Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Chương 71



Trong lòng Lục Trác vui đến điên rồi, trên mặt lại phải kiệt lực trấn định. Tạ Đường đỡ anh ngồi xuống mép giường. Hiện tại anh hận không thể ngay lập tức tháo băng gạc trên mắt xuống nhìn Tạ Đường một lúc. Từ sau khi Tạ Đường trở về, anh còn chưa nhìn thấy cô ở khoảng cách gần, chỉ dám ở xa xa nhấc lên băng gạc nhìn lén. Nhưng anh rất sợ, sợ một khi mắt của anh có dấu hiệu tốt lên thì Tạ Đường sẽ không đến đây nữa. Cho nên anh không dám biểu hiện rằng đôi mắt của mình đã có dấu hiệu tốt lên.

Tạ Đường nhìn đông nhìn tây, đi đến bên cạnh tủ đồ bới bới.

Lục Trác trong lòng vô cùng kích động, cũng không hỏi Tạ Đường đang làm gì. Cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, có cô ở đây là tốt rồi.

Lục Trác nhân lúc cô không ở trước mặt mình, thật sự nhịn không được, khóe môi khẽ cong lên, đến khi nghe thấy Tạ Đường trở về, anh mới vội vàng kéo khóe môi xuống.

Hai tay của anh ngoan ngoãn để trên đầu gối, anh tám đời cũng chưa từng nghiêm túc giống học sinh mẫu mực như bây giờ.

“Em lấy cái gì vậy?” Lục Trác không nhịn được hỏi.

“Em sợ nước canh đổ ra ga giường nên em đi tìm vài tờ tạp chí để lót.” Nói xong, Tạ Đường để một tờ tạp chí xuống đầu gối của Lục Trác.

Lục Trác ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước, anh cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm, Tạ Đường thật sự chăm sóc anh như chăm sóc người mù, nhưng anh cũng không kìm lòng được mà cười một chút. Hiện tại, cho dù Tạ Đường có làm bất kỳ việc gì với anh đi chăng nữa, anh đều cảm thấy giống như là đang ăn mật ngọt. Nghĩ đến đây, khóe miệng của anh không tự chủ được mà nhếch lên, lý trí cũng sắp không thể khống chế được nữa.

Tạ Đường múc canh trong hộp giữ nhiệt vào một cái bát nhỏ, đưa cho Lục Trác.

Khi trước, Lục Trác ăn sáng bằng tiểu long bao, lúc đó để tiểu long bao ở trước mặt anh, anh chỉ cần dùng đũa chọc chọc cũng có thể chọc trúng, sau đó nhét vào trong miệng. Nhưng hiện tại là canh, hơn nữa còn rất nóng —— anh chưa chắc có thể tự mình ăn được.

Lục Trác giống như nghĩ tới cái gì đó, vươn tay ra đỡ lấy bát canh, lúc đỡ lấy bát canh, ngón tay của anh suýt chút nữa liền hất đổ bát canh. Tạ Đường không thể không cầm lấy tay của anh, lấy bát canh nhét vào tay trái của anh, lấy cái muỗng nhét vào bên tay phải.

Lục Trác không biết phải làm sao, không ngừng cố gắng dùng cái muỗng để múc canh ở trong bát canh, nhưng nếu không phải là múc vào không khí, thì chính là múc quá nhiều nên trước khi đưa đến miệng đã bị đổ hết.

Tạ Đường ở một bên nhìn, khó tránh khỏi có chút chua xót. Sau khi bị mất đi thị giác, Lục Trác chắc hẳn là rất khó chịu, chỉ có mỗi việc ăn cơm cũng vô cùng phiền toái. Mà với tính cách này của anh thì sẽ không cho người ngoài vào chăm sóc mình, cho nên y tá mới nói mấy ngày nay anh đều không ăn cơm.

Cô không nhịn được màn đem cái ghế bên cạnh sô pha đặt ở bên cạnh giường, ngồi lên, cầm lấy bát canh trong tay Lục Trác, nói: "Để em. ”

Trong lòng Lục Trác vui đến nở hoa, vành tai không ngừng đỏ lên, trên mặt thì nhíu mày, thở dài nói: "Xin lỗi, lại làm phiền em rồi. ”

Tạ Đường cũng không nói gì, dùng thìa múc một ít canh, đưa đến bên miệng Lục Trác.

Lục Trác căng thẳng, cẩn thận uống thìa canh này.

Hôm nay thực sự là một ngày kỷ niệm.

Tạ Đường nhanh chóng múc canh rồi đưa đến bên miệng của anh, Lục Trác cũng nhanh chóng uống hết, chỉ một lát sau đã ăn xong một bát canh, dạ dày của Lục Trác ấm áp, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn anh vui vẻ hỏi: "Còn nữa không? ”

Tạ Đường nấu rất nhiều, trong hộp giữ nhiệt vẫn còn, Tạ Đường liền múc thêm một bát nữa.

Sau khi Lục Trác ăn hết canh trong hộp giữ nhiệt 800ml của cô, Tạ Đường liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Trác, trước kia cô cũng không biết Lục Trác có thể ăn nhiều như vậy. Cô cảm thấy đêm nay Lục Trác không cần ngủ, nhất định sẽ thường xuyên đi vệ sinh.

"Còn nữa không?" Lục Trác vẫn không biết gì, ngẩng đầu chờ mong.

Tạ Đường lấy một tờ khăn giấy, vẫn nhìn mặt anh, nói: “Hết rồi. ”

Lục Trác lau lau khóe miệng, nghe thấy tiếng Tạ Đường đứng dậy thu dọn hộp giữ nhiệt, trong lòng lập tức có chút khẩn trương, Tạ Đường sau khi thu dọn xong hộp giữ nhiệt, giống như là đi về phía cửa phòng bệnh, anh cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi: "Tạ Đường, em đi đâu vậy?”

Lục Trác luôn không có cảm giác an toàn, anh sợ một giây sau Tạ Đường sẽ biến mất.

Tạ Đường chỉ định ra ngoài rửa thùng giữ ấm, cô cũng không có thói quen làm việc gì cũng nói cho Lục Trác, nhưng nhìn thấy Lục Trác nghiêng đầu, bất an lắng nghe âm thanh trong không khí, ánh đèn của phòng bệnh phủ lên mái tóc đen nhánh của anh làm cho anh nhìn qua giống như một nam sinh trẻ tuổi mong cô ở bên cạnh mình. Cô không biết vì sao trong lòng thoáng rung động, cô dừng lại giải thích: "Em đi ra ngoài rửa tay.”

Lục Trác vẫn không yên lòng, hỏi: "Sẽ mau chóng trở về chứ? ”

Tạ Đường không thể không nói: "Ừm, sẽ mau chóng trở về mau."

Lúc này Lục Trác mới yên tâm hơn một chút, anh hướng về phía không khí cười cười, "Mau chóng trở về nhé. ”

Tạ Đường buồn cười lắc đầu sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Đây là phòng vip, ở đây có nhà vệ sinh, trong phòng khách có TV, Tạ Đường rửa xong hộp giữ nhiệt, tiện thể xuống dưới bệnh viện mua chút hoa quả. Lúc cô trở về, cô nghe thấy phòng tắm phát ra tiếng nước. Cô bỗng chốc cảm thấy lo lắng, Lục Trác không thể nhìn thấy, đi vào tắm rửa có thể trượt ngã hay không. Nhưng lại nghĩ lại, cô cảm thấy chính mình đang lo lắng quá mức, lúc trước anh không thuê y tá chăm sóc, chứng tỏ những chuyện này anh có thể tự mò mẫm được, cô lo lắng cái gì chứ.

Nghĩ vậy, cô đi ra ghế sofa ngồi, bật TV.

Nhìn sơ qua hai lần, tất cả đều là quảng cáo. Cô cũng không nhìn vào TV nữa, Tạ Đường mở điện thoại lên, tìm kiếm tin tức gần đây của Tạ gia. Tạ gia đang càng ngày càng đi xuống, xem ra áp lực của cha Tạ vô cùng lớn, thảo nào chị Cao lại gửi tin nhắn cho cô, nói cha Tạ không biết nghe được từ đâu là cô đã trở về, ông đã đến biệt thự của Thư Mỹ Thanh để tìm cô.

May mắn là cô đã dọn ra ngoài, hơn nữa bệnh viện mà Lục Trác đang ở cũng không có ai biết, cha Tạ cũng không biết, cho nên cha Tạ mới không tìm tới.

Tạ Đường cũng không thèm để ý tình hình hiện tại của cha Tạ như thế nào, cô nhét điện thoại vào trong túi.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tạ Đường cảm thấy có chút nghi hoặc, dù sao việc Lục Trác nằm viện ở chỗ này gần như không có ai biết, cô tưởng rằng là bọn Hướng Hoành, liền đứng dậy đi ra mở cửa.

Nhưng vừa mới mở cửa ra đã thấy cha Tạ đứng ở ngoài cửa phòng bệnh.

Hai vệ sĩ canh giữ trên hành lang khó xử nhìn cô, nói với cô: "Tạ tiểu thư, cha cô nói muốn tìm cô, cô muốn gặp ông ấy không, không muốn gặp chúng tôi liền dẫn ông ấy xuống. ”

Tạ Đường biết, chắc là Lục Trác đã phân phó qua người có liên quan đến cô đều có thể đi lên, cho nên hai tên vệ sĩ này mới không ngăn cản cha Tạ.

Nhưng cô cảm thấy rất kỳ quái, làm sao cha Tạ biết được chỗ này.

Nàng đánh giá cha Tạ đứng trước mặt mình một lượt, mới mấy tháng không gặp mà cha Tạ phụ nhìn qua già hơn rất nhiều, hai bên tóc mai xuất hiện vài sợi tóc trắng. Từ lúc Tạ Đường hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với Tạ gia, cô đã quyết tâm không vì những chuyện này mà động lòng nữa, cô nhíu mày hỏi: "Ông cho người theo dõi tôi? ”

Cha Tạ có thể tìm được nơi này chỉ có thể là bởi vì buổi sáng hôm nay từ chỗ của Thư Mỹ Thanh theo dõi cô.

Lúc cô đang đánh giá cha Tạ, cha Tạ cũng đang đánh giá đứa con gái lục thân bất nhận này của mình.

Lúc trước Tạ Đường không nói lời nào đã đi ra nước ngoài, cha Tạ đã từng tìm Thư Mỹ Thanh, nhưng lúc đó Thư Mỹ Thanh đóng cửa nằm viện, không thể gặp được, cha Tạ sau đó có đi tìm Lục Trác, Lục Trác ngược lại có giúp một lần, nhưng sau khi Tạ Khinh vào tù, ông bị hội đồng quản trị của công ty bài trừ, ông cần rất nhiều tiền hoặc là kỹ thuật, nếu không mọi chuyện vĩnh viễn không có chuyển biến tốt, nhưng Lục Trác hình như đã biết rõ ý tứ của Tạ Đường nên cũng không giúp ông nữa.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ông hoàn toàn suy sụp, chỉ cảm thấy trong một đêm già đi rất nhiều.

Tạ Khinh vào tù, tinh thần vợ của ông không ổn định, ở công ty cũng xảy ra chuyện.

Ông thật sự bị ép vào đường cùng.

Biết tin Tạ Đường về nước, ông làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, đi tìm Tạ Đường, nhờ cô khuyên Lục Trác giúp ông —— cho dù là Lục Trác hay Thư Mỹ Thanh cũng được, chỉ cần có một người giúp ông, địa vị của ông ở công ty cũng có thể khôi phục.

Mới mấy tháng, ông cảm thấy Tạ Đường càng ngày càng xinh đẹp,thành thục, nhưng cũng càng trở nên thêm lãnh đạm.

Đáy lòng ông không quá chắc chắn đứa con gái này sẽ đồng ý, không khỏi bắt đầu oán trách đứa con gái này quá mức tuyệt tình.

Nhưng ông vẫn cười lấy lòng: "Làm sao có thể gọi là theo dõi chứ, cha đã mấy tháng rồi chưa được gặp con, Đường Đường, con vừa mới về nước, sao không về thăm nhà một chuyến chứ. ”

Tạ Đường hỏi: "Lần này ông tới đây là muốn làm gì? Xin công thức nấu ăn sao? ”

Cha Tạ nhìn vào trong phòng, tuy không nhìn thấy Lục Trác, nhưng ông nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước, liền muốn đi vào: "Ngoài hành lang còn có người, Đường Đường, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không? ”

Tạ Đường không muốn gặp cha Tạ, càng không muốn nói chuyện cùng cha Tạ, nghe ông nói chuyện qua điện thoại đã là cực hạn của cô, chứ đừng nói là ở chung một chỗ rồi nói chuyện như này, cô nói với hai người vệ sĩ ngoài cửa: "Phiền hai người mời cha của tôi đi, hơn nữa không cần để cho ông ấy lên đây nữa. ”

Vệ sĩ không rõ việc của Tạ gia, hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cha Tạ, vòng về phía sau: "Tạ tiên sinh, mời. ”

Cha Tạ cũng vô cùng kinh ngạc.

Từ khi Tạ Đường đi ra nước ngoài tới bây giờ, hai người đã không gặp nhau hơn nửa năm, ông cho rằng cho dù hận thù lớn thế nào đi chăng nữa, đều có thể biến mất theo thời gian. Nhưng vừa mới gặp mặt, Tạ Đường vậy mà ngay cả cửa phòng cũng không cho ông bước vào! Cô còn có phải là con người không? Thật bất hiếu!

Cha Tạ đối với Tạ Đường không thể nói là không hận, ở trong công ty ông bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị, cùng với chuyện Tạ Khinh vào tù, việc không đòi được công thức đồ ngọt từ chỗ Tạ Đường, ông cho rằng không có Tạ Đường mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, không có Tạ Đường, Tạ Khinh cũng không phải vào tù, Tạ gia cũng sẽ không vì chuyện này mà tụt dốc không phanh. Mà ông năm lần bảy lượt hạ mình xuống đi tìm Tạ Đường nói chuyện, ấy vậy mà Tạ Đường lại chưa bao giờ trợ giúp ông.

Cha Tạ cuối cùng cũng hiểu được, Tạ Đường thật sự đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia! Ông không cách nào lấy được thứ tốt ở chỗ của Tạ Đường, ông bắt đầu kích động, tức giận quát lên: "Mày đúng là đồ vô nhân tính! ”

Tạ Đường đứng ở khung cửa, nghe thấy lời này cũng nói lời nào.

Cha Tạ còn đang giãy dụa trong tay vệ sĩ, hai mắt đỏ ngầu, mí mắt như muốn nứt ra. Ông nhớ lại về tình cảnh hiện tại của mình, đối với Tạ Đường càng thêm hận thù, ông nghĩ có lẽ vợ ông đúng, ngay từ đầu không nên đem Tạ Đường từ chỗ bà ngoại đón về, như vậy mọi chuyện sẽ không như bây giờ.

Hiện tại Tạ gia trở thành như vậy, tất cả đều là do Tạ Đường.

Tạ Khinh ở trong tù bị phát hiện ra là mắc bệnh suy thận, mà ông và Trịnh Vĩnh Lan lại chỉ có thể đến thăm Tạ Khinh một tháng một lần, lần trước hai người đi thăm cô, cảm thấy cảm thấy đứa con gái trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo giờ đã không còn ra hình người.

Hơn nữa ánh mắt của đám người công ty nhìn ông chứa đầy sự khinh bỉ cùng ghét bỏ, ông tự tay sáng lập Tạ thị, kết quả lại bị đuổi ra ngoài. Nhiều nhân viên còn bí mật bàn luận về chuyện của Tạ gia, nói ông như đang ngồi trên kim châm. Hơn nữa khi ông gọi điện cho đối tác cũ, bọn họ luôn hẹn ngày khác lại nói chuyện.

Đủ mọi sự việc xảy ra rồi tích tụ lại, ánh mắt của ông khi nhìn Tạ Đường hoàn toàn thay đổi.

"Làm sao mày lại có thể tuyệt tình như vậy?" cha Tạ quát.

May mắn cả tầng không có bệnh nhân nào khác, nếu không bây giờ này hành lang đã sớm vô cùng ồn ào, nhưng mấy y tá ở trong phòng trực cũng không nhịn mà được thò đầu ra xem có chuyện gì xảy ra.

Tạ Đường ngay cả sức lực nói chuyện với ông cũng không có, hiện tại cô đang rất mệt mỏi.

Cha Tạ và mẹ Tạ kiếp này còn chưa vì Tạ Khinh mà đối xử với cô nhẫn tâm như kiếp trước, nhưng đó cũng là vì phát hiện ra cô còn giá trị lợi dụng, nếu bọn họ không phát hiện, chỉ sợ họ sẽ không do dự lặp lại việc làm kiếp trước.

Thực chất, bọn họ đối với cô chỉ có ơn sinh, nhưng không có ơn dưỡng, ơn sinh Tạ Đường đã nghĩ kỹ dùng cái gì trả lại, cô sẽ cho cha Tạ một khoản tiền, nhưng số tiền này cô sẽ không cho dưới danh nghĩa của mình, cô vĩnh viễn cũng không muốn liên quan đến Tạ gia.

Từ lúc Tạ Khinh vào tù, việc cô muốn làm cũng đã làm xong, cuộc sống còn lại của cô, cô muốn cùng Tạ gia hoàn toàn cắt đứt quan hệ, thoát khỏi nỗi ám ảnh của kiếp trước.

Cho nên cô xoay người lại, không để ý tới cha Tạ nữa, định đi vào trong phòng.

Cha Tạ bị hai người vệ sĩ kéo ra hành lang, đi về phía thang máy. Ông thấy Tạ Đường không để ý tới mình, tức điên lên, tay cào loạn xạ trên tường, vớ lấy bình chữa cháy để bên tường ném vào lưng cô.

Việc này hoàn toàn bất ngờ làm mọi người không kịp đề phòng.

Hai vệ sĩ ngay lập tức ngăn lại, may mắn khoảng cách ở khá xa, nên bình chữa cháy không đập vào cô mà đập vào tường, nhưng việc này vẫn khiến Tạ Đường run rẩy vì sợ hãi.

Cô chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy cha tức giận như vậy, cô chỉ nghe sau lưng nặng nề vang lên một tiếng rắc, lúc đó chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất, lờ mờ thấy người từ trong phòng tắm vội vàng chạy ra, đỡ cô dậy.

Lục Trác sắc mặt tái mét, mới chỉ vội vàng mặc áo choàng tắm, nước trên người còn đang chảy xuống, anh xoay người muốn đuổi theo đánh người.

Tạ Đường ngồi trên mặt đất kéo vạt áo anh lại.

Lục Trác ngồi xổm xuống, lấy hai tay che lỗ tai của Tạ Đường.

Tạ Đường đẩy tay anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh làm gì vậy? ”

Lục Trác biết cha Tạ rất đáng ghét, nhưng căn bản không nghĩ tới ông ta lại tàn độc đến như vậy, trong lòng Lục Trác vô cùng đau đớn, anh ngồi xổm trước mặt Tạ Đường, hiện tại không có cách nào áp xuống phẫn nộ của anh, anh chỉ nghe thấy ở trước cửa có người nói chuyện, căn bản không ngờ tới cha Tạ sẽ đột nhiên đánh người, anh thử vòng ra sau lưng Tạ Đường, sờ vào lưng cô, giống như là muốn xem xem cô có bị thương hay không.

Mặc dù biết bình cứu hỏa bị đập vào tường, nhưng anh vẫn nhịn không được làm như vậy, giống như thần kinh vậy.

Anh nói "Tôi xin lỗi."

Tạ Đường nhìn Lục Trác bởi vì phẫn nộ mà sắc mặt trở nên tái mét, lông mày nhíu chặt. Một lúc sau, bàn chân mềm nhũn của cô mới khôi phục cảm giác, cô ngồi trên mặt đất, Lục Trác vẫn nửa quỳ bên cạnh cô, giống như anh đang theo bản năng che chở cô.

Tạ Đường sững sờ nhìn cái bóng trên mặt đất, trong nháy mắt cô có cảm giác, nỗi mất mát bị gia đình vứt bỏ giống như được cái gì đó bù đắp vào.

Rất nhiều hình ảnh xuất hiện cùng một lúc, chồng chéo lên nhau khiến đầu cô vô cùng hỗn loạn.

Kiếp trước, vẻ mặt không hối hận của Lục Trác ở trong tù, mùa hè nóng nực Lục Trác dưới tán cây chơi bóng rổ, trên xe buýt Lục Trác kiêu ngạo đẩy Lý Tử Hàng ra, trong khách sạn anh nửa đêm đưa thuốc giảm đau tới, Lục Trác dưới khán đài từ trong đám người lo lắng chen vào, Lục Trác ở bên bờ biển nhảy xuống...

Kiếp trước, cô thích Lục Trác là bởi vì cảm thấy anh luôn tự tin phô trương, giống như ánh mặt trời, mà cô lại tiêu cực tự ti giống như là người trốn trong bóng tối, cho nên mới vô cùng ái mộ Lục Trác.

Nhưng sau đó cô phát hiện, anh cũng không hoàn toàn giống như ánh mặt trời, anh cũng có rất nhiều nỗi sợ mà cô chưa bao giờ nhận ra.

Nhưng mặc dù vậy mỗi một lần đều chắn ở trước mặt cô.

Tạ Đường cúi đầu, nhìn bóng dáng trên mặt đất, Lục Trác giống như là muốn ôm cô, nhưng ngón tay lại siết chặt thành nắm đấm, lại chỉ cẩn thận vòng qua phía sau cô, thậm chí còn dám không chạm vào lưng cô.

Tạ Đường thầm nghĩ, Lục Trác bị cô cự tuyệt không biết bao nhiêu lần, ngay cả ôm cô an ủi một chút cũng sợ bị cô chán ghét.

Trong lòng cô bây giờ có chút khổ sở, muốn cười, lại vừa muốn khóc âm thanh của cô có chút run rẩy khó phát hiện, mở miệng nói: “Lục Trác, em nghĩ hiện tại anh có thể ôm em một chút.”

Những lời này hoàn toàn khiến Lục Trác ngơ ngẩn, anh sững sờ ngẩng mặt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.