Chỉ Được Phép Yêu Anh
Cuối cùng tôi ra khỏi khu rừng, nhìn thấy tụi bạn của mình tôi buông tay Châu diệc Phong vội chạy đến chỗ chúng nó.
“Dương Uyển Khanh” Vy Lam nhìn thấy tôi đầu tiên hét lên.
Tất cả mọi người đang túm lại một chỗ nghe tiếng Vy Lam đều quay đầu nhìn.
Dường như khi thấy tôi mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, họ vội vàng chạy đến cạnh tôi.
“Cậu Không sao chứ?” Minh Khang lên tiếng.
“Làm sao cậu lại bị lạc vậy?” Hai anh em sinh đôi cùng hỏi.
Nhưng lúc này tôi không còn tâm trạng để trả lời...đói quá mà. Tôi ôm bụng mặt nhăn nhó.
Nhưng mà cái tên Châu Diệc Phong kia đâu rồi?
Tôi quay ngang quay dọc...ặc...hắn đang ngồi trên thảm ăn ngon lành.
Haizz, thật hấp dẫn!!!
Tụi bạn thấy tôi cau mày nhăn nhó tay còn đang đang ôm bụng, gương mặt đứa nào cũng lộ vẻ lo lắng.
Phương Nghi cầm cánh tay tôi lắc lắc, “Uyển Khanh, mày làm sao vậy đừng làm tao sợ nha!”
Mấy đứa bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.
Tôi nhìn gương mặt từng đứa một, đứa nào cũng đang lo lắng cho tôi.
Thật cảm động mà, nước mắt trong lòng cứ thế + ing.
“Tao không sao, chỉ là đói quá, sắp xỉu rồi’’.
“Đi, đi ra đây, có nhiều đồ ăn lắm”. Hương Chi hùng hổ kéo tay tôi ra thiên đường đồ ăn đáng yêu kia.
Xúc xích, viên chiên, thịt xiên, ôi nấm nướng, cả sườn nướng nữa kìa, hoa quả, nước ngọt... còn rất rất rất nhiều. Tất cả đều có hương thơm quyến rũ lòng người.
Đừng thấy tôi ăn nhiều mà nghĩ tôi là...lợn. Chỉ là tôi có niềm đam mê quá lớn với đồ ăn mà thôi.
Gia Huy cầm một bát to gắp cho tôi rất nhiều, mỗi thứ một ít đưa đến trước mặt tôi.
Đưa hai tay đón lấy, tôi ăn rất nhanh đã hết nửa bát, thật ngon, mà tôi cũng đói sắp toi rồi.
Nhìn sang bên cạnh, Châu Diệc Phong vẫn chậm rãi ăn từng miếng từng miếng một.
Kì lạ sao đám bạn tôi không ăn tí nào cả, đứa nào cũng nhìn tôi.
“Sao chúng mày không ăn đi, ngon lắm, bọn mày thật khéo tay”.
“ Mày cứ ăn đi, ăn nhiều vào.” Hương Chi gắp mấy món nữa vào bát của tôi.
“Đúng vậy”
“Đúng vậy”
Hôm nay chúng nó thật tốt bụng, chúng nó biết tôi bị lạc nên muốn...
“Thật ra trong lúc chờ Châu Diệc Phong tìm mày, bọn tao đói quá nên đã ăn hết rồi, bây giờ rất no, không thể ăn nữa”. Gia Huy nói
Thì ra, thì ra sự thật là như vậy. Chúng nó no rồi mới để tôi ăn thoải mái.
Tưởng rằngtụi nó đồng cam cộng khổ nhịn đói chờ tôi về...ai ngờ...
Tổn thương, quá tổn thương.
Cuối cùng tôi cũng ăn xong bữa trưa cảm động mà tụi nó dành cho tôi.
Nhưng không sao, chỉ cần ăn no là tôi quên hết mọi chuyện.
Thật tốt, vì sau khi ăn xong Châu Diệc Phong tốt bụng mong muốn được rửa bát.
Không việc gì phải ngăn cản, thích thì tôi chiều thôi!!
Ăn uống no say, nghỉ ngơi xong đoàn đại biểu chúng tôi đi vàò thác nước trong rừng. Tất nhiên là tôi bám sát chúng nó như keo.
Đi khoảng 15 phút, hiện ra trước mắt chúng tôi là thác nước vô cùng hùng vĩ.
Dòng nước từ trên vách núi cao chảy xuống những khe đá, tạo ra một khung cảnh thiên nhiên hoang dã thơ mộng giữa núi rừng.
Dưới mặt hồ rộng mênh mông, nước trong như thuỷ tinh. Trên mặt hồ một vài mỏm đá với nhiều hình thù vô tư nhô lên.
Cùng với đó là vẻ đẹp của cây cỏ, hoa lá, chim muông...tất cả hoà quyện lại với nhau và một bức tranh tuyệt mĩ ra đời như trong những câu truyện cổ tích.
Nhìn thấy khung cảnh hùng vĩ như vậy, chúng tôi đều hưng phấn hét lên thật to.
Trừ một người!
Chạy đến mép hồ, cảm nhận dòng nước mát lạnh đang chảy kẽ chân vô cùng dễ chịu.
Tôi tung tăng nhảy nhót một lúc dưới dòng nước trong vắt chợt phát hiện ra tôi đang chơi một mình.
Tôi quay đâu nhìn xung quanh, phát hiện ra mỗi lũ bạn của tôi tách ra thành đôi chơi với nhau.
Tưởng rằng đây là chuyến đi chuyến đi chơi của chị em mà không ngờ nó đã trở thành chuyến hẹn hò lãng mạn của chúng nó.
A men, con không muốn phạm tội giết người.
Không thèm nhìn chúng nó tôi quay ra chỗ khác, mắt tôi dừng lại trên người Châu Diệc Phong.
Dưới ánh nắng buổi chiều rực rõ, Châu diệc Phong dựa lưng vào tảng đá, bười biếng nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành nơi đây.
Ánh nắng chiếu vào gương mặt của Châu Diệc Phong bừng sáng, khiến cho cậu ta trông vô cùng đẹp trai.
Tôi ngây ngốc đứng nhìn món quà ông trời ban tặng.
Dường như phát giác được ai đó đang nhìn mình, Châu Diệc Phong từ từ mở mắt nhìn về phía tôi.
Ách, tôi giật mình đỏ mặt nhìn hề hướng khác, nhưng mà...tôi cảm nhận được ánh mắt của cậu ta hướng về phía tôi.
Trời ạ, làm sao đây?
Câu nói lúc trong rừng của Châu Diệc Phong đột nhiên hiện về trong tâm trí, làm mặt tôi càng ngày càng đỏ.
Mải đắm chìm trong suy nghĩ, Châu Diệc Phong đáng đứng trước mặt tôi lúc nào. Thân hình cao lớn của cậu ta che hết ánh nắng đang chiếu xuống mặt tôi.
Không biết ăn cái gì mà cao thế, mỗi lần đứng nói chuyện với cậu ta tôi thấy cái cổ của mình tội nghiệp biết bao.
Châu Diệc Phong không nói gì, chỉ híp híp đôi mắt nhìn tôi.
Dường như trải qua một nghìn thế kỉ cậu ta mới chậm rãi mở miệng.
“Đừng bao giờ dùng ánh mắt đấy để nhìn người con trai khác, cậu chỉ được phép nhìn tôi, nghe rõ chưa?”
Cái gì vậy, cậu ta có ý gì?
Châu Diệc Phong vừa nói xong liền bỏ đi, để tôi bơ vơ nơi này.
Giờ đây câu nói của Châu Diệc Phong cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
“Mày bị làm sao thế?” Vy Lam không biết từ đâu đột nhiên đạp vai tôi một cái, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi giật mình cất cánh bay.
“Tao á”, tôi lườm nó.
“Tao đang nghĩ xem nên giết chúng mày như nào!”
Cái bọn có trai bỏ bạn là không thể tha thứ được.
“Thôi nào đại ca, em xin lỗi, lúc nào bọn em sẽ bù đắp tinh thần cho chị, ha”. Con nhỏ Vy Lam trưng ra bộ mặt nịnh nọt bóp bóp cánh tay tôi.
Nghĩ rằng tôi sẽ bị dụ thế sao, đừng mơ, tôi không dễ bị cám dỗ đâu.
“Nhớ đặt trước lịch với chị đấy.” tôi lên tiếng
Tôi vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng phụt cười, nhìn ngó xung quanh thì ra lại là cái tên Châu Diệc Phong kia.
Tôi dùng hết công lực, lườm và lườm cái gương mặt đáng ghét đẹp trai kia của hắn.
Lườm cho hỏng cái gương mặt kia thì thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.