Lúc tỉnh lại, Thượng Linh đã ở trong bệnh viện. Lúc cô vẫn chưa thở ra
hơi, Mễ Mễ đã lao ngay đến: “Bạn hiền yêu quý! Cậu làm sao vậy? Vẫn ổn
chứ? Cậu trả lời mình ngay! Làm sao cậu có thể nhảy vực chứ? Làm sao có
thể bỏ lại mình một thân một mình như vậy chứ? Nếu cậu bỏ lại mình, căn
chung cư đáng yêu của chúng ta ai sẽ trả tiền thuê? Lúc mình muốn đi bar ai sẽ đứng cạnh làm nền cho mình nổi bật? Lúc cơn sến phát tác, ai sẽ
cùng sướt mướt với mình chứ? Hic, hic, hic…”
Thượng Linh sắp rụng rời, đá Mễ Mễ một nhát.
“Cậu đá thật à?” Mễ Mễ vịn vào giường lăn xuống đất: “Đồ đàn bà xấu xa! Người ta vì cậu mà vội chạy từ thành phố S đến đây đấy!”
“Vậy thì thành thật cám ơn cậu!” Thượng Linh nhếch mép, nhe ra một nụ cười khủng bố: “Đa tạ cậu đã cần mình như vậy!”
“Có gì đâu!” Mễ Mễ cười ngượng ngập, đỡ Thượng Linh ngồi dậy, đưa cô cốc sữa nóng. Thượng Linh đăm chiêu nhìn đồ ăn đặt trên tủ đầu giường: “…
Anh ta vẫn ở đây?”
Mễ Mễ lắc đầu, thấy bộ dạng thở phào nhẽ nhõm của bạn hiền, buột miệng
nói: “Thực ra mình thấy Diệp “mỹ nhân” quá tốt với cậu!” Mễ Mễ kể cho
Thượng Linh nghe, lúc cô hôn mê, anh luôn túc trực đầu giường, tuy không nói gì nhưng chỉ cần nhìn gương mặt đã biết anh đang vô cùng lo lắng.
Lúc Mễ Mễ đến, A Ảnh cũng ở đây, tay vẫn còn cầm mấy bộ quần áo vừa mua
định đưa cho Diệp Thố thay. Nhưng anh không tài nào thuyết phục nổi ông
chủ, cuối cùng chỉ còn cách nhìn Diệp Thố đang ướt sũng đứng đợi một
bên.
Cho đến khi bác sĩ nói Thượng Linh không sao cả, chỉ bị chấn động não nhẹ, bàn tay vẫn nắm chặt lúc đó mới từ từ buông.
Khi bước ra ngoài, khuôn mặt anh vô cùng mệt mỏi. A Ảnh đưa quần áo giục anh thay, nhưng anh gạt đi, chỉ dặn Mễ Mễ gắng chăm sóc cho Thượng Linh rồi đi ngay.
Lúc anh đi, Mễ Mễ thấy vô cùng khó hiểu, còn A Ảnh lại bình thản như
thường ngày, anh hơi giễu cợt kể cho Mễ Mễ nghe rằng, Thượng Linh lấy
cái chết để chứng tỏ cô không muốn ở cạnh Diệp Thố. Nếu vậy anh còn biết làm sao nữa? Chẳng lẽ cứ cố gắng níu kéo không chịu buông tha cô ư? Vì
trong lòng anh luôn có cô nên anh mới chấp nhận từ bỏ. Cô có thể quay
lại thành phố Z, có thể tiếp tục đến VIVS làm việc, còn anh sẽ không ép
buộc cô nữa.
“Cậu thành công rồi! Tuy nhiên phương án nhảy vực này mất mặt quá! Chỉ tiếc là Diệp “mỹ nhân”…”
“Ai nhảy vực chứ?” Thượng Linh nóng nảy: “Mình bị trượt chân mà! Còn
nữa, rõ ràng trong chuyện này mình mới là người bị hại. Tại sao mọi
người đều đứng về phía anh ta? Anh ta đã đính hôn rồi, mà còn lăng nhăng giở trò với mình, là anh ta cưỡng bức mình!”
“Thôi đi nàng! Dù gì anh ấy cũng vừa đẹp trai vừa tài giỏi! Còn cậu, cậu có cái gì, đến ngực cậu còn chẳng có nữa là.”
Thượng Linh tức giận, nhấc ngay cốc lên quăng mạnh một nhát, Mễ Mễ nhẹ
nhàng tránh được, chiếc cốc trúng ngay người vừa đẩy cửa bước vào. Sữa
đổ tràn ra người anh, thế là đi tong bộ vest màu đen đắt tiền.
Phong Duy Nặc ngán ngẩm khẽ giũ quần áo nói: “Sung sức thế? Xem ra có thể xuất viện được rồi!”
***
Hai ngày sau khi Thượng Linh bình phục từ vụ nhảy vực, mọi việc lại diễn ra bình thường.
Cô quay trở lại thành phố S, chuyển về sống cùng Mễ Mễ, vẫn vừa đánh văn bản vừa nghe chuyện phiếm trong phòng đối ngoại, thỉnh thoảng cũng đến
khu biệt thự của Phong Duy Nặc uống chực tách trà.
Những ngày cuối hè lặng lẽ trôi qua. Khi sắc thu dệt vàng cả thành phố,
Thượng Linh mới ngỡ ngàng, đã gần hai tháng nay cô chưa gặp Diệp Thố.
Ngày tháng dường như nhàn rỗi quá mức, chẳng còn tiệc tùng, sân golf...
Những câu chuyện ngồi lê đôi mách của các người đẹp về chuyện giữa cô và Diệp Thố cũng dần biến thành chuyện giữa Diệp Thố và vị hôn thê.
“Những cuộc hôn nhân chính trị giữa các thành viên hội đồng quản trị tập đoàn bao giờ chả vậy. Màn kịch nhạt nhẽo của những người lắm tiền nhiều của!”
“Dù sao thì kết hôn xong, người nào người nấy lại tìm niềm vui riêng thôi!”
“Chính là thế! Cứ ngay như cô Huệ Nhi ấy, còn chẳng xinh đẹp bằng mình!”
“Nhưng, dù sao cũng vẫn hơn Thượng Linh!”
“Đúng vậy! Ít nhất thấy Huệ Nhi, mình còn thoải mái trong lòng.”
…
Chuyện trò vẫn cứ ríu ra ríu rít, lốp đa lốp đốp…
Thượng Linh ngoài mặt tuy không thèm chấp với họ, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.
Một hôm, cô lại nghe thấy các người đẹp đang túm tụm lại buôn chuyện.
Lần này hình như đang cược với nhau gì đó, nói là mọi người làm việc ở
VIVS lâu như vậy, thử đọ xem chị em nào thấy “mỹ nhân” CEO mặc quần áo
“mát mẻ” nhất.
Nhiệt độ điều hòa trong khách sạn quanh năm đều ổn định, dù là ngày hè
nóng bức nhất, Diệp Thố vẫn mặc áo sơ mi dài tay màu đen, còn chẳng bao
giờ để lộ khuỷu tay. Điều này khiến các người đẹp có nhiều nghi vấn đen
tối xung quanh thân hình anh. Người nào thắng cuộc sẽ có phiếu ăn tối
suất Vip dành cho hai người tại nhà hàng xoay.
Có lẽ chị Thái Hoa là người làm việc tại đây lâu nhất trong số tất cả
mọi người, chị nói có một lần làm thêm, tình cờ đi qua khu bể bơi trong
nhà, thấy Diệp Thố mặc quần bơi. Thân hình cao ráo, làn da trắng như sứ
vừa nung men ngọc, rõ ràng là rất gầy nhưng không hề yếu ớt, thân hình
rắn rỏi đẹp không tưởng tượng nổi.
Các người đẹp ồ lên, say mê với hình ảnh mà mình vừa tưởng tượng ra.
Đúng lúc chị Thái Hoa mặt mày rạng ngời chuẩn bị lấy phiếu ăn tối thì
một bàn tay thon thả mềm mại khác đã vươn ra lấy mất phần thưởng. Quay
đầu nhìn lại mới biết, người vừa lấy phiếu là Thượng Linh, cô đang ôm
chồng tài liệu trên tay, vẻ mặt vô cùng dửng dưng.
“Lẽ nào em thấy anh ta mặc ít hơn nữa hay sao?” Còn ít hơn cả quần bơi, lẽ nào…
“Nếu lông cũng tính là quần áo thì chắc em là người thấy anh ta ăn mặc
mát mẻ nhất. Cám ơn vì phiếu ăn tối nay nhé!” Cô vẫy vẫy tờ phiếu, dương dương tự đắc cười nhạt bước đi, để lại cả đám người đẹp đang ngây người như phỗng.
Lúc này, Thượng Linh không hề hay biết, một câu nói vô tình cho hả giận
ngày hôm nay sẽ dẫn đến hậu quả là gặp ngay phải một nhân vật phiền hà
giỏi sướt mướt.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau. Hiện giờ đang là thời điểm ung dung tự tại nhất của Thượng Linh.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Phong Duy Nặc không quay lại Vienna mà
có ý định ở lại VIVS lâu dài. Biệt thự nhà vườn của khách sạn không hề
rẻ nhưng dường như anh chẳng hề quan tâm. Thượng Linh thấy rất kì lạ,
tuy nhà họ Phong giàu có thật nhưng không giàu đến mức anh có thể tiêu
tiền như rác thế này chứ?
“Em không biết là chơi đàn piano kiếm được nhiều tiền lắm hay sao?”
Phong Duy Nặc giải thích nghi ngờ của cô như vậy: “Thế nào, có định học
lại piano nữa không?” Có một lần sau khi ăn trưa, anh hỏi cô khi đang
ngồi trên ban công rộng rãi tầng một của biệt thự.
“Anh dạy em ư? Chi phí học piano đắt lắm!”
Anh tựa người vào hàng rào, đưa tay ra nắm lấy vai cô: “Nếu em học, một nụ hôn đổi lấy một tiết học, thế nào?”
Thượng Linh nghĩ ngợi rồi mỉm cười: “Thì ra nụ hôn của em có giá vậy cơ
à? Vậy thì hôn trên má hay hôn môi, hôn sâu hay hôn lướt, có quy định
thời gian bao lâu không?”
Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười đáp: “Tùy em, chỉ cần hôn là được!”
Bề ngoài tuy bình thản, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu suy tính. Mặc dù
công việc hiện nay cũng tạm được, nhưng dù sao cô vào đây được là nhờ
mối quan hệ mờ ám kia, vả lại người đưa cô vào giờ chẳng liên can gì đến cô nữa. Cuộc sống bây giờ không có gì phải lo nghĩ nhưng không thể cứ
tiếp tục mãi thế này được. Ngộ nhỡ một ngày nào đó, ông chủ “mỹ nhân”
lại gây rắc rối cho cô, lẽ nào cô lại nghỉ việc một lần nữa sao?
Sau vụ Diệp Thố, cô rút ra được bài học kinh nghiệm nhớ đời: “Sổ gạo” dài hạn không hẳn đã vững bền.
Muốn không phải lo nghĩ gì về cơm áo gạo tiền, vẫn phải dựa vào chính
bản thân mình. Cô hạ quyết tâm, nhìn Phong Duy Nặc cười: “Được, vậy cứ
như thế nhé!”
***
Buổi tối sau khi nghe chuyện này, Mễ Mễ lại có nhận định khác với Thượng Linh.
“Anh ta có ý đồ với cậu!”
Chỉ mấy chữ rất ngắn gọn nhưng Thượng Linh lại thấy rất lạ, tại sao lại là ý đồ mà không phải là theo đuổi?
“Giác quan thứ sáu!” Nói về việc chống đỡ lại “kẻ thứ ba”, Thượng Linh
là cao thủ, nhưng nếu nói đến kinh nghiệm tình trường thì Mễ Mễ mới
chính là cao nhân. Theo quan điểm của Mễ Mễ, Phong Duy Nặc là cao nhân
trong số các cao thủ trong tình yêu.
Tuy chỉ gặp anh chóng vánh trong bệnh viện nhưng Mễ Mễ có thể cảm nhận
Phong Duy Nặc và Diệp Thố là hai loại người hoàn toàn khác nhau.Thực ra
so với một Diệp Thố lạnh lùng, hờ hững, Phong Duy Nặc lúc nào cũng dịu
dàng cười nói còn nguy hiểm hơn nhiều.
“Mình có bao giờ nói bề ngoài và nội tâm tương đồng với nhau đâu? Anh ấy vốn là kiểu người bề ngoài vô hại nhưng bên trong liều lĩnh cơ mà.”
“Điều này mình lại không hề thấy được, mình chỉ cảm nhận rằng ánh mắt
anh ta nhìn cậu không hề đơn giản chút nào. Nói thế nào nhỉ, có cảm giác giống như mèo đang nhìn chuột, kiểm soát và chơi đùa, có hiểu không?”
Chẳng mấy khi Mễ Mễ nghiêm túc được một lần, chỉ tiếc là Thượng Linh đã không coi là thật.
Từ năm lên mười hai, cô và Phong Duy Nặc đã sống cùng nhau dưới một mái
nhà. Trong bốn năm ấy, hai người từ những cô, cậu bé ngây thơ đã lớn lên thành thiếu niên, thiếu nữ, lúc nào cũng ở bên nhau. Cô biết con người
Phong Duy Nặc mà mọi người thấy và cũng biết cả con người mà những người khác không bao giờ thấy được.
Đúng là lúc đầu cô không hề thoải mái khi gặp lại anh, nhưng cảm giác ấy những ngày gần đây đã hoàn toàn tan biến. Thỉnh thoảng khi một mình bên cạnh cô, anh cũng cố ngồi gần lại, đôi lúc cũng ôm hoặc bẹo má cô,
nhưng tất cả đều diễn ra rất tự nhiên và cô cũng không hề chống đối.
Hoàn toàn không giống với hành động cướp đoạt lạnh lùng như Diệp Thố. Có ai lại không thích một người đàn ông dịu dàng chứ?
Tuy trước đây, anh đã từng đề nghị cô làm bạn gái anh, nhưng sau này
chưa bao giờ nhắc lại. Thực ra mối quan hệ giữa hai người như hiện nay
là vừa đẹp, cân bằng ổn định, sẽ không có điều gì bất trắc cả.
Tuy nhiên, trạng thái cân bằng ấy cũng chẳng duy trì được lâu. Mọi việc
thay đổi khi cô đến một cửa hiệu piano tập đàn. Oan gia ngõ hẹp chẳng
qua cũng chính là thế này đây. Cô đã gặp Đào Thanh tại nơi đó.
Khoảng trước mùa hè năm nay, cô thấy tức thay cho một cô bạn đồng nghiệp nên đã cải trang thành thiên kim tiểu thư chơi xỏ tay mặt trắng ấy,
không ngờ giờ đây lại gặp hắn trong tiếng piano tạp nham thế này. Bây
giờ, thân phận của cô là người qua đường đến nộp tiền tập đàn. Còn hắn
là bạn trai con gái ông chủ cửa hiệu.
Tiêu đời rồi! Kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc, thiên kim tiểu thư giả mạo Thượng Linh đã lọt vào tầm mắt Đào Thanh.