Khải đã từng trở nó về nhà một lần
nên anh cũng biết địa chỉ , không cần nó nói . Anh trực tiếp trở nó về
luôn . Không biết sao trên đường giờ này khá là vắng chứ không có tắc
nghẽn như mọi hôm . Và cũng không biết sao lúc nãy nó tức muốn bốc hỏa
luôn mà tự nhiên bây giờ lại buồn buồn mà cũng chẳng biết tại sao , nó
khẽ rủa thầm trong lòng : “ Con mẹ nó , dậy thì từ đời nào rồi mà sao
tâm trạng lại thất thường thế này ” . Tâm trạng buồn man mác tự nhiên có vài câu nhạc buồn xuất hiện trong đầu nó , vậy là hát luôn đôi khi nó
cũng tưng tửng vậy mà . Tuy giọng hát của nó không phải cái loại có một
không hai nhưng cũng khá hay , nó cứ nhìn cảnh vật xung quanh đường mà
nghêu ngao hát , Khải cũng đi rất chậm không khác gì rùa bò luôn , kiểu
đi này chẳng hợp với cái xe mô tô này tẹo nào , nếu trên đường mà gặp
cái loại xe kiểu này không lạng lách đánh võng cũng phóng xe ào ào chứ
làm gì có kiểu tốc độ như này chứ , nhưng nó cũng chẳng mấy để ý . Khải
cứ im lặng nghe nó hát , chẳng bài nào hoàn chỉnh cả , có bài chỉ được
hai câu rồi lại chuyển bài khác nhưng toàn những câu hát với cái tâm
trạng sầu bi tuyệt vọng nghe mà não lòng , Dù nó hát hay thì anh cũng
phải lên tiếng để cắt đứt cái tiết mục bi thương mà nó tự biên tự diễn
ra , không anh sợ nó hát một lúc nữa lại sầu bi tuyệt vọng muốn đâm đầu
vào ô tô lắm .
_ “ Dễ người ta tưởng anh trở con bò đằng sau mất mất . Rống suốt , kinh chết ” .
_ “ Anh có muốn chết chung với em không ? Em đang chán đời đây ”_ Nó nói , trong giọng cũng có chút chân thật .
_ “ Thôi cho anh xin khiếu nhá , anh còn chưa sống đủ và cũng còn yêu đời lắm . Mà tâm trạng em sao heo vậy ? Vì thằng nhóc lúc nãy sao ? ” _ Khải nói đồng thời thì tăng tốc hướng về phía nhà nó .
Nó im lặng không có trả lời câu hỏi của Khải , nó cũng chẳng biết tại
sao nữa chỉ đơn giản không muốn trả lời thôi , nó luôn làm mọi việc theo ý mình muốn mà có để ý đến ai bao giờ đâu . Khải cũng chẳng nói gì thêm , cả hai im lặng cho đến khi về đến nhà nó . Nó xuống xe , đưa mũ bảo
hiểm cho Khải sau đó định quay bước vào nhà thì Khải nói :
_ “ Mời anh vào nhà được không vậy cô bé ? ” .
Nó nhíu mày sau đó nhìn Khải với ánh mắt đầy nghi ngờ , Khải muốn
méo mặt luôn trước cái vẻ mặt như đang đi tự nhiên gặp phải một thằng sở khanh vậy , thật là hết nói nổi mà .
_ “ Em đừng nhìn anh như nhìn thằng sở khanh vậy chứ , anh đâu phải cái loại như vậy đâu . Mà không tiện hả ? ” .
_ “ Không , vào đi ” _ Nó cũng chẳng biết hôm nay bị làm sao mà
lại đồng ý cho một thằng con trai chỉ mới có gặp vài lần vào nhà nữa ,
ngay cả mấy đứa bạn học cùng lớp đến vài năm cũng có mấy đứa được nó rủ
về nhà đâu chứ , mà hôm nay nó cũng không biết luôn nó lại lắm thứ không biết tại làm so thế , chắc nó sắp điên mất rồi . Nó mở của cổng cho
Khải lái xe vào .
Khải đi theo nó vào nhà , nó quăng cặp
xuống chiếc ghế và nhờ cô giúp việc lấy đồ uống . Khải ngồi đối diện nó
mắt nhìn xung quanh , anh không thể không cảm thấy ngôi nhà này bày trí
hết sức quái đản , nhưng quái đản ở chỗ nào thì anh cũng không thể chỉ
rõ được . Nhưng không thể phủ nhận chính cái cách bày trí quái đản đó
lại tạo nên một phong cách rất riêng cho căn biệt thự này , đảm bảo là
không đụng hàng với bất cứ cách bài trí của căn biệt thự nào , mà cũng
không vì thế mà mất đi vẻ sang trọng của căn nhà này , điều đó cho thấy
chủ nhân của căn biệt thự này có tính cách có chút quái đản nhưng cũng
không kém phần tinh tế .
_ “ Nhà em đẹp thật đó nha , rất có phong cách ” _ Khải lên tiếng khen ngợi .
_ “ Anh không phải là người đầu tiên nói câu đó ” _ Nó cũng không
ngại ngần mà mặt dày tiếp nhận lời khen đó sau đó cầm lên cốc nước cô
giúp việc mới mang ra tu một hơi hết nửa ly nước .
_ “ Con
gái con đứa thật không ra gì cả ? ” _ Nhóc Vũ từ trên lầu đi xuống nhìn
thấy dáng uống hết sức “ có duyên ” của nó mà bực mình phải thốt lên một câu . Sau đó từ tốn đi về phía nó , chân mày của nhóc Vũ càng nhíu chặt hơn khi nhìn thấy Khải . Khải cũng rất ăn ý nhìn về phía cậu hai đôi
mắt giao nhau , nhóc Vũ cũng không che dấu mà nhìn Khải từ trên xuống
dưới một lượt để đánh giá .
_ “ Chắc hẳn anh là bạn của chị em , em là Minh Vũ em của chị Băng , rất vui khi đước gặp anh ” _ nhóc
Vũ đi đến gần rất lịch sự chào hỏi , mắt Khải cứ gọi là trố tròn một
cách đầy hồn nhiên như mấy bông hoa cứt lợn mọc tùm lum ngoài đường mà
nhìn nhóc Vũ , vì nhìn thân hình của nhóc chả có chỗ nào phù hợp với
biểu hiện của cậu cả , quá lịch lãm , quá menly . Bây giờ trẻ con đều
thế này sao ? Đó là câu hỏi ngay lập tức được hiện lên trong đầu Khải .
_ “ Vậy anh tên gì ? Hiện giờ còn đi học không ? nếu không thì làm gì ? ” _ Nhóc Vũ cũng không để Khải hồi phục lại tinh thần mà hỏi
thẳng luôn , nhìn vô cùng có dáng vẻ của kiểu mấy ông bố sợ con gái gặp
phải mấy thằng con trai không ra gì . Nó cũng chẳng hơi đâu mà có ý kiến ý cò gì về biểu hiện của nhóc Vũ cả , vì đâu phải bây giờ cậu mới vậy
đâu . Trước đây mấy lần nó được cậu cắt đuôi mấy thằng mê nó nha , cũng
cái kiểu nói chuyện , hỏi thăm “ thông thường ” này mà nó dọa người ta
chạy mất dép luôn ấy .
_ “ Anh tên Khải , hiện còn đi học
và là sinh viên năm ba của trường Bách Khoa ”_ Khải cũng rất ăn ý bày ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc mà trả lời Minh Vũ .
Minh Vũ
ngồi ngay ngắn trên ghế chân vắt chéo , tay khoanh để trước ngực , mặt
mày đầy vẻ hình sự , mắt không hề giấu diếm nhìn thẳng vào Khải một cách đầy soi mói . Và Khải được cậu đánh giá là một tên khá là khó nhằn ,
nhưng cậu có thể khẳng định tên này không hợp với chị cậu và cũng không
phải mẫu người của chị cậu . Bây giờ điều cậu cần làm là để cho tên kia
nhận ra điều đó và thấy khó mà lui cậu không muốn chị mình có những mối
quan hệ lằng nhằng không đâu gây phiền toái .
_ “ Trịnh
Tuyết Băng , chị đi ra ngoài mua cho em một số thứ , tiền và danh sách
những thứ cần mua em để trên phòng đó ” _ Nhóc Vũ quay qua nó , tìm một
lí do để đuổi khéo nó , chứ thật ra việc đó cậu định nhờ cô giúp việc
cơ .
Nó nhăn mặt nhìn cậu , bây giờ thì cậu còn sai cả nó
cơ đấy . Thật là quá đáng mà , nhưng nhìn cái mặt hình sự của nhóc Vũ nó chẳng có thể làm gì hơn là cun cút làm theo . Nó đã quen nghe lời nhóc
Vũ rồi , đến bây giờ cũng thành một thói quen khó bỏ luôn . Minh Vũ đợi
nó ra khỏi nhà rồi , mới tao nhã cầm ly nước lên nhấp một chút sau đó
cậu nói một câu như vu vơ vậy , nhưng ý của câu nói đó thì không hề vu
vơ chút nào :
_ “ Tình bạn luôn có thể là kéo mãi mãi , nhưng tình yêu thì cũng có thể có lúc vỡ tan anh thấy có đúng không ? ” .
Khải nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mặt , làm sao mà anh không
hiểu ý cậu chứ , cậu là đang muốn nhắc nhở anh nên có chừng mực , đừng
để khi mất cả chì lẫn chài đây mà . Nhưng bình sinh Khải là một người
ngang bướng vốn chẳng chịu nghe lời ai bao giờ , cái gì cũng muốn thử
qua .
_ “ Cũng chỉ là có thể có lúc tan vỡ thôi mà , đâu phải lúc nào cũng vậy đâu ” _ Khải khẽ cười sau đó đáp lại .
_ “ Vậy sao ? Nhưng thật ra có những mối quan hệ mà người ngoài
vừa nhìn vào đã biết là không thể rồi , người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc mà ” _ Nhóc Vũ vẫn bình thản đối đáp lại cái người mà hơn cậu cả chục tuổi kia .
_ “ Anh sẽ ghi nhớ lời mà nhóc nói ” _ Khải cũng đáp cho có chứ thực tâm không có định nghe lời đâu .
Nhóc Vũ sao lại không nhìn ra ý nghĩ của anh chứ , nhưng cậu
cũng chẳng bóc mẽ ngay , cái gì cũng phải từ từ “ mưa dầm thấm lâu ” mà .
Về phần của nó thì đang vô cùng , vô cùng khó chịu . Chẳng biết
từ khi nào tâm trạng nó lại hay ức chế như vậy nữa , ngay cả lúc dậy thì , cái tuổi ẩm ương của đời con gái nó cũng có thế này đâu . Hình như là từ lúc hắn xuất hiện , cũng chẳng biết cái tên trời đánh không chết đó
vô duyên từ đâu nhảy vào cuộc sống của nó sau đó thì đảo lộn mọi thứ lên , làm cuộc sống của nó cũng chẳng có mấy ngày được bình yên cả .
Đúng vừa nhắc tới liền xuất hiện luôn , đúng là “ oan gia ngõ hẹp mà ” , không biết kiếp trước nó với hắn có cái nghiệt duyên gì không nữa ,
nó đang vừa đi về phía cửa hàng tạp hóa vừa lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra rủa xả cho bõ tức thì không biết từ đâu hắn xuất hiện trước mặt
nó làm nó hết cả hồn . Nhìn thấy biểu hiện giật mình của nó , hắn nheo
mắt lại nhìn nó , sau đó nghi ngờ hỏi :
_ “ Cô đang làm chuyện gì mờ ám à , mà thấy tôi lại giật mình ” .
_ “ Ơ , sao anh biết hay vậy , sau này anh không đi làm thầy nói
đúng là phí cả cuộc đời . Tôi đang chửi rủa anh thì anh lại xuất hiện
luôn , sau này chết thiêng phải biết ” _ Nó cũng rất “ thật thà ” mà nói .
Mặt hắn đen lại khi nghe thấy nó nói , đúng là chẳng
thể nào nghe được một lời nói tử tế từ miệng nó mà . Nhưng bỗng hắn lại
nhớ ra người con trai đến đón nó ban nãy , trong người lập tức có một
cảm giác không mấy vui vẻ , hắn hỏi mà không hề phát hiện ra rằng trong
giọng đầy mùi vị giấm chua :
_ “ Thằng con trai ban nãy đi cùng cô đâu mà lại đi một mình thế này , hay cô bị đá rồi , biết ngay
mà người bình thường sao lại đi thích cô chứ ” .
_ “ Việc
gì đến anh chứ , tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho anh nhá ” _
Trong đầu nó bỗng nhiên lại vang vọng câu nói của nhỏ Nhi “ hình như
mình thích Thiên rồi ” , trong lòng nó lại trào dâng một cảm giác khó
chịu với hắn , nên nó bực mình nói với hắn sau đó cũng tránh hắn đi
thẳng luôn .