Cao Tuấn Lãng cũng đúng giờ thật, chưa tới mười một rưỡi đã có mặt trước cổng bệnh viện.
Anh thay quần áo mới rồi, khoác thêm chiếc áo da màu đen, mái tóc xanh tạo kiểu bồng bềnh.
Mộc Yên Chi đi dọc hành lang bệnh viện, vô tình nhìn xuống đã bắt gặp cảnh anh bị mấy cô gái trẻ tuổi vây quanh, điện thoại không ngừng chụp ảnh.
Cô bĩu môi, chê một câu:
- Đào hoa!
Bệnh viện hết giờ làm, cô còn cố nán lại thêm chút nữa.
Mộc Yên Chi muốn hoàn thành nốt bản báo cáo nộp cho trưởng khoa, cũng để tránh gặp Cao Tuấn Lãng quá sớm.
Nhưng anh đương nhiên không tha cho cô dễ dàng như vậy, kim phút vừa nhích sang số chín, anh đã gọi điện.
- Chị định để tôi chờ đến bao giờ thế? Có cần tôi lên bế xuống không?
Mộc Yên Chi trả lời như quát vào điện thoại:
- Biết rồi, xuống ngay đây.
Cô cúp máy, đập thật mạnh xuống bàn.
Đúng là lắm chuyện mà.
- Đi ăn vui vẻ nhé!
Thẩm Nhược Giai vừa đi ngang qua, không quên nháy mắt với cô bạn đang bất lực của mình.
Mộc Yên Chi như muốn phát điên lên, hậm hực kéo chiếc túi xách ở trên móc treo xuống.
Cao Tuấn Lãng đứng phía dưới vừa nhìn đồng hồ vừa nhẩm đếm.
Đến khi anh đếm đến số mười, Mộc Yên Chi đã xuất hiện, có điều mặt mày không vui vẻ gì cho cam.
Anh mỉm cười, tiến thêm hai bước lại gần cô, hỏi:
- Bình thường chị vẫn hay chậm trễ thế này à? Có bệnh nhân nào vì chị mà chết chưa?
Mộc Yên Chi lườm anh, không nói gì.
Cao Tuấn Lãng chủ động mở cửa cho cô, còn cố tình rướn người thắt dây an toàn giúp, nhưng đã bị cô giật lại, bảo:
- Tôi có ô tô, tự thắt được.
Anh nhún vai, để mặc cô tự kéo, còn mình thì về ghế lái ngồi vào.
Cả hai ghé vào một nhà hàng khá lớn cách bệnh viện không xa, chỉ tầm năm phút đi xa.
Cả đoạn đường cô luôn im lặng, mắt dán ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc anh một cái.
Cao Tuấn Lãng tìm một chỗ đậu xe đối diện nhà hàng, sau đó xoay sang nói với cô:
- Chị cười lên nhìn sẽ đẹp hơn đấy.
- Cảm ơn, tôi thích xấu.
Nói rồi, cô mở cửa đi xuống, thẳng bước đi vào trong nhà hàng.
Cao Tuấn Lãng vừa đi vào bên trong đã có nhân viên ra chào đón, niềm nở nói:
- Cao thiếu gia, bàn anh đặt nằm ở lầu hai, phiền anh đi lối này.
Anh kéo nhẹ cánh tay cô gái đang ngơ ngác đứng giữa sảnh kia, nói:
- Bên này!
Mộc Yên Chi đi theo anh, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ treo ở phía cuối kia.
Bàn anh đặt chỉ là bàn dành riêng cho hai người, bên trên còn đặt một lọ hoa rất đẹp, là hoa hồng Bulgaria.
Cô đặc biệt thích hoa hồng, vừa nhìn thấy bông hoa đỏ thơm ngát kia liền mỉm cười, tay vô thức mân mê chúng.
Cao Tuấn Lãng nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
- Chị ăn gì?
- Tôi ăn gì cũng được.
Nghe cô nói vậy, anh nhanh chóng gọi hai phần ăn cơ bản, thêm một chai nước khoáng Tasmania đắt đỏ.
Mộc Yên Chi không mấy để ý đến việc gọi món của anh, chỉ chăm chăm nhìn vào mấy bông hoa cắm ở lọ thủy tinh kia.
- Chị thích à?
Mộc Yên Chi vốn dĩ định gật đầu, hơn nữa còn muốn nói loại hoa này rất đẹp, rất thơm nhưng khi đối diện với anh, nụ cười liền vụt tắt, cô lạnh nhạt đáp lại:
- Không thích!
Cao Tuấn Lãng bật cười, mân mê chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái, hỏi:
- Chị ghét tôi?
Mộc Yên Chi ngồi thẳng lại, nhìn thẳng vào mắt anh mà đáp:
- Tôi vốn dĩ không hề ghét cậu, nhưng hành động của cậu khiến tôi suy nghĩ khác đấy.
Anh chống tay lên bàn, tiến sát lại gần cô, điềm tĩnh hỏi lại:
- Khác thế nào? Hửm?
Ở khoảng cách gần thế này, cô mới nhìn rõ gương mắt thanh tú của anh.
Cao Tuấn Lãng quả thực là một mỹ nam.
Mắt một mí nhưng to rõ, làn da lại láng mịn, bờ môi mỏng khẽ cong lên, rất mị hoặc.
Mộc Yên Chi đưa mắt nhìn chỗ khác, nói:
- Cậu không thấy bản thân rất tệ sao? Có vợ rồi còn đi lãng vãng với cô gái khác bên ngoài, bỉ ổi tới mức tới tận chỗ tôi làm để quấy rối.
Hình như tôi thấy cậu ôm ấp không dưới hai cô gái nhỉ?
Cao Tuấn Lãng cảm thấy có chút thú vị, nhếch mày hỏi:
- Ai bảo với chị là tôi có vợ?
- Người mà cậu dẫn đi khám thai không phải là vợ thì là gì? Hay là cậu làm người ta có thai còn không nhận?
Anh bất ngờ đến nỗi bật cười, đưa tay vuốt lại lọn tóc xanh rồi nói:
- Chị không thấy cô gái đấy với tôi giống nhau à?
Mộc Yên Chi nghe anh hỏi thì sững lại một chút, đầu óc hình như chạy không kịp, trố mắt hỏi lại:
- Giống? Là sao?
- Người kia là chị tôi, Cao Như Tuyết, được chưa?
Mộc Yên Chi cúi mặt xuống, giả bộ như không nghe thấy gì mà lơ đi.
Đến khi anh phục vụ bê thức ăn ra, cô mới ngẩng lên cảm ơn một tiếng, sau đó cầm bộ đồ ăn lên.
Cao Tuấn Lãng nhìn cô cắt thịt, từ từ đưa lên miệng, có vẻ rất sành ăn.
Anh gắp một miếng khoai tây đặt sang đ ĩa cô, nói:
- Chị hơi gầy đấy, ăn thêm tinh bột đi.
Cô nhìn viên khoai tây trắng tròn vo nằm gọn trong đ ĩa rồi lại nhìn anh, sau đó buông nĩa xuống, uống một ngụm
nước:
- Cậu Cao, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đi ăn với cậu, mong cậu giữ khoảng cách, chừng mực một chút.
Tuy cậu chưa có vợ, nhưng việc cậu giao du với nhiều người cùng một lúc quả thực không hay.
Cho nên...
- Vậy thì tôi chỉ giao du với mình chị, được chứ?
Mộc Yên Chi cứng họng, nhất thời không biết nói gì.
May mà có tiếng chuông điện thoại giải cứu kịp thời, nếu không cô chẳng biết phải ứng phó sao nữa.
Mộc Yên Chi đứng dậy đi nghe điện thoại, đến khi rẽ vào một hành lang nhỏ mới nhấc máy.
Đầu dây bên kia hỏi tới tấp:
- Này này, sao rồi, anh ta không làm gì cậu chứ? Mau kể tớ nghe đi, mau mau.
- Bây giờ cậu còn hỏi cái đó nữa hả? Người phụ nữ được dẫn đi khám thai là chị của cậu ấy, Cao Như Tuyết, chứ có phải là vợ đâu.
Khi nãy chút nữa là tớ ngại chết rồi.
- Ai da, ai mà biết đâu.
Mà anh ta chắc cũng chẳng phải loại người đàng hoàng gì, hôm trước đi trung tâm thương mại còn thấy đi với người khác, hôm đi bar lại ở với biết bao nhiêu cô gái.
Chậc, chậc.
- Thôi, không nói với cậu nữa.
Tớ về ngay đây, không ở nữa đâu.
Mộc Yên Chi cúp máy, đút vào túi quần rồi mới đi ra ngoài.
Cao Tuấn Lãng ngồi thoải mái trên ghế, tay đang cầm ly thủy tinh đế cao hớp một ngụm, phong cách cao quý.
Cô ngồi vào bàn, nói với anh:
- Tôi ăn no rồi, chúng ta về thôi.
Cao Tuấn Lãng chiều ý cô, gọi phục vụ thanh toán.
Mộc Yên Chi vốn không muốn nợ nần, day dưa gì với anh nên dứt khoát trả phần mình, anh cũng không ý kiến gì.
.