạy ngoằn ngèo về hướng tây bắc. Nó cứ chảy mãi, chảy mãi dường như vô tận. Những mảnh bạc vụn được phát hiện dọc bờ sông cũng mỗi lúc càng thưa dần.

Ban đầu, cứ khoảng mười trượng lại có một mãnh bạc vụn trên một dấu chân ướt. Sau đó mảnh bạc dần dần nhỏ lại và khoảng cách cũng được kéo dài ra. Cuối cùng, vật để lại trên dấu chân không còn là bạc vụn lấp lánh nữa, mà là một viên đá dằn lên trên một mảnh vải nhỏ, hình như được xé ra từ vạt áo.

Nguyên nhân là vì lúc này con sông dần dần đã chảy ra khỏi khu núi hoang vắng và tiếp tục chảy về phái trước. Nếu dùng bạc có thể sẽ bị những người đi săn hay đốn củi lấy mất.

Đá và những mảnh vải vụn tuy làm dấu hiệu vẫn có thể cho biết được phương hướng, nhưng vì không có ánh sáng cho nên, tốc độ truy đuổi của Hoắc Vũ Hoàn vô hình chung cũng từ từ chậm lại.

Từ lúc trời vừa hừng sáng cho đến lúc xế chiều, Hoắc Vũ Hoàn vẫn chưa có tí gì trong bụng và không dừng lại nghỉ ngơi một chút nào, cho dù có là sắt đá đi nữa cũng không sao chịu nổi.

Nhưng Hoắc Vũ Hoàn vẫn cắn răng chịu đựng không dám nghỉ ngơi, vì Hoắc Vũ Hoàn nghĩ La Vĩnh Tường nhất định cũng chịu đói giống như mình. Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể giao đấu với cường địch, như vậy sẽ dễ xảy ra nguy hiểm.

Trước lúc hoàng hôn dần dần buông xuống cũng là lúc Hoắc Vũ Hoàn toàn thân đã mệt mỏi rũ rượi, tay chân bủn rủn. Bỗng nhiên lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy trước mặt có một làn khói bay lên...

Đó là một ngọn núi nhỏ phủ toàn mầu xanh, ngọn núi này chắn ngang trước mặt con sông. Bởi thế con sông đành phải chạy vòng qua chân núi.

Ở bờ sông ngay dưới chân núi có một ngôi nhà tranh. Phía trước thềm gian nhà có trồng một cây liễu rũ. Sau nhà khói vẫn tiếp tục bốc lên. Chung quanh có hàng rào tre bao bọc và một cái cổng nhỏ bằng gỗ. Quả thật cảnh sắc nơi đây chẳng khác gì một bức hoạ.

Cảnh vật nơi đây đã khiến Hoắc Vũ Hoàn tự nhiên cảm thấy rung động. Nhưng một điều khác khiến cho Hoắc Vũ Hoàng càng rung động hơn chính là chiếc thuyền con đang đậu bên bờ sông gần căn nhà tranh kia.

Hoắc Vũ Hoàn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần phấn khởi hẳn lên, bao nhiêu tất cả mệt nhọc đều tan biến hết. Hoắc Vũ Hoàn liền phóng mình nấp vào một bụi cây ở sát bờ sông. Chăm chú lắng nghe một hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, Hoắc Vũ Hoàn từ từ rón rén tiến về phía căn nhà.

Bên trong căn nhà im phăng phắc. Vừa không có ánh đèn, lại cũng không nghe thấy có tiếng người, gà chó gì cả nhưng, khói từ phía sau nhà vẫn tiếp tục bốc lên.

Hoắc Vũ Hoàn không khỏi lấy làm lạ, phi thân bay nhanh qua bức hàng rào tre, vòng ra phiá sau nhà bếp. Nhìn vào cửa sổ, Vũ Hoàn thấy lửa trong bếp vẫn còn đang cháy. Còn cháo trong nồi hình như cũng đã gần chín.

Kỳ quái ! Mọi người đi đâu hết rồi kìa ?

Hoắc Vũ Hoàn bị nồi thơm cuả nồi cháo quyến rũ, khiến cho bụng đang đói cứ sôi lên trong bụng. Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ, Vũ Hoàn liền bước vào bên trong.

Cưa? vừa mở ra bỗng nhiên có một tiếng thét vang lên. Rồi có một người cắm đầu chây thẳng.

Hoắc Vũ Hoàn nhất thời không kịp đề phòng, nên cũng bị người kia làm giật mình. Vũ Hoàn bèn chồm người phóng nhanh về phiá trước. Cùng lúc tay trái đưa ra chộp lấy bả vai người kia, tay phải rút thanh Ngự Lân bảo đao ra.

Ánh đao vừa loé lên, người kia đã cất tiếng van xin thảm thiết:

- Xin đừng giết ta ! Xin đừng giết ta ! Ta cầu xin ông, xin đừng giết tạ..

Người kia vừa mở miệng, Hoắc Vũ Hoàn mới nhận ra đó là một tiểu cô nương độ chừng hơn mười tuổi.

Hoắc Vũ Hoàn bèn buông tay ra, lên tiếng hỏi:

- Thế nào ? Trong nhà chỉ có một mình cháu thôi sao ?

Tiểu cô nương kia mình mặc bộ y phục ngắn màu xanh. Trên đầu có thắt hai bím tóc dài, hai mắt mở to, mặt mày trắng bệch lắp bắp:

- Ông... Ông...

Hoắc Vũ Hoàn tra đao vào vỏ, tươi cười:

- Cháu bé, ta không phải là người xấu, không cần phải sợ ta như thế.

Tiểu cô nương kia run rẩy :

- Ông đến đây... làm... cái gì ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

- Ta họ Hoắc. Vì đuổi theo kẻ xấu nên mới vô ý chạy đến nơi này. Tính vào đây xin chút gì ăn cho đỡ đói, không ngờ lại làm cho cháu sợ.

Tiểu cô nương kia ngac nhiên hỏi:

- Ông thật sự không có giết ta ? Cũng không cướp bánh ngô của ta ?

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu cười:

- Không bao giờ có chuyện đó. Cháu bé, trong nhà có còn ai hay không ?

Tiểu cô nương l8ác đầu đáp:

- Có cha, mẹ và bà bà...

- Họ đều đi đâu hết rồi ? Vị tiểu cô nương không trả lời mà chỉ đưa tay lên chỉ vào bên trong nhà, nước mắt chảy ròng ròng.

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:

- Có người ở nhà, tại sao lại để trẻ con như cháu nấu cơm chứ ? Chẳng lẽ bọn họ đã bị bệnh hết rồi sao ?

Vị tiểu cô nương không trả lời mà chỉ lắc đầu đứng khóc.

Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ giây lát rồi nói:

- À ta hiểu rồi. Họ không phải là cha mẹ ruột cuả cháu, cho nên ngược đãi cháu, chuyên bắt cháu làm những việc nặng nhọc phải không ?

Câu hỏi này cuả Hoắc Vũ Hoàn không ngờ càng làm cho tiểu cô nương này khóc nức nở hơn.

Hoắc Vũ Hoàn nắm tay vị tiểu cô nương thật thân thiết và bảo:

- Cháu đừng buồn, cũng đừng sợ. Mau dắt ta đi gặp họ. Nếu họ có ức hiếp cháu thì cứ việc nói ra, ta hứa sẽ nhất định bênh vực cho cháu.

Vũ Hoàn vừa nói, vừa khom người bước vào bên trong căn nhà tranh. Hoắc Vũ Hoàn dáng vóc cao to, ngược lại cửa gian nhà thì thấp. Vì vậy Hoắc Vũ Hoàn phải cúi đầu, mới có thể chui được vào bên trong. Thoang thoảng có một máu tanh tưởi khó chịu sộc vào mũi Hoắc Vũ Hoàn.

Vừa vào bên trong, Hoắc Vũ Hoàn không khỏi kinh hoàng...

Bên trong căn nhà tranh có tất cả ba tử thi, mọi thứ ở đây đều bị xáo trộn lung tung, khắp nơi đều loang lỗ những vết máu.

Trên vai người thiếu phụ có một vết đao chém, gần lìa cánh tay. Kế bên phòng ngủ là xác của một gã hán tử to con, trên đầu của gã bị một vật nặng đánh vỡ, khi trong tay vẫn còn nắm chặt cán một cây búa.

Ngoài ra còn có một lão bà chết rất thê thảm. Thi thể bà ta bị một ngọn đinh ba đâm xuyên qua trước ngực, cắm chât lên cánh cửa.

Bàn ghế trong nhà đều bị gãy hét, trên vách nhà cũng có nhiều vết chém, rõ ràng nơi đây vừa xảy ra một trận quyết chiến đẫm máu.

Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên nghĩ đến chiếc thuyền bên sông, liên không dằn được cơn giận, nghiến răng thốt:

- Cẩu tặc thật là ác độc, nhờ cướp thuyền của người ta mới thoát thân được. Vậy mà còn giết người để diệt khẩu.

Vị tiểu cô nương bỗng khóc thét lên, quay người ôm chầm lấy Hoắc Vũ Hoàn, tức tưởi nói:

- Bá bá ! Cháu thật là sợ, bọn họ sẽ trở lại giết cháu.

Hoắc Vũ Hoàn vỗ nhè nhẹ lên vai vị tiểu cô nương, nhỏ nhẹ bảo:

- Không cần phải sợ. Có bá bá ở đây, bọn chúng không dám quay lại đâu. Bây giờ hãy mau mau nói cho bá bá biết, bọn chúng có tất cả mấy người ? Hình dáng ra sao ? Đã rời khỏi nơi đây được bao lâu rồi ?

Vị tiểu cô nương vừa khóc vừa trả lời:

- Bọn họ có tổng cộng năm người, đến nhà của cháu dã hơn hai hôm. Bọn họ ăn hết toàn bộ số gà của nhà cháu. Họ còn bắt thân phụ cháu chèo thuyền đi đón một người khác...

Hoắc Vũ Hoàn vồn vã hỏi:

- Người đ1o bị thương ở bàn tay, phải không ?

- Dạ đúng. Người đó rất là hung ác, cũng chính là người giết phụ mẫu và bà bà của cháu. Người đ1o còn định phóng hoa? đốt nhà nữa, nhưng sau đó nghe có người đuổi đến, nên mới vội vàng tháo chạy.

- Bọn chúng đã đi bằng phương tiện gì ?

- Đi bằng ngựa. Trước đó năm người kia đều cưỡi ngựa đến đây.

- Bọn chúng đi đã được bao nhiêu lâu rồi.

- Bọn họ vừa mới lên đường hồi trưa này. Đâu chừng nửa ngày rồi.

- Tại sao bọn chúng không giết cháu ?

- Thân mẫu cháu sai cháu đền chân núi hái rau dại. Khi quay trở về, thấy bọn họ đang giết thân phụ của cháu, cháu vô cùng sợ hãi liền chạy lên núi trốn, nên họ mới không tìm thấy. Đến khi trời gần tối, cháu đói quá chịu không nổi mới đánh liều quay trở xuống nấu cháo ăn.

Hoắc Vũ Hoàn thở dài:

- Cháu tuy nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, và mạng cũng lớn. Xem ra lần này cháu rất may mắn. Nếu không phải bọn chúng vội vàng lên đường, thì nhất định sẽ không buông tha cho cháu...

Ngừng một lát, Vũ Hoàn lại lên tiếng hỏi:

- Sau khi bọn người xấu kia đi rồi, cháu có nhìn thấy một người thư sinh đuổi theo họ đến đây không ?

Tiểu cô nương kia suy nghĩ một lát mới hỏi ngược lại:

- Có phải người mặc y phục màu xanh, bị cắt mất nhiều chỗ không ?

Hoắc Vũ Hoàn vội nói:

- Chính là người ấy.

Vị tiểu cô nương bỉu môi hừ một tiếng:

- Ông ta cũng không phải là người tốt. Trong nhà của cháu chỉ còn có mấy cái bánh ngô, đều bị Ông ta lấy hết.

- Ông ta đi qua đây thời gian đã được bao nhiêu lâu rồi ?

- Vừa mới đi khỏi chắc chưa được hai canh giờ. Nhưng ông ta đi bộ chứ không cưỡi ngựa.

Hoắc Vũ Hoàn nghe nói La vĩnh Tường vẫn bình yên vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm:

- Cháu bé, cháu trách lầm ông ta rồi. Ông ta chính là người tốt. Nếu không có ông ta truy đuổi ở phía sau, bọn người xấu kia nhất định sẽ đốt trụi căn nhà của cháu rồi còn gì.

- Thế tại sao ông ta cướp đi bánh ngô của cháu ?

- Không phải ông ấy cướp, bởi vì đuổi theo bọn người xấu kia nên cả ngày ông ta không có ăn uống được. Hơn nữa ông ta vẫn không biết cháu vẫn còn sống.

Nhắc đến ăn, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên nhớ đến nồi cháo đang nấu ở trên bếp liền nói:

- Cháu đói lắm ềoi phải không ? Để bá bá đi múc cho, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé ?

Nồi cháo đã chín nhừ từ lâu. Mùi thơm của cháo bốc lên càng làm cho Hoắc Vũ Hoàn thêm cồn cào trong bụng. Vũ Hoàn chỉ ước sao có thể lập tức đổ hết nồi cháo vào trong bụng. Nhưng Hoắc Vũ Hoàn chỉ cố nuốt nước miếng hai, ba cái. Gắng dằn cơn đói đang cào cấu trong người xuống, sau đó đi tìm một cái bát và một đôi đũa rửa sạch. Xong xuôi, đi vào trong nhà bếp tìm trong tủ đựng thức ăn được một đĩa nhò củ cải muối, rồi bưng cả nồi cháo vào trong nhà.

Vị tiểu cô nương kia rất là thông minh, cô ta dựng lại cái bàn tre đã bị ngã và còn tìm hai cái ghế nguyện vẹn mang đến.

Hoắc Vũ Hoàn đặt mọi thứ lên bàn xong bảo:

- Mau ăn đi. Bá bá phải ra bên ngoài để đào một cái hố chôn phụ mậu cháu.

Vị tiểu cô nương thấy chỉ có một cái bát và một đôi đũa, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao bá bá không ăn chứ ?

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:

- Bá bá chưa đói.

- Một mình cháu không ăn hết nhiều như vậy đâu. Bá bá cũng nên ăn một chút đi chứ.

- Được, khi nào cháu ăn no rồi, bá bá sẽ ăn.

Vị tiểu cô nương múc đầy một bát, xong đẩy cái nồi và phần còn lại trong nồi qua bên Hoắc Vũ Hoàn nói:

- Cháu ăn bao nhiêu đây là đủ no rồi, còn phần này là của bá bá.

Hoắc Vũ Hoàn nghe cô bé nói vậy, trong lòng không khỏi cảm động:

- Như vầy đi, chúng ta mỗi người một nửa. Để bá bá đi lấy thêm bát đũa.

Vị tiểu cô nương liền tiếp lời:

- Để cháu đi lấy cho.

Nói xong, liền chạy vào trong nhà bếp. Chỉ một lát sau, cô bé đã đem thêm bát đũa ra. Hơn nữa còn có một quả trứng gà luộc.

Cả hai ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức món cháo trắng ăn với cải mặn.

Sau khi ăn xong, Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười hỏi:

- Cháu bé, cháu tên họ là gì ?

- Cháu họ Đường, gọi là Đường Hà Hoa

Hoắc Vũ Hoàn lẩm nhẩm đọc cái tên hai ba lần rồi hỏi:

- Ngoài phụ mẫu và bà bà ra, cháu còn người thân nào nữa không ?

Hà Hoa lắc đầu đáp:

- Nhà cháu có tổng cộng bốn người, ngoài ra không còn người thân nào khác.

- Nói vậy, cháu bây giờ đã là một cô nhi. Hiện tại cháu không thể ở lại đây được, đồng thời cũng không có chỗ nào để nương nhờ. Bá bá muốn đưa cháu đến một nơi, không biết cháu có muốn hay không ?

Hà Hoa liền hỏi:

- Nơi đó ở đâu vậy bá bá ?

- Đó là một sơn cốc rất tĩnh mịch, cảnh vật nơi đó đẹp hơn nhiều so với nơi đây. Hơn nữa còn có rất nhiều tiểu bằng hữu tuổi cũng khoảng như cháu vậy, cùng nhau ở chung.

Ở đấy không phải lo ăn mặc, vả lại còn có các đại ca ca và đại tỉ tỉ dạy cháu đọc sách,viết chữ và dẫn tất cả cùng đi chơi. Như vậy cháu nghĩ thử xem có tốt hơn không ?

Hà Hoa chớp chớp cặp mắt to tròn hỏi :

- Họ đều là con của bá bá ?

- Không ! Chúng cũng giống như cháu, đều là những cô nhi mất hết phụ mẫu.

- Thế ai nuôi họ ?

- Chính là bá bá và các vị hảo bằng hữu có cùng tâm nguyện

- Cái gì gọi là có "cùng tâm nguyện" ?

- Đó là bá bá cùng các vị bằng hữu muốn tạo dựng một cuộc sống ấm no cho tất cả các cô nhi bất hạnh trong thiên hạ. Vì vậy gọi là "có cùng tâm nguyện"

Hà Hoa suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Bá bá có rất nhiều tiền ?

- Chúng ta không có nhiều tiền. Nhưng có thể lấy giàu chia nghèo, nên lấy được rất nhiều tiền.

- Lấy giàu chia nghèo là như thế nào ?

- Nói dễ hiểu là cướp tiền của người giàu chia cho người nghèo dùng...

Hà Hoa đứng phắt dậy, dáng điệu đầy ngạc nhiên hỏi:

- À ! Hoá ra bá bá là cường đạo ?

Hoắc Vũ Hoàn cười lớn:

- Không sai ! Bá bá chính là cường đạo, nhưng không phải là những cường đạo xấu giết người phóng hoả, mà là những cường đạo tốt chuyên giúp đỡ người nghèo.

Hà Hoa lắc đầu nguây nguẩy:

- Không, cháu không đi. Cháu sợ cường đạo sẽ bị quan phủ bắt rồi bị chặt đầu.

- Ngốc thật, bá bá đâu có bặt cháu đi làm cường đạo mà sợ. Vả lại làm cường đạo như bá bá, thiên hạ người người đa số đều kính phục. Quan phủ không những không bắt , mà trong lòng còn thầm cám ơn chúng ta.

- Nhưng mà bà bà cháu thường nói cường đạo đều không phải là người tốt. Bọn họ bặt những đứa trẻ như cháu, mang đi bán cho những nhà lcó tiền để làm a hoàn. Thậm chí còn bắt đến kỹ viện để chịu khổ.

Hoắc Vũ Hoàn bật cười nói:

- Hà Hoa, cháu thấy bá bá giống bọn cường đạo chuyên làm những điều xấu đó hay sao ?

Hà Hoa lắc đầu , trả lời:

- Cháu không biết, nhưng mà cháu tin rằng bá bá không phải là người xấu.

Hoắc Vũ Hoàn liền nói:

- Như vậy được rồi. Nếu như bá bá là người xấu, thì đã bắt cháu đi mất rồi, hà tất phải dùng những lời này để gạt cháu.

Nếu như không phải phụ mẫu cháu đã chết hết và hiện tại cháu không còn ai nương nhờ, bá bá cũng không khuyên cháu đến sơn cốc đẽ làm gì.

Cháu thử nghĩ xem, nơi đây toàn là núi non không người, một đứa bé như cháu làm sao có hể sống được hử ?

Hà Hoa đưa mắt nhìn bốn phía, sắc mặt có vẻ sợ hải. Nhưng cô bé vẫn ngậm chặt miệng không trả lời:

Hoắc Vũ Hoàn tiếp:

- Hà Hoa, cháu đã tin tưởng chú là người tốt, thế thì phải nghe lời bá bá. Nếu cháu không muốn đi đến sơn cốc cũng được. Chỉ cần cháu nói muốn đi đến đâu, bá bá sẽ đưa đến nơi đó. Thời gian cũng đã muộn rồi, bá bá còn có việc quan trọng phailảm, không thể ở đây lâu được.

Hà Hoa dột nhiên kéo tay áo Hoắc Vũ Hoàn khẩn thiết xin:

- Bá bá đừng nên đi, hãy ở lại đây với cháu được không ?

Hoắc Vũ Hoàn cười khổ nói:

- Cháu đã quên rằng bá bá còn phải truy đuổi theo bọn người xấu kia, báo thù cho phụ mẫu cháu hay sao ?

Hai mắt Hà Hoa lại đỏ lên, nức nở:

- Nhưng mà cháu khôngmuốn rời xa phụ mẫu và bà bà, họ sẽ nhớ cháu.

Hoắc Vũ Hoàn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hà Hoa nói:

- Hãy mạnh dạn lên cháu. Nếu họ biết được cháu có một chỗ an toàn, cũng cũng sẽ yên tâ. Nghe lời bá bá, hãy mau đi thu xếp vài bộ quần áo rồi cùng đi với bá bá.

Hà Hoa cúi đầu lau nước mắt. Cuối cùng cũng chịu đi vào bên trong phòng ngủ thu xếp quần áo.

Hoắc Vũ Hoàn đem ba cái tử thi ra bên ngoài đào hố chôn.

Khi mọi việc xong xuôi, thời gian cũng đã vào đêm.

Hai người bèn rời khỏi căn nhà tranh, theo hướng dẫn của Hà Hoa đi men theo núi về hướng bắc. Đi được một hồi, quả nhiên Hoắc Vũ Hoàn phát hiện ra rất nhiều dấu chân ngựa còn để lại in trên mặt đất

Hoắc Vũ Hoàn trong lòng rất muốn đuổi theo gấp, nhưng vì có Hà Hoa nên không có cách chi đi nhanh được. Bỗng nhiên Vũ Hoàn chợt lên tiếng:

- Đi như vầy không thể nào đuổi theo kịp hung đồ. Chi bằng để bá bá cõng cháu đi còn nhanh hơn.

Hà hoa nói:

- Bọn họ cưỡi ngựa đi mất từ lâu. Chúng ta làm sao đuổi theo kịp ?

- Không cần phải lo. Đường đi trong núi chật hẹp, đi ngựa rất bất tiện. Bá bá cõng cháu nhất định đi còn nhanh hơn bọn chúng.

Hà Hoa nói:

- Thế thì chúng ta "cưỡi ngựa voi" được không ?

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:

- "Cưỡi ngựa voi " là như thế nào ?

- Là bá bá làm ngựa, còn cháu cưỡi trên vai bá bá.

Hoắc Vũ Hoàn cười:

- Được ! Lâu lắm rồi bá bá không có chơi trò này. Vậy hãy mau leo lên.

Hoắc Vũ Hoàn ngồi xổm xuống để Hà Hoa leo lên vai. Sau đó giở hết khinh công ra lao nhanh về phía trước.

Như thế này thì vừa tiện lợi, lại vừa chạy được nhanh. Hà Hoa khoái chí cứ cười khúc khích mãi. Đi được một đoạn, Hà Hoa bỗng nhiên kêu lên:

- Ai da ! Không được rồi, bá bá hãy thả cháu xuống...

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:

- Tại sao vậy ?

- Đao của bá bá chạm vào bụng cháu đau điếng...

Hoắc Vũ Hoàn chợt à một tiếng:

- Điều này dễ thôi. Bá bá sẽ lấy đao xuống là xong ngay.

Thế rồi, Hoắc Vũ Hoàn tháo thanh Ngự Lân bảo đao xuống, cầm ở tay.

Hà Hoa thấy vậy liền nói:

- Bá bá, để cháu cầm đao cho được không ?

Hoác Vũ Hoàn đáp:

- Lưỡi đao rất bén, không phải là thứ để đùa giỡn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.