Chị Gái Yêu Tôi

Quyển 1 - Chương 98: Người đàn bà điên cuồng



Editor: 21302766

Những hạt căn bản xuyển thẳng qua tinh không, là truyền thừa của vũ trụ.

Cách địa cầu 150 vạn cây số, phía trên điểm Lagrage thứ hai của quỹ đạo, kính viễn vọng không gian Herschel nhìn chăm chú vào cảnh tượng mỹ lệ, hằng tinh sinh ra, là truyền thừa của tinh vân hoa hồng.

Mạch núi Himalaya gồ lên, Everest trẻ tuổi vẫn đang sinh trưởng, dãy nũi nham thạch và dưới lớp vỏ trái đất, sôi sục huyết mạch của địa cầu, đây là truyền thừa của một hành tinh.

Khu nguyên địa Tam Giang (*) hòa tan nước tuyết, tụ tập, dung hợp, rồi lại mỗi nơi một ngả, một là Trường Giang, một là Hoàng Hà, bồi dưỡng năm ngàn năm văn hóa lịch sử, đó là truyền thừa của dân tộc Trung Hoa.

(* Tam Giang Tịnh Lưu là một khu vực bảo tồn tại tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là thượng nguồn của ba con sông nổi tiếng: sông Dương Tử, sông Cửu Long và sông Salween (Nộ Giang). Tam Giang Tịnh Lưu đã được UNESCO công nhận là di sản thế giới (thiên nhiên) năm 2007.)

Dòng mưa rơi xuống tí tách, sông nhỏ nhẹ nhàng gật đầu, lũ đỉa an tĩnh trôi nổi trên mặt nước, có lẽ cảm nhận được nhiệt độ của nước tự dưng lên cao, một vỏ trứng nho nhỏ phá vỡ, nòng nọc nhỏ thò đầu ra nhìn, bơi đi.

Truyền thừa, chủ để chân chính vĩnh hằng.

Vũ trụ trôi theo thời gian còn để ý truyền thừa, phóng xạ ra dữ liệu nguyên thủy nhất của mình, huống chi loài người có sinh mệnh ngắn ngủi, muốn lưu lại thứ gì trong dòng sông từ cổ chí kim này.

Vương An cần phải truyền thừa không chỉ là sinh mệnh, Tần Mi Vũ đi xuống bậc thang, váy dài đong đưa, nhóm nữ hầu chỉnh tề cúi đầu đứng chờ ở hai bên, Tần Mi Vũ dừng bước, nhìn lầu nhỏ xa xa, híp mắt lại.

Ở thời điểm chưa có Lệ Chi Viên, tòa lầu nhỏ này đã tồn tại rồi, vây quanh tòa lầu nhỏ này, xây dựng càng nhiều biệt thự và trạch viện, từng mảnh cây nhỏ kết nối thành một mảng, sau đó xây dựng sân bay, sân bóng, trường đua ngựa, cuối cùng thành lập trạch viện lớn nhất Trung Quốc —— Lệ Chi Viên.

Lâm Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn màn hình to lớn thu hồi vào vách tường, hoa văn trên rìa màn hình liền thành một khối với đường vân tường xung quanh, để cho người ta hoàn toàn không phát hiện được, thế mà trên vách tường ẩn giấu một tấm màn hình.

Lâm Chi Ngôn nhớ kỹ Vương An có vận dụng lý niệm đặc biệt của bản thân với những sản phẩm công nghệ cao tại gia này, bao quát cái gian phòng ở trung tâm tài chính quốc tế An Tú.

Gian phòng đó đến nay không người có thể mở ra, Lâm Chi Ngôn cũng rất tò mò bên trong đến cùng chứa thứ gì, cái này tựa hồ thật là một bí mật ngoài trừ Vương An không ai biết được.

Có lẽ còn có người biết, nhưng Lâm Chi Ngôn cũng không thể khẳng định. Hắn có thể khẳng định là, Tần gia và Nghiêm gia đều vô cùng muốn biết bí mật trong đó, cho nên ở trước lúc Vương An chết, vấn đề cuối cùng mà sát thủ hỏi có quan hệ với gian phòng này.

Vương An vô cùng tinh tường, dù có nói hay không nói, kết quả cũng giống nhau, cho nên hắn mang theo bí mật rời đi.

Sau đó không phải không có thử qua những thủ đoạn khác để mở ra, chỉ là chuyên gia giải mật mã hàng đầu thế giới cũng không có cách nào, chính như lời nói của Vương An, căn bản cũng không có cái gọi là mật mã, đi giải mã thế nào? Gian phòng chỉ có một cái chìa khóa, mà không cách nào phỏng chế chìa khóa.

Ngược lại là có người đề nghị dùng bạo lực để dỡ bỏ, chỉ là bài trừ vách tường kiên cố và vách trong có thể thừa nhận được tên lửa tập kích không nói, bên trong gian phòng tựa hồ lắp đặt trang bị tự bạo vô cùng nguy hiểm, cưỡng ép dỡ bỏ sẽ chỉ làm cho bạo tạc, đem bí mật hoàn toàn mai táng, nói không chừng sẽ nguy hiểm cho cả tòa cao ốc.

Ở trung tâm thành phố Trung Hải, tòa kiến trúc cao nhất phát sinh án nổ tung, khó tránh khỏi có chút quá kinh thế hãi tục, nếu Vương An chôn xuống lượng thuốc nổ tương đối, dẫn đến cả tòa cao ốc sụp đổ, như vậy Tần gia và Nghiêm gia khẳng định đều sẽ chôn cùng với những thị dân bình thường vì chuyện này mà mất mạng.

Tần gia và Nghiêm gia mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không phải đứa nhóc hiếu kì, hiếu kì hại chết chỉ là mèo, không phải hồ ly cáo già.

Sau khi Tần Mi Vũ rời đi, Tần Tang Tử cũng theo ra tới.

"Nhị tiểu thư, ta nhớ được là ngươi muốn thi đại học y khoa Đông Kinh a? Ngươi chế tác những video này, âm tần hợp thành các hình ảnh, đều là học từ đâu?" Ánh mắt của Lầm Chi Ngôn thu hồi từ màn hình trên vách tường, nhìn chăm chú lên Tần Tang Tử, một thân ăn mặc giống như tang phục.

"Tự học." Tần Tang Tử trả lời lạnh như băng.

"Rất khá." Lâm Chi Ngôn trả lời như tán dóc.

"Anh rể nói, mỗi người đều là thiên tài bị mai một, mỗi người đều có thiên phú riêng của mình, thiên tài bất quá là ngẫu nhiên phát hiện thiên phú của mình mà thôi." Tần Tang Tử không nhìn Lâm Chi Ngôn, người đàn ông trung niên này luôn luôn không có biểu lộ quá nhiều, dù cho ngữ khí bình thản và ôn hòa nói chuyện cùng nàng, cũng làm cho Tần Tang Tử cảm giác không có gì vui vẻ.

"Có đạo lý." Lâm Chi Ngôn nhẹ gật đầu.

"Chị gái có thiên phú đánh đàn dương cầm, nhưng anh rể nói đánh đàn dương cầm kỳ thật đều không khác gì với chơi Super Mario thậm chí là Tetris (xếp gạch), hắn cảm thấy ta chơi trò chơi rất tốt, cho nên về sau ta vừa chơi đùa vừa học xong thế nào tiến vào hệ thống máy chủ bảo an Lệ Chi Viên." Tần Tang Tử cười hắc hắc, "Ta phát hiện một chút đồ vật thú vị."

Lâm Chi Ngôn nhíu nhíu mày, "Ngươi phát hiện cái gì?"

"Ta cần báo cáo cho ngươi hả?" Tần Tang Tử hỏi lại.

Lâm Chi Ngôn nở nụ cười, lắc đầu, tiếp sau đó xoay người rời đi đại sảnh.

Tần Tang Tử mắt thấy Lâm Chi Ngôn rời đi, nhìn xem đại sảnh trống rỗng, quay đầu nhìn một chút màn hình ở đỉnh đầu, lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Tần Tang Tử không có trực tiếp đuổi theo Lâm Chi Ngôn, kéo lên tay áo rộng lớn, trên cánh tay trắng nõn mang theo một cái đồng hồ, Tần Tang Tử quay chuyển đồng hồ, nhìn góc độ chuyển động của camera đằng trước, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

Tần Tang Tử lưu ý camera xung quanh, một bên thao túng góc độ camera, tới gần lầu nhỏ, chậm rãi ngồi xổm thân xuống.

"Bọn hắn đều đi vào rồi sao?"

Một cái thân ảnh màu đen từ sau cây vải lóe ra, giày vải màu đen mềm mại và nhẹ nhàng linh hoạt, hai chân mảnh mai cao gầy, khiến ống quần trông có vẻ trống rỗng, hai tay Chu Lý cắm ở trong túi áo nghiên cứu màu đen.

"Ừm, Lâm Chi Ngôn cũng tiến vào."Hai tròng mắt Tần Tang Tử trong đêm tối phát ra ánh sáng, giống như cú mèo hoạt động sôi nổi nhất sau nửa đêm.

"Ngươi không bị người phát hiện chứ?" Chu Lý rút tay ra, nâng lên mắt kính của mình, kính mắt thông suốt, dạ quang không để lại một chút vết tích phản xạ, để kính mắt của nàng lộ ra đặc biệt thâm thúy.

"Đương nhiên không có... Bộ hệ thống bảo an này, ta cảm thấy là lỗ thủng mà anh rể âm thầm lưu lại, liền là chờ đến hôm nay để chúng ta lợi dụng." Tần Tang Tử hoàn toàn sùng bái ảnh rể của nàng như trước đây.

"Mặc dù Vương An là một người rất đáng gờm, nhưng hắn có thể dự báo tương lai sao? Hắn có thể tính toán đến chuyện hôm nay chúng ta làm? Vậy hắn sẽ không phải chết." Chu Lý muốn lý trí hơn Tần Tang Tử nhiều lắm, ngữ điệu chậm rãi cùng tiếng nói ngày càng thấp ở trong màn đêm có chút lắng đọng mà đau thương.

"Tóm lại, ta cảm thấy nhất định là anh rể biết sẽ có người giúp hắn báo thù, cho nên ta tin tưởng hắn trước khi chết cũng không có oán khí đầy bụng, bởi vì hắn biết những người này đều sẽ chết." Tần Tang Tử hưng phấn mở to hai mắt ra nhìn, xem chung quanh một chút, kéo lại áo nghiên cứu của Chu Lý.

"Hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi." Chu Lý lạnh như băng nói với Tần Tang Tử.

"Ta không hối hận." Tần Tang Tử lắc đầu, nắm tay Chu Lý, "Chúng ta là cộng sự tốt nhất, liền coi như Kudo Shinichi ở chỗ này, hắn cũng không phát hiện được cái gì."

"Kudo Shinichi là cái gì?" Chu Lý nhíu mày hỏi.

"Hắn không là gì cả." Tần Tang Tử khoát tay áo, mới vừa rồi còn sùng bái người nhất, lập tức liền biến thành không là thứ gì rồi, bây giờ Tần Tang Tử quan tâm nhất là kế hoạch tiếp theo.

"Tần Tang Tử, ngươi cũng không là thứ gì... Tần Tĩnh thế nhưng là anh trai ruột của ngươi". Chu Lý mỉm cười.

"Anh trai ruột?" Tần Tang Tử "Phi" một ngụm, vẻ chán ghét giữa lông mày không có chút nào che lấp, "Ngoại trừ cô chị gái ngủ xuẩn kia của ta, Tần gia còn có một người nào xứng đáng sống trên đời?"

"Vậy được rồi, để bọn hắn đều đi chết đi." Chu Lý lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi, "Một hồi sau khi ngươi tự ăn, chờ tất cả mọi người ngất đi, lại đút cho Tần Mi Vũ, không muốn làm mất thời gian quá dài, miễn cho lưu lại di chứng."

"Ngươi đã bố trí xong?" Tần Tang Tử lần nữa hướng Chu Lý tìm kiếm xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.