Tần Mi Vũ nói xong, nhìn về bé trai trước mắt, sự mơ hồ không rõ trong ánh mắt nó làm cho Tần Mi Vũ sinh ra một chút ý cười. Mình từng điều tra qua Vương Trung Thái, cuối cùng phát hiện khả năng là Tần Tĩnh sắp xếp không lớn, chỉ là làm không rõ Xây dựng Chúng Thái như thế nào đạt được ưu ái của Đầu tư Nhạc Trợ.
Tần Mi Vũ điều tra quá Đầu tư Nhạc Trợ, đây là một công ty đầu tư nước ngoài, hai năm trước mới tiến vào quốc nội. Trừ bỏ nghiệp vụ đầu tư mạo hiểm truyền thống, Đầu tư Nhạc Trợ ở thị trường tài chính, bất động sản cũng là nở hoa khắp nơi, phong cách đầu tư lớn mật cấp tiến. Tuy rằng Tần Mi Vũ không xem trọng một ít hạng mục mà Đầu tư Nhạc Trợ đang ở tiến hành, nhưng là công trạng của đối phương hiển nhiên không sai, cũng làm cho ông chủ phía sau màn của công ty vô cùng vừa lòng, bởi vậy Đầu tư Nhạc Trợ chưa bao giờ tồn tại vấn đề tài chính.
Đầu tư Nhạc Trợ đã đầu tư không nhỏ cho Xây dựng Chúng Thái, nhưng nếu so sánh với những hạng mục mà Đầu tư Nhạc Trợ đã đầu tư vào bao gồm cả trang web video, trang web thương mại điện tử, cùng với sản xuất điện năng bằng sức gió thì nó cũng chẳng thu hút.
Lấy lượng tài nguyên mà Tần Tĩnh nắm giữ, muốn thành lập một công ty đầu tư như vậy cũng không khó, nhưng mà Tần Mi Vũ không thể tiếp thu việc Tần Tĩnh lại suy nghĩ sắp xếp cho Vương Phi Tử một người bạn trai mà tương lai có thể khống chế.
“Dì, ba ba Phi Tử có người vợ là dì xinh đẹp như vậy, còn có con gái là Phi Tử đáng yêu như vậy, chú ấy còn giống như có rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền. Ba ba con nói, gia đình Phi Tử là có tiền nhất Trung Quốc, ba ba Phi Tử có phải là rất lợi hại hay không a.” Vương An hỏi tiếp nói.
Người luôn có dục vọng muốn thổ lộ, vô luận Tần Mi Vũ là phụ nữ có lòng dạ cỡ nào, nàng cũng sẽ có lúc buông xuống đề phòng - tỷ như nàng lúc này vốn không có nghĩ tới đề phòng bé trai trước mắt. Vương An cảm thấy hiện giờ có thể cho Tần Mi Vũ thổ lộ một ít vấn đề mà hắn dĩ vãng cũng không nghĩ tới, hoặc là nói chưa từng có chân chính đi quan tâm tới.
“Có tiền không có nghĩa là lợi hại.” Tần Mi Vũ cười lắc lắc đầu, hướng về Vương An vẫy vẫy tay, làm cho nó ngồi ở bên cạnh mình, “Ba ba Phi Tử cũng không lợi hại, chú ấy cũng giống như chúng ta, đều là người thường.”
“Người thường?” Vương An quả thật có chút ngoài ý muốn. Vương An đương nhiên không phải người bình thường, bất luận kẻ nào ở bên người hắn đều sẽ không cho rằng hắn là người thường. Sự nghiệp, thành tựu, tầm mắt, vòng giao tế... mấy thứ này giống như một đám nhãn hiệu hấp dẫn chói mắt, tỏ rõ hắn không bình thường. Trên thế giới này không có ai có thể lạnh nhạt chỉ vào Vương An nói hắn chỉ là người thường.
Hắn hồn nhiên thật không ngờ, ở trong mắt cô vợ nhỏ của mình, hắn lại chỉ là người thường. Hắn còn tưởng rằng Tần Mi Vũ ít nhất sẽ thừa nhận hắn rất lợi hại, sau đó nói ra một ít việc mà hắn làm cho nàng cũng không thích, sau đó lại nói cho bé trai trước mắt, về sau không cần cũng đối xử như vậy với Vương Phi Tử.
“Đúng vậy...... Hắn chỉ là người thường. Luôn cảm thấy mình rất giỏi, phạm vào sai lầm cũng không chịu thừa nhận, còn phụng phịu nói một ít ngụy biện. Hắn cũng sẽ sinh bệnh. Mùa đông đến rồi cũng không thích mặc nội y giữ ấm, chỉ mặc áo sơmi thì rời đi rồi, sau khi trở về thì một phen nước mũi nước mắt đáng thương hề hề, uống thuốc xong còn phải oán thầm thời tiết chết tiệt này. Việc hắn thích làm nhất, đại khái chính là nằm ngủ ở dưới ánh mặt trời đi, chỉ có trong lúc đó hắn mới có thể làm cho người ta không thấy chán ghét......” Tươi cười trên mặt Tần Mi Vũ dần dần tiêu tán, sự dịu dàng trong giọng nói lại lúc nhanh lúc chậm uyển chuyển giống như con cá trong hồ nước, “Bất quá hắn cũng sẽ đá chăn, y hệt như Phi Tử, luôn không chịu ngủ ngon. Khiến cho người ta lo lắng ngày hôm sau nhìn thấy hắn lại là đem chăn đá xuống mặt đất, đành phải mỗi ngày buổi tối đều đứng lên nhìn một cái, đắp tốt chăn cho hắn.”
“Mỗi buổi tối dì đều đắp chăn cho chú ấy?” Vương An trầm mặc nghe nàng nói lải nhải việc nhỏ trong cuộc sống ngày xưa hắn vẫn chưa từng lưu ý, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp mà khó có thể thành lời. Chôngg chất đến cuối cùng, lại làm cho hắn không tự chủ được kinh hãi...... Hắn cho tới bây giờ cũng không biết rõ, hắn là luôn công tác đến rất khuya, mệt mỏi sẽ ngủ một giấc thẳng tới hừng đông.
Hắn thậm chí quên mình có thói quen đá chăn, bởi vì mỗi buổi sáng đứng lên, chăn đều an ổn đắp ở trên người hắn.
“Cũng không chênh lệch lắm...... Có đôi khi hắn cũng không nhất định ngủ ở nhà, bất quá hẳn là sẽ có phụ nữ khác đắp chăn cho hắn đi.” Nét dịu dàng trên mặt Tần Mi Vũ tản đi, dần dần có chút hờ hững, cũng càng trở nên bình tĩnh.
Vương An há miệng mấp máy, hắn không có biện pháp giải thích cái gì, cũng không có biện pháp tiếp tục hỏi nhiều một ít cái gì, chỉ là nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt. Hoặc có thể mình và nàng vốn chính là hai cái đường thẳng song song, vốn không nên giao nhau.
Hai cái đường thẳng song song có thể vô hạn tới gần, vô hạn kéo dài, mãi mãi cùng nhau kéo dài về phía trước. Nhưng một khi giao nhau, sau giao điểm cũng là càng lúc càng xa, cuối cùng nhìn không tới lẫn nhau.
Ít nhất cảm tình lúc này của nàng là chân thành, nhưng mà lại có ý nghĩa gì? Vương An tỉnh táo lại, hắn biết rõ, cảm xúc hiện tại của Tần Mi Vũ cũng không chứng minh cái gì. Bởi vì hắn đã chết rồi, nhiều hơn nữa oán hận cũng sẽ tan thành mây khói. Theo thời gian trôi qua, lưu lại chỉ là hồi ức vừa rồi nàng nói. Ấm áp bình thản, hạnh phúc bình thản, có lẽ như vậy mới làm cho nàng khiến mình tin tưởng, hôn nhân của nàng cũng không có thống khổ như vậy.
Người luôn như thế, thà rằng ở sau khi đối phương chết đi sẽ hối tiếc, cũng không nguyện ý ở lúc hắn còn sống biểu lộ ra đến một ít gì.
Buổi tối mỗi ngày nhớ rõ đắp chăn cho hắn, chỉ là việc nhỏ. Nhưng mà vô duyên vô cớ, người khác vì cái gì sẽ vì ngươi làm việc nhỏ này? Cẩn thận ngẫm lại hàm xúc ở đằng sau, cũng là làm cho người ta cảm thấy an ủi.
Ít nhất, mình hẳn vẫn còn là An ca ca của nàng. Vô luận trước kia như thế nào, ở trong lòng nàng hẳn là bảo tồn hồi ức về hắn khi còn là An ca ca của nàng đi. Hoặc là nàng vì hắn đắp chăn, chỉ là bởi vì hắn là An ca ca của nàng, không có quan hệ với săn sóc của người vợ đối với chồng mình, càng không có quan hệ với tình yêu.
“Dì, vì sao hiện giờ dì không tìm một ba ba cho Phi Tử đây?”
Tần Mi Vũ nhìn bé trai trước mắt tựa hồ bị cảm xúc của mình cuốn hút mà có chút trầm mặc, nhẹ nhàng mà cầm tay hắn, bình tĩnh nhìn về phương xa: “Bởi vì có chút người muốn cướp đi thứ thuộc về hắn, mà dì bất lực, dì thậm chí còn lo lắng mình giữ không được đồ vật mà chú ấy lưu lại cho dì. Nhưng mà... ít nhất, dì nhất định phải làm cho ở trên thế giới này có chút đồ vật hắn người khác vô luận như thế nào cũng không thể cướp đi. Dì, còn có Phi Tử.”
Chẳng sợ hắn lưu lại dấu vết đang dần dần bị lau đi, chẳng sợ tất cả mọi người đều quên từng có một người từng bốn phía tỏa sáng hào quang như thế, khi tất cả mọi người đã không còn nhớ rõ cái tên Vương An này, dường như hắn chưa bao giờ xuất hiện, dường như hắn chưa bao giờ nắm giữ quá đế quốc buôn bán thật lớn này. Ít nhất hắn còn có thể chứng minh hắn đã tới, hắn đã từng tỏa sáng, hắn từng có được vợ và con gái, đây là mãi mãi thuộc về hắn, vô luận như thế nào cũng không thể làm cho hắn lại mất đi.
Vương An kinh ngạc nhìn Tần Mi Vũ. Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, chớ quá cho ngươi đứng ở trước mặt ta nói ngươi thuộc về ta, nhưng ta lại không cách nào có được ngươi...... Vương An nhìn Tần Mi Vũ, nhớ tới câu thơ không biết rốt cuộc là Tagore còn là Trương Tiểu Nhàn cải biên đi ra, lộ ra hương vị phiền muộn nhàn nhạt.