Severus cùng Lucius, Dumbledore đến phòng sách thương lượng xong chuyện mang di thể của Regulus Black về, xuống lầu thì thấy một con cẩu đần lăn qua lộn lại làm nũng trước mặt Harry đang mặc trang phục gấu mèo, không cần nói cũng biết, bộ trang phục kia nhất định là Narcissa ra tay.
Y chợt nhớ tới đêm Halloween, con gấu mèo nhỏ say khướt, còn có nụ hôn với cảm giác non mịn mềm mềm, gương mặt y chợt biếnđen.
“Hừ, xem ra Black tiên sinh nguyện ý làm cẩu hơn làm người a.” Y lạnh lùng châm chọc: “Có lẽ ta nên đề nghị gia tinh nhà Malfoy đổi ba bữa ăn một ngày của ngươi thành thức ăn đặc biệt của cẩu?”
Đại hắc cẩu quay qua rít gào vài tiếng, sau đó bị móng vuốt xù lông của gấu mèo nhỏ ôm lấy.
“Sirius, chú đừng rống giáo sư, thầy là người tốt.” Gấu mèo nhỏ lo lắng nói, sau đó khẩn trương nhìn Severus: “Thực xin lỗi, Snape giáo sư, Sirius không phải cố ý, em thay chú ấy xin lỗi thầy!”
Severus nhìn đôi mắt to tròn không còn bị che bởi lớp kính mắt, nhìn thấy áy náy, kính sợ cùng lo lắng, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy khó chịu: “Cậu Potter, ta không tính toán làm gì cẩu đỡ đầu của ngươi, không cần phải lo lắng giáo sư độc dược âm trầm khủng bố sẽ ngao cẩu đỡ đầu của ngươi thành độc dược, trên thực tế thì con cẩu đần này cũng không có giá trị sử dụng.”
“Em, em không có ý đó……..” Ánh mắt Harry lập tức trào lên một màn nước: “Em biết thầy sẽ không, thực xin lỗi……..” Cậu cắn môi, tay chân lúng túng nhìn về phía Narcissa.
Malfoy phu nhân cầm một cái camera pháp thuật vội vàng chụp lấy biểu tình của bé con——hiển nhiên nãy giờ đã ghi lại rất nhiều——sau đó mới đứng ra giảng hòa: “Severus, đừng có hung dữ với gấu mèo nhỏ của ta như vậy, bé con sẽ sợ!”
Severus hừ một tiếng, quét mắt liếc qua Harry không thèm nói gì nữa.
Gấu mèo nhỏ co rúm lại một chút, trốn sau lưng Narcissa. Đại cẩu mệt mỏi nằm sấp bên chân cậu, xem thường lườm Severus, nhìn nhìn Narcissa, cuối cùng nức nở một tiếng, chôn đầu vào móng vuốt của mình.
Dùng xong bữa tối ở trang viên Malfoy, Dumbledore mang theo Severus cùng Harry nói tạm biệt.
Narcissa lưu luyến hôn Harry vài cái mới để bé con cởi quần áo gấu mèo ra để quay về Hogwarts. Về phần Sirius không nỡ rời con đỡ đầu đã sớm bị bà quăng cho một câu chú hóa thạch.
Bởi vì được sự cho phép của Dumbledore, Lucius đã liên thông mạng floo của lò sưởi trang viên với lò sưởi âm tường trong văn phòng Severus để sau này tiện liên hệ, vì thế ba người theo lò sưởi về tới văn phòng của Severus.
Harry lần đầu tiên sử dụng lò sưởi còn chưa quen, bị sặc một chút, không cẩn thận lảo đảo đụng phải người Severus.
Severus phải túm lấy cổ áo cậu mới không té ngã xuống đất, bất quá bộ dáng vật nhỏ quơ quơ móng vuốt chọc y suýt chút nữa đã bật cười.
“Thực thực thực xin lỗi giáo sư!” Harry lúng túng đến mặt đỏ tai hồng, kinh hoảng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Severus buông áo cậu ra, cười nhạo: “Cậu Potter, đầu óc ngươi chạy đi đâu rồi? Ngay cả đứng cũng không vững? Ngươi làm thế nào bình an lớn được như vậy?”
“Em, em không phải cố ý……” Vật nhỏ nhỏ giọng lầu bầu.
Dumbledore vuốt râu cười tủm tỉm nhìn hai người, cảm thấy rất thú vị: “Ai nha, tình cảm các ngươi thật rốt.”
Severus trừng mắt lườm cụ, bắt đầu phun nọc: “Đầu ngươi bị mật ăn mòn à? Ai có tình cảm tốt với quỷ con không có đầu óc này chứ? !”
Dumbledore hoàn toàn miễn dịch với nọc độc công kích của y, cười hớn hở nắm tay Harry rời đi.
Một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, mọi việc vẫn bình yên trôi qua. Điều đáng giá duy nhất đáng nói tới là, Dumbledore, Severus cùng Lucius vào một ngày cuối tuần đã tới hang động bên bờ biển, đem di thể của Regulus cùng mặt dây chuyển giả trở về, hơn nữa theo chỉ dẫn của Sirius tới nhà cũ Black, dùng mặt dây chuyền giả tráo đổi vật thật trong tay gia tinh Black, sau đó lập tức dùng Lệ Hỏa thiêu hủy. Sirius bị chuyện của đứa em kích thích hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết tâm chấn chỉnh gia tộc Black, cự tuyệt lời mời làm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của Dumbledore, vì thế Severus vẫn tiếp tục tăng ca đều đều, điều này làm y mỗi lần nhớ tới Sirius lại hận tới nghiến răng, vì thế giận chó đánh mèo tới trên người Harry, thời gian cấm túc của vật nhỏ để giúp y xử lý độc dược lại kéo dài.
Ngày nọ Severus đang phê chữa luận văn của khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám thì đột nhiên nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vụn trong phòng độc dược, còn có tiếng than nhẹ của Harry.
Y lập tức vọt vào, nhưng không thấy bóng dáng vật nhỏ.
“Potter! Ngươi ở đâu?” Y kinh hãi kêu một tiếng, rút đũa phép ra.
“Giáo sư, em ở trong này.” Một âm thanh bé xíu vang lên, Severus theo âm thanh nhìn qua, rốt cuộc phát hiện vật nhỏ dưới bóng đen của cái bàn——lúc này thực sự rất hợp với cái tên vật nhỏ, Harry teo lại thành một người tí hon chỉ to bằng một bàn tay, cơ thể trơn bóng vùi trong mớ quần áo, chỉ lộ ra một bên vai.
Severus đau đầu, y bước qua, ngồi xổm xuống bình tĩnh hỏi: “Cậu Potter có thể giải thích cho giáo sư độc dược hèn mọn của ngươi biết ngươi làm thế nào biến mình thành bộ dáng buồn cười thế này không?”
Vật nhỏ co rụt vào mớ quần áo, hai móng vuốt bé xíu lúng túng túm lấy chiếc cà vạt che tạm người mình, khiếp sợ nói: “Thực xin lỗi, giáo sư, em cũng không biết sao lại thế này, em chỉ muốn lau sạch mặt bàn sau khi xử lý xong Nguyệt Kiến Thảo, sau đó không cẩn thận làm rơi một cái chai, em định nhặt mảnh vỡ lên, bị cắt vào tay sau đó liền biến thành dạng này……”
Severus lúc này mới chú ý bên cạnh quần áo còn có những mãnh vỡ thủy tinh cùng một ít Nguyệt Kiến Thảo. Y nhìn kĩ, sắc mặt càng đen hơn.
Trong chai chính là độc dược thu nhỏ Hiệp Hội Độc Dược Quốc Tế muốn cải thiện——hơn nữa đó còn là sản phẩm cải thiện thất bại, hiệu quả y vẫn chưa nghiên cứu xong!
“Đáng chết! Cậu Potter, chẳng lẽ ngươi nhất định phải có người nhìn chằm chằm mới có thể an phận một chút được sao? !” Severus tức giận túm vật nhỏ lên bàn tay chửi ầm lên: “Đầu óc ngươi bị con sên ăn luôn rồi à? Sao ngươi dám!”
Vật nhỏ xấu hổ cố gắng che dậy bộ vị chủ yếu, thân hình bé xíu đã đỏ bừng, vừa nghe y mắng liền ủy khuất muốn khóc, thút tha thút thít nói: “Em, em không phải cố ý…. em thật chỉ là không cẩn thận đụng phải, thực xin lỗi giáo sư, thực xin lỗi…… Ô ô ô…… em bây giờ phải làm sao đây…….”
Severus lúc này mới chú ý vật nhỏ không mặc gì cả, cơ thể trơn bóng đang run rẩy trong lòng bàn tay mình, thoạt nhìn rất đáng thương.
Y ho khan một tiếng, nhặt quần áo trên mặt đất thu nhỏ lại kích cỡ phù hợp sau đó thả Harry xuống đất, hung hăng nói: “Mặc quần áo của ngươi vào, Potter!”
Harry lau nước mắt, xoay người mặc quần áo.
Severus tinh mắt phát hiện trên người vật nhỏ có rất nhiều vết thương cũ.
“Đó là cái gì?” Y vươn ngón tay chỉ vết sẹo từ xương sườn tới gần rốn: “Sao lại bị?”
Harry đang mặc đồ, vật lộn với chiếc áo sơ mi, nghe vật theo bản năng trả lời: “Lúc 9 tuổi dượng Vernon đẩy em một chút, em đụng phải hàng rào sắt…..”
“Vì cái gì hắn đẩ ngươi?” Severus mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Bởi vì em làm hư bãi cỏ, lúc đó em còn chưa biết sử dụng máy cắt cỏ.” Harry vừa cài nút áo, vừa nhẹ nhàng nói, lực chú ý hoàn toàn tập trung vào nút áo, không ý thức được mình nói cái gì, mãi tới khi ngẩng đầu lên, thấy gương mặt đen thui của Severus mới sợ hãi co rụt vài bước: “Giáo sư, thầy sao vậy?”
Severus hộc ra một câu từ kẽ răng: “Câm miệng, mau mặc quần áo của ngươi, chúng ta tới tìm hiệu trưởng!”
Harry ngoan ngoãn mặc xong quần áo, sau đó bị Severus túm lên nhét vào túi áo chùng.
Severus bước vào lò sưởi âm tường, vốc một nhúm bộ floo, xuất hiện trong văn phòng hiệu trưởng.
Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc nhìn một khung ảnh ngẩn người, nghe thấy âm thanh mới kinh ngạc ngước nhìn, đồng thời không quên cất khung ảnh trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Severus, có chuyện gì vậy?”
Severus lấy vật nhỏ trong túi tiền đặt lên bàn.
“Ôi, ôi, Harry bé bỏng, trò có khỏe không? Có muốn một chút bánh pho mát không?” Dumbledore mở to mắt, vươn ngón trỏ sờ sờ cái đầu bù xù của vật nhỏ, vô cùng trấn định hỏi.
Severus ngồi đối diện, phóng ra ánh mắt chết người của Xà Vương.
“Được rồi, được rồi, Severus, có thể nói cho ta biết vì sao Harry biến thành vậy đi?” Dumbledore bất đắc dĩ thở dài.
Severus miêu tả ngắn gọn lại sự cố.
“Ồ…….. vậy có biện pháp giải quyết không?”
Harry nghe thấy cụ Dumbledore hỏi như vậy, quay người mong đợi nhìn Severus.
“Đó là độc dược cải thiện thất bại, ta phải nghiên cứu mới biết được.” Severus không được tự nhiên chuyển tầm mắt, bởi vì y phát hiện bị vật nhỏ nhìn chằm chằm như vậy trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác tội ác.
Gương mặt nhỏ chỉ bằng ngón cái nhíu lại, nước mắt cũng sắp trào ra.
Dumbledore gật đầu: “Được rồi, như vậy trước khi nghiên cứu được giải dược, Harry bé bỏng tạm thời ở lại hầm đi, anh chăm sóc trò ấy thật tốt nga.”
“Cái gì? !” Severus cùng Harry đồng thời quát to.
“Bọn nhỏ, đừng kích động.” Dumbledore cười tủm tỉm nói: “Đây là biện pháp tốt nhất không phải sao? Severus, anh nghiên cứu chế tạo giải dược cũng cần có người bệnh để quan sát đi? Harry biến thành như vậy, anh phải có trách nhiệm a!”
Harry ríu rít nói: “Hiệu trường, em không thể về kí túc xá sao?”
Dumbledore nghiêm túc nói: “Đương nhiên không được! Trò bây giờ biến thành như vậy, nếu bị học trò khác nhìn thấy sẽ bị chê cười, hơn nữa vạn nhất bọn nhỏ không cẩn thận làm trò bị thương thì sao?”
“Draco cùng Neville cũng không được biết sao ạ?” Harry có chút khổ sở.
Dumbledore suy nghĩ, gật đầu: “Có thể, thầy sẽ thay trò thông tri với bọn họ, trò không cần lo lắng, ngoan ngoãn theo Severus quay về đi!”
Vật nhỏ ủ rũ.
Severus bỏ vật nhỏ vào túi tiền, lo lắng không yên chạy về nghiên cứu giải dược.