Trăng sáng lặn về phía tây, dần dần bị mây đen che lấp, mặt biển âm trầm, giống như vực sâu mênh mông vô bờ, lại phảng phất thế giới cuối cùng bị một đao chặt đứt, chìm vào bóng tối vô biên.
Bên ngoài Lệ Chi Viên, các phóng viên y nguyên bày trận địa sẵn sàng đón địch, không dám chút nào thư giãn, chuẩn bị tin tức tư liệu trực tiếp, đương nhiên bọn họ cũng không phải đội chó săn, mà là phóng viên chuyên nghiệp đến từ các tạp chí tài chính và kinh tế lớn.
Hội nghị Lệ Chi Viên luôn là đối tượng trọng điểm mà tạp chí tài chính và kinh tế theo đuổi báo cáo, người tham dự hội nghị không phải loại người mà tất cả mọi người đều biết như minh tinh giải trí, nhưng ở lĩnh vực kinh tế, bọn họ lại là người nhiều quyền quý hết sức quan trọng, bọn họ có chút điệu thấp, có chút thích giả vờ giả vịt, cũng có một chút nhân khí cao giống như minh tinh vậy.
Hội nghị Lệ Chi Viên là hội nghị kiểu phong bế, nhưng cũng không phải là sẽ không tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, tỷ như hội nghị lần này lại truyền ra là hội nghị chính thức cử hành lần cuối cùng tại Lệ Chi Viên, về phần "Một lần cuối cùng" này, ý vị như thế nào, lại không có thêm nhiều tin tức, khơi gợi lên phỏng đoán của vô số người, nguyên nhân là cao tầng biến động, là quyền lực đấu tranh, hoặc chỉ là một loại biến đổi phổ thông nào đó?
Cầm tới một chút tin tức độc nhất trong dịp hội nghị Lệ Chi Viên, thường thường trở thành tiêu chí ghi chép của lĩnh vực tài chính và kinh tế, nếu có cấp bậc đầu sỏ hạch tâm của bộ đại sự vụ cho cơ hội chuyên môn phỏng vấn, đây tuyệt đối là tấn thăng và lý lịch đáng giá xưng hiệu.
"Chị Tạ... Hôm nay có chút không đúng a, hình như tất cả mọi người đều ở lại trong Lệ Chi Viên." Phóng viên Mã Thế Long của « Trung Hải tài kinh » ngáp một cái rồi nói.
Chị Tạ trong miệng Mã Thế Long gọi Tạ Tiểu Kiêm, trên thực tế, so với họ Mã còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng vào năm 2001 trong một ngày trời tối bị kinh sợ hôn mê, sau khi tỉnh, lại lải nhải gặp người liền nói mình thật thấy được quỷ... Mặc dù không ai tin tưởng nàng, từ sau lúc đó, vận trình của nàng lại khá hơn, thường xuyên sinh ra một ít suy nghĩ cổ quái, lại trợ giúp nàng bắt được không ít tin tức trọng đại, để nàng ở tạp chí xã liên tiếp thăng cao, hiện tại đã là chị đại trong tạp chí kinh tế và tài chính Trung Hải, ngay cả chủ biên cũng phải bồi tiếp nói chuyện, hoạt động gác đêm như này nguyên bản không cần nàng tự thân đến, nhưng là trực giác nói cho nàng, buổi tối hôm nay có tin tức lớn, cho nên mang theo trợ thủ liền đến rồi.
"Dưới tình huống bình thường, người tham dự đến từ nơi khác sẽ ngủ lại trong phòng khách Lệ Chi Viên, nhưng người bản địa sẽ còn tự động về nhà... Nhiều xe sang lái vào như vậy, đến bây giờ còn chưa có một chiếc lái ra, không có vấn đề mới là lạ." Trong ánh mắt Tạ Tiểu Kiêm chớp động ánh sáng, uống xong hai bình Red Bull để nàng tinh lực tràn đầy.
"Xem ra thật có chuyện lớn." Mã Thế Long cũng bắt đầu hưng phấn, đi theo chị Tạ luôn luôn có tin tức mới.
"Anh mắt cậu tốt chút đi." Tạ Tiểu Kiêm nhẹ gật đầu, nhìn chung quanh một chút, "Tôi lên xe trước sửa sang lại tư liệu, viết ít đồ. Loại tình huống này đã đủ viết một đoạn văn rồi."
Mã Thế Long cầm kính viễn vọng nhẹ gật đầu, Tạ Tiểu Kiêm lên xe, một lát sau lại xuống, phát hiện tiểu phóng viên của « Diên đàn phương Nam tài phú» Trương Hồng đang dính sát với Mã Thế Long nói chuyện.
Bất kỳ một ngành nghề nào đều là như thế, người đẹp có dáng người có tướng mạo lại phóng khoáng, bao giờ cũng có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên và trợ giúp, ở trong nghề nghiệp phóng viên này, nữ phóng viên xinh đẹp vì thu hoạch được tin tức trực tiếp, chơi chút quy tắc ngầm gì cũng rất bình thường, Tạ Tiểu Kiêm biết Trương Hồng là xe công có tiếng, loại hoàng mao tiểu tử như Mã Thế Long khẳng định chống đỡ không được, cũng không biết Mã Thế Long nói thứ gì với Trương Hồng, vội vội vàng vàng đi qua, rồi đẩy ra Trương Hồng.
"Cô làm gì..." Trương Hồng mang giày cao gót, đứng không vững, kinh hô một tiếng liền muốn ngã sấp xuống.
Mã Thế Long lấy làm kinh hãi, vội vàng đỡ Trương Hồng, Tạ Tiểu Kiêm nhìn thấy phản ứng của Mã Thế Long, tức giận liền đạp một cước trên mông Mã Thế Long.
"Chị Tạ!"
Lần này thì tốt, Trương Hồng nắm lấy tay Mã Thế Long lảo đảo mấy lần đứng vững vàng, Mã Thế Long bị Trương Hồng kéo một phát, bị Tạ Tiểu Kiêm đá một cái, cũng lảo đảo, lại đụng trên xe, quay người ngã sấp xuống.
Một tiếng hét thảm vang lên, lập tức mặt Mã Thế Long không còn chút máu.
"Không phải chỉ té một cái thôi sao?" Tạ Tiểu Kiêm xem thường nói, đối với biểu hiện khoa trương của Mã Thế Long càng thêm bất mãn.
"Cái mông của tôi... Cái mông của tôi..." Mã Thế Long nhe răng nhếch miệng.
Trương Hồng vội vàng chạy tới nhìn một chút, lập tức vừa muốn cười lại vừa lo lắng, nguyên lai Mã Thế Long đặt mông ngồi ở trên một cây ống thép lồi lên, ống thép tựa hồ cắm vào một nơi nào đó.
Hiểu rõ tình huống của Mã Thế Long, Tạ Tiểu Kiêm cũng giật nảy mình, vội vàng cùng Trương Hồng đi đỡ Mã Thế Long, một hồi luống cuống tay chân, hồn nhiên không chú ý tới một chiếc Audi màu đen nhanh chóng nhanh rời đi Lệ Chi Viên.
Ngồi trên xe Audi là cục trưởng cục công an thành phố Trung Hải, Triệu Khang Thiệu, lái xe lại là một tên tài xế của đại đội hình sự trinh sát, đại đội trưởng đại đội hình sự trinh sát Ngũ Quần lưu ở Lệ Chi Viên.
Triệu Khang Thiệu rất rõ ràng, không có khả năng gióng trống khua chiêng điều tra, theo đạo lý cái chết của Ngô Đạo Minh ở đó, mỗi người đều có hiềm nghi, thế nhưng nếu quả thật điều tra giống như vụ án hình sự bình thường vậy, đối với thương xã An Tú tạo thành ấn tượng tiêu cực không thể đo lường, quái vật không lồ giống như thương xã An Tú, chỉ cần nó không có dấu hiệu mất khống chế, như vậy dưới tình thế trước mặt nhất định phải giữ gìn và duy trì nó đứng vững không ngã. -
Điều tra thế nào, điều tra người nào, không chế phạm vi điều tra, cùng không chế cấp bậc tin tức truyền ra ngoài, đây đều không phải là một mình Triệu Khang Thiệu có thể quyết định, cái chết của Ngô Đạo Minh tất nhiên sẽ kinh động trung ương, Triệu Khang Thiệu nhất định phải báo cáo thị ủy trước đã.
Đương nhiên, hắn tin tưởng ở trước khi liên hệ đến thư ký Thị ủy, điện thoại của Nghiêm Bình Tây liền sẽ trực tiếp đánh tới điện thoại di động của hắn.
Audi màu đen trong đêm tối ẩn giấu thể chế uy nghiêm, giống như chiếc xe bình thường, hai đường ánh sáng sáng dẫn dắt đến lặng yên vô tức mà đi xa, tin tức lớn như thế tuyệt không phải đám người Tạ Tiểu Kiêm có thể bắt vào tay trước được.
Đưa tiễn Triệu Khang Thiệu, Tần Tĩnh, Nghiêm Vũ Nhàn, Lâm Chi Ngôn và Tần Mi Vũ đi theo hình sự trinh sát đại đội Ngũ Quần, để mỗi người trong tầng hầm ngầm tiếp nhận kiểm tra và ghi chép hỏi đáp đơn giản.
Hệ thống thu hình rốt cục tiến vào lầu nhỏ, toàn bộ ghi chép phương vị biểu lộ, ngôn ngữ và động tác của mỗi người, Ngũ Quần không rõ vì sao kiểm an trải rộng Lệ Chi Viên, lại từ một tòa lầu nhỏ không trong phạm vi theo dõi như này, hiển nhiên chính là nguyên nhân này, để hung thủ lựa chọn xuống tay giết Ngô Đạo Minh ở đây.
Ngũ Quần không có quyền ra lệnh trong Lệ Chi Viên, cho nên mặc dù trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, Tần Mi Vũ cũng có hiềm nghi, nhưng hắn cũng không có ngăn cản Tần Mi Vũ đang lộ ra vô cùng mỏi mệt, tiếp thụ kiểm tra sau đó mang theo Tần Tang Tử rời đi.
Tần Tang Tử đối với cái chết của Ngô Đạo Minh lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng Ngũ Quần không đem thiếu nữ mười sáu tuổi đang trổ mã xếp vào trong hàng người trọng điểm hiềm nghi, tự nhiên sẽ không làm khó gì.
Cho dù không có mặt Triệu Khang Thiệu dạy tuỳ cơ hành động, Ngũ Quần cũng biết điều tra tối hôm nay chỉ cần ghi chép có người nào ở đây là được rồi, về phần cuối cùng điều tra thế nào, xử lý thế nào, là tuyệt đối không có khả năng chiếu theo trình tự trinh sát hình sự bình thường được, tựa như khi pháp y tiến hành lấy mẫu thi thể, Lâm Chi Ngôn vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thậm chí nói rằng bên phía Lệ Chi Viên muốn tham dự toàn bộ quá trình nghiệm thi, loại yêu cầu này rõ ràng quá mức, hơn nữa không hợp với lẽ thường.
Rất hiển nhiên, đây là mặt phía Lệ Chi Viên truyền đạt một loại tin tức cường thế, Ngô Đạo Minh rốt cục là chết ra sao, bên phía Lệ Chi Viên muốn nắm giữ quyền lên tiếng nhất định.
Về phần nguyên nhân cái chết thật sự của Ngô Đạo Minh, xác thực rất quan trọng, nhưng xa xa không quan trọng bằng việc công bố cho công chúng rốt cục là ông ta chết thế nào.
Người đã chết, chỉ như thế thôi, chẳng qua người sống cần phải cân nhắc làm sao lợi dụng người chết chết thu hoạch được một vài thứ, hoặc là khiến kẻ khác mất đi một vài thứ.
Hung thủ bên trong « Thám tử lừng danh Conan » cuối cùng sẽ bị tìm tới, kết cục luôn là công bố chân tướng và chi tiết, nhưng mà hiện thực không phải Anime.
Đương nhiên, hung thủ giết chết Ngô Đạo Minh nhất định phải tìm tới, đối với những người kia mà nói, Tần gia và Nghiêm gia vẫn như cũ đồng thời thu được ích lợi ở trong cái chết của Vương An là trọng yếu nhất, Ngũ Quần thấy sáu chữ lớn ngay ngắn trên vách tường, thật sâu nhận thức được, áp lực của vụ án này trước nay chưa từng lớn thế, toàn bộ Tần gia và Nghiêm gia chỉ sợ đều sẽ đứng ngồi không yên.
Tần Mi Vũ lôi kéo Tần Tang Tử rời đi, đến phòng nghỉ ngơi trấn an một chút nhóm gia thuộc đang chờ có chút lo lắng, phân phó quản sự phòng khách chiếu cố tốt khách nhân, sau đó trực tiếp trở về phòng.
"Chị... Bây giờ chúng ta đi đâu?" Nhìn thấy chị gái rời khỏi phòng nghỉ, nụ cười ấm áp yên tĩnh trên mặt liền biến mất, trở thành không biểu tình, không nói một lời, Tần Tang Tử không khỏi có chút thấp thỏm.
Tần Mi Vũ không để ý tới nàng, một mực về tới phòng ngủ, giải tán người hầu, từ phòng ngủ tiến vào phòng sách, từ trên ban công rời đi, dọc theo một đường hành lang hoa đi đến gần đầu, ở dưới một lùm bụi hoa Mạn Đà La đẩy ra một cửa phòng màu đồng xanh, xuất hiện một gian phòng không lớn không nhỏ.
Hai nữ bảo tiêu màu da hơi đen, ngũ quan rõ ràng đặc thù của người vùng nhiệt đới, nhìn thấy Tần Mi Vũ đi đến, nhẹ gật đầu, khoanh tay lui lại, đi ra khỏi phòng.
"Chị à, chị tìm được bảo tiêu da đen từ nơi nào thế?" Tần Tang Tử ngạc nhiên hỏi.
"Các nàng chỉ là người Thái Lan, làn da lại đen, chênh lệch với người da đen cũng quá lớn chút chứ?" Chu Lý ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, tức giận trừng mắt Tần Tang Tử nói, làm đồng bạn, thấy nàng bị bắt, thế mà Tần Tang Tử trước hết quan tâm màu da của bảo tiêu hơn, điều đó khiến Chu Lý rất khó chịu.
Tần Mi Vũ cũng không để ý Chu Lý, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Chu Lý, ra hiệu Tần Tang Tử đi sang ngồi.
"Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu." Tần Tang Tử nói với Chu Lý, sau đó ngoan ngoãn nhích ngồi tới, nếu kế hoạch của nàng và Chu Lý đã không muốn đối phó Tần Mi Vũ, như vậy hai người bị chị gái tóm lấy, tự nhiên là chỉ có phần bị giáo huấn.
"Chị của cô thật lợi hại, vô thanh vô tức dưỡng một đám bảo tiêu, cô tin hay không Lâm Chi Ngôn cũng không biết những người này là bảo tiêu... Các nàng mặc SPA do kỹ sư chế phục." Chu Lý lạnh giọng nói, dối trá và ngụy trang có lẽ là điểm giống nhau của người Tần gia, cứ việc theo một ý nghĩa nào đó, chính mình và Tần Mi Vũ hẳn là đồng minh, nhưng Chu Lý một mực suy nghĩ không thấu, mục đích cuối cùng của Tần Mi Vũ rốt cục là thứ gì.
Tần Mi Vũ nhắm mắt lại, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, từ trong xách tay lấy làm ra một bộ kính mắt đeo lên, ánh mắt dạo qua một vòng trên thân Chu Lý và Tần Tang Tử, sau đó mới trầm giọng hỏi: "Ngô Đạo Minh là ai giết?"
"Anh rể." Tần Tang Tử trả lời ngay.
"Tôi không biết vu thuật." Chu Lý cũng lắc đầu, hơi có chút kinh ngạc nở nụ cười, "Tôi còn tưởng rằng buổi tối hôm nay sẽ không có ai chết đâu, dù sao cũng chết một tên, không sai."
Tần Mi Vũ híp mắt kính, xem kĩ biểu lộ Chu Lý và Tần Tang Tử.
"Đừng giả bộ, Ngô Đạo Minh là cô giết." Chu Lý chẳng thèm ngó tới nói.
-
-
Nguyên kế hoạch hôm nay muốn viết 3 chương, cho nên mới bảo hôm nay có Vương Tiểu Mạt, thế nhưng chỉ viết một chương, tạm thời không có.