Công việc chuẩn bị của cửa hàng tráng miệng đã hoàn thành, chỉ còn lại việc tuyển khách chính thức, một số người đang mong đợi, hào hứng và có chút bất an.
Tất cả đều đang cười nói ở đây, tiếng ồn ào khiến Phương Thu nhức óc, nhưng ông không thể không hòa mình vào đám thanh thiếu niên nhiệt tình này. Ông nhìn Tạ Đường cùng với những học sinh này, không khỏi mỉm cười thở dài, thời thiếu niên là thời điểm tươi đẹp nhất của cuộc đời.
Chờ Lận Quyết đặt những con búp bê thủ công do Vương Văn Văn đặc biệt treo lên bảng thực đơn. Xong việc thì trời cũng đã tối, lúc này hiển nhiên cũng đã muộn đi ăn tối, may mắn cửa hàng tiện lợi gần trường vẫn mở, Vương Văn Văn đi cùng Tạ Đường mua một số đồ ăn nhẹ đem về.
Tạ Đường mỉm cười đồng ý, Lận Quyết đưa họ qua đường, bắt xe buýt ngược lại đến bệnh viện.
Khi đi qua góc phố, Vương văn Văn chỉ vào bên kia đường: “Lái xe của nhà cậu vẫn đang đợi ở đó.”
Tạ Đường cũng nhìn sang.
Ngày hôm đó tài xế bất ngờ tới đón, Tạ Đường vô cùng kinh ngạc, tưởng anh ta trúng số cho nên tâm trạng tốt mới đón cô, nhưng mỗi ngày anh ta đều chờ sau giờ học.
Thời gian tan học của Tạ Đường với Tạ Khinh lệch nhau, nếu về chung thì sẽ có một người phải đợi, Tạ Đường cũng quen đi xe buýt cho nên để tài xế đón Tạ Khinh về trước.
Tài xế này chỉ đón đại tiểu thư về, còn đối với nhị tiểu thư lạnh nhạt. Ông bà chủ cũng chưa từng để tâm cho nên anh ta không hề quay lại đón Tạ Đường.
Trước đây, Tạ Đường hầu như không bao giờ lên xe của Tạ gia, dù trời mưa to gió lớn hay có những kỳ thi quan trọng.
Trịnh Vĩnh Hoa thỉnh thoảng nhìn thấy đôi giày mòn gót của cô khi cởi giày, dù không quan tâm nhưng bà vẫn sẽ trách móc cô một câu:"Sao con không ngồi xe đến trường, nha đầu con thật cứng đầu.", nhưng chỉ là qua loa cũng chưa bao giờ dặn dò tài xế chú ý đưa đón Tạ Đường.
Vì vậy, Tạ Đường hiểu rằng mọi thứ trong gia đình này Tạ Khinh có thể dùng nhưng cô thì không thể.
Cũng may kiếp trước đối với sự bất công thiên vị của cha mẹ còn có chấp niệm, nhưng đời này cô không quan tâm chút nào.
Nhưng dạo gần đây không hiểu sao tài xế đưa Tạ Khinh về, sau đó lại tới đón mình. Không chỉ vậy, ngay cả sau khi đưa Tạ Khinh đến lớp học nghệ thuật vào cuối tuần, anh ta lại quay lại đón cô ở văn phòng giáo sư Uông.
Điều này làm Tạ Khinh không vui, làm cô ta cau có suốt mấy ngày liền.
Không chỉ tài xế mà Tạ Đường có thể cảm nhận rõ ràng sau khi bị cha Tạ mắng dì Triệu trong phòng giặt lần trước, thái độ của bà đối với bản thân cũng tôn trọng hơn rất nhiều.
Khi Tạ Đường về nhà, cô thấy quần áo trong tủ quần áo đã được giặt sạch sẽ. Nó được ủi phẳng phiu và xếp gọn gàng.
Trên bàn ăn còn bày riêng những món mà chính mình rất thích.
Điều này khiến Tạ Đường có chút khó xử, nhưng trong lòng cũng có chút mỉa mai.
Từ lúc đến đây, chính mình bị coi như người ngoài, tất cả mọi người trong nhà đều đối xử lạnh nhạt với cô. 5 năm trôi qua, ba mẹ Tạ không phải mắt mù không biết mọi chuyện, chỉ là không để bụng cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ, thái độ của những người này đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Còn có thể là vì cái gì?
Có lẽ nào cha Tạ đột nhiên bố thí thứ thiếu đến đáng thương như tình thương cho mình mà không có lý do?
Đương nhiên tất cả đều là vì Lục Trác.
Nếu ông biết cô đã từ chối Lục Trác, và Lục Trác không còn theo đuổi cô, ông ấy sẽ thu lại sự quan tâm dối trá này, mà còn vậy mà giận chó đánh mèo.
Hiện tại Tạ Đường đã hoàn toàn chết tâm với thái độ của cha mẹ mình.
Cô nghĩ có chút nực cười, thu hồi ánh mắt, không hề nhìn nữa.
Một nhóm người bước vào cửa hàng tiện lợi.
Cái cửa hàng này rất lớn, giống như một cái siêu thị nhỏ, bên cạnh còn có quán trà sữa, trong giờ học nữ sinh thường thích cùng nhau uống trà sữa.
Tạ Đường ở kiếp trước không có bạn bè vì cái bóng của gia đình nên khi đi ngang qua canteen, cô sẽ bước vội, thỉnh thoảng dừng lại nhìn, rất hâm mộ bọn họ có bạn bè cùng nhau nói nói cười cười.
Nhưng kiếp này đã khác, cô có một người bạn hiền lành, tốt bụng ở bên.
Tôi cảm thấy như thế nào khi có bạn bè? Nó giống như niềm tin vào mọi thứ, biết rằng ai đó sẽ nói thay mình, tôi cảm thấy thoải mái hơn và tôi không còn cô đơn nữa.
Tạ Đường không nói chuyện, trên đường Vương văn Văn ríu rít nói chuyện phiếm với Tào Đình về diễn đàn của trường, khóe môi cong lên.
Có Chúa mới biết cô biết ơn biết bao vì có cơ hội quay lại lần nữa.
“Các cậu muốn uống gì.” Tạ Đường nhìn lên menu trà sữa, sờ sờ ví: “Mình mời.”
Cô không tiêu nhiều tiền, nhưng cha Tạ gần đây đã cho nhiều tiền tiêu vặt hơn, cô không dùng đến cho nên vẫn còn rất nhiều.
“Thật sao?”
Tạ Đường chớp mắt: “Đương nhiên. ”
Cô được từ quê đón lên, rơi vào một môi trường xa lạ, còn Tạ Khinh đã sống ở đây nhiều năm và có nhiều bạn bè.
Vào cuối tuần, có người rủ Tạ Khinh ra ngoài nghe concert, chị ta sẽ ăn mặc đẹp và vui vẻ đi chơi vào cuối tuần. Ở trường, Tạ Khinh luôn bị vây quanh bởi một nhóm người như Vu Tuyết Kiều.
Khi đó Tạ Đường không có ai nói chuyện, chỉ có thể ở trong phòng đọc sách một mình, thầm nghĩ nếu như cũng có bạn bè, ngày nào cũng có tiền tiêu vặt rủ cô đi uống trà sữa.
Tạ Khinh mời bạn bè đi ăn tối, thường là ở khách sạn hoặc nhà hàng của gia đình.
Chị ta là đại tiểu thư của Tạ gia. Đương nhiên, tất cả các chuỗi cửa hàng này đều biết chị ta.
Nhưng Tạ Đường thì không. Không ai trong khách sạn biết cô. Khi Tạ Khinh tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ mười bốn, vì thân hình cô gầy gò cho nên mẹ Tạ chỉ tùy tiện chọn khiến mọi người tưởng cô là nhân viên phục vụ.
Ở kiếp trước, nói không một chút hâm mộ, là giả.
Dù sao chị gái cũng được cha mẹ lựa chọn từ nhỏ, ở bên cạnh nuôi nấng, nhận biết bao ưu đãi, đặc ân.
Còn bản thân ở kiếp trước không có gì cả.
Có lẽ là bởi vì tự đáy lòng đã quyết định bước đầu rời khỏi Tạ gia, cho nên Tạ Đường trong lòng khó tránh khỏi có nhiều cảm xúc phức tạp hơn bình thường, nhất định sẽ nhớ tới một số chuyện cũ.
Cô cũng không hy vọng xa vời cái gì, dù sao thì kiếp trước đã dạy cô là không nên kỳ vọng vào người khác, chỉ có thể đối xử tốt với bản thân.
Ngay khi cô đang mê man suy nghĩ, Vương Văn Văn và một vài cô gái khác đã có mặt đông đủ trước quầy, vội vàng chạy tới.
Mặc dù mọi người yêu cầu Tạ Đường chiêu đãi, nhưng đều rất thân thiện, không gọi món quá đắt, bốn người cộng lại chưa đến một trăm.
Tạ Đường cũng gọi một cốc phô mai vị xoài, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Trước khi cô nhấp vào mã QR, nhân viên thu ngân phía sau quầy đã nhìn cô vài lần và xác nhận số di động của cô, sau đó đột ngột lấy lại máy POS để thanh toán.
Tạ Đường:?
Thu ngân mỉm cười và nói: "Tiểu thư không cần phải trả tiền.Vừa vặn cô là khách hàng thứ 666 của chúng tôi hôm nay. Nhân sự kiện của của hàng, từ hôm nay đến khi tốt nghiệp, tất cả hóa đơn của cô được miễn phí."
Tạ Đường ngạc nhiên: “Sự kiện gì?”
Vương Văn Văn và Tào Đình cũng há hốc mồm không tin, sao gần đây không nghe nói siêu thị trường học có sự kiện này? Nếu họ biết điều đó sớm hơn, họ thậm chí đã không đến lớp và ở lại đây mãi mãi!
Nói chung loại hoạt động này cũng thường xuyên có nhưng tại sao được tận ba năm?
Dù cho Tạ Đường có ăn được nhiều cũng sẽ không lợi dụng nó. Thật may mắn cho siêu thị này, nếu Vương Văn Văn thắng giải, cô ấy có thể đưa một nhóm người đến dọn sạch tất cả các kệ đồ ăn nhanh trong siêu thị trường học! Siêu thị này sẽ mất máu đến mức khóc đến khản cả cổ!
Không thể tin nổi!
"Thật hay giả? Từ nay về sau tôi có thể đến ăn vặt mỗi ngày?"
Nhân viên thu ngân cười gật đầu, nói thêm: "Là tiểu thư Tạ Đường trúng thưởng, còn các bạn hẹn lần sau."
Vương Văn Văn: "..."
Tạ Đường ngơ ngác, không thể tin được mình lại may mắn như vậy, trong lòng vẫn đang nghĩ rằng dù kiếp trước hay kiếp này, mình cũng chưa từng nhận được sự ưu ái hay sủng ái nào như chị gái, nhưng bây giờ -
Như thể Thượng đế đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của chính mình.
Vương Văn Văn và một số cô gái khác hét lên kéo kéo cánh tay Tạ Đường:
"Trời ơi, vận khí này cũng quá tốt đi. Mua trà sữa và đồ ăn nhẹ trong ba năm tiếp theo tất cả sẽ được miễn phí!"
Tạ Đường sau khi định thần lại, trong mắt hiện lên niềm vui:
“Đúng vậy, về sau có thể mỗi ngày đến.”
Vương Văn Văn nói: “Mỗi ngày đều phải mời.”
Tạ Đường cười nói: “ Được chứ."
Tạ Đường không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, đương nhiên cô cũng nghi ngờ có người đặc biệt chuẩn bị bất ngờ như vậy cho mình, nhưng cô cũng hiếm khi nhận được sự ưu ái lớn như vậy, nên không dám nghĩ quá nhiều.
Tạ Đường chỉ cảm thấy mình thực sự rất may mắn.
Cô không dám nghĩ đây là thứ mà Lục Trác chuẩn bị, giống như cô không bao giờ tin Lục Trác sẽ thích chính mình, có lẽ vì lòng tự trọng mới nảy sinh hứng thú, chắc không bao lâu nữa cũng sẽ quên cô.
Vài cô gái rời khỏi siêu thị vui vẻ cầm trà sữa, Tạ Đường cũng cầm trên tay một bao lớn đồ ăn vặt.
Cô không thể nhận đồ của người khác, nhưng cái này thì khác, nó thuộc về cô.
Trời gần tối, không khí trong lành sau cơn mưa, phía chân trời có một đám mây lửa màu tím đỏ, Tạ Đường và một vài người bạn bước qua vũng nước, cả bọn nhảy cẫng lên vì suиɠ sướиɠ.
Sau khi lên xe, cô vẫy tay với đám người Vương Văn Văn, khóe miệng cười ngọt ngào.
Trên lầu dạy học.
Chàng trai nằm trên lan can, vài sợi tóc trước trán bị gió thổi nhẹ.
Anh làm bộ Tạ Đường đang vẫy tay với mình, anh cũng cong môi vẫy tay về phía cô.
Khi người đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh lười biếng đứng thẳng dậy. Lục Trác tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cong môi lấy ra một tờ giấy lau mũi bị cảm lạnh, sau đó vỗ nhẹ bụi trên cặp sách, đi xuống dãy phòng học, về phía cổng trường.
Xe của Lục gia dừng ở ngoài cổng trường, vẻ mặt Tiểu Triệu rối rắm, liếc mắt nhìn Lục Trác đang từ xa đi tới.
Anh mở cửa xe ném cặp sách, rồi bước vào, tiện tay rút một tờ giấy ướt.
Lục Trác khó chịu chết đi được, hiếm khi bị cảm nhưng một khi bị cảm thì di chứng quá nặng, nghẹt mũi khó chịu cả ngày, sống mũi của suýt chút nữa đã bị khăn giấy chà xát.
Tiểu Triệu không biết nói thế nào, ngồi vào ghế lái khởi động, sau khi xe thuận lợi chạy về hướng biệt thự của Lục gia, mới cẩn thận liếc nhìn kính chiếu hậu.
Mặc dù hôm nay Lục Trác bị cảm, nhưng đôi môi lại cong lên, có vẻ tâm trạng còn tốt hơn buổi sáng.
Vì vậy, anh ta cân nhắc rồi nói: “Mẹ cậu ở đây, đang đợi ở phòng khách.”
Giọng nói vừa hạ xuống, động tác của Lục Trác liền dừng lại.
Bên trong xe nhiệt độ như dần lạnh xuống.
Tiểu Triệu căng thẳng, như ngồi trên kim châm, không nhịn được lại liếc nhìn kính chiếu hậu, Lục Trác ngồi bất động ở phía sau, sắc mặt đờ đẫn không rõ cảm xúc của mình là gì.
Tiểu Lục tổng luôn sôi nổi hoạt bát, Lục Trác tuy kiêu ngạo, nhưng dù tức giận trở mặt với bạn bè cũng sẽ sớm tha thứ cho người khác, tóm lại là một thiếu niên bình thường hoạt bát, dễ dỗ dành.
Tiểu Triệu đã lái xe cho Lục gia 10 năm, anh ta chỉ nhìn thấy dánh vẻ này của Lục Trác tổng cộng là ba lần.
Khuôn mặt lạnh đi, đôi mắt đen không giấu giếm sự ghê tởm, chán ghét.
Và ba lần này đều là lúc mẹ của Lục Trác xuất hiện.
Tuy nhiên, so với chuyện này, Tiểu Triệu cảm thấy chỗ đáng thương của Lục Trác chính là mẹ của anh mười năm mới xuất hiện ba lần.