Buổi sáng của Huệ Gia cũng thật đơn giản, nhưng ngày hôm nay lại hoàn toàn khác với mọi ngày, nhất là người phụ nữ nằm bên cạnh nàng lúc này đây. Ngọc Hiên nhắm chặt mắt an nhiên ngủ say, gương mặt thanh thản hệt như nhân gian này không ai đả động được nàng ấy. Ánh mắt của Huệ Gia hiện lên một chút si mê, một chút lưu luyến không rời.
"Chị, dậy đi làm…" Huệ Gia cố thu lại ánh mắt của mình, sau đó từ trên giường bước xuống. Hôm nay còn có tiết học, không thể nào cứ thế day dưa không dứt.
Ngọc Hiên từ trong mộng tỉnh dậy, gương mặt vẫn không thanh tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn Huệ Gia bước xuống giường, nhìn Huệ Gia trong trang phục học sinh, rồi nhìn Huệ Gia mở cửa đi học. Nàng gọi quản gia cho người lấy giúp nàng đồ đạc, tất cả đều chuyển dời về phòng của Huệ Gia. Ngọc Hiên biết nếu mình có sự đồng tình của Huệ Gia, tất cả nàng đều không phải e ngại nữa.
Còn nhớ năm Huệ Gia hai mươi bảy tuổi, năm đó Huệ Gia đã liên kết với không ít xí nghiệp lớn, biến Hình gia trở nên bành chướng hơn bao giờ hết. Mà Ngọc Hiên còn biết trong giới hắc đạo tên tuổi của Huệ Gia cũng không phải nhỏ, Tưởng Duyệt Nhiên cũng kiêng nể Huệ Gia ba phần.
Người giúp việc đưa đồ đạc vào bên trong phòng, Ngọc Hiên nhận lấy bộ đồ của mình, sau đó đi vào nhà tắm thay ra. Sau khi nàng thay xong, đồ đạc hết thảy đều được nằm gọn trong tủ rồi. Người giúp việc nghiêm cẩn nới với Ngọc Hiên, "Nhị tiểu thư nói phu nhân ăn sáng rồi hẵng đi làm, còn dặn chúng tôi mang luôn tất cả đồ của phu nhân cho vào phòng. Mà tôi không biết phu nhân có muốn mang cả trang sức, phấn son qua đây không ạ?"
"Tất cả mang qua đây đi" Ngọc Hiên lưu lại một câu, nàng đi ra gần cửa thì phát hiện trên bàn của Huệ Gia có một cây kẹo mút. Nàng với tay lấy cây kẹo cho vào túi, sau đó đi bộ lững thững ra bãi đỗ xe.
Đôi khi nghĩ lại, Ngọc Hiên không biết mình bị ẩm dây thần kinh nào khi chấp nhận hắn, bây giờ đây phát hiện ra bản chất thật của hắn, nàng không thể không hối hận. Mà trong sự hối hận đó, Ngọc Hiên còn thấy bản thân ngu ngốc. Cũng may lúc này nàng cũng chỉ mới hai mươi lăm, độ tuổi hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu. Nàng không cần nam nhân nữa, cũng không cần thứ gọi là tình yêu, như vậy an ổn sống là được.
Đến văn phòng rồi Ngọc Hiên lại vùi mình vào những trang giấy trắng a4 vô vị, Vân Nhạc đem vào bên trong phòng làm việc một ly cà phê nóng. Ngọc Hiên ngước mặt lên nhìn Vân Nhạc một chút, sau đó gật đầu, "Cám ơn em."
"Em thấy chị có vẻ không thích em, em sai chỗ nào em sẽ sửa ạ, chị đừng chán ghét em." Vân Nhạc nước mắt quanh mi, không hiểu sao nàng cứ cảm nhận thấy Ngọc Hiên đây rất chán ghét mình, mà nàng cũng không hiểu vì sao.
Ngọc Hiên mím môi một chút, sau đó mỉm cười, "Cũng không chán ghét gì đâu, chồng chị chị tặng cho em đó."
"Chị! Chị nói gì thế?" Vân Nhạc như mèo giẫm phải đuôi, nàng còn chưa biết chồng Ngọc Hiên là ai, Ngọc Hiên nói như vậy là hiểu lầm nàng! Vân Nhạc gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống, trông yếu đuối như bông hoa lê trong mưa gió.
Ngọc Hiên biết mình lỡ lời bèn nói chiêm vào, "Em đừng nghĩ nhiều, chị không ghét em đâu, chị cảm ơn em còn không hết."
Càng nói càng mâu thuẫn, càng nói càng sai, đó là Ngọc Hiên lúc này. Nàng biết bản thân mình tiến cũng không được lui cũng không xong.
"Chị nghĩ em là tiểu tam của chồng chị sao? Vân Nhạc em dám thề, cho dù có hết nam nhân em cũng không bao giờ ở cùng chồng chị"
"Khoan khoan… Em phải ở cùng hắn chứ." Ngọc Hiên lúc này thật muốn tự vả mình, nàng nói nhiều, thành ra nói sai hết tất cả.
"Không bao giờ!"
Xôi hỏng bỏng không rồi, Ngọc Hiên tự mắng chính mình. Vốn nàng đang muốn dùng Vân Nhạc làm lý do ly hôn với xã hội, không nghĩ tự mình đạp đổ nhanh chóng như thế. Vân Nhạc ấm ức khóc oa oa lên càng làm cho lòng Ngọc Hiên rối bời, nàng cắn cắn đầu bút, sau đó nói, "Chị còn mơ ngủ nói linh tinh, chị không ghét em đâu Vân Nhạc."
"Chị không có… Chị ghét em…"
"Ngoan" Ngọc Hiên đứng lên đi lại chỗ Vân Nhạc, nàng ôm vai nàng ấy dỗ dành, tự nhiên dính phải chuyện này cũng thật oan cho Ngọc Hiên nàng rồi.
Mãi mới dỗ dành xong Vân Nhạc, lúc này Ngọc Hiên cũng không biết mình là sếp hay Vân Nhạc mới là sếp. Bây giờ đây trên bàn Vân Nhạc đầy trà sữa và bánh kẹo nàng ấy ấy thích, nhân viên giao hàng cứ ra vào liên tục ship thức ăn đến tận bàn. Ngọc Hiên rút ví trả tất cả, nước mắt bên trong ấm ức tuôn rơi.
Xong việc Ngọc Hiên trở về phòng nhìn ra thì thấy Vân Nhạc đang ngồi uống trà sữa ngon lành, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Nàng thở dài một tiếng, lúc này thì điện thoại lại bất ngờ reo lên. Là Thanh Ly!
"Tớ nghe."
"Hiên! Đi bệnh viện với mình đi" Thanh Ly lo lắng.
Ngọc Hiên cũng bất ngờ không kém, "Cậu bị gì?"
"Lăng Nhi ở bệnh viện rồi, mẹ chồng cậu ấy bảo cậu ấy không chịu điều trị"
"Đến đón tớ đi"
Chưa đến hai mươi phút sau Thanh Ly đã đến DGr, Ngọc Hiên bước ra khỏi phòng làm việc, Vân Nhạc thấy vậy bèn buông bịch snack xuống, đứng lên hỏi Ngọc Hiên, "Chị định đi đâu ạ?"
"Chị đi gặp bạn một chút, hôm nay cũng không có việc gì nhiều, em nghỉ sớm đi"
Bên dưới DGr, Thanh Ly đang đậu xe vào khu vực không cho đậu xe, thế nên nàng rất gấp. Ngọc Hiên vừa xuất hiện nàng liền thò đầu ra khỏi cửa, hét, "Nhanh lên! Bị bắt bây giờ!"
"Ờ ờ…" Ngọc Hiên đi ba bước bỏ một bước, nhanh nhẩu ngồi vào xe của Thanh Ly. Chiếc xe ngay lập tức phóng đi, tìm đến bệnh viện Khổng gia. Trên đường đi cũng không có quá nhiều chướng ngại, xe cũng không bị kẹt nhiều, lúc hai người đến phòng bệnh đã thấy mẹ chồng của Lăng Nhi đứng tựa vào cửa lặng lẽ rơi nước mắt. Thanh Ly ngay lập tức sốt ruột hỏi, "Có chuyện gì vậy cô?"
"Lăng Nhi không chịu điều trị nữa, con bé mới tháo ống truyền ra" Mẹ chồng của Lăng Nhi tên gọi, Nghiêm Tử Cách. Năm nay tuổi vừa độ bốn mươi lăm, Ngọc Hiên còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp bà ấy, bà ấy đẹp rất mặn mà. Dáng vẻ của người phụ nữ giàu có được bảo dưỡng kĩ càng khiến gương mặt không có lấy một nếp nhăn, bây giờ lại trông mệt mỏi như thế.
Ngọc Hiên nhìn chiếc giường vương đầy máu của Lục Lăng, lòng nàng thắt lại, Lục Lăng tại sao lại phải khốn khổ như thế? Nàng chợt nhớ lại tình cảnh của chính bản thân mình trước đây, cũng không phải vì yêu mà đòi sống đòi chết? Nàng thật sợ, sợ Lục Lăng không sáng tỏ được mọi chuyện mà làm điều dại dột, cũng không phải ai cũng có cơ hội trọng sinh như nàng.
"Lăng Nhi… Lăng Nhi…" Ngọc Hiên gọi nàng, từ trong mộng, Lục Lăng mơ màng tỉnh dậy. Thấy được bạn mình đang ngồi đó bèn tủi thân rơi nước mắt, mẹ chồng của Lục Lăng cũng không chịu nổi cảnh này bèn quay đầu bỏ đi.
"Này Lăng Nhi! Cậu bị điên à? Thuốc thì không uống, truyền thì không truyền!" Thanh Ly lớn giọng mắng mỏ, thấy bóng dáng của Tử Cách khuất sau hành lang bệnh viện rồi còn lớn giọng hơn, "Cái thằng đểu đó đi chơi gái mang bệnh về cho cậu, bây giờ cậu vì nó mà sống dở chết dở, cậu còn không muốn sống nữa à?"
"Không" Lăng Nhi mệt mỏi nắm lấy tay Ngọc Hiên.
"Hai người các người!" Thanh Ly tức giận đến đỏ mặt, hết chỉ tay vào mặt Ngọc Hiên đến chỉ tay vào mặt Lăng Nhi, "Hai người các người ngu ngốc hết chỗ chữa! Yêu là cái gì, mài ra ăn được không? Cậu thấy cậu ngu ngốc không Lăng Nhi? Nó suиɠ sướиɠ rồi chết, còn cậu thì ôm đau khổ bệnh tật mà chết. Thật hết nói nổi! Cậu mau truyền thuốc cho tớ! Cậu… cậu…" Thanh Ly nghẹn lời, bỗng chốc muốn khóc.