Chỉ Diên (Con Diều)

Chương 1



Trời xanh quang tạnh, ngàn dặm không vướng một sợi mây. Ngày có nắng ấm gió lành, bọn trẻ trong thôn trong tay mỗi đứa đều cầm một con diều hớn hở chạy tới chạy lui trong sân đập. Liệu có khi nào suy nghĩ, vì cái gì mảnh giấy buộc dây kia có thể bay cao trên bầu trời? Nguyên bản chỉ là một manh giấy trắng, lại chỉ cần cho nó một cái khung giá, vẽ lên nó một bức tranh rực rỡ sắc màu, nó liền có thể trở nên lộng lẫy mê hoặc, có thể tung mình bay thật cao, bay thật xa …

Ta cũng là một manh giấy trắng, một manh giấy trắng rất muốn được bay lên … Lại không thể tìm thấy một ai vì mình buộc dây tạo giá, cũng không tìm thấy một ai vì mình thêm sắc họa màu …

“Quân Chân, uống thuốc đi.”

Thiếu niên đang tựa bên cửa sổ chậm rãi quay đầu. Đôi đồng tử lung linh như sao sáng, trong thẳm sâu lại mờ ảo sắc quang tựa phảng phất sóng gợn trên mặt hồ bình lặng, ánh nhìn lưu chuyển rạng rỡ sinh huy. Một dải tóc đen mỏng mảnh trôi dài, lấp loáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, tựa mảng ánh trăng nhu hòa trong đêm tối.

Thiếu niên bỗng kịch liệt ho khan mấy hồi, hơi thở dồn dập, bên má xuất hiện hai mạt đỏ ửng rất thiếu tự nhiên. Mẫu thân già yếu vội vàng tiến lại, dùng đôi bàn tay đã khô rạn, đem đến một chén thuốc đen sóng sánh.

“Nương, đừng mua thuốc nữa … Con không có gì đáng ngại …”

Vừa mới dứt lời, cổ họng đột nhiên dâng lên một cỗ huyết tinh, gập người ho ra một ngụm máu lớn.

“Quân Chân!”

Tiếng kêu thê lương của mẫu thân thảm thiết nghe như đã vụt bay đến một nơi xa đến nhường vậy, xa đến lắc lơ thăm thẳm.

Ta quả thật không thể nào bay lên được rồi … Một manh giấy đã hỏng, nghĩa là không thể thành một cánh diều.

“Năm mươi lượng! Lão phu nhân, bấy nhiêu đó là quá đủ cho nhà ngươi dưỡng già a! Tiểu tử này để lại ngươi nuôi cũng không sống nổi, không bằng bán cho lão gia nhà ta!”

Nghe lời ngạt độc của tên ác thiểu(1) trong thôn cùng thanh âm cầu xin đau khổ của mẫu thân, Quân Chân bên cửa sổ cúi đầu, chậm rãi thu lại ánh nhìn đang treo trên con diều hiện chỉ như một chấm nhỏ đơn độc ở giữa không trung, quay về phía bọn họ: “Một trăm lượng, ta đi theo ngươi.”

Y nở một nụ cười nhợt nhạt, bởi vì mẫu thân đã từng nói, khi cười, ánh mắt ấy tựa hai mảnh trăng in dưới đáy hồ, rất đẹp.

Vì thế, chỉ một nụ cười, đã có thể lấy thêm năm mươi lượng.

Mẫu thân khóc thật rất bi thương, một phần khóc cho nỗi đau mẫu tử chia lìa, phần còn lại để oán vận mệnh sao lại có thể bất công đến vậy?

Quân Chân ngồi trong kiệu, đưa tay vén rèm, đăm đắm nhìn cánh diều đang bay lượn giữa không trung. Có lúc là chim, lại có khi là bướm … Bay đến thật khoái trá, chúng có thực hạnh phúc chăng?

Có tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, Quân Chân ló đầu, trên đại đạo đang có hai kỵ tuấn mã rất nhanh chạy đến, một trắng một đen. Vạt áo người ngồi trên con hắc mã giữa không trung vì gió bay lên, nhìn lại tự do nhường vậy, thật trễ nãi lười lẫm mà cũng lỏng lơi khoái hoạt vô cùng …

Cơ hồ không một chút suy nghĩ, Quân Chân lao thẳng người ra khỏi kiệu, nhắm vào hướng ngựa kia đang chạy tới.

Phụ thân cũng chính là bị ngựa chạy nhanh giẫm chết … Ta đây … Cũng sẽ như vậy?

Một tiếng mã tê đến chói tai, dưới ánh mắt trời lóa mắt, con ngựa trước mặt Quân Chân chấn kinh nâng cao hai vó.

Chỉ cần giẫm xuống …

Chưa kịp nghĩ thêm gì, bỗng nhiên cảm thấy có người gắt gao ôm vòng qua thắt lưng, lập tức lăn một vòng, tránh được. Quân Chân ngạc nhiên, ánh nhìn ngơ ngác đặt vào nam tử đang ở trên người mình, diện như quan ngọc, mạo tựa Phan An, trong đôi con ngươi tựa tiếu phi tiếu cơ hồ còn cất giấu thêm điều gì thâm thúy.

“Mẹ nó! Lão tử ta mua ngươi! Người còn dám tìm chết?!”

Tên ác thiểu một tay nắm áo Quân Chân lôi dậy. Quân Chân yếu ớt không thể chống cự liền bị túm đến trước mặt, hắn liền lập tức vung tay định cho Quân Chân một tát. Quân Chân vốn đã im lặng đón nhận, không một lời chờ đợi bàn tay lập tức sẽ tiếp theo mà giáng xuống … Nhưng thật lâu sau lại tuyệt nhiên không động, Quân Chân lúc này mới phát hiện ra, bàn tay của tên ác thiểu đã bị nam tử kia giữ lại, mà sắc mặt tên ác thiểu lại đang một trận xanh một trận hồng.

“Hắn là do ngươi mua? Bao nhiêu tiền?” Nam tử khẽ mỉm cười hỏi.

“Lão tử ta mua một trăm lượng đấy! Buông! Ngươi có biết ta là ai không hả?”

“Ta trả một ngàn lượng, ta lấy.”

Ác thiểu ngẩn ra, lập tức mắng: “Lão tử ta không có tiền hay sao?! Nói cho ngươi biết! Lão tử ta … A!!!!”

Quân Chân sợ đến nỗi cả người run lên, cậu nghe rất rõ tiếng xương gãy răng rắc. Đã thấy tên ác thiểu ôm tay bò trên mặt đất kêu gào đau đớn, nam tử hướng người có vẻ như là tùy tùng gật đầu ra ý, người nọ liền lấy ra một tấm ngân phiếu ném xuống trên mặt đất.

“Tiền ngươi lấy, người ta mang đi.”

Nam tử đi đến trước mặt Quân Chân, thấy Quân Chân có đôi chút run rẩy khi nhìn mình, mỉm cười, nhẹ nhàng ôm ngang thắt lưng cậu, khiến cậu không thể tự chủ dựa vào người y.

“Về sau, ngươi là người của ta.”

Giống như một câu chú ngữ, cứ xoay vòng trong óc Quân Chân, rất lâu sau cũng không xua tan được.

Quân Chân đem ngân phiếu một ngàn lượng lặng lẽ nhét vào cửa căn phòng mình đã sống suốt mười sáu năm qua.

“Ngươi nếu không muốn đi theo ta, ta sẽ không cường lưu.” Nam tử bình thản nói: “Hai ngàn lượng kia ngươi cũng không cần hoàn lại.”

“Không …” Quân Chân nhẹ nhàng lắc đầu: “Lưu lại, mẫu thân nhất định vì bệnh của ta mà thêm bôn ba vất vả … Cuối cùng cũng không tránh được phải chết, lại sẽ rất thương tâm, cần gì … Không bằng cứ như vậy không tin không tức, vậy là xong hết mọi việc …”

Khẽ giật mình, Quân Chân ngẩng đầu, nhìn về phía con diều đang chao lượn trên không trung phía xa, trở nên lơ đễnh thất thần.

“Diều có gì đẹp?” Nam tử khó hiểu hỏi.

“Ta từ nhỏ thân thể không tốt, chưa bao giờ được thả …”

“Ra vậy! Cái này còn không dễ dàng sao, đi!”

Nam tử nở nụ cười, không nghĩ rằng người này một khi đã cười, lại có thể đẹp đến nhường vậy …

Y cầm lấy tay Quân Chân, không màng đến Quân Chân vì không quen đang giãy giụa, kéo cậu chạy thật nhanh.

Gió ở bên tai thét gào vụt qua, Quân Chân lần đầu tiên dụng sức chạy nhanh như vậy, trong ***g ngực tim đập kịch liệt, nhưng lại không hề cảm thấy chút mệt mỏi, ngược lại còn có loại vui sướng khôn cùng bất chấp. Nhịn không được hớn hở cười, từng bước từng bước băng qua một hòn đá lại một chỗ lõm lồi âm mưu hãm hại, giống như đua cùng nam tử kia một trước một sau mà chạy, còn không thấy rõ hoa cỏ cây cối bên đường, chỉ loang loáng lướt trong đáy mắt một vùng thắm xanh mướt mải và hương khí xộc vào người. Quân Chân vấp phải một cành khô chắn giữa đường, lảo đảo muốn ngã, nam tử liền mang Quân Chân ôm vào trong ngực. Không hề cảm thấy chút hoảng loạn, Quân Chân ngược lại cười phá lên.

Chơi vui quá! Thật sự là chơi vui quá! Lần đầu tiên … Lần đầu tiên biết thì ra chạy như cuồng loạn thế này lại có thể vui đến thế! Bản thân khi đi đâu luôn phải bước chầm chậm, chưa từng dám nghĩ đến việc chạy nhanh đến vậy. Đại phu không cho, mẫu thân không cho … Không tưởng được khi chạy, lại có thể vui vô cùng!

“Ngươi khi cười đẹp lắm …” Nam tử cười khẽ, nhẹ nhàng cúi người, ôn nhu hôn lên trán Quân Chân.

Vốn ngỡ rằng sẽ rất ghét bị nam tử xa lạ làm cử chỉ thân cận, lại không ngờ, đã không có cảm giác chán ghét, ngược lại, … giống như vừa có một dòng nước mát được khai mở trong lòng, xôn xao gợn sóng …

Người ăn mặc như tùy tùng không biết từ khi nào đã đến phía sau: “Thiếu gia, diều của ngài đây.”

Quân Chân reo lên một tiếng, sau đó lại có chút ngần ngừ nhìn nam tử, dợm mở miệng, lại không biết nói thế nào.

“A? Ta nghĩ ngươi thích, không nói gì tức là không thích, vậy thôi, vứt đi vậy.”

“Không cần!” Cuống quýt kêu một tiếng, Quân Chân chợt ngẩn người, vì cái gì hôm nay hỉ giận của bản thân từng chút từng chút đều hiển hiện ra trên mặt? Hoàn toàn không giống sự lạnh nhạt hờ hững thường ngày.

“Không cần cái gì? Không cần con diều này ư?” Nam tử cười hỏi.

Hắn là cố ý mà!

Quân Chân cắn môi, khe khẽ chau mày, hiển hiện nguyên bộ dáng muốn nói không thể nào ra miệng … Chỉ thấy nam tử thở dài, cầm lấy con diều liền định quăng đi.

“A! Không được!”

“Ngươi đâu cần.”

“Ta … ta muốn mà …” Không tự chủ được cúi đầu, thanh âm bé như muỗi kêu, trên mặt lại hừng hừng nóng rát.

“Ngươi muốn cái gì? Muốn ta a?” Nam tử cười cười cợt cợt.

Quân Chân ngượng nghịu trừng mắt nhìn hắn ta một cái, thật vất vả mới gom đủ dũng khí nói ra: “Ta … Ta muốn con diều …”

“Thế này mới ngoan!” Nam tử nắn nhẹ cằm Quân Chân: “Có rất nhiều chuyện, nếu ngươi không nói ra sẽ không một ai có thể biết. Muốn cái gì hãy cứ nói, không cần phải băn khoăn nhiều như vậy.”

Quân Chân giật mình, nhìn ánh mắt bình thản nhi nhiên của nam tử, bỗng nhiên lại sinh ra ý nghĩ. Hắn, có khi nào là người có thân phận đặc biệt? Chỉ có kẻ hữu quyền hữu thế mới có thể có kiểu cách thẳng thắn như vậy, bởi vì căn bản bọn họ một chút cũng không biết đến nỗi thống khổ muốn mà không tài nào đạt được.

Trên mảng cỏ xanh đi càng lúc càng xa thôn trang, nam tử cười nói: “Ta dạy ngươi.”

Bàn tay rộng lớn mà ấm áp kia, đem bàn tay bé nhỏ của mình nắm gọn. Vì sao cậu lại có thể cảm thấy an toàn nhường vậy? Khiến người ta không thể không nhận ra rằng y quả là kẻ có thể nhượng người ta nương tựa vào …

Cười ha hả, chạy băng băng, đuổi theo hướng gió, hai người chạy loạn khắp nơi trên cỏ. Một khi thuận gió rồi, Quân Chân cùng nam tử kia lại trở nên luống cuống tay vung chân loạn, con diều lại cố tình không bay lên; hoặc giả, cứ vất vả nhích dần từng chút một, lại bởi vì đón không đúng hướng gió, nên liền thảm thương rớt ngay xuống đất. Nam tử bắt đầu nổi cáu phá phách, Quân Chân cười tới mức cơ hồ không đứng dậy nổi. Nam tử bị Quân Chân cười cho hết đường giấu mặt, lao đến đẩy Quân Chân ấn ngã xuống đất, không chút khách khí cứ như vậy không đứng lên, cười không ngừng đến khi Quân Chân phải cầu xin tha thứ.

Nam tử này thực sự thú vị … Chưa bao giờ được chơi đùa điên cuồng như thế … Giống như đã đem hết những nụ cười suốt mười ba năm chôn giấu trong một ngày cười cho bằng hết … Sau đó … Rồi, sẽ lại trở về cái thế giới cô tịch kia lần nữa.

Diều vẽ hình chim xanh chậm rãi bay lên, càng bay càng cao. Dây trong tay dần chầm chậm thả ra từng chút một, để bay cao hơn, rất cao hơn …

“Tại sao đã bay cao như vậy còn bị một sợi dây níu lại? Trước đây, ta ở xa nhìn chúng, nghĩ rằng chúng thật khoái hoạt … Hiện tại mới biết, có lẽ cũng không phải, bởi vì chúng trước sau vẫn không trốn nỗi sợi dây đang trói giữ thân mình …”

“Nhưng mà, nếu không có dây, con diều phải làm như thế nào mới có thể liên kết được với chủ nhân của nó? Bất luận là có thể bay cao đến mức nào, nó đều phải về lại trong tay chủ nhân mà thôi.”

“Vì cái gì lại muốn tìm chủ nhân? Vì cái gì đã bay cao đến như vậy còn muốn trở lại trong tay chủ nhân? Nó hay là căn bản không hề muốn trở về? Nó không phải là muốn được tự do hay sao?!” Quân Chân bỗng nhiên trở nên kích động.

Nam tử nhíu mày, cười nhạt: “Được rồi, vậy chúng ta cho nó tự do.”

Dây bị cắt đứt. Quân Chân ngạc nhiên nhìn con diều vốn đang bay rất cao lại từ từ chầm chậm, chầm chậm mà rơi xuống, đến khi đập trên mặt đất, khung gãy giấy cũng liền rách tan …

“ Tại sao …” Quân Chân ngây ngốc nhìn con diều giờ đã không thể gọi là con diều kia sóng soài trên mặt đất.

“Đây không phải là thứ mà ngươi gọi là tự do sao?” Nam tử bỗng nhiên cất giọng cười lạnh, không phải là thứ tiếu ý ấm áp trước đây, mà là một kiểu cười lạnh lẽo không thể nào tả nổi.

“Tại sao … Không có gì trói buộc đáng nhẽ phải bay thật cao mới đúng a …”

“Không nhất định, diều là diều, nó không phải hùng ưng. Không có dây, không có chủ nhân ở bên dưới điều khiển khống chế, nó bay còn không được, làm gì còn tính chuyện cao xa.”

“Thì ra …” Quân Chân cười thê lương: “Ta cho rằng đó là hạnh phúc, lại chính là một con rối mà thôi …”

“Vì sao lại là con rối?” Nam tử nhẹ nhàng vòng tay ôm thắt lưng Quân Chân: “Ngươi tại sao không nghĩ, nó thực hạnh phúc, bởi vì chủ nhân của nó có thể khiến nó bay thật cao, bay thật xa, mà chính nó, lại cam tâm tình nguyện trở về tay chủ nhân, sợi dây mảnh kia, là để ràng buộc mối duyên tình giữa chủ nhân và nó, chỉ cần không đứt, nó cùng chủ nhân cũng sẽ không chia lìa.”

“Cam tâm tình nguyện bị trói buộc?” Quân Chân kinh ngạc hỏi.

“Đúng, chỉ cần tìm được người chủ nhân có thể khiến mình cam tâm tình nguyện bị trói buộc, nó sẽ trở thành một con diều hạnh phúc.”

“Ta sẽ hạnh phúc hay không …?” Quân Chân nhìn vào mắt nam tử, nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi sẽ.” Nam tử nở nụ cười: “Đem ngươi giao cho ta, ta có thể cho người cái khung khiến ngươi bay cao nhất, cho ngươi bức họa mỹ lệ khiến người ta hâm mộ, cho ngươi muốn bay cao bao nhiêu liền có thể bay cao bấy nhiêu.”

Dưới ánh mắt trời, thân ảnh nam tử kia lại sáng ngời như thế, giống như toàn thân tỏa thứ quang hoa bức người, sáng rực đến mức mình không thể đừng chảy nước mắt.

“Đừng khóc, không cần để đôi mắt đẹp như vậy phải khóc, ta sẽ đau lòng …”

Nhẹ nhàng hôn hết dấu nước mắt trên gương mặt Quân Chân, nam tử mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt đang đăm đắm dõi vào mắt mình, lại âu yếm nó bằng đôi môi lặng lẽ.

“Ngươi tên gì …”

“Nhớ kỹ tên của ta, về sau, ngươi cả đời sẽ cùng cái tên này có quan hệ. Ta tên là, Huyền Trăn.”



Chú giải

(1) Ác thiểu: tên lưu manh trẻ tuổi, kẻ trẻ tuổi hư hỏng.

—————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.