Nhìn thấy em trai và tiểu hồ ly tinh mắt đi mày lại, Vương Tiểu Mạt vẫn vênh vang đắc ý đi vào cổng trường, không cần thiết tranh giành dài ngắn nhất thời, đến cuối cùng người còn cười mới là người thắng.
Thế nhưng đến tiết khóa thứ nhất, Vương Tiểu Mạt đã đứng ngồi không yên, giống như kiến bò trên trảo nóng vậy, không thể nhịn được muốn khoe khoang, sau khi tan học Vương Tiểu Mạt quyết định đi tìm Vương Phi Tử.
Vương Phi Tử và chị em sinh đôi cùng đi tiểu, Vương Tiểu Mạt lôi kéo Vương Phi Tử vào một phòng.
- Chị muốn làm gì nha?
Vương Phi Tử kỳ quái mà nhìn xem Vương Tiểu Mạt, giáo viên nói nếu như đồng học lớp trên muốn lôi kéo ai vào phòng vệ sinh, nhất định không được đi vào, nhưng Vương Phi Tử biết Vương Tiểu Mạt không phải đến đánh nhau với mình.
- Nhóc biết kết hôn có nghĩa là gì sao?
Vương Tiểu Mạt hỏi, nàng nhất định phải bảo đảm Vương Phi Tử hiểu được ý nghĩa kết hôn, nếu không mình lấy ra giấy kết hôn cũng không có ý nghĩa gì.
Vương Phi Tử nhìn nhìn Vương Tiểu Mạt, vì sao Vương Tiểu Mạt lại hỏi mình chuyện này đây? Con mắt Vương Phi Tử xoay lòng vòng, hai tay chắp sau lưng, cẩn thận từng li từng tí nói ra:
- Em và Vương thiếu đã kết hôn rồi.
Vương Tiểu Mạt quá kinh hãi, trực tiếp nhảy lên nắp bồn cầu, chỉ vào Vương Phi Tử:
- Sao nhóc và nó kết hôn được?
- Lúc bọn em gặp mặt lần đầu, bạn ấy đã hôn em, con trai và con gái hôn môi thì phải kết hôn.
Vương Phi Tử ngượng ngùng uốn éo người, bất quá chưa quên quan sát biểu lộ của Vương Tiểu Mạt.
- Đó không tính!
Vương Tiểu Mạt vội vàng cầm ra giấy kết hôn của mình.
- Phải có hôn thú mới tính là kết hôn.
- Đây là hôn thú?
Vương Phi Tử nhìn xem sách nhỏ màu đỏ, bên trong viết tên người chồng chưa cưới của mình và tên của một phụ nữ khác, còn dán hình thẻ của hai người.
- Chưa từng thấy đúng không?
Vương Tiểu Mạt lại bắt đầu dương dương đắc ý.
- Đây mới gọi là kết hôn, cái kia của nhóc gọi là trò con nít.
- Nhưng trẻ con không thể kết hôn!
Vương Phi Tử lại thương tâm lại khổ sở nói, bất quá Vương Phi Tử sẽ không dễ dàng bị đánh bại, mẹ mình nói không được tùy tiện nhận thua.
- Kết hôn xong đã không còn là trẻ con rồi, kết hôn thì có thể sinh con, về sau ta và em trai muốn sinh đứa con!
Vương Tiểu Mạt sờ bụng mình nói.
- Chị và em trai không thể kết hôn!
Vương Phi Tử đột nhiên nhớ tới.
- Mẹ em và dì nhỏ đâu có gả cho ông cậu.
- Nhưng ta muốn gả cho em trai ta, không, ta đã gả cho em trai rồi.
Vương Tiểu Mạt mới không thèm để ý, chỉ là Vương Phi Tử không gào khóc để Vương Tiểu Mạt rất khó chịu.
Không đúng, gào khóc là phong cách của Vương Tiểu Mạt, tiểu hồ ly tinh như Vương Phi Tử chỉ biết ủy khuất nhỏ giọng ngậm miệng, làm bộ muốn khóc mà không khóc được, chờ em trai đi an ủi nàng, sau đó mới thì thầm.
- Điều đó không được.
Vương Phi Tử tiếp tục lắc đầu, lúc này sự khác biệt giữa đại tiểu thư trong gia đình giàu có đỉnh cấp và trẻ con trong gia đình bình thường được biểu hiện ra, Vương Phi Tử cầm lấy điện thoại treo ở trước ngực, ấn phím, sau đó bật nói chuyện, điện thoại được thông:
Vương Tiểu Mạt vẫn hoàn toàn như trước không thèm để ý chút nào, không hiểu mà nhìn xem Vương Phi Tử, người khác nói thế nào cũng không chút quan hệ với Vương Tiểu Mạt.
- Cô Mạc là luật sư nhà em, trước kia cô là thẩm phán, chuyên môn bắt bọn bại hoại phạm pháp vào phòng giam. Nếu chị kết hôn với em trai, chính là phạm pháp, cô Mạc sẽ bắt chị lại!
Vương Phi Tử ngậm miệng, nghĩ một chút còn nói thêm:
- Bất quá nếu cô Mạc thật sự bắt chị, em sẽ giúp chị cầu tình, dù sao bây giờ cô Mạc là luật sư nhà em, phải nghe lời em và mẹ.
Vương Tiểu Mạt trợn mắt há mồm, tiểu hồ ly tinh thật là đáng sợ, quả nhiên tình yêu của mình và em trai tràn đầy chông gai, tựa như trên đường đi học luôn có đủ loại quán ăn và quầy bán quà vặt dụ dỗ Vương Tiểu Mạt, để nàng tốn nhiều thời gian mới đến trường học được.
Quan tòa và luật sự, hai từ này mặc dù Vương Tiểu Mạt không hiểu nhiều lắm, nhưng nghe nói thật rất lợi hại, nhất là thẩm phán, đối với Vương Tiểu Mạt thích thường xuyên gây sự, rất có lực uy hiếp, bởi vì Vương Tiểu Mạt biết quan tòa so với cảnh sát còn phải lợi hại và đáng sợ hơn.
Vương Tiểu Mạt tranh thủ thời gian cất kỹ hôn thú của mình trước.
Tô Mộc San và Tô San Tử đã chờ thật lâu, ở bên ngoài thúc giục Vương Phi Tử.
- Ta cho nhóc biết, ta không sợ quan tòa!
Vương Tiểu Mạt đẩy cửa ra, tức giận chạy.
Vương Phi Tử đi tiểu xong, sửa sang xong váy, giống như ngày thường nhón mũi chân rửa tay, sau đó cười híp mắt theo Tô Mộc San Tô San Tử trở về.
- Vương Tiểu Mạt nói kết hôn đến cùng là thứ gì a?
Tô Mộc San nghe không được rõ ràng lắm.
- Không có gì.
Vương Phi Tử lắc đầu.
- Mình nghe được chị ấy nói muốn kết hôn với Vương thiếu đó!
Tô San Tử biểu thị rất ngạc nhiên.
- Nhỏ như vậy làm sao kết hôn được, không thể.
Tô Mộc San lắc đầu.
- Không phải mẹ nói nếu bọn mình không nghe lời, thì sẽ tặng bọn mình cho người khác làm con dâu nuôi từ bé sao?
Tô San Tử vẫn còn sợ hãi nói.
- Đó là chỉ là hù dọa thôi.
Vương Phi Tử an ủi Tô San Tử.
- Vậy bọn mình có thể tiếp tục chơi đồ trang điểm của mẹ.
Tô Mộc San cao hứng nói.
Ba cô bé trở lại phòng học, vừa vặn bắt đầu tiết học.
Vương An nghiêng đầu đi, phát hiện bộ dáng tội nghiệp của Vương Phi Tử, ngậm miệng nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì.
- Phi Tử, sao vậy?
Vương An lo lắng mà hỏi thăm, con gái tội nghiệp luôn làm ba ba đau lòng.
Vương Phi Tử liếc mắt nhìn hắn, bờ môi mấp máy, hừ hừ hai tiếng càng thêm đau lòng càng thêm ủy khuất, ngẩng đầu lên nhìn bảng đen.
- Rốt cục chuyện gì, có phải Vương Tiểu Mạt lại trêu chọc bạn rồi hay không?
Vương An xích lại gần nắm chặt tay nhỏ của Vương Phi Tử.
Vương Phi Tử lắc đầu, vẫn không nói lời nào, con mắt ướt ướt.
- Cô ơi!
Vương An giơ tay lên
- Bụng Vương Phi Tử không thoải mái, em đưa bạn đi phòng chăm sóc sức khỏe."
- A, vậy để cô đưa đi!
Cô giáo vội vàng nói.
- Không sao, bảo mẫu sẽ tới chăm sóc bạn ấy!
Vương An vội vàng nói, sau đó lôi kéo tay Vương Phi Tử chạy ra ngoài phòng học.
Giáo viên nhẹ gật đầu, vuốt mông ngựa cũng không thể quá rõ ràng, huống chi còn có bảo mẫu.
Vương Phi Tử không kháng cự, tùy theo Vương An kéo nàng chạy ra, hai người đương nhiên không đến phòng chăm sóc sức khỏe, mà là đi tới cuối cầu thang thông hướng lầu chót.