Ca phẫu thuật chưa xong, nhưng Tạ Đường gần như đứng không vững do sức khỏe yếu, nên cô chỉ có thể ngồi trên băng ghế nhìn một bên.
Hướng Hoành chế giễu cô, nhưng cô chỉ nhìn thấy miệng anh ta mấp máy, tinh thần hoảng hốt, căn bản không nghe thấy anh ta đang nói gì, vừa tỉnh dậy sau giấc mơ bi thảm đó, cô không thể bỏ đi cái cảm xúc ấy, bây giờ quẩn quanh trong đầu chính là tiếng súng--
"Đòang!” Như thể nổ tung trong tâm trí cô.
Cô chống đỡ không nổi, mặt tái mét rồi ngất đi.
Hướng Hoành lúc này mới hoảng hốt, không phải vì sợ Đường Tạ có chuyện gì, mà vì sợ Lục Trác sau khi mổ xong, tỉnh dậy lại thấy cô trong tình trạng này lại làm lớn chuyện, vội vàng gọi y tá, Thư Mỹ Thanh lúc này cũng tỉnh lại, vội vàng cùng y tá giúp đưa Tạ Đường đi.
Bệnh viện này gần khu nghỉ mát bên bờ biển, thuận tiện cho việc điều trị nên Tạ Đường được đưa vào đây truyền dịch, một lúc sau mới tỉnh lại, tất nhiên cần phải chuyển đến một bệnh viện tốt hơn.
Bất cứ bệnh viện nào trong thành phố, Thư Mỹ Thanh cũng không yên tâm nên tự quyết định, khi cô hôn mê, đưa cô về nơi ở mà chưa được sự đồng ý của Tạ Đường, để bác sĩ riêng chăm sóc và điều trị cho cô.
Sau khi Tạ Đường được chuyển đi, cha Tạ đến nơi đã quá muộn, phản ứng đầu tiên của ông không phải là hỏi về tình trạng của con gái mình, mà hỏi Hướng Hoành trong hành lang về tình trạng của Lục Trác. Hướng Hoành hồi lâu không có phản ứng, làm sao lại có người cha như vậy, nhìn ông với ánh mắt hoài nghi, cha Tạ lúc này mới xấu hổ đi hỏi y tá về Tạ Đường.
——Nhưng y tá trả lời: "Bệnh nhân Tạ Đường ngày hôm qua đã xuất viện rồi? Một vị phu nhân đã ký tên đưa đi".
Cha Tạ nhìn chăm chú vào chữ ký, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Thư Mỹ Thanh.
Ông làm sao lại không biết ba chữ này? Tuy rằng không phải người cùng trong giới, nhưng bà ấy nổi tiếng trong giới thiết kế, thậm chí có thể coi là vinh quang của người Hoa, hồi còn trẻ đã sáng lập được thương hiệu, bây giờ sở hữu tạp chí cũng đã trở thành một thương hiệu hạng nhất trong nước, có thể nói là một nhân vật có tiếng.
So với thế lực nhà họ Lục, về tài chính và quyền lực thì vị này có vẻ kém hơn nhiều, nhưng về danh tiếng thì vượt xa nhà họ Lục. Dù sao cũng là người thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí thời trang, ông đã nhiều lần nhìn thấy chữ ký này. Tất nhiên, cho dù đó là của Lục thị hay Thư Mỹ Thanh, họ đều khó mà tiếp cận được.
Y tá nhanh chóng đi lấy chữ ký của các thành viên trong gia đình, cha Tạ vội vàng rời khỏi bệnh viện, ánh mắt kinh hoàng rất lâu vẫn chưa xóa tan được.
Chuyện gì đã xảy ra?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Làm sao con gái út quen biết được một nhân vật như vậy? Bà ấy đưa Đường Đường đi? Lại còn ký tên trong cột thành viên gia đình?
Lúc này, tâm trạng ông không khác gì trúng thưởng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Con gái mình rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bất ngờ dành cho mình đây, lúc trước mình bị cái gì che mắt lại vậy, mới cảm thấy nó thua kém chị gái? Nhìn Tạ Khinh bây giờ, đúng là vô tích sự, thậm chí suốt ngày lượn lờ ở nhà làm phiền!
So sánh hai người, ông càng cảm thấy chán ghét con gái cả.
Sao ông chỉ vì Khinh Khinh là con đầu nên thiên vị, vì cái gì lại ngớ ngẩn cho rằng Đường Đường kém cỏi, đem con bé đưa về quê cho ông bà ngoại nuôi.
Hồi đó một phần nguyên nhân là do ông mới gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, hai vợ chồng không có khả năng chăm sóc, nuôi dưỡng hai đứa, nhưng trong lòng còn có nguyên nhân khác, lúc đó vợ ông sinh liên tiếp hai đứa con, đều là con gái, ông cảm thấy có chút chán ghét?
Nhưng bây giờ, cha Tạ rất hối hận.
May mà vẫn còn cơ hội cứu vãn, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, sau này đối xử thật tốt với Đường Đường, chỉ cần làm một người cha công bằng nhân ái trước mặt Đường Đường, con bé sẽ có cài nhìn khác về ông.
Nghĩ như vậy, ông cho tài xế lái xe đến đến cửa hàng bán hoa, dự định đến thăm công ty chi nhánh của Thư Mỹ Thanh, mượn cơ hội hỏi thăm tình hình con gái, sẵn tiện làm quen với quý bà Thư Mỹ Thanh.
...
Nhưng trên đường đi, trợ lý của ông đột nhiên gọi điện, cách anh ta ngập ngừng nói chuyện, giống như đang gặp rắc rối nghiêm trọng nào đó, ông không nhịn được nói: "Có chuyện gì nói nhanh lên."
Trợ lý nói: "Tạ Tổng, ngài phải đến công ty một chuyến, trong phòng làm việc của ngài nhận được một gói hàng, bên trong có một cái thẻ USB, còn có đoạn phim và đoạn ghi âm về Đại tiểu thư."
"Nó lại gây ra chuyện gì nữa?” Cha Tạ sốt ruột nói, nhưng trong điện thoại trợ lý không dám nói gì, đành phải kêu ông ta về nhanh, cha Tạ bất lực đành kêu tài xế quay đầu xe, về công ty nói sau.
...
Tai nạn này khiến một số nhóm người quay lưng với nhau, Tạ Khinh đi cùng Đậu Nhã Nhiên trở về nhà, hai người đóng cửa phòng lại, Đậu Nhã Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, Tạ Khinh tái mặt, run rẩy và cắn móng tay.
"Làm thế nào mà..." Tạ Khinh lẩm bẩm.
“Cái gì mà làm thế nào?” Đậu Nhã Nhiên nghi ngờ liếc nhìn cô: “Không phải cậu nói dạy cho em gái mình một bài học sao? Bây giờ đã dạy dỗ rồi, nó đang nằm trong bệnh viện chắc chắn sẽ lại viêm phổi thêm lần nữa.”
Đậu Nhã Nhiên hả hê nói, giống như lần trước, cô ta đẩy Đường Tạ xuống nước, nhưng khác ở chỗ lần này Tạ Đường gặp may, có Lục Trác đến cứu cô, nếu không thì Tạ Đường lần này sẽ hôn mê bất tỉnh mấy ngày không tỉnh lại, bị ác mộng trên biển dày vò.
"Chẳng lẽ cậu rất muốn em gái mình chết sao?"
Sắc mặt tái nhợt, Tạ Khinh đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đậu Nhã Nhiên, nhưng trong chốc lát, ngón tay cô ta căng thẳng nắm chặt.
Đúng rồi.
Cô ta thực sự đã bắt đầu suy nghĩ điều này.
Lúc bắn cung cô ta không có quay đầu lại, cô ta để người khác đẩy Tạ Đường khỏi khán đài, thực ra không chỉ muốn người khác dạy dỗ Tạ Đường. Nếu nó chỉ là một bài học, thì có ích gì? Sau chuyện đó, Tạ Đường vẫn không biết tiết chế, vẫn muốn tiếp tục đoạt lấy mọi thứ của cô ta.
Bây giờ cô gần như không còn gì, cha hoàn toàn đứng về phía Tạ Đường, vẫn còn may là mẹ vẫn còn tỉnh táo, nhưng ở trong nhà lại không có tiếng nói, không thể tự đấu tranh cho bản thân mình. Còn bà nội, sớm đã thích nó.
Về phần Cố Viễn, anh bắt đầu xa lánh và thờ ơ với cô ta vì đã nói những lời không hay về Tạ Đường.
Mặc dù vẫn là đại tiểu thư nhà họ Tạ, nhưng cô ta hiểu rõ về cha mình, có thể nói hầu như không ai hiểu rõ người cha nham hiểm hơn cô ta, một khi biết cô ta không còn giá trị lợi dụng, thì sẽ không ngại mà vứt bỏ, giống như năm đó vứt Tạ Đường về quê.
Tạ Đường chịu được, nhưng cô ta không chịu được!
Có thể cha Tạ sẽ chuyển cổ phần của công ty cho Tạ Đường, thông qua điều đó để kết thân với Thư Mỹ Thanh!
Cô ta đã dẫm đạp Tạ Đường dưới chân mình nhiều năm như vậy, sao có thể cam tâm chịu đựng, nhìn mọi thứ thuộc về mình, từng chút một nhường cho nó?
Tạ Đường lần này còn không chết, số của nó cũng may thật. Trong lòng Tạ Khinh cảm thấy căm thù tột độ.
...
Cùng lúc đó, Lận Quyết cũng đang cố gắng tìm Lương Lan, theo như lời Vương Văn Văn, Tạ Khinh ngồi cách Tạ Đường không xa, còn có đám bạn của cô ta. Vì Lận Quyết thường đến nhà Tạ Đường, nên cũng có chút ấn tượng về những cô gái xung quanh Tạ Khinh ở lớp A.
Anh nhớ rằng Lương Lan cũng là thành viên trong nhóm đấy, nhưng không hiểu sao cô ấy lại rời khỏi nhóm đó, bắt đầu tự đi một mình.
Không biết liệu có thể tìm ra manh mối từ cô ấy hay không, nhưng ít nhất cũng phải thử một lần, Lận Quyết đến phòng học của Lương Lan tìm người, lại được biết Lương Lan đã nghỉ phép nhiều ngày, nói là bị ốm.
Bị bệnh?
Lận Quyết cau mày, càng ngày càng cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, tại sao lại bị bệnh vào lúc này?
Anh xoay người đi về phía văn phòng, nếu bị ốm chắc chắn phải ở nhà, anh sẽ đến nhà cô ta để hỏi thăm tình hình.
...
Thư Mỹ Thanh đang chăm sóc Tạ Đường trên giường bệnh, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt tiếp tục tiếp nhận cơn ác mộng đêm qua.
Nhưng dù sao bản thân bà cũng gần 70 tuổi, sức khỏe đã yếu nên sáng hôm sau về phòng, mệt mỏi phải nghĩ ngơi, để bác sĩ tư nhân tiếp tục chăm sóc cho Tạ Đường.
Từ khi rơi xuống nước, Tạ Đường đã hai ngày không ăn, trừ nửa chừng tỉnh lại ở bệnh viện, vội vàng rút kim đi tìm Lục Trác, cả ngày liền ngủ thϊếp đi.
Lúc này mở mắt mới nhận ra trời đã sáng rồi. Cô đang ở trong một môi trường xa lạ, đó là một biệt thự ở ngoại ô, khung cảnh bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn giống với biệt thự của Lục Trác trong mơ, hẳn là cùng một chỗ.
Đang buồn ngủ, cô nghe thấy Thư Mỹ Thanh yêu cầu trợ lý đưa mình về nhà, nên cô cũng nhận ra đó là nơi nào, vì vậy cô không cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này, cơ thể cô đã hồi phục phần nào, không còn bị kim châm nữa, di chuyển khó khăn, cố gắng bước ra khỏi giường.
Đi đâu đây? Trước tiên phải đến trường.
Bệnh viện nơi Lục Trác điều trị chắc chắn có rất nhiều phóng viên.
Đến đó chắc cũng không thể gặp anh.
Tạ Đường cố gắng chống đỡ thân thể, đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn chính mình trong kính, phát hiện hai mắt đỏ sưng lên.
Cô xả nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh, hít thở sâu, thoát khỏi cơn ác mộng.
Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không trốn tránh, nên phải hỏi rõ ràng.
...
Bị đẩy ra từ phòng mổ đã được một lúc, Lục Trác hôn mê cả ngày lẫn đêm.
Lúc sáng sớm, sắc mặt của anh ảm đạm tái nhợt, giống như mơ thấy cái gì, anh đột nhiên mở mắt ra - chính là lúc ở trước bia mộ.
Trong phòng im lặng đến chết người, chắc chắn nhà họ Lục chẳng ai đến thăm anh, có lẽ đám người Hướng Hoành đã rời đi rồi.
Lồ ng ngực Lục Trác kịch liệt phập phồng, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tuy rằng đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng lúc này Lục Trác vẫn cảm thấy khó thở. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình được trọng sinh, hay nói cách khác là khôi phục ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước, anh nhất định muốn đi con đường của chính mình, dẫn đến cô rời bỏ nhân thế mà đi trước, nếu như anh sớm bảo vệ cô hơn, liệu kết cục cuối cùng có phải sẽ thay đổi không? Cho dù Lục Kiến Hoa có đe dọa anh với Tạ Đường, anh chỉ cần cố gắng hết sức để bảo vệ——
Tuy nhiên, Lục Trác đã nhắm mắt xuôi tay và phải thừa nhận rằng mình không đủ dũng khí để đánh cược.
Anh không thể đặt cược rằng có thể bảo vệ Tạ Đường được không.
Anh còn không bảo vệ được mẹ mình thì làm sao bảo vệ được cho ai. Cho dù là một cuộc sống mới, anh cũng không còn dũng khí lựa chọn cái khác.
Anh từng nghĩ rằng đó là một giấc mơ, nhưng hóa ra giấc mơ là có thật, trên đời này thực sự tồn tại một người sẵn sàng chết vì anh. Nhưng sau này, anh đã đánh mất người đó. Và bây giờ, tiểu tiên nữ của anh không chỉ không thích anh mà còn từ chối đến gần anh.
Lục Trác nhắm mắt lại, khôi phục ký ức kiếp trước, phát hiện giấc mộng thật sự tồn tại, Tạ Đường rất thích anh, nhưng cũng không thể quay lại, kiếp này cô đã không còn thích anh nữa rồi.
Vui buồn lẫn lộn, nhất thời không biết nó như thế nào. Nhưng--
Khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt của Lục Trác đã trở lại rõ ràng, ánh mắt u ám, khẽ véo bàn tay bên hông.
Ít nhất, bây giờ anh đã biết tung tích của mẹ mình, cộng với trí nhớ của kiếp trước, Lục Kiến Hướng không những không có cách nào kiềm chế, mà còn không có cách nào ngăn cản. Kiếp này, anh phải ngăn không cho bi kịch xảy ra.
...
Lục Trác nhanh chóng thay quần áo xuất viện, mặc kệ sự ngăn cản của y tá và bác sĩ, anh vội vàng tránh các phóng viên, lên xe mà Phương Đông đã chuẩn bị cho anh, gọi cả Tiểu Triệu và Hướng Hoành, kêu họ đến một nơi.
Đến một nơi có tên là Bệnh viện tâm thần để tìm một người. Tránh gây động tĩnh, anh phải tìm Cố Uyển Chi càng sớm càng tốt.
Ngoài ra……
Lục Trác mệt mỏi dựa vào lưng ghế, lại xuất hiện bóng dáng người con gái, vẻ mặt càng phức tạp.
Anh vẫn đến trường, đứng trước cánh cổng, nhìn mọi thứ xung quanh giống như đã trải qua cả một đời người. Anh muốn quay trở lại phòng học của mình, nhưng không biết tại sao, lại đi về phía tòa nhà nơi Tạ Đường đang học.
Anh vẫn muốn biết cô đã hồi phục như thế nào sau khi xuất viện.
Anh cũng muốn tận mắt nhìn thấy cô, nếu không, cơn ác mộng cắm hoa cúc trước bia mộ sẽ tái hiện trong đêm nay.
...
Toàn trường chỉ biết Lục Trác và Tạ Đường gặp tai nạn rơi xuống biển, nhưng không nhiều người biết chuyện gì đã xảy ra. Lục Trác vẫn luôn là tiêu điểm bàn tán trong trường, lần này cũng không ngoại lệ, hai tháng trước vừa mới bị tai nạn xe cộ, hiện tại lại là một vụ tai nạn khác, không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo.
Tạ Đường nghe thấy có người gọi mình bên ngoài phòng học, cô không hiểu đang nói cái gì, chỉ thở phào, đứng dậy không chút nghĩ ngợi đi ra ngoài phòng học.
Hành lang cách đó mười mét, Lục Trác bước chân dừng lại, rất nhiều người trên hành lang xem náo nhiệt, nói chuyện thì thào, khi anh đi tới, bọn họ đang nói chuyện rôm rả, nhưng thời điểm nhìn thấy anh, tất cả đều im bặt.
Sau khi rơi xuống biển hai ngày, Tạ Đường nhìn thấy Lục Trác gầy hơn, sắc mặt trắng bệch.
Cuối thu, gió thổi qua trên khuôn mặt ốm yếu tái nhợt, nhưng đôi mắt dưới lông mày tuấn tú lại sâu, nặng trĩu, mờ mịt không rõ khiến người ta khó có thể nhìn ra.
——Điều này khiến Tạ Đường nhớ tới cảnh cuối cùng nhìn thấy anh xoay người trong ngục ở kiếp trước.