“Vương Khiết” Trương Dao nhẹ nhàng gọi
“Huhm?”
“Đêm nay đừng về được không?” Trương Dao dựa vào lòng ngực Vương Khiết rầu rĩ nói
Vương Khiết nghĩ nghĩ liền gật đầu “Được”
Vương Khiết nhanh chóng đi tắm rửa, khi vào ngoài thì thấy Trương Dao nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, Vương Khiết vội chạy đến hỏi nàng “Dao Dao, em không dao chứ?”
Trương Dao nhắm mắt nói “Không có gì, là bệnh cũ thôi, mỗi lần dì cả đến đều đau đến chết đi sống lại, em đã quen rồi”
Vương Khiết nghe Trương Dao nói như vậy thì vô cùng đau lòng, ôm nàng vào người, tay Vương Khiết lần vào trong, xuyên qua áo ngủ, Trương Dao run lên một chút ngẩng đầu nhìn Vương Khiết
“Yên tâm, tôi xoa bụng cho em” Vương Khiết vừa nói vừa xoa xoa bụng Trương Dao theo chiều kim đồng hồ.
Tuy rằng rất đau, nhưng được Vương Khiết xoa Trương Dao cảm thấy rất thoải mái, không còn đau như trước nữa, nàng rất thích cảm giác này, Trương Dao nằm trong lòng Vương Khiết, lần đầu tiên an ổn ngủ thật ngon khi dì cả tới.
Sáng hôm sau khi Vương Khiết thức dậy Trương Dao vẫn còn ngủ, cô đi xuống bếp nấu ít cháo để khi Trương Dao thức dậy có thể ăn, cháo nóng cũng có thể làm giảm đau bụng. Cô viết tờ giấy để lại trên bàn, bảo rằng mình sẽ giúp nàng xin phép nghỉ một ngày, nàng ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút. Sau đó thì đi làm.
Vương Khiết vừa đi vào văn phòng thì nhân viên phòng tài vụ bên ngoài cũng bắt đầu bàn tán xôn xao “Kế toán Trịnh, chị có thấy Vương tổng chúng ta không?”
“Không có, tôi vừa mới vào nên không nhìn thấy”
“Hôm nay Vương tổng không thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ hôm qua” Nhân viên kế toán nói nhỏ
“Phải không? Cô có nhìn lầm không đó, Vương tổng có rất nhiều đồ cùng màu, kiểu dáng cũng không khác biệt lắm” Kế toán Trịnh phân tích nói
Nhân viên kế toán kia có chút dao động, Vương tổng trước giờ vẫn là người gọn gàng, quần áo phải ủi thật phẳng, sơ mi, cravat mỗi ngày cũng thay đổi, chưa bao giờ cô thấy Vương tổng mặc một bộ đồ hai ngày chưa thay.
Vì thế kế toán Trịnh cũng muốn xác định một chút, nên lợi dụng cơ hội đem văn kiện cho Vương Khiết nhìn qua, khi nhìn thấy quả thật khiếp sợ, thật đúng như lời nhân viên kia nói, Vương tổng vẫn mặc bộ đồ hôm qua.
“Kế toán Trịnh, chị đoán thử xem có phải tối qua Vương tổng không về nhà hay không?” Nhân viên kế toán kia bắt đầu tưởng tượng.
“Chào kế toán Trịnh” Tương Đồng dẫn theo nhóm làm việc của cô đi tới phòng tài vụ
“A, chào Tương Đồng, mọi người tới sớm thật nha” Kế toán Trịnh thấy Tương Đồng và người của cô tới liền đi qua đón
“Kế toán Trịnh không cần khách khí, chúng tôi sẽ bắt đầu công việc ngay, phiền chị sắp xếp cho họ vài chỗ làm việc. À, Vương tổng đến chưa vậy? Tôi muốn vào chào cô ấy” Tương Đồng nhìn nhìn vào văn phòng Vương Khiết.
“Đã tới rồi, Vương tổng đang ở trong văn phòng” Kế toán Trịnh vừa nói vừa giúp tổ làm việc an bài vị trí.
“Được, cảm ơn” Tương Đồng hướng văn phòng Vương Khiết đi vào
Cốc… Cốc…
“Mời vào”
“Vương tổng, chào buổi sáng” Tương Đồng đẩy cửa đi vào
Vương Khiết ngẩng đầu thì thấy Tương Đồng, cô cũng chào lại “Sớm”
Tương Đồng nhìn nhìn Vương Khiết phát hiện cô vẫn mặc bộ tây trang hôm qua, áo sơ mi với cravat cũng không có thay đổi, Tương Đồng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Vương Khiết thấy Tương Đồng đứng đó không nói gì chỉ nhìn mình chằm chằm nên hỏi “Có việc?
“A, không có việc gì, chỉ muốn báo với cô một tiếng, hôm nay chúng tôi bắt đầu kiểm tra, về sau còn có nhiều việc cần trao đổi với Vương tổng” Tương Đồng khách khí nói
“Được, sau này có gì cứ tìm tôi” Nói xong liền vùi đầu vào tiếp tục công việc
“Vậy tôi ra ngoài”
Vương Khiết ngẩng đầu lên nhìn Tương Đồng rời đi
Tương Đồng một bên làm việc nhưng lỗ tai vẫn chú ý nhân viên tài vụ nhỏ to nói chuyện với nhau, nhân viên tài vụ ngồi gần cô nhất, đang nói về chuyện của Vương Khiết, vì vậy cô không thể bỏ qua tò mò được
“Vậy cô nói thử xem, sao Vương tổng không thay đồ” Nhân viên tài vụ nói với kế toán Đinh
“Này… không phải đâu, cô cứ nói vớ vẫn”
“Tôi dám chắc là tối qua Vương tổng không về nhà, cho nên mới không thay quần áo” Nhân viên tài vụ tự tin tràn đầy nói
“Cho dù tối hôm qua không về thì buổi sáng cũng có thể về nhà thay quần áo” Kế toán Đinh vội nắm lỗ hổng nói
“Cũng, cũng có thể là không kịp nên không về, aish, tôi cũng không biết”
“Được rồi được rồi, lo làm việc đi, sáng sớm đã nghiên cứu vấn đề này” Kế toán Trịnh không hài lòng việc bọn họ nhiều chuyện.
Nhân viên tài vụ và kế toán Đinh thè lưỡi sau đó quai lại bàn làm việc của mình.
Từ sáng đến trưa Tương Đồng làm việc không có chút hiệu suất, laptop mở ra nhưng không hề nhúc nhích, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời hai người kia vừa nói. Tự cô nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, tối hôm qua Vương Khiết đưa cô về nhà, sau đó mua kem cho cô thì rời đi, sao lại không thay đồ được? Tương Đồng càng nghĩ đầu càng đau, vội đứng lên đi vào toilet rửa mặt.
Khi Tương Đồng vào toilet một chút thì có hai người nữa đi vào, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cô đứng đó nên không thể nào không nghe những lời họ nói
“Jane, hôm nay hình như không thấy tổng giám đốc của cô đi làm”
“Uh, đúng rồi, nghe nói xin nghỉ bệnh”
“Sao vậy? Bệnh gì? Hôm qua thấy thần thái tổng giám đốc tốt lắm mà, sao mới một ngày mà đã bệnh?”
“Không biết, nhưng mà lúc sáng Vương tổng ở phòng tài vụ tới xin phép dùm”
“A? Vương tổng, sao cô ấy lại xin phép dùm tổng giám đốc của cô?”
“Aish, tôi làm sao biết”
Nói chưa xong thì hai người cũng đi ra ngoài, Tương Đồng nghe họ đối thoại, cảm thấy chuyện Vương Khiết không thay đồ khẳng định cùng chuyện này có liên quan, nhưng cô lại không biết tổng giám đốc của hai người kia là ai, cô vội vàng lấy di động gọi đi
“…”
“Alo, Lâm Văn, tôi là Tương Đồng”
“Tương Đồng à, có chuyện gì không?”
“À, không có gì, chỉ muốn hỏi thân thể cô có khỏe hay không?”
“Tôi vẫn khỏe, sao vậy?” Lâm Văn nghĩ nghĩ lại nói thêm “Hôm nay cũng có chút không thoải mái”
“Hôm nay cô nghỉ bệnh?”
“Hả? Sao cô biết, có chuyện gì gấp không?” Lâm Văn có chút xấu hổ nói
“À, không có gì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm cô một chút thôi, tôi cúp máy đây”
Lâm Văn cúp điện thoại cảm thấy có chút kỳ lạ
“Bà xã, em đang nghĩ gì vậy, đi nhanh thôi” Triển Phong giục nàng
Thật ra hôm nay Lâm Văn và Triển Phong đi đạp thanh, nhưng không thể cho người khác biết, cho nên mới nói thân thể không khỏe xin nghỉ một ngày, nhưng mà chuyện này chỉ có Lâm Văn và Dương Vân nói, sao Tương Đồng cũng biết nữa? Thật sự là kỳ lạ.
[Đạp thanh: Đi chơi tết thanh minh]
“A… sao lại làm em giật mình” Lâm Văn hốt hoảng vì Triển Phong gọi
“Bà xã, em đi với Phong mà đang nghĩ chuyện gì vậy?” Triển Phong ôm Lâm Văn bá đạo nói “Khó có khi nào chúng ta được bên nhau thế này, không cho nghĩ tới chuyện khác, chỉ được nghĩ tới Phong, hiểu chưa?” Vừa nói còn vừa lấy tay nhéo nhéo mũi Lâm Văn.
“Biết rồi” Lâm Văn nắm tay Triển Phong nói
“Vừa rồi là ai gọi tới” Triển Phong tùy ý hỏi, kỳ thật cô cũng rất để ý, ai bảo cô yêu Lâm Văn như vậy làm gì, nhất cử nhất động của nàng đều muốn biết.
“Tương Đồng, là nhân viên kiểm toán cao cấp của sở tài chính, từng biết nhau ở trường đại học”
“Uhm, cô ấy gọi em chi vậy”
“Em cũng không biết, cô ấy gọi hỏi em có khỏe không? Chuyện này em chỉ nói với mình Dương Vân, không biết sao cô ấy lại biết nữa” Lâm Văn nhíu nhíu mày nói “Dương Vân không biết Tương Đồng cho nên không có khả năng nói cho cô ấy biết”
“Aish, kệ cô ấy đi, dù sao cô ấy cũng không phải người trong công ty, em lo lắng như vậy làm gì, hôm nay chúng ta phải đi chơi thật vui vẻ, nhanh lên” Triển Phong lôi kéo Lâm Văn.
“Được rồi, đi chậm một chút chờ em” Lâm Văn nhanh chóng chạy theo Triển Phong
Nếu Lâm Văn không khỏe thì không thể nào do Vương Khiết đi xin nghỉ dùm cô ấy được, Lâm Văn là tổng tài, là người có chức vụ cao nhất trong công ty, nếu muốn nghỉ thì ai mà dám nói gì. Tương Đồng vẫn nghĩ không ra, cô mặc kệ chuyện gì, nhanh chóng bắt tay vào công việc,
Mãi cho đến giờ cơm trưa Tương Đồng mới đem việc lúc sáng giải quyết hết, lúc này cấp dưới của cô cầm một chứng từ đến hỏi cô, “Cô để đó đi, chút nữa tôi sẽ hỏi lại Vương tổng”
Tương Đồng nhìn thời gian, cũng không sai biệt giờ cơm trưa là mấy, cô vội vàng cầm chứng từ đi vào văn phòng Vương Khiết
Vương Khiết nhìn thấy tới giữa trưa liền nhanh chóng thu gom văn kiện lại, có vẻ rất gấp, ngay cả Tương Đồng đi vào cô cũng vẫn cúi đầu thu dọn,
“Vương tổng”
“Uhm?” Vương Khiết không ngẩng đầu, mở miệng ra nhưng chỉ nói có một tiếng
Điều này làm Tương Đồng vô cùng bất mãn, ngay cả cô mà cũng không nhìm mặt, thật không lịch sự, vì vậy Tương Đồng kêu lên “Vương tổng”