Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 131: C131: Hôm nay để anh phục vụ em



Những vụ ồn ào cũng lắng xuống, công ty cũng trở lại quỹ đạo làm việc như thường lệ.

Ông bà nội cô cũng trở về lại ngoại ô, vì không yên tâm nên Lương Ninh đến đón ông bà. Bà ấy cũng muốn đến thăm cháu nội nên cũng tiện thể đi luôn, lần đi này có cả chồng bà.

Đường Quân Viễn ngồi cạnh đống văn kiện, hồ sơ các giấy tờ cần phê duyệt. Lúc này ở ngoài có tiếng gõ cửa, anh nhìn đồng hồ đã là hai giờ.

" Vào đi.." Anh không nhìn lên mà nói.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến bàn trà. Đặt hộp đồ ăn xuống, mở nhẹ từng ngăn ra để sẵn lên bàn.

Lúc này anh mới ngước lên nhìn, cười. Rồi đi đến ôm cô, nhưng vì có tiểu Vĩ nên anh chị choàng tay rồi buông ra ôm lấy con trai từ cô.

" Sao em lại đến, không ở nhà nghỉ ngơi."

Y Thần đi qua chỗ anh bế lại tiểu Vĩ.

" Ở nhà không có gì làm, mọi việc anh đều bảo người không cho em động vào. Em chỉ còn cách đến đây làm phiền anh, cũng canh chừng anh nữa."

Anh nhìn cô như vậy thì vuốt nhẹ má cô.

" Còn không phải vì anh xót vợ mình sao, em chỉ cần hưởng thụ đã là chuyện tốt đối với anh rồi, nhưng em nói canh chừng anh là ý gì.


Đường Quân Viễn nghĩ không lẽ ai đã nói gì đó lung tung với cô.

Y Thần lắc đầu nhìn anh.

" Hây, không nói lại anh. Anh đừng có nghĩ nhiều, em đến là để đem cơm cho anh. Làm việc thì cũng phải ăn cơm chứ, anh xem bây giờ là mấy giờ rồi."

Đường Quân Viễn nhìn phần cơm cô làm, hạnh phúc hiện lên hết trên mặt.

" Anh ăn đi, cơm nguội rồi sẽ không ngon."

" Ừ. Hay em cùng ăn đi."

Cô nhìn anh, nói.

" Em ăn ở nhà rồi, anh phải ăn cho hết cơm là em tự tay xuống bếp làm cho anh đó."

" Được."

Tiểu Vĩ ngồi trên chân cô, đưa tay với với như muốn lấy chén cơm của anh. Cả hai người nhìn con trai rồi cười, Quân Viễn lấy ít cơm rồi đút cho con.

Tiểu Vĩ cũng há miệng, rồi nhai. Lúc này anh mới để ý con trai mình đã mọc răng, còn là năm cái nhìn bốn cái răng nhỏ ở trước anh càng thích thú hơn.

Sau khi dùng bữa, Quân Viễn không làm việc nữa mà chơi với con. Đến chiều ba người một nhà trở về, trên đường về thị nhận được cuộc gọi từ nhà chính anh và cô liền đến đó.

" Thiếu gia, nhị thiếu phu nhân đã về." Quản gia Châu từ phòng khách đi đến phòng bếp thì thấy anh và cô đã đến ông chào.

" Vâng. Chào chú." Anh và cô chào lại ông, tiểu Vĩ thấy vậy cũng vẫy vẫy tay, Quản gia Châu cầm tay cậu bé rồi cười.

" Chào tiểu thiếu gia." Ông cũng không đứng lâu rồi rời đi, anh và cô đi đến phòng khách.

" Bà nội, ba mẹ con mới về."

" Ừ, nào đến đây ngồi. Hôm nay hai đứa vất vả rồi con bảo các con đến đây nữa."

Hạ Anh đón tiểu Vĩ từ tay cô, Y Thần đưa cậu bé cho bà.

Cô cười nói.


" Không vất vả, từ lúc lễ cưới của anh hai bây giờ con mới về nhà chính mà ạ."

" Ừ, ta đã bảo người làm chuẩn bị bữa tối rồi. Ở lại ăn rồi trở về, Quân Vũ và Tuyết nhi đang trên phòng hai sẽ xuống ngay thôi."

Lúc này hai người từ trên lầu đi xuống, Quản gia Châu cũng đi ra từ phòng bếp.

" Lão phu nhân, bữa tối đã xong rồi ạ."

Bữa cơm một nhà cũng bắt đầu, rộn ràng đầy tiếng cười nói. Vì có một cô cháu gái và một cháu trai nên không khí càng vui hơn.

Đường Quân Vũ và anh ngồi nhâm nhi với ba mình, nhưng trên người anh lại có một cục bông nhỏ luôn quấn lấy anh. Vì không để cô phải tự mình trông nên anh đảm luôn trách nhiệm vừa chăm vừa tiếp ba mình.

Bữa cơm kết thúc, anh và cô ngồi chơi đến chín giờ tối thì trở về. Vì anh có uống vài ly, nên cô để anh bế tiểu Vĩ còn mình lái xe.

Đến đèn đỏ, trong khi dừng cô nhìn qua một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ. Mà cười, cô với áo khoác đắp lên cho hai ba con.

Về đến nhà cũng đã chín giờ bốn mươi, anh nhẹ nhàng mở cửa bế con vào nhà, cô thì đi đậu xe.

" Em lấy đồ tắm đi, anh pha nước cho."

" Vâng." Mọi sự quan tâm của anh cô sẽ không từ chối, vì nếu có thì anh cũng sẽ làm. Nên thay vì từ chối cô sẽ hưởng thụ, không phải sẽ tốt hơn sao.

Bước vào phòng tắm, cô nhìn trong bồn có sữa tắm và cả hoa hồng được anh rãi lên. Một vòng tay choàng qua eo, vùi mặt vào cổ cô.

Tay còn lại, anh kéo khóa sau lưng cô. Rồi cởi luôn chiếc áo lót và tiếp đến là chiếc quần lót.

Bây giờ Y Thần mới cảm nhận được, trên người anh cũng đã không có một mảnh vải nào.


Quân Viễn cúi xuống bế cô bước vào bồn tắm, anh để cô ngồi trước người mình.

" Hôm nay để anh phục vụ em, nhất định sẽ khiến em thoải mái."

Tay anh từ từ vuốt nhẹ trên tấm lưng trắng nõn của cô, đến tay và phần bụng phẳng lì của cô. Bàn tay anh cứ thế nhẹ nhàng từng chút lướt trên chân cô, rồi đi đến nơi *** ***** của cô.

" Chỗ này của em cũng cần phải tắm, nó cũng muốn được anh mái xa nữa đó."

Anh nói vào tai cô, từng hơi thở của anh bao vây lấy cô cả hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt cô vậy.

Con cự long của anh cũng vì vậy mà liên tục chạm vào lưng cô, như muốn làm bỏng cô vậy. Ý thức có chút mơ hồ, cô tựa lưng vào người anh muốn tìm một điểm tựa, nhưng không ngờ anh lại nhấc bổng cô lên đưa ** *** to lớn tiến vào trong cô.

" A, ưm.."

Vì bất ngờ nên cô đã bấu chặt tay anh, tạo ra vài vết xước.

" Thế nào, sướng không. Anh đã nhịn lâu rồi, nhịn đến muốn hỏng luôn rồi."

Nói xong anh thúc sâu vào trong cô, cơ thể cô cũng vì chuyển động của anh mà lên xuống. Không biết qua bao lâu, anh cứ như vậy ra vào khiến cô ngất rồi lại tỉnh. Cho đến khi cô không còn tỉnh được và mất hết sức Đường Quân Viễn mới ngừng lại.

Anh đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước ấm lau người. Thay cho cô một chiếc váy ngủ cho cô, cũng không mặc quần lót vì sợ làm đau cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.