Chỉ Được Phép Yêu Anh

Chương 14: Chính thức



Hôm sau cả trường phải lao động tôi đã cố đến thật sớm để tránh mặt Châu Diệc Phong.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, vừa đến lớp tôi đã thấy cậu ta ngồi ở bàn. Tôi đành im lặng về chỗ ngồi của mình không dám nhìn.

“Ngủ ngon không?” Châu Diệc Phong hỏi khiến tôi giật mình.

Tôi lắp bắp, “À... ngủ...ngủ...rất..rất ngon”

Ngon cái gì chứ, tại cậu mà hại tôi cả đêm không ngủ được đây này.

“À...”

Châu Diệc Phong vừa mở miệng tôi liền hoảng hốt, vội vội vàng vàng chạy ra Đến cạnh Phương Nghi vừa mới đến, chẳng may bị vấp phải chân ghế, suýt ngã dập mặt. Không sao, tôi mặc kệ, sống chết chạy đến chỗ Phương Nghi.

“Lớp trưởng, hôm nay lớp chúng ta lao động ở đâu vậy?”

Phương Nghi thấy tôi hứng khỏi như vậy có chút giật mình, mọi lần nhắc đến lao động là tôi lại trốn đến khi xong việc mới mò về.

“À...quét hết sân trường”, Phương Nghi mắt giật giật nói với tôi.

Từ lúc đấy tối cứ hết bám theo Phương Nghi rồi lại đến Vy Lam và Hương Chi. Đứa nào cũng quát tôi về nhà uống thuốc đi rồi đến.

Không phải tại chúng nó mà tôi phải như vậy sao.

Đang trong lúc bám theo Vy Lam quét sân, vừa hay tôi có thể thấy Châu Diệc Phong đang nhặt cỏ ở gốc cây.

Khi nào cậu ta đến tìm tôi, tôi có thể dễ dàng chạy được.

Chợt, tôi thấy có một cô bé lớp dưới ngồi bên cạnh Châu Diệc Phong, cô bé này rất xinh, cả trường ai cũng biết đặc biệt là con trai.

Bản thích tò mò nổi lên, tôi kéo Vy Lam lại gần một chút để có thể vừa giả vờ quét sân, vừa có thể nghe lén.

Mẹ ơi, tôi có tính xấu này từ bao giờ vậy, đang lúc tự trách bản thân, bỗng tôi nghe thấy cô bé kia nói:

"Châu Diệc Phong, em thích anh"

Châu Diệc Phong vẫn không có phản ứng gì, cũng không thèm liếc cô bé đó một lần, chỉ chú tâm nhặt cỏ.

"Châu Diệc Phong em rất thích anh đấy"

"Anh nói gì đi chứ"

Nói mấy lần thấy Châu Diệc Phong không để ý đến mình, cô bé đó rất tức giận hét lớn.

“Rốt cuộc anh có nghe em nói không!!!”

Do hét rất lớn nên hầu như mọi người đều quay lại nhìn họ. Châu Diệc Phong lúc này có vẻ mất kiên nhẫn, đôi mày nhìu chặt, quay sang nhìn cô bé kia.

“Thấy tôi im lặng không? Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ, phải biết điều mà biến đi chứ”.

Châu Diệc Phong nói xong bỏ đi, bỏ mặc cô bé đó đang vô cùng tức giận.

Con người này thật độc ác, không thích người ta thì từ chối sao phải nói nặng lời thế.

Không hiểu sao tôi cảm thấy rất vui.

Mấy cô gái xung quanh đây thấy cô bé kia bị như vậy thì vô cùng vui vẻ. Tôi có nghe mọi người nói cô bé này tuy xinh đẹp nhưng rất xấu tính, thường hay cướp người yêu người khác.

Cô bé kia tức giận bỏ đi, không phải xấu hổ do bị mọi người cười đùa bàn tán, mà vìkhông có được Châu Diệc Phong.

“Này, Dương Uyển Khanh, đi đổ rác đi, sao cứ cười một mình mãi thế, bệnh tái phát à?” Vy Lam đập vào vai tôi một cái.

Tôi nhăn nhó cầm túi rác đi vứt.

Vừa vứt xong túi rác, quay đầu lại thì thấy cô bé kia cũng đi vứt rác.

Cô bé đến gần tôi liền chặn đường như xã hội đen an ủi cô bé.

“Chồng chị có hơi độc mồm tí, thông cảm nhé, mà cũng đừng thích chồng chị, chị đánh đấy.”

Nói rồi tôi bước đi thật oai phong lẫm liệt. Tóc bay trong gió.

Hít một hơi.

Ặc...

Hôi quá, tôi chạy thật nhanh về lớp.

Tôi đang chạy rất bình thường chợt có tiếng bước chân chạy phía sau mình.

Quay đầu lại nhìn.

Á...á...á...á...á...

Châu Diệc Phong đang đuổi theo tôi. Mặt tôi trắng bệch, tôi điên cuồng chạy nhanh hơn.

Chân tôi làm sao có thể dài bằng chân cậu ta, không bao lâu tôi đã sắp bị bắt đến nơi.

Nhìn thấy một câu cột tôi gắt gao ôm chặt lấy nó, không chịu đi.

Châu Diệc Phong cậu ta khoẻ hơn tôi, lôi tôi ra rồi vác lên vai.

Tôi hoảng hồn, giãy dụa nhưng không được. Nhìn xung quanh không có ai cả, chẳng hiểu sao tôi lại chạy đến bể bơi, lúc này không có ai ở đây cả, nãy chạy mệt quá rồi, tôi mặc kệ để cho cậu ta vác.

Biết thế sáng nay ăn thật no để cho cậu ta vác tôi gãy vai luôn.

Châu Diệc Phong vác tôi đến phong thay đồ nam, cậu ta điên rồi, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao.

Vừa đặt tôi xuống tôi liền lập tức nghĩ trốn, nhưng mà cậu ta lại thả tôi ở góc tường, hai tay chống lên vách tường nhốt tôi lại, tôi căn bản hoàn toàn không trốn được.

“Cậu...cậu...định làm gì?” Tôi run run hỏi.

Cậu ta nghiêm mặt, dí sát vào mặt tôi hét lên, “Câu này tôi hỏi cậu mới phải, cậu làm cái trò gì vậy!!”

Tôi quay mặt về hướng khác, không dám nhìn cậu ta, “Tôi...tôi đang tập chạy bộ. Đúng, là chạy bộ”.

Châu Diệc Phong cúi mặt gần hơn nữa, làm cho tôi không thể không nhìn cậu ta.

“Cậu lùi ra đi, có gì từ từ giải quyết” tôi dùng sức dựa sát vào phía sau.

Châu Diệc Phong rất nhanh vào ngay vấn đề chính, “Trả lời tôi mau, cậu có thích tôi hay không!!”

Cái tên này sao hắn theo đuổi con gái như phim Hàn vậy, chả nhẽ hắn cũng xem mấy phim tình cảm lãng mạn vậy sao.

“Không biết!!” tôi trả lời.

“Không biết?”, Châu Diệc Phong đã nổi giận

“Cậu thật sự rất ngu ngốc!” cậu ta nghiến răng nhả ra từng câu.

Lại nữa, lại nữa, cậu ta nói tôi ngu ngốc không biết bao nhiêu lần rồi.

“Tôi không ngu ngốc, tôi thật sự không biết, cậu mà mắng tôi ngu ngốc nữa là tôi đá bay đầu cậu đấy.”

Mà cậu ta hỏi tôi có thích cậu ta không, sao cậu ta không nói trước.

Cậu ta chưa từng trực tiếp nói ra, chỉ là tôi nghe anh hai nói vậy thôi.

Tôi cũng không biết thích một người cảm giác là như thế nào. Chỉ là dạo này tôi có nghĩ đến Châu Diệc Phong hơi nhiều thôi.

“Không biết mới lạ!” ánh mắt của cậu ta như bốc lửa.

“Chồng chị có hơi độc mồm tí, thông cảm nhé, mà cũng đừng thích chồng chị, chị đánh đấy, đúng không?”

Ặc...mặt tôi đỏ đén tận mang tai, sao cậu ta biết được.

“Rõ ràng là thích tôi, tại sao không dám nhận?”

Tôi cúi gằm mặt xuống đất, một loạt suy nghĩ hiện về. Tôi hay nhớ về cậu ta, tôi còn giận Phương Nghi, tôi khó chịu khi Châu Diệc Phong không quan tâm tôi, thấy cô bé kia bị cậu ta từ chối tôi cảm thấy rất vui vẻ nữa.

Tôi...tôi thích Châu Diệc Phong.

Một tiếng nổ đùng trong đầu tôi.

Rột gan tôi bỗng chốc nóng cả lên, tôi ngẩng mặt nhìn Châu Diệc Phong, ánh mắt biểu đạt sự thông suốt.

“Cậu thích mình, phải không?”, cậu ta nói thật nhẹ nhàng, như đang dụ dỗ.

Có lẽ tôi đã có câu trả lời.

Tôi đỏ điên cuồng gật đầu.

Châu Diệc Phong nhìn thấy, lộ ra nụ cười hạnh phúc, nụ cười đấy vô cùng rực rỡ.

“Cậu đã được cấp phép thích tôi, yêu tôi và bên tôi tới già, nghe chưa!!!”

Tôi nhìn Châu Diệc Phong ánh mắt biểu lộ sự nghiêm túc.

Tôi ngượng ngùng ừ một tiếng.

“Đưa đây” Châu Diệc Phong chìa tay ra lắc lắc.

Nhìn bàn tay to kia, những ngón tay thon dài.

Mặt tôi lúc này không biết đã thành cái gì rồi. Tôi chậm rãi giơ bàn tay của tôi lên đặt vào lòng bàn tay cậu ta.

Tôi xấu hổ cúi đầu, cảm nhận được bàn tay ấm áp.

Châu Diệc Phong nắm thật chặt tay tôi, “Năm năm tuổi cậu cưỡng hôn mình, rồi bắt mình chịu trách nhiệm với cậu, cậu đã nói vậy phải chịu thôi. Mình mà không hi sinh bản thân mình thì cậu ế suốt đời.”

Nghe những lời Châu Diệc Phong nói, tôi tự hỏi bản thân mìn.

lúc 5 tuổi tôi có như vậy sao?

Chợt, kí ức ùa về, tôi thấy cô bé kia, là tôi, túm áo hôn cậu bé bên cạnh rồi bắt cậu bé đó chịu trách nhiệm với mình nữa.

Đúng thật, đúng là tôi rồi, sao lúc đó tôi lại như vậy chứ, thật mất mặt.

Tôi ủ rũ, cúi gằm mặt xuống đất.

Châu Diệc Phong thấy vậy, nắm thật chặt tay tôi.

“Cậu là người may mắn nhất trong mấy tỉ con người ngòi kia rồi đấy, vui lên đi!”.

“Mình biết mà”

Rời khỏi bể bơi, chúng tôi cầm tay nhau đi trên sân trường nở nụ cười thật hạnh phúc.

Hôm nay chúng tôi chính thức trở thành người yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.