Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt: Tương Tư Môn

Chương 9: Tương tư



Lần đầu ta gặp Tây Thành, cũng là vào một mùa đông như thế này.

Tuyết rơi suốt ngày suốt đêm, lạnh thấu xương.

Đầu thu năm đó, cha nói trên núi Côn Lôn có một loài bạch ưng, là giống chim xinh đẹp nhất kiêu ngạo nhất trên đời, không biết là nếu so với Phi Thiên Dạ Xoa của sa mạc, thì bên nào bay nhanh hơn, bên nào bay cao hơn?

Vì vậy ta tới núi Côn Lôn, để bắt một con bạch ưng về cho cha xem.

Thế nhưng cha ta không thể thấy được bạch ưng ta mang về nữa. Khi ta đứng dưới ánh chiều tà của sa mạc, nơi ta sinh trưởng mười bảy năm chỉ còn là tường đổ, một mảnh phế tích.

Thế nhân đều nói Thủy Nguyệt cung là ma cung, cha ta và ca ca ta đều là ma đầu. Nhưng trong lòng ta, Thủy Nguyệt cung chỉ là nhà của ta, ma đầu trong lời nói của họ cũng chỉ là những người yêu ta, thương ta, thân thiết nhất với ta mà thôi. Ta lập chí phải báo thù cho họ, mùa đông năm đó liền tới Trung Nguyên.

Khi đó, ta không hề ngờ lần ra đi này, từ đó về sau sẽ không còn được thấy mặt trời lặn trên sa mạc nữa.

Câu chuyện đại hiệp Trung Nguyên Tiêu Thế Tể dẫn đầu võ lâm chính đạo tiêu diệt ma cung tru giết ma đầu đã truyền khắp đại giang nam bắc. Từ những tin tức đường phố, ta nhớ kỹ một cái tên xuất hiện nhiều nhất ——

Lạc Tây Thành.

Ta nghe được, cái người tên Lạc Tây Thành này đã dùng mưu kế giết phụ thân, rồi lại hỏa thiêu Thần cung, bức chết ca ca, là kẻ thù lớn nhất của ta. Vậy nên ta vừa tới Trung Nguyên thì người đầu tiên ta tìm tới chính là hắn. Có điều Lạc Tây Thành võ công cao cường, hành sự lại nhạy bén, mùa đông năm đó ta bám theo hắn một tháng nhưng mãi vẫn không tìm ra được cơ hội ra tay.

Mãi cho đến một ngày, ta theo hắn tới Lạc Dương.

Ngày hôm đó, từ sáng sớm tuyết đã rơi ngợp trời như lông ngỗng.

Khi hắn vào thành trời đã tối mịt, cửa hàng trên phố đều đã nghỉ, trên đường không thấy bóng một người đi lại. Không rõ hắn suy nghĩ gì, không ở trọ, cũng không ăn cơm, đạp lên tuyết mà đi không mục đích, hết con phố này, tới con phố khác… Thỉnh thoảng dừng lại, nhưng chỉ là để nghe một chút xem tiếng chó sủa từ sân nhà ai truyền tới.

Ta lặng lẽ theo sau hắn. Đến khi tay chân đều đã đông cứng, rốt cuộc hắn đi cũng mệt mỏi, tùy tiện ngồi xuống ngoài cửa nhà một gia đình nào đó.

Đêm đã khuya lắm rồi, nhưng căn nhà nọ vẫn còn rất ồn ào, tiếng đàn tiếng sáo, tiếng thách đố chuốc rượu, còn có cả tiếng trêu đùa của cả nam lẫn nữ thỉnh thoảng lại truyền ra.

Tựa như giữa thành Lạc Dương đầy tịch liêu, chỉ còn duy nhất nơi đây là náo nhiệt phồn hoa.

Ta tới trước cửa mới biết được, hóa ra nơi đó là một kỹ viện. Vốn ta tưởng rằng người như hắn, nhất định không chịu ngồi ở chỗ dơ bẩn như thế. Nhưng hắn nghe được âm thành bên trong lại hoàn toàn không để ý. Có lẽ là đã quá mệt, rất lâu sau đó hắn từ từ nhắm lại hai mắt, tựa đầu vào cánh cửa đỏ thắm, cứ ngồi như vậy không nhúc nhích…

Khi đó ta còn trẻ tuổi, có ý định trêu cợt hắn, lặng lẽ vào kỹ viện kia, thừa dịp không có ai lấy một bát cơm thừa trong bếp đưa ra ngoài qua khe cửa đặt ở bên cạnh hắn, rồi trốn ở sau cửa đè giọng nói: “Ăn đi!”

Hắn mở mắt, một lúc lâu chỉ bình tĩnh nhìn bát cơm thừa lạnh như băng đó, sau đó nâng bát lên, chậm rãi ăn từng miếng một… Vừa ăn, từng giọt nước mắt cứ lăn xuống, rơi vào trong bát, hòa trong miếng cơm đưa vào miệng…

Ta vốn muốn hạ nhục hắn, nhưng nhìn hắn ăn chén cơm đó, tim như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, không biết là cảm giác gì.

Vừa thấy lành lạnh, lại như có gì đó vỡ bờ, cuộn trào mãnh liệt tràn qua tim, thấm đẫm tóc da thân thể, tứ chi tay chân.

Ta biết, muốn giết hắn, đó là cơ hội tốt nhất.

Nhưng cả tối hôm đó, ta đứng sau cánh cửa mà từ đầu tới cuối không thể hành động…

Mỗi người khi còn sống đều sẽ có một vài thời khắc như thế, quên cả đề phòng, lại không phòng ngự, phơi bày tâm tư, yếu đuối như trẻ sơ sinh. Vào lúc như thế, có người cảm niệm thân thế, có người tự thương hại những lỗi lầm, có người nhớ về cố nhân, có người chìm trong quá khứ… Vì các loại tiền căn các loại cựu hận, cô quạnh sa sút.

Cái đêm tuyết rơi đó ở Lạc Dương, ta thấy được thời khắc cô quạnh sa sút của hắn, nhưng ta lại không biết, vì sao mà hắn cô đơn hắn chán nản?

Hoa tuyết dần phủ một tầng dầy trên vai, cũng dần làm mờ đi gương mặt hắn.

Bên ngoài gang tấc, người người đều đang hoa hồng liễu lục (cảnh xuân tươi đẹp); Trong vòng ba bước, ta cùng với hắn mỗi người một phần sa sút.

Giữa trời tuyết mênh mông, có biết bao kiếp phù du đang trộm vui một buổi? Trong khoảnh khắc tia lửa chớp qua, biết bao phong ba nhân gian, cạm bẫy đường đời đang diễn ra?

Một khắc đó.

Hắn ở ngoài cửa.

Ta ở sau cửa.

Tuyết vẫn rơi.

Thời gian vẫn trôi.

… Ta nhớ rõ vẻ mặt hắn ngày hôm đó.

Ba ngày sau đó, mỗi khi tới đêm khuya, hắn thường sẽ bất tri bất giác đi tới cửa sau của kỹ viện. Ta luôn đứng sau cửa, từ khe cửa đưa một chén thức ăn nguội ra, nói, ăn đi.

Mỗi ngày, ta đều đứng ở sau cửa, nhìn hắn ngồi ở ngoài, ăn cơm thừa lạnh lẽo. Mỗi lần, ta đều muốn bước ra ngoài giết hắn, nhưng mỗi một lần, ta cũng không có động thủ…

Ngươi hỏi vì sao ta không ra tay?

Thế nhưng, Tô đại công tử, nếu ngươi bắt đầu đau lòng vì một người nào đó, thì làm sao có thể giết hắn được?

Vì vậy sáng sớm sau ba ngày đó, ta rời khỏi Lạc Dương.

Mặc dù ta không giết Lạc Tây Thành, nhưng không quên trên mình còn mang mối thù không đội trời chung. Phàm là người từng tới sa mạc, tham gia vào việc bao vây tiễu trừ Thần cung, ta đều lần lượt tìm tới cửa báo thù. Một người đi, ta giết một người! Hai người đi, ta giết hai người! Một môn phái đi, ta không để sót một ai, giết toàn bộ!

Ta tới Trung Nguyên hơn hai năm, đã giết mười bốn cao thủ, tàn sát bảy đại môn phái. Tiêu Thế Tể biết ta sẽ không bỏ qua cho hắn, liền vội đi tìm sự giúp đỡ trước, hẹn ta đến quyết chiến vào mười lăm tháng tám năm đó. Ta thấy lần này đi lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn nhận lời. Ta muốn người đời đều biết Hoa Lộng Ảnh tuy thân là nữ nhi, nhưng cũng có thể vì phụ thân huynh trưởng mà báo thù rửa hận, cũng có thể làm cho vùng Trung Nguyên các ngươi long trời lở đất.

Đêm đó, ta cùng với quần hùng quyết chiến bảy trận, ba thắng ba thua, tới trận cuối cùng, kỳ thực ta đã bị trọng thương, trong miệng đầy mùi máu tươi, trước mắt một mảng đen kịt không còn thấy rõ thứ gì, chỉ vì không chịu để người khác coi thường nên liều mạng tới hơi thở cuối cùng, mới có thể gượng đứng lên.

Trong lúc mơ màng, ta nghe được một giọng nói cực kỳ giống hắn, nói lanh lảnh: “Để ta.”

—— Trong hai năm đó, ta thường nhớ tới kẻ thù không biết giờ đang ở đâu, cái người khiến ta đau lòng kia.

Lờ mờ nghĩ tới.

Lơ đãng nghĩ tới.

Khi nghĩ đến hắn, lúc thì hận, lúc thì đau. Bỗng nhiên vắng vẻ, bỗng nhiên thẫn thờ. Có đôi khi, sẽ rất thương thâm, có đôi khi, lại rất vui vẻ.

Hết nỗi nhớ này tới nỗi nhớ khác, như đã cách xa trời cao đất rộng góc biển chân trời luân hồi muôn đời…

Nhưng ta đâu ngờ, lại găp lại hắn trong tình cảnh như thế.

Ta nói, được, có thể chết trong tay Lạc đại hiệp, cũng không tính là oan ức cho Phi Thiên Dạ Xoa. Khi đó ta đã mặc định là sẽ chết, những lời này cũng là những lời thật tình của ta.

Nhưng đao của hắn gác trên cổ, lại không hạ xuống.

Trước mắt bao người, đột nhiên hắn cúi đầu, nói với ta: Ơn một bữa ăn, vĩnh viễn không quên!

Ta vốn cho rằng mãi mãi hắn cũng không biết được là ai cho hắn một chén cơm lạnh giữa trời tuyết, là ai ở bên hắn qua ba buổi tối tịch thiên mịch địa —— hóa ra hắn biết hết.

Ta nghe hắn nói, nhất thời ngây dại, trong lúc còn đang ngơ ngẩn thì thấy một lực mạnh đẩy ta vọt ra sau, ta biết là hắn đang giúp ta, liền thuận thế nhảy lên, hắn giả vờ đuổi theo ta, cũng nhảy lên, tay vung một cái ném mấy quả phích lịch lôi hỏa đạn —— hóa ra, hắn nhân lúc ta động thủ với người khác đã đổ rượu mạnh ở trong nhà, mấy viên lôi hỏa đạn đó vừa nổ đã thiêu cả gian nhà. Bốn phía đều là lửa, xung quanh tràn ngập tiếng la hét gào khóc, trong lúc hỗn loạn, đầu óc ta mê man, chỉ cảm thấy được ai đó cõng lên lưng, mang theo bỏ chạy.

Khi tỉnh lại, đã ở dưới chân núi, trên núi ánh lửa hừng hực, bên người chỉ có một mình người đó.

Chàng nhìn ánh lửa trên núi thở dài thật dài, rồi lại nhìn ta, nở nụ cười nhàn nhạt.

Chàng mua một chiếc thuyền nhỏ cạnh Hán Thủy, mấy tháng sau đó chúng ta ẩn trốn trong thuyền… Ta bị thương, chàng trông nom ngày đêm, chăm sóc ta, mỗi ngày đều vào thành bốc thuốc cho ta, lại bắt cá dưới sông nấu canh cho ta uống.

Ta nhớ rõ, khi ta gần như bình phục, có một hôm chàng chào từ biệt ta, nói là vết thương của ta đã không còn trở ngại nữa, chàng phải đi, dặn ta bảo trọng.

Lời từ biệt nói xong, rồi lại không đi, chỉ ngồi nguyên đó ngơ ngác nhìn ta.

Ta vừa sốt ruột, vừa tức giận, thầm nghĩ: Lạc Tây Thành! Mấy ngày nay lẽ nào ngươi còn chưa biết ta nghĩ gì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, từ lúc rời khỏi Lạc Dương ta đã không còn coi ngươi là kẻ thù nữa rồi sao?

Chàng thất vọng nhìn ta, còn nói: “Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, vẫn phải bảo trọng thân thể. Sau khi ta đi, nàng phải thật cẩn thận, không nên động thủ với người khác, tránh được thì nên tránh.”

Ta không nói lời nào.

Chàng nói: “Chuyện báo thù cũng quên đi. Nàng có phụ thân huynh đệ, người khác cũng có, nàng tìm người khác báo thù, người ta cũng sẽ tìm nàng báo thù, cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới kết thúc? Tuy nàng thông minh, nhưng thái độ kiêu ngạo, trong mắt không thể có một hạt cát, ta sợ rằng cuối cùng nàng sẽ chịu thiệt… Tâm tư nàng tinh tế, nhiều tâm sự, tính tình lại luôn là thà làm ngọc vỡ như thế này, sau này cứ vậy thì phải làm sao… làm sao có thể lâu dài đây?”

Chàng nói xong, một hồi lâu không nói gì. Ta cũng không mở miệng. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc chàng nói: “Ta phải đi đây, sau này bất kể nàng gặp chuyện gì ngàn vạn lần đừng cố chống đỡ. Ta ở một tòa tổ trạch ngoài Hành Dương, nếu có việc cứ tới đó tìm ta. Ta đợi nàng.” Nói xong, thực sự đứng lên định rời thuyền.

Ta sợ chàng đi thật, vuột miệng gọi lại. Ta hỏi chàng: “Lạc Tây Thành, ngươi đừng đi! Ta làm vợ ngươi! Ngươi đồng ý không?”

Chàng nghe xong, nhảy mạnh lên, đầu đập bịch vào mui thuyền. Ta không nhịn được cười ha hả, chàng cũng bật cười, dáng vẻ cực kỳ vui mừng, chàng cười xong lại nắm chặt tay của ta, rơi lệ.

Chàng nói với ta: “Ta là một người đàn ông số khổ, nàng không chê ta, nguyện ý sống với ta, thật sự là ta có phúc rồi! Nàng yên tâm. Lạc Tây Thành ta chỉ cần còn một hơi thở, thì cả đời sẽ đối tốt với nàng!”

Khoảnh khắc đó, ta hạnh phúc vô cùng, như là hoa đang nở ra từ hư không!

Tuy ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng đã đáp ứng chàng —— đời này, chỉ cần ta còn một hơi thở, cũng sẽ phải đối tốt với chàng cả đời…

Sau khi ta thành thân với Lạc Tây Thành, chợt nghe chàng nói, buông hận cũ, cùng chàng đi Hành Dương, ở căn nhà cũ của chàng. Tòa nhà đó vừa cũ vừa nát, chỉ còn lại bốn vách tường, không biết đã bao lâu rồi không có ai ở. Tuy ngôi nhà đó cũ, nhưng mỗi ngày chỉ có hai người là ta và chàng. Chàng ra ngoài săn thú kiếm tiền, ta ở nhà nấu nướng chờ chàng về, khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất…

Những ngày vui vẻ của ta và Tây Thành chỉ dài ba năm.

Có một hôm, Tây Thành ra ngoài, lúc hoàng hôn có một khách nhân tới nhà. Ta nhìn thấy người nọ, đầu tiên là vui mừng tới độ không biết phải làm sao, rồi tiếp đó là bắt đầu hoảng sợ, như là giữa ngày tam cửu bị người ta rót một chậu nước lạnh vào đầu, tim càng lúc càng lạnh.

(tam cửu – cửu thứ 3 sau Đông chí trong âm lịch, 81 ngày sau đông chí được gọi là cửu cửu, tam cửu là ngày thứ 19-27)

Người tới là ca ca của ta.

Mọi người ắt sẽ thắc mắc, rõ ràng ca ca ta đã chết ở Thủy Nguyệt cung, sao lại gặp ta trong nhà của Tây Thành ở Hành Dương?

Kỳ thực ngay từ đầu, ta cũng nghĩ như vậy. Cho đến hôm đó thấy ca ca của ta, ta mới biết được hóa ra huynh ấy không chết. Người bị chết ở Thủy Nguyệt cung là thế thân, bản thân huynh ấy nhân lúc hỗn loạn đã trốn thoát, ẩn trong sa mạc vài năm, chờ tới khi mọi chuyện lắng xuống mới tới Trung Nguyên báo thù. Ca ca tới Trung Nguyên, lập tức nghe được việc xảy ra ở Tiêu sơn trang, lại không biết vì sao mà biết được ta không chết, hỏi thăm khắp nơi rốt cuộc tìm tới cửa.

Vừa thấy ca ca ta vui mừng cực kỳ! Nhưng ngay lập tức ta nghĩ tới, nếu huynh ấy tìm tới nơi, tất nhiên đã biết chuyện của ta và Tây Thành rồi. Ta quá rõ thái độ làm người của ca ca ta, biết lần này huynh ấy xuất hiện, nhất định không chịu từ bỏ ý đồ —— có lẽ để nghiêm phạt ta đã phản bội cha và Thủy Nguyệt cung, lúc này đây, kiếp nạn của ta và Tây Thành đã ập tới.

Quả nhiên, nói được mấy câu, ca ca liền bảo ta: “Muội muội ngoan, khổ cho muội rồi. Ca ca biết, muội ủy khuất bản thân gả cho tên khốn Lạc Tây Thành đó là để báo thù cho cha. Muội yên tâm, bây giờ ca ca đã tới rồi, huynh muội chúng ta đồng tâm hiệp lực thì đại sự báo thù tất thành!”

Trong lòng ta hoảng loạn không biết làm sao cho phải, gượng cười nhưng một câu cũng không dám nói —— huynh muội chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sớm chiều ở chung, tính tình của ca ca không ai biết rõ hơn ta. Bản lĩnh của huynh ấy cao hơn ta, cũng quật cường hơn ta, chuyện gì đã xác định thì chưa bao giờ chịu nhượng bộ! Nếu ta nói chân tướng với huynh ấy, người thứ nhất huynh ấy muốn giết sẽ là ta! Không, huynh ấy sẽ không lập tức giết ta, trước khi giết ta huynh ấy còn có thể dùng ta để uy hiếp Tây Thành, bức Tây Thành tới cái chết! Ta đã phản bội Thủy Nguyệt cung, huynh ấy muốn giết ta ta cũng không hề oán hận, nhưng ta tuyệt đối không thể đứng im nhìn Tây Thành chết! Trong lúc nhất thời, ta như ngồi trên chảo nóng, lại như chìm trong nước lạnh, mồ hôi lạnh túa ra thấm ướt cả xiêm y —— ca ca vẫn đứng trước mặt ta, Tây Thành thì sắp về, ta cười gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ, làm sao bây giờ ta phải làm sao bây giờ?

Huynh ấy đâu biết sự dày vò trong lòng ta, chỉ nói với ta kế hoạch của huynh ấy, muốn hai chúng ta liên thủ, ngay lúc Tây Thành vào cửa thì giết Tây Thành báo thù cho cha và Thủy Nguyệt cung.

Trong nháy mắt, ta đột nhiên không sợ nữa. Rốt cuộc ta biết mình phải làm gì.

Ta hạ quyết tâm, phải giết ca ca trước khi Tây Thành trở về.

Võ công của ca ca vốn cao hơn ta, nhưng ta ra tay bất ngờ, huynh ấy không phòng bị nên ngay từ đầu đã rơi vào hạ phong. Khi Tây Thành vào cửa, ta đã đâm đoản kiếm vào ngực huynh ấy…

Ai ai cũng nói Phi Thiên Dạ Xoa thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt, quả thực họ nói chẳng sai chút nào. Cả đời này, hai người thân nhất đều chết trong tay ta, một người, là anh ruột của ta, một người, là phu quân của ta. Ta giết họ, nhưng cho tới giờ ta cũng không hối hận… một chút cũng không…

Như Ngọc công tử, ngươi nói ta làm vậy là vì bất đắc dĩ?… Bất đắc dĩ, cũng có thể. Nếu ta làm phu nhân tốt của Tây Thành, thì sớm đã không thể làm nữ nhi hiếu thuận của Hoa Chiến được nữa rồi.

Ta chỉ cần Tây Thành.

Những điều khác, cái gì ta cũng không quan tâm, cũng không thể quan tâm nữa!

Hôm đó, Tây Thành thấy tình cảnh đó, không nói lời nào chỉ giúp đỡ ta chôn ca ca. Ta thấy chàng vùi ca ca vào trong đất, ở trong lòng thầm nói với chàng, Tây Thành, Tây Thành, chàng có biết chăng? Từ nay về sau thiếp chỉ còn mình chàng mà thôi!

Tuy rằng ta dốc hết sức giết ca ca, nhưng lại trúng một chưởng của huynh ấy, rồi kéo theo tật cũ, vậy nên liền mắc bệnh không dậy nổi. Sau đó, toàn bộ nhờ vào Tây Thành tìm thầy tìm thuốc khắp nơi cho ta, đem đủ loại dược liệu trân quý tới kéo dài hơi thở cuối cùng.

Khoảng thời gian đó, chàng thường xuyên mất ngủ, nắm tay ta cả đêm, nhìn ta chăm chăm không chớp mắt, như là sợ vừa nhắm mắt lại sẽ không bao giờ được thấy ta nữa…

Ta biết bệnh của ta, bất kể là chàng tìm thuốc gì cũng vô dụng. Lúc bệnh phát tác thật sự khiến người ta không muốn sống nữa! Đau đớn thể xác còn chưa nói, còn khiến Tây Thành phải mở mắt trừng trừng nhìn ta khổ sở, thật sự ta nghĩ chẳng thà chết đi cho xong. Nhưng nếu ta chết thì Tây Thành phải làm sao bây giờ? Không thể chết, dù đau đớn có khó chịu đựng tới đâu vẫn phải chịu, sống lâu thêm khắc nào hay khắc đó.

Không biết từ đâu mà chàng nghe được ở trong phủ Trấn quân đại tướng quân Liêu Đông có Phản Hồn hương có thể khởi tử hồi sinh, dự định tới phủ tướng quân tìm Phản Hồn hương về cứu ta. Ta không muốn chàng mạo hiểm, nhưng chàng nhất quyết muốn đi. Ta không lay chuyển được chàng, đành phải để chàng đi —— nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện sau này, nhất định ta sẽ không để chàng đi Liêu Đông!

Chàng đi hơn nửa tháng, tay không trở về, cũng không đề cập tới chuyện xảy ra ở phủ tướng quân. Ta sợ chàng khổ sở nên cũng không hỏi. Rồi mấy ngày sau, Lăng tiểu thư mang Phản Hồn hương tới.

Khi đó ta đã sinh lòng nghi ngờ —— Phản Hồn hương là vật quý giá nhường nào, nàng với Tây Thành bất quá là bèo nước gặp nhau mà thôi, lại càng không quen biết ta, sao có thể vì người xa lạ mà trộm hương trốn đi, vứt bỏ cả quyền thế phú quý không cần? Ở phủ tướng quân đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tây Thành không hề đề cập tới? Nhưng khi đó, Tây Thành quả thực toàn tâm toàn ý với ta, nhìn ngôn ngữ hành động của Lăng tiểu thư thì xem ra thật sự là hoàn toàn nhiệt tâm, ta liền tạm thời rũ bỏ nghi ngờ.

Phản Hồn hương không thể trị khỏi bệnh cho ta.

Ta vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng Tây Thành thì bị đả kích rất lớn.

Phản Hồn hương là hy vọng cuối cùng của chàng, bây giờ đến hy vọng đó cũng tan biến rồi. Chàng cười an ủi, nói, không sao, chúng ta nghĩ biện pháp khác. Miệng chàng nói vậy, nhưng trong mắt phủ đầy tuyệt vọng.

Ta nhìn chàng, lại nghĩ tới buổi tối ở thành Lạc Dương, chàng ngồi ở ngoài cửa, ăn bát cơm lạnh lẽo, cô đơn như vậy, lại yếu đuối như vậy. Không có ta, những ngày tháng dài đằng đẵng sau này chàng phải sống ra sao?

Lăng tiểu thư cũng không rõ vì sao Phản Hồn hương lại không có tác dụng đối với ta, nhưng nàng nếu không thể quay về phủ tướng quân thì Tây Thành và ta liền lưu nàng ở lại.

Dần dần bắt đầu có chỗ không đúng.

Có rất nhiều lần, ta mơ màng tỉnh lại, nghe hai người họ ở một bên nói chuyện. Tây Thành thương tâm vì ta, Lăng tiểu thư thì nhẹ nhàng khuyên bảo. Ta cũng biết, sự đau khổ trong lòng Tây Thành không ít hơn ta chút nào, lại không muốn bị ta biết khiến ta khổ sở, cho nên ắt cần phải có người nghe chàng tâm sự. Nhưng Tây Thành tuy rằng vô tâm, Lăng tiểu thư lại chưa chắc vô ý —— mỗi khi Tây Thành bón thuốc cho ta, nói chuyện với ta, Lăng tiểu thư đứng một bên, ánh mắt luôn đầy ước ao lẫn ngọt ngào…

Khi đó ta đã biết tâm tư của Lăng tiểu thư.

Ta thoáng đề cập với Tây Thành vài lần, không cho chàng tiếp cận Lăng tiểu thư, nhưng chàng luôn cười ta nghĩ nhiều, nói rằng Lăng tiểu thư là một cô gái tốt thế gian hiếm có, ôn nhu thiện lương, tâm tính ngây thơ. Chàng nói vậy, ta cũng hết cách.

Có một đêm, ta cùng chàng ở trong phòng đề cập tới việc này, ta tựa ở trên giường đối diện với cửa sổ, trong chốc lát bỗng thấy có bóng người chớp qua. Ta lập tức đoán được là Lăng tiểu thư ở bên ngoài nghe trộm, trong lòng ta thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, nàng có ơn đối với phu thê chúng ta , không thể nói quá rõ ràng, chỉ cần trong lòng nàng kín đáo hiểu là được.

Không ngờ, sáng hôm sau Lăng tiểu thư tới chào từ biệt, nói là nàng biết Tây Thành cùng ta ân ái tình thâm, không đành lòng nhìn phu thê chúng ta phải tử biệt, muốn Tây Thành ở nhà chăm sóc ta còn nàng thay Tây Thành đi tìm cách cứu chữa, cho dù đi khắp chân trời góc biển cũng nhất định sẽ tìm được cách cứu ta.

Tây Thành không rõ dụng ý của nàng, chỉ thấy cảm động, nhưng ta thì biết —— nàng nghe trộm được cuộc đối thoại của ta và Tây Thành, biết ta đã phát hiện tâm tư của nàng cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, giả vờ tốt bụng để Tây Thành phải nhận ý tốt của nàng, sau này dù ta nói với Tây Thành rằng nàng có ý đồ thì chưa chắc Tây Thành đã tin ta.

Đến khi đó ta mới biết hóa ra mình vẫn xem thường vị tiểu thư yểu điệu này.

Lăng Tiêu ra đi, sau một thời gian sẽ trở lại một lần, mang về cho ta một thứ ‘Linh đan diệu dược’ rất công dụng nào đó. Tuy dược không có hiệu quả, nhưng Tây Thành càng ngày càng cảm kích nàng, càng ngày càng tin tưởng nàng, cũng càng ngày càng thân thiết với nàng. Khi đó bệnh của ta cũng trở nặng, tính mạng đã trong lúc một sớm một chiều, dù là nhìn thấy tất cả những điều đó nhưng lại không thể làm được gì nữa.

Chuyện sau đó, không khác lắm so với lời kể của Lăng tiểu thư.

Ta chết. Nàng dùng Tàng Hồn thuật cứu ta. Ta thành một quái vật chẳng phải người cũng chẳng phải quỷ, còn nàng thì kết thành huynh muội với Tây Thành.

Ta chỉ cảm thấy, từ cái thời điểm mà ta sống lại, tất cả trước mắt đều thay hình đổi dạng, như là đột nhiên toàn bộ trời đất của ta đều điên đảo.

Khi đó, cuối cùng Tây Thành cũng biết tâm ý của Lăng Tiêu, nhưng vẫn giữ nàng lại bên người. Vô luận ta nói thế nào chàng cũng không chịu tin rằng nghĩa muội của chàng không hề dịu dàng trong sáng như chàng tưởng. Đúng vậy, nàng ta tốt như vậy, lại hồn nhiên, thiện lương, ta làm sao có thể khiến chàng nhận ra, người đó trước mặt ta còn có một diện mục khác?

Lăng Tiểu Thư mỗi ngày đều xuất hiện trước mắt ta.

Buổi sáng!

Buổi trưa!

Buổi tối!

—— Không có một lúc nào không xuất hiện trước mắt ta, xuất hiện giữa ta và chàng! Ta rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Ta hỏi chàng, vì sao không chịu nghe ta bảo Lăng Tiêu rời khỏi? Chàng nói, mãi mãi trong lòng chàng chỉ có một người, chàng đối với Lăng Tiêu chỉ là sự cảm kích, nàng ấy đã không còn nhà nữa, chàng chỉ muốn chiếu cố nàng ấy cho tốt mà thôi.

Nhưng nếu trong lòng chàng có ta, thì vì sao đã biết Lăng Tiêu có ý với mình mà còn giữ Lăng Tiêu lại ở bên? Nếu trong lòng chàng có ta, vì sao không tin ta, lại tin Lăng Tiêu?

Ta mới quay về từ cầu Nại Hà, lại rơi vào một nỗi tuyệt vọng khác…

Có đôi khi nản lòng thoái chí, lại nghĩ rằng nếu lúc trước chết đi thì tốt. Chí ít khi đó chàng còn toàn tâm toàn ý với ta, trong lòng không hề có gì khác.

Mỗi lần ta nhìn vào gương, thấy vết thương trên cổ thì lại đau tới tê tâm liệt phế. Giống như là lúc đầu bị chặt xuống, ta cũng chưa chết! Ta vẫn còn sống! Sống sờ sờ! Tận mắt thấy đầu mình và thân thể chia lìa! Ta nhìn vào bản thân trong gương, mỗi khi đau lại đổ mồ hôi đầy người, giống như có ai cầm đao, hết lần này tới lần khác, hết đao này đến đao khác, cắt lên cổ ta vĩnh viễn không ngừng nghỉ!

Các người có thể tưởng tượng nổi kiểu đau đớn đó không?

Cho tới hôm nay, mỗi lần ta thấy vết thương này, sờ lên nó, nghĩ tới nó, loại đau đớn tưởng chết đi được đó vẫn trỗi dậy như cũ, giống như hiện tại… Nhưng ta đau, lại không có cách nào nói cho chàng biết. Thời gian đó chúng ta thường hay tranh chấp, cãi vã. Lăng tiểu thư lại một lần nữa chủ động dọn đi.

Ngày hôm đó, Tây Thành tiễn nàng đi, đứng ở cửa, xoay người lại nhìn ta. Dáng vẻ của chàng mệt mỏi rã rời, cũng đầy bất đắc dĩ, biểu cảm của chàng khiến đâu đó trong tim đột nhiên lạnh buốt. Khoảnh khắc đó, ta biết, có những thứ mất đi thì không thể tìm về được nữa.

Tây Thành đáp ứng không gặp gỡ Lăng Tiêu nữa, thế nhưng có vài lần chàng lấy cớ ra ngoài, ta lặng lẽ đi theo, đều phát hiện chàng đi gặp Lăng Tiêu.

Ta giả vờ không biết.

Mỗi lần chàng về nhà, lại tốt với ta như bình thường, nói lời dịu dàng, yêu thương thắm thiết, như thể ta vẫn là người duy nhất trong tim chàng.

Chàng thường xuyên lén gặp Lăng Tiêu, nếu quả thật vô tư trong sáng thì cần gì phải gạt ta? Chẵng lẽ chàng không biết, mỗi lần chàng đi gặp Lăng Tiêu, là một lần phản bội ta? Nếu lòng chàng đã không còn có ta, hà tất phải dịu dàng chăm sóc như thế? Chẳng lẽ chàng không biết, Lạc Tây Thành mà ta cần, là một Lạc Tây Thành toàn tâm toàn ý với ta, dù cho có nửa điểm dị tâm, nửa điểm lưỡng lự, cũng không còn là người mà ta muốn nữa? Chẳng lẽ chàng không biết, chàng đối xử như thế với ta, chỉ khiến ta càng thêm đau khổ, càng thêm khuất nhục? Chẳng lẽ chàng không biết, chàng đối với ta như vậy, là chặn hết tất cả đường sống của ta?!

Ta không muốn khắc khẩu với chàng nữa, cũng không màng. Suốt ngày khóc lóc cãi vã là đàn bà đường phố, không phải Phi Thiên Dạ Xoa – Hoa Lộng Ảnh. Chỉ là có đôi khi, lơ đãng nhớ tới chuyện quá khứ, sẽ thường không nhịn được bi thương trong lòng. Trong cuộc đời mỗi người, thường có những khoảnh khắc chỉ ngắn ngủi thôi, nhưng khiến người ta sống không thể bỏ, chết không thể thôi, dù cho cùng trời cuối đất cũng không quên được.

Cái khoảnh khắc ngắn ngủi của ta, chính là tại chiếc thuyền cô độc trên sông Hán Thủy kia.

Buổi sáng hôm đó, nước chảy lững lờ, xung quanh vắng lặng. Chàng nói, nàng yên tâm, cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng. Ta hạnh phúc vô cùng, như là hoa đang nở ra từ hư không!

Gương mặt chàng, lời chàng nói, nụ cười của chàng, ánh mắt của chàng, tất cả đều hiện ra trước mắt. Niềm hạnh phúc của ta, cũng vẫn còn như thật.

Nhưng đã là quá khứ xa cách tình thiên hận hải.

Còn nhớ lại khi đó, hoa nở trong lòng, không biết vì ai?

Mà khoảnh khắc ngắn ngủi của chàng, lại là vì ai?

Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ, trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực… Người ta nói được gặt mặt là hết nỗi tương tư. Nhưng vì sao ta với chàng ngày ngày bên nhau, lại cảm thấy cách xa như vậy?

Vi bảo chủ, ngươi nói, tình nhân đều là có thể chết mà chẳng thể oán, vậy vì sao rõ ràng ta yêu chàng như thế, lại oán chàng nhường này? Là tình yêu của ta chưa đủ, hay là đã không còn yêu nữa? Ta chỉ thấy mất hết hy vọng, bốn phía đều là tường, trước mắt đã là một con đường chết vô tận cùng. Ta nghĩ, ngoại trừ ta chết thì không còn cách nào khác. Nhưng khi đó ta muốn chết cũng không được, trừ phi tìm được Tàng Hồn đàn.

Hôm đó, Tây Thành ra ngoài, không biết có phải là đi gặp Lăng tiểu thư hay không. Trong nhà trống trải, vắng vẻ thê lương, tựa như trong lòng ta. Ta lục lọi khắp ngóc ngách trong nhà nhưng không thể tìm được Tàng Hồn đàn của ta.

Vì vậy ta nấu sẵn cơm nước, hâm lại rượu. Đợi chàng về, chúng ta ngồi đối diện nhau. Trong sân, thu trùng (sâu bọ) kêu khe khẽ, ánh nến trên bàn vui vẻ nhảy nhót. Ta rót rượu cho chàng, chàng gắp thức ăn cho ta. Chàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ —— đã lâu lắm rồi chúng ta không có một bữa cơm yên bình như thế.

Lúc chàng uống rượu, ta chống tay dựa vào bàn nhìn chàng. Từ lần đầu tiên ta thấy chàng đã nghĩ chàng rất anh tuấn, rất dễ nhìn. Nhưng mà chưa từng nói với chàng. Đợi chàng uống say rồi, ta liền hỏi xem chàng giấu Tàng Hồn đàn của ta ở đâu. Chàng đã nhiễm men say nên không đề phòng, quả nhiên nói cho ta biết thứ đó giấu ở phía nam ngoài bìa rừng trúc dưới một tảng đá lớn. Đợi chàng ngủ, ta đi tới nơi mà chàng nói, liều mạng đào, liều mạng bới…

Không biết qua bao lâu, ta không tìm thấy thứ gì cả, lại nghe thấy phía sau vang lên âm thanh như tiếng nghẹn ngào, quay đầu nhìn lại thì thấy Tây Thành. Chàng đứng phía sau ta, không biết đã ở đó bao lâu, toàn thân đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, như là thương tâm cực độ, lại như không thể tin nổi —— ta chưa từng thấy vẻ mặt chàng đau đớn thê lương như vậy, như hoàn toàn tuyệt vọng, lại như là một sự phẫn nộ khó hiểu đang thiêu đốt.

Lúc đó ta mới biết, hóa ra chàng không hề say, ở đây cũng không có Tàng Hồn đàn của ta. Chàng chỉ là đang dối gạt ta, còn ta vẫn không tìm được lối thoát của mình. Chàng đứng chênh vênh, chậm rãi đi tới trước mặt ta.

Ta yên lặng đứng dậy, mười đầu ngón tay toàn là máu. Ta cười cười, nói: “Tây Thành, chàng làm sao vậy? Không phải chàng từng nói rồi đó sao? Thiếp quá kiêu ngạo, trong mắt không thể có một hạt cát, người như thiếp luôn không thể dài lâu được. Dù là hôm nay chàng không nói cho thiếp biết, thì một ngày nào đó, thiếp vẫn sẽ tìm được.”

Tây Thành không nói lời nào, chỉ si ngốc, si ngốc nhìn ta. Không biết qua bao lâu, đột nhiên ôm chầm lấy ta khóc rống lên.

Ở trong vòng tay chàng, ta đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ ở Thủy Nguyệt cung, nơi đó có một bà bà điên, mỗi ngày bà đều ngồi trong sa mạc, vừa rơi lệ, vừa nhìn sa mạc. Khi đó, ta không rõ bà ta khóc vì cái gì, và khóc vì ai. Đến giờ cuối cùng ta mới hiểu —— trên đời này, có bao nhiêu nam nữ yêu nhau, có biết bao la sầu khỉ hận? Trên đời này, có được mấy tề mi ái lữ*, được bao người tình đẹp đôi? Có bao nhiêu sinh ly, bao nhiêu tử biệt, lại có bao nhiêu được thành chim liền cánh? Bao nhiêu sẽ trở thành người qua đường?

Ngươi cũng si. Ta cũng mê. Vậy đôi sự si mê đó là vì ai?

Đời người nếu chỉ như gặp lần đầu, thì nào đâu có chuyện gió thu buồn cho bức tranh?

Khoảnh khắc đó, trong rừng trúc u ám, ta nghe được tiếng khóc của chàng, thống khổ, thê lương, vừa bất đắc dĩ mà nhỏ bé, rồi lại kinh tâm động phách, rúng động tận tâm can, vang mãi, vang mãi…

Tối hôm đó, cho tới cuối cùng chàng cũng không nói một câu nào, chỉ ôm ta mà khóc, sau đó giống như năm xưa cõng ta chạy ra khỏi biển lửa, cứ vậy cõng ta về nhà.

Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, Tây Thành ngồi bên giường yên lặng nhìn ta, trong mắt toàn tơ máu. Thấy ta tỉnh, chàng cười như là có chút bi ai, nắm tay ta nói: “Chúng ta đi thôi, được không? Ta mang nàng quay về sa mạc, từ nay về sau không bao giờ tới Trung Nguyên nữa, nàng có chịu không?”

Ta hỏi: “Vậy còn Lăng Tiêu?”

Chàng hít vào một hơi, nói: “Lạc Tây Thành cả đời đỉnh thiên lập địa, lời đã nói ra chưa bao giờ chối bỏ. Nhưng lần này đây, chung quy không thể làm gì khác hơn là ta phải phụ Lăng tiểu thư thôi!”

Ta gần như không thể tin được vào tai mình, hơn nửa ngày mới thấy trên mặt đã đầy nước mắt. Ta run giọng nói: “Chàng… chàng đừng gạt thiếp!”

Chàng cười, đưa tay ra lau nước mắt cho ta, nói: “Chỉ cần nàng vui, là ta đã theo lời thề, vạn tiễn xuyên tâm không được chết tử tế có gì quan trọng? Nàng chỉ nhớ ta nói nàng quá kiêu ngạo, mà chẳng nhớ ta còn từng nói, chỉ cần Lạc Tây Thành còn một hơi thở, thì cả đời sẽ đối tốt với nàng ư?”

Lần này Tây Thành không gạt ta. Ngay hôm đó chàng đã thu thập hành lý, đi cùng ta đến nói rõ với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu biết chúng ta muốn rời khỏi trung Nguyên, đầu tiên là chúc ta cùng Tây Thành bách niên giai lão, nói mình cũng chuẩn bị quay về Liêu Đông, cực kỳ sảng khoái. Vậy mà chúng ta vừa đi một hai ngày thì nàng ta lại đuổi theo, nói là tình nghĩa huynh muội, muốn tiễn phu thê chúng ta xuất quan. Tây Thành không thể cự tuyệt. Ta nghĩ, dù sao ta sắp không phải nhìn thấy Lăng Tiêu nữa, nên cũng đồng ý.

Cuộc tiễn đưa đó của lăng Tiêu dài tới nửa tháng. Mỗi ngày, ta thấy nàng cười cười nói nói với Tây Thành, thường không nhịn được càng lúc càng sợ không biết chút hy vọng mỏng manh mới dấy lên từ tuyệt vọng của mình khi nào thì sẽ hóa thành bong bóng.

Dự cảm của ta luôn chính xác.

Hôm đó chúng ta ở lại một khách điếm nhỏ, sáng dậy đột nhiên Lăng Tiêu nói thân thể khó chịu, Tây Thành liền quyết định nghỉ thêm một đêm hôm sau đi tiếp. Chính ngày hôm đó, Lăng Tiêu hẹn chàng đi tới rừng hạch đào, khi ta nghe tiểu nhị nói rằng tận mắt thấy bọn họ thân mật ở trong rừng, thì không kịp suy nghĩ gì nữa lập tức đuổi theo.

Khi ta tới rừng hạch đào, phát hiện quả nhiên họ lại đang lén gặp gỡ sau lưng ta, trong cơn giận dữ, lại nhìn thấy Tây Thành ôm Lăng Tiêu dáng vẻ thân mật, thì tuyệt vọng tới cực độ. Tây Thành thấy ta xuất hiện thì kinh ngạc cực kỳ, ta chỉ thấy miệng chàng mấp máy, nhưng không nghe rõ rốt cuộc là chàng nói gì. Còn Lăng tiểu thư đứng ở phía sau chàng, lạnh lùng cười với ta.

Nháy mắt, trong đầu ta ầm một tiếng, không còn biết gì nữa.

Ta chỉ là xoay người bỏ đi, càng chạy càng nhanh, đợi tới khi ta rốt cuộc tìm lại được ý thức thì đã đứng trước khách điếm rồi.

Ta đang do dự không biết có nên vào hay không thì Tây Thành vọt ra, không hiểu vì sao vẻ mặt chàng đầy giận dữ, cũng không nói gì mà liều mạng kéo ta đi. Ta bị chàng kéo tới một sơn đạo cách đó ba dặm, trên mặt đất là thi thể ngổn ngang của một đội khách thương qua đường, mỗi người đều bị đoản kiếm đâm trúng ngực mà chết.

Đầu tiên ta cả kinh, rồi nhìn dáng vẻ của Tây Thành, thoáng cái hiểu được —— ắt hẳn là trên đường chàng đi tìm ta thì phát hiện những thi thể này, vì vậy nổi lòng nghi ngờ ta dưới cơn thịnh nộ ra tay giết đội khách thương—— hóa ra ở trong lòng chàng, ta vĩnh viễn là Phi Thiên Dạ Xoa năm xưa!

Trong lúc nhất thời, lòng ta nguội lạnh.

Chàng không chịu nghe ta giải thích, chỉ nghiêm mặt không ngừng truy hỏi vì sao ta phải lạm sát kẻ vô tội.

Mặc kệ ta nói như thế nào, biện giải ra sao, chàng đều không nghe. Ta không nhịn được, quát lớn với chàng: “Đúng, bọn họ đều là ta giết! Nếu ta không vui thì liền muốn giết người! Nếu chàng chọc giận ta, ta sẽ quay về khách điếm giết hết tất cả khách nhân! Ngay cả vị Lăng tiểu thư bảo bối kia của chàng ta cũng giết luôn!”

Chàng giận đến run người.

*Chú thích:

La sầu khỉ hận (hay la sầu ỷ hận): la là một loại tơ mỏng, khỉ là lụa, đại khái là nói về yêu hận tình thù @_@ Chưa tìm được giải nghĩa thích hợp…

Tề mi ái lữ: Ái lữ là đôi tình nhân. Còn “Tề mi” xuất phát từ điển tích “Cử án tề mi” (Nâng khay ngang mày) để chỉ sự tôn trọng lẫn nhau giữa vợ chồng (google tiểu công để biết thêm chi tiết :D)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.