Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Chương 19



Cha mẹ Tạ vui mừng khôn xiết, vội vàng phủ thêm áo khoác đi xuống, tựa hồ muốn gọi Lục Trác vào ăn sáng.

Tạ Đường cau mày, đặt chiếc bánh mì đang ăn dở trong tay xuống, đứng dậy, mang cặp sách sau lưng, nhẹ giọng nói: “Con đi trước.”

Cô rời khỏi biệt thự, Lục Trác đứng dưới bậc thềm. Mái tóc đen nhánh còn vương một chút sương sớm, chàng trai từ xa nhìn cô, trong mắt có chút mong đợi và vui sướng.

"Chào buổi sáng.” Lục Trác nở nụ cười đắc ý mở cửa xe cho cô.

Nhưng Tạ Đường không nhìn anh, vòng qua rồi đi thẳng ra ngoài.

Lục Trác cứng đờ khi mở cửa, dùng ngón tay giữ chặt tay nắm cửa, cố hết sức không để ý, ra hiệu với tài xế rồi đi theo Tạ Đường.

Cả hai lần lượt biến mất trong tầm mắt của Tạ gia.

Cha mẹ Tạ khi chứng kiến

cảnh này đều có chút kinh ngạc, đánh giá tình hình, chẳng lẽ Lục Trác đang theo đuổi con gái họ là thật, con gái lại đối với Lục Trác không nóng không lạnh? Đường Đường có bản lĩnh như vậy khi nào?

Bọn họ xuống lầu cũng không có thể thấy Lục Trác, nhưng dù vậy, Tạ Đình Phong tâm tình hôm nay đã rất sảng khoái.

Ông cười, đeo kính vào, ngồi xuống bên bàn ăn, nói với Tạ Khinh:"Khinh Khinh, đưa cho ba tờ báo."

Tạ Khinh đang cắn môi, nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe biến mất, và khi cô ta nghe thấy tiếng của cha Tạ, cô ta mới hồi phục sắc mặt.

Cha Tạ cũng nghe tiếng xe biến mất, trong lòng cũng thoải mái không ít. Mấy tháng nay vì chuyện của công ty làm ông ta đầu óc căng chặt, tâm trạng lúc này mới được thả lỏng. Ông trầm ngâm quay đầu lại nói với mẹ Tạ:

"Tôi nhớ đã thật lâu rồi bà không cùng Tạ Đường đi mua sắm. Hôm này bà đưa Đường Đường đi, mua cho con vài bộ váy đẹp."

Ông đã cân nhắc rất kỹ về hai cô con gái nên bồi dưỡng thế nào để đem lại lợi ích cho gia đình. Ông đã gửi Tạ Khinh đến trường đó đã nhiều năm. Mà nó vẫn chưa nhận thức kết thân với người nào của Lục gia, còn lừa dối quen thân với Lục Trác.

Mà Tạ Đường đã khiến Lục Trác bắt đầu theo đuổi con bé chưa đầy nửa tháng.

Lúc này, dù Tạ Khinh có tài năng, được sủng ái ở nhà, thì cha Tạ cũng phải xem xét lại giá trị của hai người.

Mẹ Tạ thì lại thiên vị Tạ Khinh hơn, dù sao thì cũng là đứa con bà hoài thai 10 tháng, còn Tạ Đường đã được gửi nuôi cho bà ngoại từ khi còn nhỏ chứ không phải do chính tay bà nuôi dưỡng.

Trong nội tâm của bà, Tạ Đình Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt có chút khó chịu. Nhưng mà, quả thực nếu Tạ Đường có thể tiếp cận nhà họ Lục, thì lợi ích đối với nhà họ Tạ là không thể tưởng tượng nổi.

Bà không nói được gì nên gật đầu cười: "Chuyện này là đương nhiên, khi nào con bé về thì tôi đưa nó đi."

Tạ Khinh ngồi ở một bên, cảm thấy mình đã bị bỏ qua. Từ nhỏ đến lúc lớn cô ta đều là trung tâm của mọi người.

Ngay cả khi Tạ Đường được đón về vài năm trước, điều này vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng giờ, ba còn bắt mẹ chở em gái đi mua quần áo mà không hề nhắc đến bản thân.

Cô ta sao có thể chịu được loại ấm ức này?

Ngay lập tức ngước đôi mắt đã phiếm đỏ len nhìn mẹ Tạ:"Mẹ, còn con."

"Con cũng đi cùng." Mẹ Tạ nhanh chóng nói với ông: "Thừa dịp này cũng mua cho Khinh Khinh ít đồ trang sức."

Ông liếc Tạ Kinh, ánh mắt rõ ràng không hài lòng. Cô con gái này gần như đã tự làm mình xấu hổ vào đêm qua. Bây giờ nó vẫn không hiểu chuyện? Nhưng ông cũng chưa nói gì, gật gật đầu.

"Một khi đã vậy, đưa hai chị em cùng đi.”

Mẹ Tạ cảm thấy nhẹ nhõm, gắp cho Tạ Khinh một cái bánh quẩy.

Nhưng cô ta lại cụp mắt xuống, trong mắt vẫn có một mảnh sương mù...

Đó không phải là ảo giác của cô ta, từ trận rơi xuống nước. Tạ Đường dường như trở thành một con người khác. Đầu tiên là bà nội, sau đó là bạn cùng lớp,rồi đến Lục Trác, tất cả mọi người đều đứng về phía nó.

Bây giờ, ngay cả tình hình ở nhà cũng đã thay đổi rõ ràng.

Cô ta cảm thấy ghen tị, lo lắng trong lòng.

Từ tiểu khu Tạ gia đi ra, có một con đường dài rợp bóng cây với một số lá rụng từ cây ngô đồng. Tạ Đường nắm dây đeo cặp đi học, đi về phía trạm xe buýt cách đó không xa.

Lục Trác đút hai tay vào túi, yên lặng đi theo sau lưng cô, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Làn da của cô gái trắng nõn như tuyết.

Anh cố ý giảm tốc độ đi theo Tạ Đường cách đó không xa.

Anh không rõ, tại sao cô lại ghét anh đến vậy, từ đầu sợi tóc đều tản ra một cỗ người sống chớ gần.

Lục Trác dừng lại bước chân, đứng yên tại chỗ.

Không có tiếng bước chân của anh, Tạ Đường hẳn có thể nghe được, nhưng cô hoàn toàn không nhìn lại, càng ngày càng xa anh.

Lục Trác đứng yên tại chỗ, kìm lại sự khó chịu không thể giải thích được.

Một lúc sau, anh cố cong khóe miệng, giống như chỉ buộc dây giày, lại nâng bước, đi theo phía sau cô.

Anh nhẹ nhàng vỗ vai phải của Tạ Đường, lúc Tạ Đường nhìn sang bên phải, anh xuất hiện ở bên trái Tạ Đường, hơi trầm mặc nhìn cô, trong mắt ánh lên một nụ cười nhỏ.

"Đường Đường, cái này cho em.”

Từ phía sau lấy ra một con thỏ trắng bằng vải.

Tạ Đường nhìn chằm chằm vào con thỏ trong vài giây và biết nó từ nơi nào tới.

Máy gắp thú gần trường rất khó gắp, cô đã đi qua nhiều lần, thỏ treo ở đó vì to quá, cái móc quá nhỏ, cô từng thấy người ta ném hàng nghìn đồng mà không gắp được. Cô không biết làm thế nào mà Lục Trác lại có được nó.

Cô không trả lời, ngược lại ngẩng đầu cau mày nhìn Lục Trác: “Vì cái gì?”

Anh đột nhiên hiểu được lời nói của cô là vì cái gì anh lại tặng quà cho cô. Vẻ mặt kiêu ngạo thường ngày biến mất trong vài giây, biến thành sự thẹn thùng, nhút nhát.

Anh dời tầm mắt đi chỗ khác, dùng lưng dựa vào bức tường gạch, cố hết sức kìm lại khóe miệng càng muốn nhếch lên, giả vờ thản nhiên nói:

"Tôi thích em mới tặng quà cho em. Đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho con gái cho nên-- "

Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy Tạ Đường nói:" Xin lỗi."

Nụ cười của Lục Trác hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn Tạ Đường.

"Tôi không cần.” Tạ Đường đem thỏ trắng trả lại cho Lục Trác.

Nụ cười trên mặt Lục Trác biến mất, anh cũng không có nhặt lên, thờ ơ nói:

"Tặng cho em thì chính là của em, nếu không cần thì ném đi."

Tạ Đường nói:"Tôi không thích nó."

Lục Trác không biết cô là đang nói không thích con thỏ này hay vẫn là không thích anh, có thể là cả hai. Tóm lại lúc này, anh cảm thấy mình có chút đáng thương. Anh im lặng một lúc mới lấy lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười:

"Không sao, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em thích tôi."

Trong lòng Tạ Đường có chút bối rối, cô không biết nên nói thế nào với Lục Trác. Cô nghĩ Lục Trác chỉ là thích nhất thời, không ngờ rằng anh sẽ theo đuổi cô nhiều hơn nữa.

Thậm chí còn xuất hiện trước cửa nhà.

Tạ Đường suy nghĩ một chút, cô nói thẳng:

"Anh đang làm tôi khó xử. Ba mẹ tôi luôn muốn tiếp cận với nhà họ Lục. Anh biết không, bây giờ bọn họ sẽ ép buộc tôi phải đồng ý với anh."

Lục Trác sửng sốt, sốt ruột:

"Tôi không nghĩ nhiều như vậy."Anh không cố ý.

"Vậy thì anh cầm con thỏ về đi." Tạ Đường đang rất loạn, tiếp tục đưa con thỏ trở lại vòng tay Lục Trác.

"Không."

Lục Trác không những không trả lời, còn thu tay về, như thể nếu không muốn có thể vứt bỏ.

Nhìn thấy xe buýt đang tới gần, Tạ Đường có chút lo lắng, kiễng chân đem con thỏ dúi vào tay Lục Trác, xoay người xách cặp chạy đi.

"..."

Lục Trác nhìn cô từ chối mình lần nữa, lên xe không nhìn lại.

Anh bị bỏ lại chỗ cũ, con thỏ trong tay cũng bị ném đi.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sau vài giây, lại chuyển sang trầm mặc. Anh đã cố gắng hết sức để tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ, nhưng anh không thể làm được điều đó khi đối mặt với cô.

Anh cảm thấy thực ủy khuất, chính mình vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cô hoàn toàn cũng không nhìn tới. Ngay cả khi không thích anh, cho dù chỉ trở thành bạn bè thì ít ra cô đối với anh cười một cái cũng tốt.

Nhưng không, anh có thể thấy rằng cô rất ghét anh.

Tạ Đường bước lên xe buýt với cặp sách nặng trĩu, nhìn xung quanh không tìm được chỗ ngồi, chỉ có một chỗ ngồi cho người khuyết tật nên cô phải đứng giữa xe.

Cố gắng hết sức để không nghĩ đến chuyện đã xảy ra với Lục Trác, cô thở dài một hơi khó chịu, bật điện thoại di động lướt qua các địa chỉ và thông tin liên hệ để mua các loại nguyên liệu phục vụ ăn uống. Kiếm đủ tiền để tự túc càng sớm càng tốt.

Sau vài cái nhìn thoáng qua, Tạ Đường vẫn hơi mất tập trung.

Cô từ chối Lục Trác đã đủ tàn nhẫn. Dựa theo suy nghĩ của cô cho dù Lục Trác không phải tùy ý thích, anh kiêu ngạo như vậy, đáng lẽ phải giận dữ từ bỏ từ lâu, nhưng làm sao anh vẫn có thể kiên nhãn theo đuổi?

Ngoài việc tránh anh ra, dường như không còn cách nào khác tốt.

Cô không thể nói với anh rằng trong lòng anh đã có người mà anh ấy thích — không tốt nếu kéo người khác xuống.

Tạ Đường đang suy nghĩ lung tung, xe buýt dừng ở điểm dừng tiếp theo, một bóng người cao gầy đi tới quẹt thẻ.

Sau khi xe buýt dừng lại, chiếc túi quá nặng lắc lư, cô loạng choạng về phía trước theo quán tính.

Khi cô sắp vật lộn, Lục Trác đã đỡ cô.

Tạ Đường vội vàng tự mình đứng vững, nhướng mắt nhìn Lục Trác, cảm thấy bất lực, cau mày hỏi: "Sao lại theo đến tận đây? Không phải trong nhà anh có tài xế sao, hà tất gì phải ngồi xe buýt?"

Cô chú ý tới trong tay Lục Trác còn có một cái thẻ xe buýt hoạt hình màu hồng, anh cư nhiên lại biết loại phương tiện công cộng này?

Mặt trời mọc ở hướng tây rồi, Tạ Đường cảm thấy không thể tin được.

Lục Trác vẫn một tay ôm con thỏ tội nghiệp, nhìn cô gái với đôi lông mày lạnh lùng, từ bệnh viện ngày đó đến nay, nỗi oan ức ghen tị mấy ngày nay không thể kiềm chế được, tức giận nói:

"Tại sao tôi không thể đi xe buýt? Chỉ có em và tên kia mới có thể đi xe?"

Lục Trác chế nhạo, "Nếu em có khả năng, em có thể mua tất cả xe buýt trong thành phố và viết tất cả lên "Lục Trác không được phép"! "

"..."

Trẻ con!

Vô cớ quấy rối.

Tạ Đường phớt lờ anh ta.

Cũng may, suốt quãng đường Lục Trác vẫn lạnh lùng, im lặng, đứng đằng sau cô rất xa.

Cả hai im lặng trên xe buýt, cuối cùng cũng đến trường.

Trường học chỉ vì buổi biểu diễn văn nghệ ngày hôm qua mà gây ra một số xáo trộn nhỏ.

Khi Tạ Khinh bước vào tòa nhà dạy học, cô ta nghe thấy tên"Tạ Đường lớp C" chủ đề bàn tán của mấy nữ sinh đang tươi cười trên hành lang, trong tiềm thức cảm thấy không được tốt lắm, và bước vào lớp học, thăm dò hỏi.

"Tạ Khinh, chính là em gái cậu, tiểu tiên nữ mặc váy trắng chơi piano hôm qua, đúng không?"

Cô ta nghĩ rằng bạn học bên ngoài này sẽ hỏi về màn trình diễn của mình tối qua, cô ta đang mỉm cười chuẩn bị trả lời, nhưng không ngờ lại là hỏi về Tạ Đường.

Nụ cười trên mặt cứng đờ, cô ta miễn cưỡng đáp:

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Học sinh bên ngoài thần bí nói: "Quái, sao trước đây không phát hiện ra em gái cậu xinh đẹp như vậy? Gia đình cậu cũng giấu kỹ quá! Cậu có thể cho tớ nick wechat của em ấy được không? "

"... "

Sắc mặt Tạ Khinh đột nhiên không tốt, cô ta bước về chỗ của mình, đặt cặp sách xuống, nghiến răng nghiến lợi, rồi quay lại:

"Em gái tôi tính tình hướng nội. Nếu cậu thực muốn xin wechat thì nên đi hỏi em ấy. Sao lại hỏi tôi?"

Sinh viên ban ngoại cho rằng Tạ Khinh dường như có điểm khó chịu, cũng không biết vì cái gì.

Từ xa, cô ta đã nghe họ nói về màn trình diễn của Tạ Đường đêm qua.

...

Móng tay của cô ta gần như ghim chặt vào lòng bàn tay, cô ta quay người lại và ngồi xuống với vẻ mặt bình thản, ánh mắt đầy tức giận, ghen tị.

Tạ Đường học chơi piano từ khi nào, tại sao không bao giờ thấy nó biểu hiện ở nhà?

Trước khi bước lên sân khấu ngày hôm qua,cũng không ai bảo cô ta.

Rốt cuộc nó...

Dương Tiếu Tiếu quay đầu từ hàng ghế đầu và liếc nhìn Tạ Khinh, cô không khỏi vui sướng khi thấy sắc mặt cô ta tối sầm, xám xịt.

Từ lâu cô đã khó chịu với nhóm chị em của Tạ Khinh với Vu Tuyết Kiều, tuy bề ngoài họ rất hòa nhã và lịch sự với mọi người nhưng thực chất họ đang hạ thấp các nữ sinh khác.

Không phải, Lương Lan mấy ngày nay không chạy việc vặt cho bọn họ, cho nên bọn họ lập tức cô lập Lương Lan khỏi nhóm đó thôi.

Dương Tiếu Tiếu luôn tỏ ra khó chịu với Tạ Khinh, cho rằng vì ngoại hình xinh đẹp, gia cảnh và điểm số tốt nên cô ta tự mãn và coi thường các cô gái khác.

Bây giờ nhìn thấy Tạ Khinh trông như thế này, tâm tình liền có chút vui sướng khi người gặp họa.

Cô không khỏi mỉm cười đứng lên, nói với cô gái bên cạnh: "Cậu có xem trên diễn đàn không? Có người đã quay video về buổi biểu diễn nghệ thuật tối hôm qua rồi tải lên."

Tạ Khinh cau mày nhìn Dương Tiếu Tiếu.

Dương Tiếu Tiếu bắt gặp ánh mắt của Tạ Khinh, cố ý chớp chớp mắt, nói như đùa: “Tạ Khinh sao sắc mặt cậu khó coi thế, khó chịu ở đâu hả.”

"Phải không?" Sắc mặt của Tạ Khinh càng lúc càng tối.

Tạ Đường trước đây rất kiệm lời, chưa từng tham gia biểu diễn nghệ thuật nào nên dù có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ có mấy người biết đến.

Nhưng bây giờ... rất nhiều người trong trường đã xem màn trình diễn tuyệt vời của Tạ Đường tối hôm qua.

Tạ Khinh biết, nói về Lục Trác thì cô ta thua một bậc, nhưng dù thế nào đi nữa thì điểm số và tài năng của cô ta đều hơn Tạ Đường rất nhiều. Miễn là để bố mẹ nhận ra điều này, bọn họ sẽ lại hướng về cô.

Nghĩ vậy tâm tình cô ta mới lắng xuống, mở sách ra và quyết định chuẩn bị cho kỳ thi thẩm định viên cấp một.

Bài kiểm tra này vốn đã khó, hai cố vấn là Nhậm Tiểu Báo và Trác Thụy chỉ đậu khi họ ở độ tuổi 20. Chỉ sau khi vượt qua, họ mới đủ tiêu chuẩn để giảng dạy trong trường.

Hai năm trước, mười học sinh xuất sắc nhất của trường, bao gồm cả Tạ Khinh và Mạnh Tử Nghĩa đều tham gia, nhưng không ai trong số họ vượt qua.

Và năm nay cô ta rất tự tin và chuẩn bị kỹ càng, lần này dù là lý thuyết hay thực hành thì chắc chắn sẽ đậu, khi đó cô ta sẽ trở thành người được vinh dự của trường qua kì thi.

...

Sương mù trên khuôn mặt cô ta đã hơi tan biến.

Đúng lúc này, có người bên ngoài phòng học gọi: "Tạ Khinh, Cố vấn Trác tìm cậu."

Tạ Khinh đến văn phòng của Trác Thụy, và điều mà ông nói là vấn đề của cuộc kiểm tra thẩm định viên cấp một.

"Tạ Khinh, lần này trò phải làm việc chăm chỉ. Lớp chúng ta đang trông cậy vào em và Mạnh Tử Nghĩa. Cả hai đều đã thi hai lần. Đây là lần thứ ba. Chắc chắn rồi phải không?"

"đó là điều đương nhiên." Tạ Khinh đã đã vui lên và tự tin nói: “Cố vấn, đừng lo lắng, lần này tham gia em nhất định sẽ qua.”

"Được rồi."Trác Thụy khen ngợi, động viên cô vài lời, và nói với cô ta một số điều cần lưu ý.

Kỳ kiểm tra cấp độ đầu tiên diễn ra vào thứ Sáu, và mười sinh viên đủ tiêu chuẩn từ toàn bộ được chọn đến trung tâm thành phố để làm bài kiểm tra trình độ.

Năm ngoái, trong số mười người này, 6 người học lớp A, 3 người học lớp B, và chỉ một người là Cố Anh Nam ở lớp c.

Theo lẽ thường, năm nay tạm thời sẽ không có biến động gì.

Vì vậy, Tạ Khinh đi ngang qua phòng học lớp C và nhìn thấy vài cô gái đang nói chuyện xung quanh Tạ Đường, cô ta có chút ghen tị không kiểm soát được, cô ta nhìn Tạ Đường một lúc rồi quay sang cửa lớp đi qua.

Cô ta hơi cúi xuống, nói với một bạn học trong lớp ở hàng ghế đầu: "Bạn có thể gọi giúp mình bạn học Cố Anh Nam không?"

Mặc dù không biết Tạ Khinh gọi Cố Anh Nam làm gì, nhưng họ đều là những học sinh hàng đầu, bạn cùng lớp gọi Cố Anh Nam ra ngoài.

Cố Anh Nam cũng có biết Tạ Khinh, dù sao thì cậu ấy cũng là học sinh đứng đầu trong lớp và thường cùng nhau tham gia các kỳ thi cạnh tranh.

Tuy nhiên, kiến

thức của cậu về Tạ Khinh chỉ giới hạn ở điều này.

"Có chuyện gì vậy?”

Tạ Khinh cảm thấy tâm trạng hôm nay của Cố Anh Nam có chút không ổn. Cậu ấy chuẩn bị tham gia kỳ thi thẩm định cấp 1, dáng lẽ ra lúc này nên hồi hộp và phấn khích. Sao hôm nay lại có vẻ thờ ơ, chán nản.

Tạ Khinh trong lòng ước chừng có lẽ lo lắng cho kỳ thi, vì vậy cô ta cười nhẹ nói: "Kỳ thi thẩm định cấp 1 này, cậu cũng đến đó như năm ngoái."

"Chúng ta ở trên xe có thể giao lưu một chút."

"Tôi năm nay khá tự tin, còn cậu thì sao? "

Nói xong, cô ta liếc về phía Tạ Đường một cách phô trương.

Tạ Đường có thể nghe thấy cuộc nói chuyện ở cửa —

Em gái cô ta thậm chí không biết quy trình của kỳ thi thẩm định cấp một, bởi vì nó không đủ tư cách để tham gia.

Nghĩ đến điều này, tâm tình cô ta không khỏi vui sướng.

Nhưng ai biết, Cố Anh Nam lại cáu kỉnh nói: "Tạ Đường không nói sao? Cô ấy đã vượt qua tôi ở phần thi lý thuyết và vận hành thực tế trong kỳ thi tháng trước, nên cô ấy sẽ đi thi thẩm định cấp một."

"..."

"Cái gì?"Tạ Khinh cực kỳ kinh ngạc, đột nhiên không tự chủ mà la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.