Trong đêm tối nó cứ im lặng
ngồi đó để đầu óc trống rỗng một lát , vài hôm nay nó hơi ép cái đầu
mình quá mức rồi . Trong đêm tối yên lặng chỉ có duy nhất tiếng chạy của kim đồng hồ là vang lên .
Nó không biết
nó đợi bao lâu rồi nữa chắc khoảng hơn hai tiếng rồi , Nhưng chủ nhân
của căn nhà này vẫn chưa có về , nó chẳng biết phải làm gì ngoài ngồi
đợi . Cuối cùng cửa của căn nhà cũng mở ra . Có một bóng người phụ nữ
xuất hiện .
Nó nheo mắt lại nhìn sau đó
nó nhìn thấy thân ảnh người phụ nữ ấy đi về phía công tắc đèn và bật lên . Mắt nó khẽ nhíu chặt lại khi gặp ánh sáng đột ngột . Còn người phụ nữ quay mặt lại thì liền kinh hoàng đánh rơi luôn đống đồ chơi trên tay
xuống nền nhà . Cô ta cứ kinh hoàng mà đứng đó , một đôi mắt có chút
hoảng loạn , lại có chút ngạc nhiên , sau đó ánh mắt ấy lại bình lặng
trở lại , ánh mắt chế giễu , ánh mắt chán chường mà nó thường thấy ở cô
ta , thậm chí cô ta còn khẽ nở nụ cười . Cúi người xuống nhặt vài món đồ chơi lên rồi bình thản mà đi về phía nó . Lại còn ngồi xuống đối diện
với nó , không hề trốn tránh ánh mắt của nó . Sau đó còn nở nụ cười nói :
_ “ Cô bé cảnh sát không biết vào nhà người khác không được sự cho phép là xâm nhập bất hợp pháp sao ? ” .
_ “ Cô đã diễn kịch rất tốt … Dương Hồng Ngọc ” _ Nó bình
thản lên tiếng , nó cũng không vội , vịt quay rồi còn sợ chạy được nữa
sao .
_ “ Cô nói gì vậy ? Tôi thật sự không hiểu . Nếu không có việc gì mong cô rời khỏi đây , tôi rất mệt ”_ Cô ta vẫn thản nhiên như không mà nói.
_ “ Đứa trẻ trong lồng kính là … con cô sao ? ”_ Nó do dự một chút nhưng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi .
Nó vừa dứt lời , khuôn mặt của Hồng Ngọc liền thay đổi , cô
ta như trở thành một người điên vậy đôi mắt dần dại đi , cô ta lao vào
nó như một con dã thú nổi cơn điên . Nó nhanh chóng nhảy tránh sang một
bên , cô ta lại quay người tiếp tục lao vào nó . Nó không còn cách nào
đành đánh gục cô ta sau đó còng tay cô ta lại . Dù như vậy cô ta vẫn
không ngừng dãy dụa cố gắng thoát ra , giống như một con thú bị thương
mà nổi điên vậy .
Ép người cô ta xuống ghế sô pha , sau đó nó quát lên :
_ “ Cô mau bình tĩnh lại cho tôi , cô nổi điên gì cơ chứ ? ” .
_ “ Im đi , tại sao mày lại xuất hiện và xía vào chuyện của tao chứ ” _ Hồng Ngọc cũng hét lên với nó .
_ “ Vì tôi là cảnh sát ” _ Lần này giọng nó mới dịu đi một chút mà đáp trả đồng thời cố gắng kìm chặt cơ thể đang cố dãy dụa của cô ta .
Nhưng sau khi nghe nó nói thì cô ta bỗng nhiên không còn dãy
dụa nữa mà trầm lặng xuống sau đó thì cười lên điên dại , cô ta dằng tay ra khỏi sự kìm hãm của nó , cười đến nỗi cả người phải dựa vào thành sô pha . Nó đứng dậy nhíu mày nhìn cô ta , người đàn bà này khi lên cơn
cũng thật đáng sợ mà .
Khi cô ta ngừng cười thì cũng là lúc những giọt nước mắt từ khóe mắt từ từ từ chảy xuống ,
dù trên môi vẫn là ý cười giễu cợt nhưng trong mắt lại tràn ngập thứ gọi là nước mắt .
_ “ Cái thế giới này có
đáng để bảo vệ nữa không ? Các người là cảnh sát , vậy được hãy đi bắt
tất cả lũ người xấu về đây đi . Các người có thể làm được không chứ? ” _ Cô ta nhìn nó chằm chằm rồi lạnh nhạt lên tiếng chất vấn .
_ “ Đúng là cảnh sát chúng tôi không thể một lúc bắt hết lũ
người xấu nhưng chỉ cần chúng tôi còn tồn tại một ngày thì chúng tôi
chính là một ngày tiếp tục công việc của mình mà không ngừng nghỉ ” _ Nó từ tốn trả lời .
Khi nghe câu hỏi này tim
nó khẽ xiết lại , tại vì nó từng được hỏi một câu hỏi tương tự và khi ấy nó đã chẳng thể trả lời . Và khi ấy nó đã nghĩ câu nói đó là đúng .
_ “ Cô có thể cho tôi biết những gì đã xẩy ra không ? ” _ Nó ngồi xuống sau đó từ tốn hỏi .
_ “ Tại sao tôi phải nói với cô chứ ? ”_ Cô ta lạnh nhạt lên tiếng .
_ “ Vì tôi đã cố gắng nhiều như vậy rồi ”_ Nó cười nhẹ sau đó lên tiếng .
Cô ta im lặng nhìn nó một lát , nó không thể nào đoán được cô
ta đang nghĩ gì nữa , khuôn mặt không biểu cảm đến cả đôi mắt cũng phẳng lặng như mặt hồ nước mùa thu .
Cô ta dựa
mình ra sau ghế đôi mắt nhìn một cách vô định ra ngoài cửa sổ như đang
nhìn về quá khứ của mình , hạnh phúc có … đau đến tê tâm liệt phế cũng
có . Cô ta bắt đầu kể :
_ “ Tôi gặp anh ta
từ thời đại học , khoảng giữa năm thứ nhất tôi đã quen biết anh ta . Sau đó anh ta theo đuổi tôi . Tôi mặc cho bạn bè khuyên tôi nên tránh xa
anh ta rằng anh ta là một tên sở khanh , nói rằng anh ta không yêu tôi
thật lòng . Nhưng tôi vẫn như một con thiêu thân lao vào biển lửa mặc dù biết kết cục sẽ chẳng tốt lành gì , biết rằng cuối cùng bản thân mình
sẽ bị tổn thương .
Tôi và anh ta bắt đầu
quen nhau khi tôi học cuối năm đầu của đại học , khoảng thời gian đầu
anh ta rất tốt với tôi , dần dà sau đó anh ta muốn tôi chuyển về sống
cùng nhau . Sau một thời gian nữa thì mọi chi phí sinh hoạt cũng như ăn ở , đều là do tôi đi làm thêm mà cung ứng cho anh ta . Vậy mà tôi vẫn
sống chết mà cố chấp mặc cho bạn bè nói tôi ngu ngốc . Thậm chí tôi còn
biết số tiền tôi vất vả ra ngoài làm việc đều bị anh ta mạng đi bao gái
nhưng tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua . Tôi luôn nói với bản thân rằng
tôi yêu thì tôi có thể bỏ qua tất cả .
Nhưng
sang năm thứ ba anh ta còn tệ hơn nữa , anh ta bắt đầu mỗi lần say sỉn
hay có chuyện gì không vui đều về chút lên đầu tôi . Vậy mà cô biết
không ? … Tôi vẫn cắn răng chịu đựng như một con đần . Tôi đã nghĩ nếu
thiếu tên khốn đó tôi không thể sống nổi . Tôi làm mọi việc hắn muốn chỉ muốn hắn bố thí cho tôi chút tình thương .
Ấy vậy mà tên khốn nạn đó sau khi gặp Trương Mỹ Linh thì lại lập tức đã
văng tôi không một chút thương tình thậm chí tôi đã quỳ xuống van xin
nhưng hắn vẫn lạnh lùng bỏ đi . Khi hắn bỏ đi rồi tôi mới biết mình đã
mạng thai được hơn một tháng rồi . Nói sao nhỉ , lúc ấy tôi đã rất vui . Tôi đã định đến tìm hắn nhưng lại thôi vì tôi nghĩ hắn ta quen Trương
Mỹ Linh kia cũng chỉ là vì tiền , một ngày nào đó hai người họ cũng sẽ
chia tay nhau , Tôi đã nghĩ lúc họ chia tay nhau tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả để hắn trở lại với mẹ con tôi .
Nhưng
một tháng , hai tháng , nửa năm cuối cùng hắn cũng bước vào căn phòng
trọ nơi chúng tôi đang sống lúc đó có trời mới biết tôi đã vui đến
nhường nào , nhưng tên khốn nạn đó lại đến để ép tôi đi phá cái thai mặc dù hắn biết tôi đi phá thai khi mà đã mạng thai lâu như vậy là nguy
hiểm , dù hắn biết con hắn đã thành hình , đã có một trái tim vậy mà hắn vẫn lạnh lùng ép tôi đí phá thai . Hắn vứt một cọc tiền vào người tôi
rồi nói tôi hãy đi giải quyết hậu quả đi .
Lúc đó tôi nhất quyết không chịu và bỏ đi , tôi tính sống lặng lẽ để
sinh con và đợi hắn hồi tâm chuyển ý , thậm chí tôi đã từng nghĩ khi hắn nhìn thấy đứa nhỏ hắn nhất định sẽ quay trở về bên mẹ con tôi .
Nhưng đời quả không như mơ và cũng thật quá nhiều chuyện buồn
cười . Tên xúc vật ấy khi nhìn thấy thằng bé chẳng biểu lộ cảm xúc gì
hơn thế nữa tôi phát hiện hắn ta đối sử với người con gái tên Mỹ Linh
kia rất ân cần rất chu đáo , một chút lợi dụng cô ta cũng không có , hắn thật sự yêu cô ta ngay cả khi cô ta chỉ coi hắn như một thế thân . Tên
xúc vật đó thật sự biết yêu . Và lúc đó tôi cũng nhận ra một điều rằng
đau buồn chẳng thể giết chết được một người con người chẳng ai chết vì
đau buồn cả hơn nữa tôi phát hiện không có hắn tôi vẫn có thể tồn tại
trên thế gian này .
Chính vì vậy tôi bắt đầu tự giết chết đi nhưng hi vọng trong thời gian qua tôi đã ấp ủ chỉ muốn
sống một cuộc đời bình lặng bên đứa con của mình . Nhưng sao trời lại
quá tàn nhẫn …. ” .
Nói đến đây nước mắt cô ta lại cứ chảy ra không thể kìm chế được , đồng tử cũng co rút kì đau đớn
cả người cô ta run lên khi nghĩ lại cảnh ngộ lúc đó . Nó biết đã sắp đến đoạn mấu chốt rồi , đã đến thứ khiến cô ta làm ra tất cả những chuyện
này , một quá khứ bị chôn vùi , một quá khứ đầy đau thương .
Im lặng một lát cô ta lại bắt đầu kể :
_ “ Ngày hôm đó tôi nhận được tin từ người trông trẻ mà tôi đã thuê rằng con tôi bị mất tích , lúc đó tôi rất hoảng chạy về nhà , vừa
mới đến nhà tôi nhận được điện thoại từ bọ bắt cóc , chúng đòi tiền
chuộc , nhưng tôi lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ ?
Vậy là tôi không còn cách nào khác đành đến tìm hắn , tôi
đến nhà hắn , tôi còn nhớ rất rõ điệu bộ chán ghét của hắn khi nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy một thứ giác rưởi bệnh dịch nào vậy . Tôi nói với
hắn mọi chuyện , nhưng hắn lại lạnh lùng mà nói với tôi rằng “ Con là cô cố chấp sinh ra , cô tự chịu trách nhiệm đi ” . Sau đó hắn định bỏ vào
trong nhà thì tôi đã quỳ xuống cầu xin hắn , van xin hắn cứu lấy con
trai tôi .
Nhưng hắn lại nhận được một
cuộc điện thoại của Trương Mỹ Linh mà mặc kệ sống chết của con mình mà
đi tìm ả đàn bà kia . Lúc đó tôi rất rối chạy khắp nơi đi vay tiền nhưng ngay cả khi đến thời điểm bọn bắt cóc ra hẹn tôi vẫn không thể gom đủ
tiền , tôi đành liều mình đến đó với số tiền tôi vừa có thể vay . Nhưng
không hiểu sao… tôi …tôi …khi tôi …tôi đến đó thứ tôi nhìn thấy lại là
xác của con trai tôi . Nó nằm trên vũng máu …máu nhiều lắm … loang …
loang nổ khắp sàn nhà … hốc … hốc … mắt … mắt trống không . Một con dao
đâm xuyên qua bụng , trên người thằng bé không biết bao nhiêu là vết
thương . Tôi đã rất đau… đâu … rất đau…” _ Nói đến đây thì cô ta không
thể nói nữa thay vào đó là những tiếng nấc nghẹn trong đau đớn , những
giọt nước mắt cứ theo khóe mắt mà trượt dài .
Cả người cô ta co quắt lại vì đau khổ , nhưng trên môi cô ta lại ẩn hiện một nụ cười , nó nhìn thấy nụ cười ấy thì nó cảm thấy như có một
luồng điện chạy dọc sống lưng , như có ai bóp nghẹt tim nó vậy . Nhìn nụ cười đó còn đáng sợ hơn cả những giọt nước mắt kia .
Thì ra là vậy , bây giờ thì nên trách ai ? Có trách thì có
thể trách cô ta có mắt như mù đi yêu một thằng sở khạnh , cầm thú cũng
không bằng để rồi để hắn trà đạp lấy mình mà thôi . Cuối cùng cũng vì
một chữ yêu mà sinh hận . Cũng chẳng biết sao chữ yêu và hận sao lại
không viết giống nhau luôn đi . Tội nghiệp nhất vẫn là đứa trẻ , bản
thân không được hưởng tình yêu thương của người bố đã đành lại còn bị
chính bố ruột của mình coi như một cục nợ. Đời thật lắm chuyện bi hài .
Về đến cục , theo thủ tục nó lấy lời khai của Hông Ngọc .
Năm đó khi mất đi đứa con Hồng Ngọc đã phải điều trị trong
bệnh viện tâm thần một thời gian , sau khi bệnh tình ổn định cô ta quen
với một ông chủ lớn tuổi vô cùng giàu có , ông ta biết hoàn cảnh cũng
như ý định của Hồng Ngọc không những không tức giận mà sau khi chết lại
để lại một phần sản nghiệp cho cô .
Sau đó cô bắt đầu lên kế hoạch trả thù , cô bắt đầu tìm hiểu những mối quan hệ của Trương Mỹ Linh . Biết được cô gái này trước kia có yêu sâu đậm một
người đàn ông tên Vũ Văn Trường . Nhưng anh ta đã chết để cứu Trương Mỹ
Linh ra khỏi một tai nạn ô tô . Từ đó cô ta có quan hệ với bất cứ người
đàn ông nào thì người đàn ông đó đều có một cái gì đó giống người đàn
ông tên Trường kia . Không những vậy Hồng Ngọc còn tiếp cận được với em
gái Duy Hùng là Yến Nhi sau vài lần uống rượu cô bé Yến Nhi này vô tình
nói ra những điều không nên nói với Hồng Ngọc cô ta từ đó biết được rất
nhiều chuyện , dần dà cô ta còn dụ Yến Nhi dùng thuốc phiện để cô ta chở thành một con nghiện .
Từ đó Yến Nhi
luôn coi cô ta là chỗ dựa tinh thần của mình , Hồng Ngọc từ trên người
Yến Nhi biết không ít thứ bao gồm cả việc liên quan đến hai chị em Minh
Hằng và Bảo Ngọc . Cô ta lập tức tìm hiểu hai người này , biết được Bảo
Ngọc sau vụ tai nạn không những chân có vấn đè mà cô ta cũng bị chữa trị tâm lí trong một thời gian, sau đó bắt đầu tìm cách tiếp cận Bảo Ngọc , Lại như vô tình mà nói ra những câu làm kích động đến Bảo Ngọc .
Và cái gì cần đến cũng sẽ đến . Hôm đó Bảo Ngọc khi nghe
được Trương Mỹ Linh đang lợi dụng Duy Hùng , cô ta liền tức giận xông
đến nhà Trương Mỹ Linh cãi lí . Đến nơi lại còn thấy cô ta đang lên
giường với Nguyễn Văn Nam . Cô ta càng tức giận đợi tên đàn ông kia về
liền xông vào cãi vã với Trương Mỹ Linh . Trong khi xô xát cô ta đã dùng một con dao gọt hoa quả đâm vào người Trương Mỹ Linh . Nhưng quả thật
lúc đó cô ta hoảng quá mà bỏ chạy chứ Trương Mỹ Linh chưa hề chết .
Hồng Ngọc lúc này mới xuất hiện , nhìn Trương Mỹ Linh đang
nhìn mình như cầu xin . Cô ta chỉ cười lạnh rồi dùng con dao găm trên
người rạch vô số đường trên người Trương Mỹ Linh sau đó còn lạnh lùng
đâm dao xuống lấy đi trái tim của Trương Mỹ Linh . Hồng Ngọc muốn biết
trái tim người đang bà này rốt cuộc là gì mà khiến tên đàn ông chết tiệt kia bỏ rơi con cô , nếu như hắn đã trân trọng trái tim này đến thế thì
cô sẽ đoạt lấy trái tim này mãi mãi . Sau đó cô còn rất tỉ mỉ thu dọn
lại hiện trường rồi mới rời đi .
Lúc đó Minh Hằng
lại vừa hay đến đó nhưng lại chỉ thấy em mình sau đó rời đi chứ không có ở lại nên không nhìn thấy Hồng Ngọc nên mới xẩy ra sự hiểu nhầm này .
Sau đó đợi đến đúng ngày dỗ của con mình Hồng Ngọc lừa hẹn Nguyễn Văn Nam ra ngoài mà giết chết anh ta .
……………………………………….
Khi nó định đứng dậy bỏ ra ngoài thì Hồng Ngọc đột nhiên lên tiếng :
_ “ Sao cô biết đó là tôi , tôi cứ ngĩ tôi đã thu dọn rất sạch sẽ chứ ”.
Nó ngồi xuống từ tốn nói .
_ “ Đúng thật là rất sạch sẽ , tôi từ đầu đến cuối vốn chưa
từng hoài nghi cô , nhưng có lẽ tôi đã có chút may mắn . Phải mất rất
lâu tôi mới có thể mở nút thắt đầu tiên , khi đó tôi có rất nhiều tấm
ảnh của những người liên quan , tôi đã xem qua họ một lượt và tôi đã gỡ
được nút thắt đó – thế thân . Một vòng luẩn quẩn thật buồn cười . Đầu
tiên Trương Mỹ Linh coi Duy Hùng và Nguyễn Văn Nam như một thế thân cho
người cô ta yêu , Duy Hùng cũng coi cô ta như thế thân của chính Minh
Hằng , rốt cuộc cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn lối tiếp nhau , người lừa ta , ta lừa người mà thôi . ..”
Nó dừng một chút rồi mới nói tiếp :
_ “ Tiếp theo người mà tôi luôn nghi ngờ từ đầu trí cuối
đều là Bảo Ngọc , cho đến khi tôi có được bức di thư của em gái Duy Hùng . Cô rất giỏi bắt chước nét viết của người khác , kể cả bức thư ở nhà
Trươnng Mỹ Linh cũng vậy , quả thật rất giống , nhưng cô có biết thói
quen đôi khi là một thứ chúng ta khó mà sửa được . Tôi đã nhận ra bởi
dấu mũ . ” .
Khóe mắt của Hồng Ngọc lộ ra một ý cười
như tán thưởng cũng như sự buông xuôi của cô ta . Từ lúc bắt đầu Hồng
Ngọc vốn biết ngày này rồi cũng đến , chỉ là cô ta không nghĩ mình sẽ bị thua trên tay của một con nhóc và một lí do vớ vẩn không thể vớ vẩn hơn thế này .
Thực sự cô ta đã cảm thấy
thỏa mãm rồi , cho dù bây giờ cô ta có ra sao cô ta cũng chẳng quan tâm
nữa , cô ta đã trả thù được cho đứa con trai tội nghiệp của mình , cũng
tuyệt không hối hận vì nhũng việc mà mình đã làm . Con người rất vốn ích kỉ , họ chỉ cần thỏa mãn chính bản thân mà thôi .
………………………………………………..
Vụ án của Hồng Ngọc được khép lại . Minh Hằng ngay sau đó được
thả ra , em gái của Minh Hằng – Hồng Ngọc được đi chữa trị tâm lí , còn
Hồng Ngọc cô ta không đợi phán quyết của tỏa án mà đã tự phán quyết cho
cuộc đời mình . Cô ta chọn cái chết , cô đã tự sát trong ngục . Thực ra
ngày mà con trai cô ta chết đi cô ta đã không còn lí do gì sống trên đời này rồi . Cô ta muốn đến với con trai của mình , không muốn thằng bé
phải một mình , cũng coi đó là sự trừng phạt cho chính mình vì đã không
thể bảo vệ con của mình . Vụ án thật sự khép lại với cả một quá khứ u
tối đặt dấu chấm hết .
Mọi người trong cục cảnh sát
sau khi kết thúc vụ án này được nghỉ xả hới một chút sau đó lại quay lại với công việc thường ngày, nó lại quay lại với trường lớp , quay lại
với những việc còn dở dang mà nó chưa hoàn thành .