Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 46



Nếu xét về tuổi, có lẽ Ngọc Hiên đã quá tuổi để có thể yêu đương hết mình, sống hết mình với tình yêu. Ngày mà nàng chết đi ở kiếp trước nàng đã hơn ba mươi tuổi, ở độ tuổi mà tình yêu dừng lại để lý trí lên ngôi, tất cả những gì nàng còn chỉ là một trái tim đổ vỡ, một tâm hồn lạc lõng. Ngay trong giây phút nàng tự ban tặng mình cái chết, lúc đó là lúc nàng khát khao có một cánh tay giữ nàng lại nhất.

Ngọc Hiên không biết rằng lúc nàng chết đi ở kiếp trước cũng là lúc Huệ Gia điên cuồng trong đau đớn, cố gắng trả thù những ai gây đến tổn thương cho Ngọc Hiên, nhưng nàng càng trả thù nàng càng nhận ra một sự thật ngày càng rõ ràng, đó chính là Ngọc Hiên không còn nữa. Huệ Gia hận, trong nỗi hận còn có cả sự dày vò, không đêm nào ngủ ngon, không đêm nào không rơi nước mắt vì nhớ thương Ngọc Hiên. Tất cả Ngọc Hiên đều không biết.

Lúc này đây Ngọc Hiên nằm dài trên ghế lười nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng không biết vì sao nào chiếu mệnh mình, cũng không biết vì sao mình lại có thể trọng sinh sống lại. Nhưng từ ngày sống lại nàng càng phát hiện ra, ông trời đang cho nàng cơ hội bù đắp cho cha mẹ, cho Huệ Gia, cho bạn thân của nàng, cho những ai đã thật sự dành tình yêu cho nàng. Vì thế mà Ngọc Hiên nỗ lực không ngừng, nàng muốn bù đắp lại cho họ những gì mà nàng đã gây ra kiếp trước.

Huệ Gia đem một chiếc chăn mỏng đắp ngang ngực cho Ngọc Hiên, không nói không rằng, chỉ yên lặng ngồi ở ghế lười bên cạnh. Nếu ánh mắt của nàng ấy thuộc về ánh sao trời, nàng sẽ đem ánh mắt si mê của mình tặng cho nàng ấy. Giá mà nàng ấy hiểu trong lòng nàng có bao nhiêu yêu, bao nhiêu thương.

Ngọc Hiên mỉm cười một chút, nói rằng, "Huệ Gia, chị nợ em nhiều quá."

Thật sự mà nói tính cả kiếp trước kiếp này, Ngọc Hiên đều vay từ Huệ Gia quá nhiều ân tình. Ngày đầu chân ướt chân ráo vào Hình gia cũng là Huệ Gia ở bên đỡ đần, bảo ban nàng, khi sự nghiệp lung lay, cũng chính Huệ Gia một tay hỗ trợ, vực nàng dậy khỏi khó khăn chồng chất. Huệ Gia thật lòng thương yêu nàng, có lẽ… Ngọc Hiên nghĩ có lẽ từ kiếp trước con bé cũng đã yêu nàng. Nhưng nếu đã yêu nàng, vậy cô nàng Tống Thu kia là như thế nào?

"Huệ Gia, em có thích cô bé Tống Thu hôm bữa không?" Tống Thu, cô nàng có mái tóc dài mượt đến nửa lưng, dịu dàng, nhỏ nhẹ, hình mẫu nữ chính điển hình mà Huệ Gia nên lấy. Trái ngược hoàn toàn với vẻ yêu nghiệt câu nhân của nàng, đôi khi nàng lại thấy bản thân quá mức khơi gợi, khi nàng mặc cái gì cũng cảm thấy không đứng đắn, như vậy chẳng phải là điểm cộng, nó là một điểm trừ thật lớn khi nàng muốn làm chuyện nghiêm túc.

Ngọc Hiên không biết hình thể của mình rốt cuộc là điểm cộng hay điểm trừ, còn đối với Huệ Gia, cơ thể ấy tuyệt mỹ như được tạc từ nghệ nhân nổi tiếng. Một lần Huệ Gia chạm vào cơ thể ấy, cả quãng thời gian dài về sau nàng cũng không quên, ánh mắt mờ mịt sương khi đó, làn da trắng ngần ửng đỏ đó, nói quên, nàng quên làm sao đặng?

"Em không có. Tống Thu là ai?" Huệ Gia ngây ngô hỏi lại. Ngọc Hiên dùng ánh mắt mình dò xét thử xem rốt cuộc Huệ Gia đang giả vờ không biết, hay là không biết thật, nhưng nàng thấy ánh mắt ấy trong veo không vẩn đục, hệt như là không biết thật sự.

Tạm tin! Ngọc Hiên vốn luôn là người dễ tin như vậy.

"Thôi chị đi tắm." Nói rồi Ngọc Hiên liền đứng lên khỏi ghế, nàng mở cửa ra đi vào bên trong phòng, căn phòng gỗ này mặc dù không quá to nhưng lại rất tươm tất, khi Ngọc Hiên chạm chân vào không cảm thấy lạnh, có vẻ như hệ thống lò sưởi cũng khá ổn.

Lục lọi trong vali lấy ra cho mình một bộ đồ ngủ, Ngọc Hiên ôm chúng trên tay, sau đó vội vàng đi vào bên trong nhà tắm. Vì quá vội vàng nên khi tắm Ngọc Hiên cũng không đóng chặt cửa, cánh cửa chỉ khép hờ. Ở khoảng cách này Huệ Gia vẫn có thể xem lén được, cơ thể tuyệt mỹ ấy, sao lại có thể gợi nhân đến thế? Huệ Gia vừa nhìn vừa muốn chảy máu mũi.

Nhìn một lúc cho đến khi nước tắt, Huệ Gia bèn giả vờ leo lên giường trùm kín chăn lại, hệt như nàng đã ngủ say rồi. Ngọc Hiên lau tóc ướt của mình, sau đó hừ một tiếng, "Ngủ còn chưa phủi chân, toàn cát không."

Một lúc sau Huệ Gia rơi vào trong giấc ngủ thật, nhưng trong cơn mơ màng nàng cảm thấy có ai đó ôm ngang eo nàng, đầu dựa vào người nàng say ngủ. Huệ Gia quá mệt để có thể mở mắt lên, chỉ có thể ngủ cùng người lạ kia, để mặc cho vòng tay đó ấm áp ôm lấy mình.

Buổi sáng hôm sau lúc sáu giờ mọi người đều tập trung ở sảnh khách sạn, cùng nhau di chuyển đi ra khu mua sắm, mua một ít tôm mực về nướng ăn buổi tối. Ngọc Hiên chọn một con mực to thật to, nàng muốn nướng nó lên cho Huệ Gia ăn, kiếp trước không phải Huệ Gia thích ăn nhất là cá biển với mực sao? Kiếp này nàng muốn cho Huệ Gia ăn.

Thật sự Huệ Gia cũng rất ưng con mực trên tay Ngọc Hiên, cuối cùng Ngọc Hiên như cũng hiểu lòng nàng, quyết định mua con mực to cho mọi người cùng ăn. Ngọc Hiên sau khi mua xong liền cầm theo hai bịch túi bóng đồ ăn, sau đó dùng một tay ôm lấy cánh tay Huệ Gia, nói, "Mực này tươi lắm, muốn xào sa tế cho em ăn."

Huệ Gia nhận lấy hai bịch đồ ăn để cho Ngọc Hiên rảnh rỗi ôm tay nàng, sau đó nói, "Ở đây cũng đâu có bếp, nướng ăn là được rồi." Ngọc Hiên bất kể làm gì nàng cũng thấy ngon, ngay cả việc Ngọc Hiên chỉ cần đứng một chỗ thôi nàng vẫn thấy Ngọc Hiên ngon lành.

Buổi trưa mọi người được tản ra tự đi tham quan, có một số người say quá không tỉnh được, vẫn còn ngủ trong phòng. Ngọc Hiên tuy bị phạt rượu nhiều nhưng nàng giải rượu rất nhanh, cũng không bị rượu khiến mệt mỏi trong người.

Màn đêm dần dần phủ xuống bãi biển, Ngọc Hiên bắt đầu cùng nhân viên của mình đốt lửa lên nướng đồ ăn biển. Vân Nhạc ở bên cạnh giúp Ngọc Hiên đảo thức ăn, Huệ Gia cũng vậy. Thật ra dựng đến ba lò nướng, nhưng không hiểu sao Vân Nhạc nhất định phải đứng gần Ngọc Hiên mới chịu được. Có lẽ cô nàng ấy đã quen làm việc với nàng.

Sau khi nướng chín được một ít mực, Vân Nhạc đưa miếng mực lên ngang miệng thổi một cái, sau đó nói, "Sếp, chị muốn dùng thử không?"

Huệ Gia nghe đến đây bèn liếc mắt nhìn Vân Nhạc một cái, chị ấy muốn nói vậy là có ý gì, tại sao biết bao nhiêu người như thế, nàng ấy lại muốn đút thức ăn cho Ngọc Hiên của nàng?

"Thôi, chị không thích ăn mực lắm." Ngọc Hiên giả vờ từ chối khéo, nàng cũng không muốn Vân Nhạc làm như vậy với nàng tí nào. Những chuyện thân mật như vậy thường nên để cho lão công nhà nàng làm thì hơn.

Nghe được Ngọc Hiên từ chối, nụ cười trên mặt Huệ Gia dần dần trở lại. Nàng vui vẻ lật tôm sang một bên, vừa lật vừa hát nho nhỏ, "Hãy vứt bỏ dáng vẻ yêu kiều, quyết không mang sắc đẹp bán rẻ…"

"Hát điên khùng gì đấy?" Ngọc Hiên thúc tay vào người Huệ Gia, tuy là hỏi nhưng lại mang ý cười nhiều hơn.

"Tình yêu tựa như trời xanh mây trắng, bầu trời đang trong xanh bỗng dưng đổ mưa. Không có chỗ trú mưa, khiến ta trở tay không kịp." Huệ Gia cũng không trả lời lại Ngọc Hiên, chỉ lèm bèm trong miệng một bài khác. Giọng hát của Huệ Gia trước giờ luôn rất hay, thu hút được không ít nhân viên hiếu kì đưa mắt sang nhìn.

Tối muộn hai người trở về phòng khi đã say rượu rồi, Ngọc Hiên bị Huệ Gia áp bức, lúc này đành phải ngồi trên giường đáp trả nụ hôn dây dưa của con bé. Ngọc Hiên cũng không phản kháng, cũng không đẩy ra, chỉ nhu thuận dùng đôi bàn tay mỏng manh của mình ôm cổ Huệ Gia, đem đôi môi Huệ Gia gần mình hơn, nụ hôn gấp gáp như không thể kết thúc.

——

Chút chuyện của nữ nhân.

Buổi sáng sau khi mua hải sản xong, lúc đi vệ sinh Ngọc Hiên có rẽ vào một khúc quanh khác. Nàng tránh đi nhân viên của mình, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vịnh Thi. Khi Vịnh Thi bắt máy, câu đầu tiên Vịnh Thi nói là:

"Vịnh Thi, Huệ Gia yêu tôi thật không? Cô định hỏi vậy nữa chứ gì?"

Ngọc Hiên bị bắt bài, bèn ậm ờ nói: "Không có… Tôi định hỏi… bao giờ, chị biết đó, bao giờ mới có thể bắt đầu yêu đương?"

"Yêu lúc nào chả được? Bây giờ cũng được, tháng sau cũng được. Hai người số phận sinh ra là để yêu nhau mà."

"Vịnh Thi… Huệ Gia yêu tôi thật không?"

"Biết ngay cái bài này của cô mà, vòng vo quá đi! Có yêu, có yêu, có yêu, chuyện quan trọng nói ba lần."

"Huhu, vậy sao con bé chỉ trân trân nhìn tôi tắm mà không làm gì vậy." Ngọc Hiên khóc không ra nước mắt.

Việc truy phu cũng quá khắc nghiệt với nàng rồi, hai kiếp đều phải truy phu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.