Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Chương 9



Mọi người lớp C trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tạ Đường bị Lục Trác mang đi, yên lặng được vài phút, cả lớp mới đột nhiên phát ra tiếng động xôn xao, mồm năm miệng mười, hưng phấn lại kích động.

“Vừa rồi là Lục Trác?”

“Tạ Đường quen biết Lục Trác từ khi nào?”

“Sao có thể quen biết chứ, vừa rồi nhìn thái độ của Lục Trác kêu ra ngoài xem, chắc sẽ bị dạy dỗ một phen.”

“Nhưng Từ Thiến thật mất mặt, ngày thường hoành hành ngang ngược muốn chết, sao mới nãy lại im như thế.”

Sắc mặt Từ Thiến trắng bệch, còn chưa kịp hồi hồn từ việc hồi nãy, cô ả hung hăng trừng mắt liếc nhìn bạn học cùng lớp chung quanh đang nghị luận sôi nổi, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt đến chảy máu, từ trước đến nay cô ả chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên sân thể dục, cách đó không xa rải rác vài người chơi bóng rổ, một vài người quay lại tò mò nhìn bọn họ.

Tạ Đường lảng tránh ánh mắt của Lục Trác, anh cao hơn cô hẳn một cái đầu, tản ra khí thế bức người, lại nhìn Hướng Hoành bên cạnh, cô hơi nhíu mày: “ Có việc gì không, tôi còn muốn vào học.”

Cô không rõ, tại sao đời này mình không có liên quan gì đến Lục Trác, anh lại thường xuyên tới trêu chọc cô.

Lục Trác không vui mà nhíu mày, nhưng ngay sau đó nghĩ tới cái gì, lông mày liền giãn ra không ít, có vẻ không hung dữ như vừa rồi.

Anh cúi đầu nhìn xuống, biểu cảm trên mặt khôi phục trong nháy mắt, anh nhìn Tạ Đường, tầm mắt dừng ở cần cổ trắng nõn, đáy lòng khẽ ngo ngoe rục rịch.

“Tìm em có việc.”

Tạ Đường nhìn mắt dạy học, tính toán thời gian chuông báo vào lớp, thúc giục: “Chuyện gì?”

“Tôi tới cho em một cơ hội.” Lục Trác khẽ nâng cằm, lười biếng.

Anh cao cao tại thượng nhìn xuống, vài phần ngạo mạn, đắc ý: “Tuần sau tôi có một buổi diễn thuyết, rất nhiều người muốn đến tặng hoa, nhưng tôi sẽ không nhận.”

“Tôi có thể cho em tới tặng hoa.” Anh nhìn chăm chú vào mắt Tạ Đường, khóe môi hơi câu.

Ánh mặt trời chiếu rọi, hàng mi cong rũ trên đôi mắt thâm thúy, nhàn nhạt ý cười. Anh còn cho rằng Tạ Đường chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh.

Cô luôn cố tránh ánh mắt của anh, nháy mắt tâm tình lại trầm xuống. Nhưng anh có ấn tượng, hồi trước có bắt gặp cô mấy lần ở hành lang, cô đều vui mừng nhảy nhót khi nhìn thấy anh. Hồi tưởng lại chuyện ấy, tâm tình như được an ủi được phần nào, thoáng chuyển biến tốt đẹp.

Tạ Đường nhấp môi, cảm thấy bất lực hết sức.

Cô xác nhận chính mình sẽ không động tâm nữa. Cô nhớ mình đã bị anh đối xử tệ như thế nào, bị vắng vẻ, bị làm lơ, bị trào phúng, hai bàn tay trắng, lúc ấy, Lục Trác đối với cô mà nói là một cơn ác mộng.

Nhưng cô thực sự mệt mỏi rồi, không hề muốn dây dưa với anh nữa.

Đủ loại chuyện trong dĩ vãng, giống như một giấc mộng, một đời này cô chỉ muốn rời xa người trước mắt.

Tạ Đường bình tĩnh mà nhìn Lục Trác.

Lục Trác khóe môi giơ lên, chờ Tạ Đường đồng ý ——

“Không đi.” Thiếu nữ lãnh đạm nói.

Hướng Hoành: “……”

Ý cười trên mặt Lục Trác chậm rãi đọng lại, con ngươi bỗng nhiên trầm xuống.

“Lục Trác, rất nhiều người thích anh, nhưng tôi không phải như vậy.”

Ánh mặt trời từ lá cây nhỏ vụn xuyên qua, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Tạ Đường, cô nhìn thẳng vào Lục Trác, cho anh một ánh mắt lạnh nhạt.

“Trừ tôi ra, mọi người đều nguyện ý tặng hoa cho anh, nếu anh thiếu người, tùy tiện đi tìm một người cũng không khó.”

“Nhưng tôi không muốn, tôi còn muốn vào học, tôi đi trước.”

Tạ Đường xoay người rời đi, Lục Trác lập tức bất động, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cô.

Biểu tình lãnh đạm trên mặt anh khiến người ta sợ hãi, thoáng chốc nơi đó như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.

Ánh mặt trời dừng ở trên mặt, mặt anh không chút biểu tình.

Nhưng lặng im một lát sau, Lục Trác đột nhiên khôi phục biểu cảm, nhàn nhạt cười, không chút để ý những người xung quanh.

“Tôi vừa mới cũng là thuận miệng hỏi, chả phải là vì không có ai.”

“Được rồi, về sau sẽ không tìm cô ấy nữa.”

……

Khu dạy học không biết đã tụ tập biết bao nhiêu người, tất cả học sinh đều ló đầu ra nhìn dưới bóng cây cạnh sân bóng rổ, tán chuyện sôi nổi, khϊếp sợ kích động: “Đúng là Lục Trác đó, sao cậu ta lại ở đây.”

“Nữ sinh đang đứng đối diện là ai?”

“Sao có thể nói chuyện với Lục Trác như vậy, không phải chúng ta nên cách cậu ấy xa một chút sao?”

Còn chưa vào học, rất nhiều nữ sinh đã nhịn không được kích động mà ló ra khỏi phòng, tính chạy đến sân bóng rổ hóng chuyện.

Tạ Khinh nghe người xung quanh bàn tán, cố nhịn không đến cửa sổ xem, nhưng lòng dạ đã ném tới tận đâu đâu.

Cô ta dĩ nhiên cũng ngưỡng mộ Lục Trác, Lục gia cao cao tại thượng, ở đây ai có thể so sánh với Lục gia, ai có thể không thích? Chẳng qua cô ta ở khoa mỹ thực vẫn giữ hình tượng ưu tú xinh đẹp, không thể hú hét kích động hưng phấn giống như đám người Vu Tuyết Kiều.

Cô ta cúi đầu, móc ra hộp trang điểm, thừa dịp không ai chú ý, sửa sửa tóc, xác định hoàn mỹ không có khuyết điểm.

Vu Tuyết Kiều bỗng nhiên nói: “Này, nữ sinh nhỏ nhắn kia, nhìn sao mà giống em gái cậu thế?"

Tim Tạ Khinh nảy lộp bộp, vụt đứng dậy, đẩy bạn học ở cửa sổ nhìn ra.

Dưới bóng cây, thiếu nữ bóng dáng tinh tế nhỏ gầy, làn da tuyết trắng, đôi mắt màu trà run rẩy như bị ai đó bắt nạt, cần người che chở.

Sắc mặt cô ta bỗng nhiên biến đổi, thật đúng là Tạ Đường. Cô ta ở trong trường đạt được vô số giải thưởng, vô số lần ở trước mặt Lục Trác “ngẫu nhiên gặp được”, Lục Trác đều không quen biết cô ta, Tạ Đường như thế nào liền —— Tạ Đường rốt cuộc khi nào quen biết Lục Trác?

Tạ Khinh cố gắng giữ bình tĩnh, lo lắng nói: “Không biết có phải em gái mình lại gây chuyện hay không, mình phải đi xuống nhìn xem.”

“Để mình đi cùng cậu.” Vu Tuyết Kiều oán giận ghen tỵ nói: “Em gái này của cậu lớn lên có chút xinh đẹp nhưng không có năng khiếu gì cả, bị phân đến lớp C rồi sao còn biết quyến rũ người khác.”

“Chính là, Lục Trác cùng đám người bên cạnh không dễ chọc, bọn mình cùng nhau đi xuống xem thử.”

Người đến sân bóng rổ hóng chuyện ngày càng nhiều. Tạ Khinh đi đến, Tạ Đường đã xoay người định rời đi, khuôn mặt Lục Trác lạnh nhạt, hờ hững nhìn bóng dáng cô, khóe miệng khẽ nhếch, cũng định xoay người đi hướng ngược lại.

Tạ Khinh đã vội vàng mà chạy tới, lớn tiếng nói: “Lục Trác, cậu tới tìm em gái mình là có việc gì?”

Giọng điệu chất vấn, bộ dáng thập phần lo lắng cho em gái, Tạ Đường toan bước đi nghe thấy vậy chợt dừng lại, mắt Tạ Đường khẽ giật giật.

Như là bị ép buộc không còn cách nào khác, cô ta đành thở dài tỏ vẻ miễn cưỡng: “Cậu không cần phải nhờ em gái mình, không phải chỉ là lên đài tặng hoa sao, mình, mình có thể làm.”

Một đám bạn đi cùng Tạ Khinh tất cả đều trắng trợn nhìn Tạ Đường, ngày thường nghe không ít chuyện Tạ Khinh lo lắng sốt ruột nhắc tới em gái trên lớp, nghĩ chắc người em gái này không phải đèn cạn dầu.

“Đường Đường trừ bỏ thiên phú không tốt lắm, thật ra những mặt khác rất tốt, ba mẹ luôn quan tâm đến em ấy.”

“Em gái gặp rắc rối, người làm chị như mình làm sao không bớt lo được.”

……

Lục Trác không hiểu ra sao, âm trầm mặt quay đầu lại liếc cô ta, hỏi Hướng Hoành: “Người này là ai, bị thần kinh à?”

Hướng Hoành lắc đầu, nhún nhún vai: “Không biết.” Cậu cũng nhìn Tạ Khinh, không hiểu ra sao.

“Tôi tìm Tạ Đường, liên quan gì đến cô, phiền cái rắm.”

“……” Tạ Khinh sắc mặt nháy mắt đỏ lên, bị sỉ nhục vạn phần.

Cô ta không ngờ Lục Trác chưa hề nghe qua tên mình, không cho mình chút mặt mũi như vậy.

Đám bạn cô ta đi cùng cũng đều có chút xấu hổ, rốt cuộc dù Tạ Khinh là nữ thần của khoa, nhưng đối với Lục Trác vẫn chả là cái gì.

Tạ Khinh lấy lại bình tĩnh, tiến lên nắm chặt tay Tạ Đường, nhíu mày phê bình nói: "Sắp vô lớp rồi, sao em còn cùng nam sinh ở bên ngoài, em tuổi còn nhỏ, đừng có……”

Tạ Đường ngước mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, kéo tay đang nắm chặt mình lại, nâng tay nhìn thời gian trên đồng hồ, còn kém khoảng chừng nửa phút là vô lớp.

Cô thật sự không có thời gian rảnh rỗi mà đôi co với Tạ Khinh, nâng bước vội vã chạy vào lớp.

Đột nhiên, một quả bóng rổ từ đâu xé không khí bay đến, Tạ Đường theo bản năng quay đầu nhìn lại, mấy người trong sân bóng rổ chỉ lo xem diễn, đánh bóng rổ trật ra, đồng tử cô co rụt lại.

Tạ Khinh đứng bên cạnh lúc ấy so với cô càng kinh hoảng hơn, thét chói tai ngồi xổm xuống.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Trác như có thêm đôi mắt sau lưng, bỗng nhiên quay đầu lại chạy thật nhanh, tay chắn ở trước mặt Tạ Đường.

Một tay anh che lại, bóng rổ bị bắn trở về.

Mặt Lục Trác đầy tức giận, hướng về phía đám người trong sân bóng rổ rống lên: “Tìm chết à, mắt cô ấy đã đủ mù, còn muốn dọa cô ấy!”

Tạ Đường: “……”

Tạ Khinh hoảng sợ không thôi, ngồi xổm trên mặt đất khẽ buông hai tay ôm đầu, ngẩng lên lại thấy Lục Trác che cho Tạ Đường cực cẩn thận, như chỉ sợ cô bị thương một chút thì đau lòng không thôi, không mảy may quan tâm đến cô ta, giống như nếu bóng rổ có đập đến cô ta, có lẽ cả mí mắt anh cũng không thèm nâng một chút.

Tạ Khinh nhìn chằm chằm sắc mặt cũng hơi tái nhợt của Tạ Đường, đáy mắt một mảnh ghen tỵ, bóp chặt lòng bàn tay.

Người trong sân bóng rổ nghe thấy Lục Trác phát hỏa đã sợ không dám thốt lên lời, cũng không dám đến nhặt bóng.

Lục Trác đáy mắt lạnh nhạt sinh ra khí lạnh, liếc Tạ Đường một cái, mới không nói một lời rời đi.

……

Hướng Hoành lúc này mới chạy nhanh theo sau, hai người vòng hơn phân nửa cái vườn trường mới trở lại lớp học. Lớp học của Tạ Đường khá xa lớp anh, cho nên khi về đến thì đã trễ khoảng nửa tiếng. Giáo viên lớp Lục Trác cũng không dám quản, sau khi nghe thấy cửa lớp bị đẩy ra phá vỡ không gian yên lặng, giáo viên vẫn còn bình tĩnh giảng bài.

Vào lớp học, Lục Trác bực bội kéo ghế dựa ngồi xuống, tựa lên trên bàn, trong lòng một trận phiền não.

Hướng Hoành nhìn mu bàn tay Lục Trác bị đỏ một mảng lớn, chậc chậc chậc ba tiếng, nhíu mày hỏi: “Muốn lên phòng y tế không?”

Lục Trác không thèm để ý, lãnh ngạnh vạn phần, lại lặng lẽ sờ mu bàn tay, xoa xoa.

Hướng Hoành lại cười hì hì nói: “A, Trác ca, một giây trước còn nói ‘được, sẽ không tìm cô ấy nữa’, giây tiếp theo liền làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Lục Trác một bụng tức giận, ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn: “Cậu cũng tìm chết?”

Hướng Hoành thè lưỡi, không dám quản tiếp, quay đầu mở sách giáo khoa ra. Nhưng mà em gái kia cũng thật lợi hại, lần đầu tiên thấy có người năm lần bảy lượt vả mặt Lục Trác như vậy.

Cậu quay đầu đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại vặn quay đầu về: “Trác ca, bóng rổ đâu, anh vứt chỗ nào rồi?”

Con ngươi Lục Trác ngưng một chút, đột nhiên tràn ra một nụ cười lạnh lẽo: “Chờ cô ấy đưa tới.”

Tạ Đường thoát khỏi Lục Trác, rốt cuộc có thể trở lại lớp học. Người trong lớp chỉ biết cô bị Lục Trác kêu đi một chuyến, sau đó Tạ Khinh lớp A cũng đi xuống, lại không biết cụ thể đã xảy ra cái gì. Thấy cô tiến vào, cả bọn đều lặng lẽ bàn tán sôi nổi. Từ Thiến hung tợn trừng mắt liếc nhìn cô.

Tạ Đường không để ý, lập tức trở lại vị trí ngồi, nghiêm túc mở sách ra.

Vương Văn Văn bỗng nhiên ném một tờ giấy nhỏ bay qua: “Tạ Đường, cậu trước kia quen biết Lục Trác? Đúng rồi, bóng rổ của anh ta còn ở lớp C chúng ta, làm sao bây giờ.”

Tạ Đường quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở quả bóng rổ đang trơ trọi ở cuối lớp, chỉ cảm thấy có chút phiền phức, cô ngẫm nghĩ, móc di động ra gửi cho Tạ Khinh một tin nhắn.

“Bóng rổ đàn anh Lục Trác đang ở lớp em, tí chị đem trả giúp em được không? Sau khi tan học đến lấy.”

Mà cùng lúc đó, trong văn phòng, nhóm giáo viên lại không biết mới vừa rồi sân bóng rổ đã xảy ra chuyện ồn ào gì. Hai tiết đầu buổi sáng của lớp C là tiết lý thuyết, Nhậm Tiểu Báo lại đổi thành tự học, bởi vì phải đến phê chữa bài thi trắc nghiệm lý thuyết hôm trước.

Nửa giờ, một trăm câu hỏi, dường như không ai làm xong.

Hơn nữa lần này có vài đề mục cần kiến thức cũng tương đối cao, ngay cả mấy người thành tích tốt nhất lớp C ngày thường cũng chỉ hoàn thành 600 điểm.

Nhậm Tiểu Báo trộm mắt nhìn bàn làm việc sau lưng, Trác Thụy đang đắc ý dào dạt sửa bài thi, trong lòng âm thầm thất vọng, cùng là học sinh khoa mỹ thực, sao lớp C của mình và lớp A của bọn họ chênh lệch nhiều như vậy.

Aizzz, học sinh so học sinh, tức chết người, tháng này mình lại không có tiền thưởng rồi.

Nghĩ vậy ông liền có chút tiêu cực, nhắc tới chút bực bội mà tính toán tiếp tục chấm bài.

Ông bỗng nhiên phát hiện, trời, sao lại có bài thi hoàn thành 900 điểm, hơn nữa tất cả đều chính xác? Chữ viết nắn nót, mềm mại tìm không ra bất luận sai sót gì.

Lại ngẩng đầu xem cái tên trên góc trái, ông chấn kinh rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày đầu tiên: Lục Trác: Tôi lại chủ động tìm Tạ Đường thì tôi chính là heo.

Ngày hôm sau: Lục Trác: Tôi là heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.