Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 37



Đám tang của nhà họ Đỗ diễn ra trong khuôn viên trang trọng của nhà tang lễ, khu vực nhà tang lễ này nằm ở phía đông thành phố, thường là nơi dành cho người có tiền. Người ta thường bảo nhau rằng, "Ai nói khi chết rồi giàu nghèo có quan trọng gì, thử đến nhà tang lễ X xem." Quả thật như vậy, nhà tang lễ nơi này tương đối khoa trương, hoa trắng dọc hai bên lối đi, khiến khung cảnh ảm đạm cũng vơi bớt đi vài phần.

Ngọc Hiên quỳ ở bên hông linh cữu, tiểu công chúa đã mất đi mẹ mình, nói nàng ngưng khóc, bớt đau thương là những điều vô bổ. Ngọc Hiên cúi đầu quỳ ở bên cạnh nghĩ lại quãng thời gian ngày xưa được mẹ hiền bao bọc trong vòng tay, nàng không thể không rơi nước mắt. Nàng chứng kiến cha mẹ mình chết đi những hai lần, ông trời có phải quá khắc nghiệt với nàng không?

Huệ Gia ở bên cạnh chịu trách nhiệm khuyên bảo Ngọc Hiên dùng cơm, khuyên bảo Ngọc Hiên uống nước, nàng chỉ sợ chị ấy vì quá đau buồn mà bỏ ăn bỏ uống. Thế nhưng mặc dù rất buồn, khóc rất nhiều, Ngọc Hiên vẫn ngoan ngoãn ăn một chút cháo lỏng, uống một chút nước lọc. Vậy nên cha của Ngọc Hiên cũng an tâm không ít.

Hôm nay Khải Tập cũng có đến, hắn giả lả đón tiếp những khách quen của nhà Ngọc Hiên hệt như chính hắn vẫn là con rể tốt. Nếu như kiếp trước Ngọc Hiên cảm thấy rất cảm kích thái độ của hắn, bây giờ nhìn thấy chỉ thấy hắn là kẻ bịp bợm, không hơn không kém. Nàng tuy thấy rất chán ghét thái độ của hắn bây giờ, nhưng nàng cũng không mạnh tay đuổi hắn ra khỏi nhà tang lễ được. Hắn muốn hợp diễn cùng nàng càng tốt, dù sao nàng cũng đang cần điều này.

Những người đến dự lễ tang hầu hết là những người có mối quan hệ tốt với Đỗ gia, có người vỗ vai Ngọc Hiên an ủi, cũng có người ôm lấy cha nàng, vỗ vỗ vào lưng ông tiếp cho ông thêm sức mạnh. Những lúc như vậy Ngọc Hiên càng muốn khóc, nàng cắn môi mình, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. Nàng phải mạnh mẽ, vì cha nàng, vì mẹ nàng, nàng cũng không muốn họ quá lo lắng cho mình.

Những lúc đau buồn như vậy, khi ngước mắt lên nhìn nàng đều thấy Huệ Gia lo lắng ngồi cạnh bên nàng. Rốt cuộc không biết con bé đã nợ nàng những gì, chỉ biết là ở đâu có nàng, ở đó đều có Huệ Gia, những khi nàng bệnh tật ốm đau, vui buồn sướng khổ, Huệ Gia luôn cam nguyện ở bên cạnh. Rốt cuộc phúc đức như thế nào mới có được sự chú ý của con bé, được con bé yêu thương mình.

Thấy Ngọc Hiên nhìn mình, Huệ Gia bèn lo lắng nắm chặt bàn tay của Ngọc Hiên, nói nho nhỏ, "Cố lên."

Hai chữ cố lên tuy nhỏ nhoi, nhưng giờ phút này nó như khiến nàng có thêm sức mạnh. Nàng phải bước tiếp về phía trước và cất giữ mẹ mình trong tim, bà vẫn ở đây thôi, trong tim nàng, chưa bao giờ rời xa.

Thanh Ly đã đến từ tối muộn, vì thức trọn một đêm nên buồn ngủ, lúc này đang ngủ ở bên trong nội đường nhà tang lễ. Lục Lăng thì khác, nàng ngồi ở bên bàn, buồn buồn nhìn Ngọc Hiên đang quỳ gối bên cạnh linh cữu. Vì khách nhân có người lưu lại qua đêm bầu bạn bên mẹ nàng, thế nên phải chuẩn bị trà nước, bánh kẹo cho họ. Việc này hầu như là nhà tang lễ lo, thế nhưng lúc này Tử Cách đang giúp họ pha trà. Vì chuyện trà nước bếp núc cũng không ai giỏi hơn cô được.

"Lăng Nhi, kêu dì Cách nghỉ ngơi đi" Ngọc Hiên đứng lên, chân vì bất chợt đứng lên nên loạng choạng suýt ngã, may mà Huệ Gia nhanh nhẩu đỡ nàng lại. Không thì lại té chết.

Tử Cách bưng bình trà trên tay, nghe nói tới mình bèn bảo, "Dì không sao, để đó dì pha trà cho"

Lục Lăng cũng im lặng không nói, tính cách cứng đầu của Tử Cách như thế nào nàng biết rõ nhất. Tốt nhất là không nên nói ra nói vào làm gì.

Thanh Ly và Tử Cách cứ thế thay phiên nhau lo chuyện trà nước cho đám tang, đám tang diễn ra vào một ngày cuối đông, đầu xuân. Bên ngoài trời tuyết đã thôi rơi, Ngọc Hiên thở dài một tiếng, giấu hết nước mắt vào trong lòng, một tay quán xuyến đám tang.

Đám tang diễn ra đúng ba ngày, sau đó Ngọc Hiên đem tro cốt của mẹ mình về nhà, nàng cũng theo đó dọn về Đỗ gia, không ở lại Hình gia nữa. Nói nàng mau chóng quên đi nỗi đau này, nàng không thể, chỉ có thể đem nỗi buồn cất vào một nơi không ai có thể nhìn thấy, lẳng lặng gặm nhấm chúng.

Huệ Gia cũng chưa đi học lại, thế nên Huệ Gia cũng xách một ba lô đồ đạc, dọn sang nhà của Ngọc Hiên ở. Sáng sớm nàng phụ trách vực dậy tinh thần của hai cha con họ, ép buộc hai người họ ăn cơm, trưa đến thì làm công tác tư tưởng cho họ. Những ngày tháng như vậy tuy là khổ cực vì chạy đôn chạy đáo, thế nhưng Huệ Gia rất vui vì nàng thấy ẩn ẩn trong hành động của Ngọc Hiên biểu lộ sự tin tưởng nàng.

Trước đây mặc dù Ngọc Hiên có đối tốt với nàng, nàng cũng không thấy có sự tin tưởng từ chị ấy. Lúc nào nàng cũng cảm thấy chị ấy có điểm gì suy xét mình, không phải là hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn ỷ lại. Nay thì khác.

Ngày hôm nay Ngọc Hiên cho Huệ Gia biết rằng nàng cũng tin tưởng Huệ Gia, đem Huệ Gia từ em chồng biến thành tri kỉ, là bạn bè. Thật ra nàng muốn hai người tìm hiểu nhau bằng cách này trước, năm dài tháng rộng, không cần thiết phải vội vã.

"Chị" Huệ Gia ngồi xuống bên cạnh Ngọc Hiên, ban nãy thấy Ngọc Hiên ngồi đờ đẫn trên ban công, nàng liền tìm đến. Những khi chị ấy buồn Huệ Gia chỉ muốn mình là người gánh chịu hết tất cả, nỗi buồn của chị ấy cứ để nàng mang ở bên vai.

Ngọc Hiên nhìn Huệ Gia, môi hồng mấp máy nói, "Em có bao giờ mất đi một người quan trọng không?"

Huệ Gia suy nghĩ một chút rồi nói, "Có, cha mẹ em cũng mất sớm."

"Vậy làm sao em vượt qua?" Ngọc Hiên đung đưa chân nhè nhẹ, làm sao có thể vượt qua khi không đêm nào Ngọc Hiên không mơ thấy chuyện ngày xưa khi nàng còn ở với cha mẹ. Họ đã ở bên nàng ở kiếp trước, rồi cũng ra đi bỏ nàng vào mùa xuân tươi đẹp. Nay nàng lại phải lặp lại điều này một lần nữa, nói nàng vượt qua, nàng phải làm sao vượt qua?

Huệ Gia nắm lấy bàn tay Ngọc Hiên, như dỗ dành, cũng như là an ủi, "Chị sẽ mau chóng vượt qua thôi. Có em ở đây"

Ánh sao trên bầu trời hôm nay sáng hơn mọi ngày, Huệ Gia cũng thấy điều này, nàng chỉ vào ngôi sao sáng lấp lánh trên trời cao, nói rằng, "Mẹ đang ở đó, đang nhìn chị mít ướt"

"Huệ Gia này" Ngọc Hiên nói nho nhỏ.

Huệ Gia ừ một tiếng, lắng nghe Ngọc Hiên muốn nói gì.

"Chị có thể dựa đầu vào vai em không?" Ngọc Hiên hạ mi xuống, cũng không nhìn Huệ Gia chút nào. Huệ Gia nghe vậy bèn kéo Ngọc Hiên lại sát gần mình, nàng để đầu Ngọc Hiên dựa vào vai mình, ôn nhu nói, "Chị dựa vào một lát đi"

"Chị muốn dựa thật lâu, thật lâu" Ngọc Hiên trong lời nói có mang ý tứ sâu xa. Ấy vậy mà Huệ Gia lại nói với nàng rằng, "Em không mỏi vai đâu, chị thoải mái."

Rốt cuộc con bé có hiểu nàng muốn gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.