Chị Hai Học Đường

Chương 24: Chương 24 the end




.
- "Cái gì?" Ân Kiều hét lên. Con bé là đứa con gái đầu gấu gọi bọn Tuấn Gấu tới. "Anh không làm gì được nó hả?"
- "Mày hét gì ghê thế? Chuyện này không phải lỗi tại nó. Theo tao biết là do mày gây chuyện."
- "Em không có. Con bé đó tự nhiên gây sự với em đấy chứ."
- "Mày không phải cãi. Con bé đó được đấy. Nó không phải hạng người như thế."
Nói rồi Tuấn Gấu đứng lên như để kết thúc. Hắn bước ra ngoài để mặc Ân Kiều mặt đầy tức tối.
- "Được rồi. Không cần tới đứa vô dụng như anh nữa. Tự tôi có cách của tôi. Thù này không trả thì không phải Ân Kiều."
- "Thiên Di." Hạo Nhiên cười tươi rói.
- "Anh trúng tà àk? Cười ghê thế?" Thiên Di buông một câu làm Hạo Nhiên đông cứng cả nụ cười làm xiêu lòng người.
- "Không. Hjx. Em đúng là "
- "Có chuyện gì thế?" Thiên Di cười cười. Trêu Hạo Nhiên cũng hay lắm chứ.
- "Chiều nay đi chơi nhé. Lâu rồi mình không đi đâu."
- "Ở đâu thế?"
- "Xem phim nhé." Hạo Nhiên lại cười tươi với nó. Nó cũng mỉm cười. Đúng là rất lâu rồi Thiên Di không đi chơi với Hạo Nhiên. Cậu chàng có vẻ bận bịu lắm. Cứ xoay mù. Nhiều khi nhìn thấy Hạo Nhiên mệt mỏi trước đống tài liệu, nó chỉ có thể mỉm cười thật tươi, vào động viên Hạo Nhiên mấy câu. Hạo Nhiên vất vả một phần cũng vì lo cho tương lai của 2 đứa. Nên bây giờ nó chỉ có thể giúp Hạo Nhiên bằng cách lúc nào cũng làm hắn vui.

Hạo Nhiên quay về phòng chuẩn bị. Lâu rồi không đi mà. Nhưng mà chỉ đi không thế này thì buồn quá.
- "Hay là đưa con bé tới chỗ mà tôi với San San mới tìm ra đi." Minh Duy gợi ý khi Hạo Nhiên gọi điện than thở với hắn.
- "Ở đâu?" Hạo Nhiên sốt sắng
- "Sau rạp chiếu Dream đấy. Chỗ cánh đồng. Chỉ có mỗi cỏ thôi. Nhưng ma đẹp lắm. Với lại cũng ít người ra đấy. Ông dẫn con bé tới đó cũng được. Rạp chiếu Dream ấy ổn lắm."
- "Ok. Hj. Cảm ơn bạn hiền nhé." Hạo Nhiên tí tửng cúp máy. Sau đó bấm số gọi cho tên thư kí. Bảo hắn chuẩn bị cho buổi pic nic của hăn với Thiên Di. Chắc con bé sẽ ngạc nhiên lắm lắm.
Rút kinh nghiệm lần xem phim trước, Hạo Nhiên quyết định chọn phim hài tình cảm. Cả hai đứa ngối trong rạp chiếu 3D, cười ngặt nghẽo. Thỉnh thoảng còn quay sang trêu nhau nữa. Hôm đó là ngày rất vui với Thiên Di. Không phải vì bộ phim, mà là vì nó đã thấy Hạo Nhiên cười rất nhiều, Lâu lắm rồi no mới thấy Hạo Nhiên cười không một chút mệt mỏi như thế.
- "Mở mắt được chưa anh?" Thiên Di phấn khích hỏi khi Hạo Nhiên dắt tay nó tới cánh đồng cỏ. Vừa ra khỏi rạp Hạo Nhiên đã vội cười toe, kéo nó chạy ra đây. Hạo Nhiên cứ một mực bắt nó nhắm mắt mới được. Hạo Nhiên mỉm cười.
- "Chưa được. Đứng đây chờ anh chút. Không được mở mắt đấy. Không là giận đấy." Hạo Nhiên nói một lèo rồi chạy biến đi. Lúc đi vọi quá, quên mất hoa còn ở trong cốp xe. Thiên Di mỉm cưởi. Thôi thì chiều cậu chàng vậy. Nó cứ đứng im như thế.Chỉ một lát sau, Nó đã nghe Hạo Nhiên bước về phía nó. Nhưng sao bước chân lại có vẻ gấp gáp đến thế? Nó lên tiếng, trong lòng có chút lo lắng.
- "Mở mắt được rồi chứ anh?"
Không ai trả lời nó. Thiên Di bắt đầu thở gấp. Nó mở mắt ra. Nhắm mắt quá lâu nên cảnh vật trước mắt nó mờ nhạt đi. Nhưng ánh mắt nó chưa kịp định rõ cánh đồng đẹp mê hồn thì một chiếc khăn từ phía sau bịt chặt lất mặt nó. Thiên Di vùng vẫy, nhưng cánh tay đó giữ chặt nó. Nó chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi ngất lịm.
- "Kéo nó lên xe nhanh lên." Ân kiều ra lệnh cho tên tay sai.
- "Thiên di." Hạo Nhiên hồ hởi ôm bó hoa to oành chạy tới chỗ Thiên di. Nhưng vừa ra tới nơi đã không thấy con bé đâu nữa. Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn quanh. Đã bảo đứng im đây rồi mà. Hạo Nhiên rút máy ra, bấm số vợ yêu. Nhưng số mấy không liên lạc được. trong một thoáng, Hạo Nhiên đứng lặng người. Có khi nào
- "Uyển Nhã. Có Thiên Di ở đó không?" Hạo Nhiên hét vào điện thoại.
- "Di Di đi với anh mà." Uyển Nhã hỏi ngược. Hạo Nhiên bắt đầu lo lắng. Rút cuộc thì Thiên Di đi đâu mới được chứ?

- "Anh không biết. Anh bảo nó ở đây đợi anh mà. Bây giờ không thấy đâu nữa."
- "Được rồi. Anh đừng lo. Để em bảo San San tìm thử." Uyển Nhã nói rồi cúp máy. San San, Minh Duy với Chấn Vũ đang ngồi cạnh nó lo lắng hỏi
- "Sao thế?"
- "Không thấy Thiên di đâu hết."
- "Cái gì?" 3 đứa kia đồng thanh.
- "Anh Hạo Nhiên vừa báo cho tớ."
- "Được rồi. Mọi người tới chỗ Hạo Nhiên trước đi. Tìm được tớ sẽ báo."
Hạo Nhiên lo lắng. Nó gọi hết tất cả các đầu mối làm ăn mà nó biết. Công ti của nó không phải hạng xoàng. Nhưng để tìm thì cần một chút thời gian. Hạo Nhiên lo lắng.
Thiên di mở mắt ra. Một dáng người con gái đứng quay lưng nó. Nó lắc lắc đầu. Tay nó bị trói chặt. Chuyện này là gì đây?
Thấy động, Ân Kiều quay người lại phía Thiên Di, nở một nụ cười đểu cáng, trên tay nó là chiếc dao sắc nhọn.
- "Cô " Thiên Di khẽ lên tiếng. Nó biết chuyện gì sắp xảy ra với nó. Trước đây, thay vào chỗ của Ân Kiều là Băng Băng. Thiên di khẽ nhíu mày.
- "Sao thế? Mày làm tao mất thể diện thì ít nhất cũng phải lường trước được chuyện này chứ."
Thiên Di thở gấp. Ân kiều bắt đầu đi đi lại lại. Nói cái gì đó mà nó không để ý. Nó đang mải nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi nơi này. Hạo Nhiên chắc đang lo lắng lắm. Bấy giờ nó mới để ý. Nó bị trói vào một cái cây khẳng khiu trong rừng. Quái. Sao nơi này cứ âm u thế nào ấy.

- "Tôi biết Thiên Di ở đâu rồi. Hạo Nhiên vội vàng cúp máy khi nhận được địa chỉ. Đúng lúc đó thì San San cũng chạy vào. Con bé thở dốc.
- "Em sẽ dẫn đường."
Cả bọn chạy ào ra khỏi cánh đồng. Hạo Nhiên mở cửa xe. Thiên Di sao lại phải chịu nhiều thiệt thòi thế này chứ. Hạo Nhiên lo lắng nghĩ thầm
- "Con bé này. Không được phép có chuyện gì đâu đấy"
- "Mày không nghe tao nói gì hả con kia." Ân Kiều quát lớn làm Thiên Di khẽ nhăn mặt. Con bé này chẳng khác gì cái loa phóng thanh. Nó chỉ nhún vai. Chứ còn biết nói thể nào nữa. Ân Kiều giận tím mặt. Con bé kìm nén, bước từng bước tới chỗ Thiên Di, gằn từng tiếng một.
- "Mày. Thiên Di. Tao cho mày biết. Hôm nay nếu tao không làm gì được mày thì tao không còn là Ân Kiều."
Ánh mắt Ân Kiều như phát ra tia lửa. Thiên Di khẽ rùng mình. Dám nó Con bé dám kết liễu đời nó ở đây lắm. Thiên Di nhắm tịt mắt. Hạo Nhiên đang ở đâu chứ? Nó bắt đầu hoảng sợ.
- "Dừng lại."
Ân Kiều hoảng hốt quay lại sau lưng. Một toán người chạy ập tới chỗ 2 đứa. Ân Kiều bắt đầu rối loạn. Không thể được. Kiểu gì cũng chết. Nó không thể chết một mình. Ân Kiều quay lại nhìnThiên Di bằng ánh mắt căm hận. Nó giơ con dao lên, đâm thẳng xuống Thiên Di.
- "Đừng." Hạo Nhiên hét lên. Thiên Di nhắm tịt mắt. Nhưng Uyển Nhã kịp thời đưa chân đá một hòn đá. Hòn đá bay tới trúng cánh tay Ân Kiều. Con bé hét lên, buông con dao xuống đất. Uyển Nhã lao tới, nhảy lên đá cho nó một cái từ đằng sau. Ân Kiều ngã xuống bên cạnh Thiên Di, ngất lịm.
- "Em không sao chứ?" Cả Hạo Nhiên lẫn Chấn Vũ ào lên. Nhưng Chấn Vũ khẽ nén lại. Chăm sóc Thiên Di lúc này không phải quyền của hắn. Hạo Nhiên chạy tới cởi trói cho Thiên Di. Thiên Di khẽ cười, ôm chầm lấy Hạo Nhiên.
- "Em không sao hết."
Nói rồi con bé quay sang phía Uyển Nhã, mắt long lanh
- "Uyển Nhã iu dấu "
- "Thôi đi bà." Uyển Nhã nguýt dài rồi rảo bước lại phía San San với Minh Duy vừa chạy tới. Thiên di lóc cóc chạy theo, Hạo Nhiên thì lẽo đẽo phía sau Thiên Di. Chỉ có Chấn Vũ là đứng im. Hắn nhìn theo Thiên Di. Hắn đã lo cho Thiên Di rất nhiều. Nhưng sao
Ân Kiều khẽ mở mắt. Nó đâu ngất dễ dàng thế. Dù sao cũng phải kéo theo Thiên di chết chung với nó. Nó đứng bật dậy, thật nhanh. Đồng thời rút chiếc súng nơi lưng quần ra, chĩa thẳng vào Thiên di, nổ súng. Người đầu tiên phát hiện ra hành động đó của Ân Kiều là Chấn Vũ. Ngay lập tức, hắn lao ra chắn cho Thiên Di. Nhưng Uyển Nhã cũng kịp phát hiện ra. Con bé hét lên một tiếng. Nó chạy lại, nhanh chóng đẩy Chấn Vũ ra. Nhưng lúc đó, cũng chính là lúc mà viên đạn đâm thẳng vào bụng nó.

Mấy đứa kia hét lên. Uyển Nhã ngã xuống. Trong một giây, thời gian như ngừng lại. Thiên di đứng lặng người. Uyển Nhã lại vừa cứu nó. Con bé đứng nhìn chắm chằm vào Uyển Nhã trong vòng tay Chấn Vũ, máu bắt đầu loang ra. Ánh mắt bừng lên tia lứa, nó hét lên, lao vào Ân Kiều đang bàng hoàng vì hành động của mình.
Chỉ trong mấy đòn của Thiên Di, Ân kiều đã gục xuống, ngất hẳn. Nó nghe thấy Chấn Vũ hét tên Uyển Nhã, nhìn thấy Hạo Nhiên lật đật gọi điện cho xe cấp cứu, nhìn thấy Minh Duy ngỡ ngàng như nó, nhìn thấy San San cố sức cầm máu cho Uyển Nhã. Tất cả trước mắt nó như nhoà đi
Thiên Di đứng cạnh giường bệnh của Uyển Nhã. Nó nhìn Chấn Vũ đau khổ từng ngày. Giờ đây Chấn Vũ mới nhận ra Uyển Nhã quan trọng với hắn tới mức nào. Một người luôn an ủi hắn lúc hắn đau lòng vì Thiên Di mỗi ngày, một người có nụ cười như thiên thần, một người luôn ủng hộ hắn, luôn yêu hắn. Thế mà
- "Uyển Nhã Cầu xin em hãy tỉnh lại." Chấn Vũ khóc nấc lên. Thiên di quay mặt bước ra ngoài. Đã mấy ngày nay rồi Uyển Nhã hôn mê. Thiên Di thấy lo. Nhưng con bé chỉ biết ngày nào cũng vào đây, an ủi Chấn Vũ, khuyên Chấn Vũ về nghỉ ngơi. Nếu Uyển Nhã thấy Chấn Vũ như thế, hẳn con bé đau lòng lắm. Mấy đứa bạn ngước lên nhìn nó
- "Chấn Vũ lại khóc hả?" San San hỏi nó. Thiên Di khẽ gật, thở dài
Chấn Vũ gục lên cánh tay Uyển Nhã. Cánh tay đã cứu mạng hắn. Hắn kiệt sức. Sao tới giờ Uyển Nhã vẫn chưa tỉnh chứ. Nước mắt hắn lặng lẽ rơi. Rồi hắn thiếp đi lúc nào không biết
Uyển Nhã khẽ mở mắt. Con bé có cảm giác nằng nặng bên tay. Nó liếc sang. Rồi dường như không tin vào mắt mình. Nó nhìn thấy Chấn Vũ đang nhắm mắt bên cạnh nó. Nhìn Chấn Vũ mà nó đau lòng quá. Nó khẽ ngồi dậy. Đau. Nhưng nó vẫn cố chịu. Nó ngắm Chấn vũ. Nhẹ nhàng đưa tay lau lấy giọt nước mắt còn chưa khô. Tên ngốc này. Không biết làm như thế Nó sẽ đau lòng lắm sao.
.
2 năm sau
- "Di di. cậu có ngồi im cho người ta trang điểm không hả?" San San bực mình quát lên. Uyển Nhã ngồi một bên cũng cười.
- "Tớ vui quá. 3 đám một lúc cơ mà."
Thiên Di phấn khích. San San khẽ cười. Uyển Nhã cũng rất vui. Nó không ngờ, Chấn Vũ lại có thể yêu nó, rồi cầu hôn nó. Lúc nó cố gắng nhẹ nhàng bước ra ngoài để khỏi làm Chấn Vũ thức giấc, nó đã thấy mấy đứa bạn của nó ngủ gật ngoài kia, chờ nó tỉnh. Lúc đó, nó đã khóc, khóc vì quá vui sướng. Có những người bạn thế này sống thật không uổng. Chấn Vũ vừa tỉnh giấc không thấy nó đâu là chạy vội ra ngoài, để rồi nhìn thấy nó đang khóc. Chấn Vũ ngỡ ngàng. Rồi hắn ôm chầm lấy nó. Đôi khi, chỉ cần thế thôi cũng đã hơn một lời tỏ tình rồi.
3 cặp vợ chồng mới cười đứng cạnh nhau, rạng rỡ. Đau khổ qua đi nhường chỗ cho hạnh phúc. Hạnh phúc đến là khi con người ta biết nắm giữ, biết vượt qua khó khăn. Không ai biết tương lai như thế nào, nhưng ai cũng có thể cố gắng vì tương lai. Và tương lai của 6 con người đang cười tươ vì hạnh phúc kia, Không cần nói hẳn mọi người cũng biết sẽ như thế nào.
END



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.