Từ Thanh Viễn ăn rất ít, đa số thời điểm anh đều nhìn Hướng Tình Tình ăn, luôn luôn gắp thêm nấm kim châm còn nóng và bánh gạo cho cô.
Thật ra Hướng Tình Tình không thích người khác gặp đồ ăn cho cô, nhưng Từ Thanh Viễn gắp lại rất vừa phải. Anh sẽ không thoáng cái gắp một lúc nhiều đồ ăn cho cô, mà cứ từng cái từng cái một, tấn suất không nhanh không chậm. Lúc Hướng Tình Tình vừa ăn xong một miếng bánh gạo, Từ Thanh Viễn sẽ đúng lúc mà gắp cho cô một miếng tôm viên còn nóng hổi. Thịt tôm tươi dùng muỗng vo lại thành một quả cầu nhỏ, nhúng qua nước sôi rồi luộc trong nước dùng một cách tinh tế, tôm viên sẽ hấp thụ trọn vẹn nước hầm từ xương ra, từ từ trở nên tròn trịa. Tôm viên mới ra lò dính đầy mùi thơm từ nước lẩu, nhìn qua thấy rất thèm.
Càng để lại gần miệng, mùi thơm càng nồng đậm, thịt tôm tươi ngon được bọc bởi nước lẩu đậm đà, nhẹ nhàng cắn một miếng, bên trong thịt tôm bom Q (*) này ngay lập tức chảy ra nước dùng còn nóng, hương vị hải sản đặc biệt thơm ngon này kích động vị giác. Trên cổ Hướng Tinhg Tình toát ra một lớp nhỏ dày đặc mồ hôi.
(*) Bom Q:
Mô tả thực phẩm có tính chất đàn hồi để ăn.
Bản thân Q có thể mô tả thực phẩm là rất đàn hồi và dai.
Từ Thanh Viễn nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang cúi đầu rất thấp, tựa hồ như muốn chôn luôn đầu vào trong đĩa. Mái tóc không dài không ngắn cột lên biến thành một con chim nhỏ, nhẹ nhàng đậu trên đỉnh đầu cô nhìn rất đáng yêu.
Tay phải Hướng Tình Tình cầm đũa, tay trái cầm thêm một cái muỗng màu đen, cúi đầu dùng miệng đưa tôm viên lại gần.
Nóng.
Hướng Tình Tình theo bản năng liền đưa đầu lưỡi mềm mại ra liếm liếm bờ môi bị nóng, sau đó lại dùng miệng thổi tôm viên cho nguội bớt rồi mới bắt đầu ăn.
Một cảnh này hoàn toàn rơi vào tỏng mắt của Từ Thanh Viễn. Anh nhìn cô gái nhỏ rất chuyên tâm nghiêm túc ăn thì có chút bất đắc dĩ. Ngón tay thon dài có lực từ từ nắm chặt thanh đũa trúc, hơi ngửa đầu kiềm chế xung động muốn đem Hướng Tình Tình Tình kéo vào trong lòng mà hôn cô.
Cô gái nhỏ đối với mỗi hành động của mình thì hoàn toàn cho là chuyện đương nhiên.
Một mình Hướng Tình Tình quét sạch hơn nửa nồi lẩu cùng với rau, cái miệng nhỏ bẹp bẹp ăn không nhanh nhưng cũng tuyệt đối không chậm.
Từ Thanh Viễn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới cô gái nhỏ gầy như thế lại có thể ăn nhiều như vậy. Có điều sau đó anh sờ cằm nghĩ ngợi rất nhanh liền bình thường trở lại, cảm giác nhìn bé con ăn cũng không tệ. Chẳng phải người xưa có câu có thể ăn được là phúc sao.
Cuối cùng của cuối cùng, Hướng Tình Tình chống đỡ bụng nhỏ của mình ngồi ở ghế phụ lái mà muốn khóc....
Cô ăn high quá... Hoàn toàn quên mất người ngồi đối diện là ai QAQ
Hướng Tình Tình liếc qua nam thần đang chuyên tâm lái xe một chút, lại lặng lẽ quay đầu tiếp tục vướng vít vấn đề hình tượng của cô. Đến lúc sắp đến cửa Đông đại học N, Hướng Tình Tình mới do do dự dự mở miệng.
"A, cái đó, đại thần..."
"Ừ?"
Một âm tiết, không nghe ra cái gì.
"Chính là... Đại thần... Anh có cảm thấy em có thể ăn quá nhiều hay không..."
Từ Thanh Viễn quay đầu đối mặt với lại đôi mắt hạnh long lanh của Hướng Tình Tình, khóe miệng vểnh lên.
"Có thể ăn?"
"Ừ!"
"Không biết."
"Thật?"
"Ừ."
"Đại thần, em cảm thấy anh nói dối mà không chớp mắt..."
"Ừ." Từ Thanh Viễn bật cười nhè nhẹ.
Ngay tại lúc Hướng Tinh Tình cảm thấy cô muốn tìm một cái hố nào đó để chôn mình xuống thì Từ Thanh Viễn dừng xe lại, duỗi tay sờ lên chùm tóc được cột ở trên đầu Hướng Tình Tình, nói: "Sao nói cái gì em cũng tin thế."
Hướng Tình Tình bày tỏ: TOT
"Đến nơi rồi, xuống xe trước đi."
Hướng Tình Tình ôm ba lô, một bước nhảy xuống xe. Sau đó... Liền thấy cách đó không xa, uhm, chính là cách cô mấy bước chân có một chiếc Cayenne cô hết sức quen mắt, mà bên cạnh xe còn là người cô đặc biệt quen.
Hướng Tình Tình nhắm mắt đi tới chào hỏi: "Anh..."
Nửa câu sau Hướng Tình Tình không dám nói, thật ra thì cô muốn hỏi sao anh mình lại tới đây.
Hướng Thần Dật tựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực trên tay còn đang cầm điện thoại di động, mặt vô cảm nhìn em gái mình từ một chiếc xe tư nhân màu đen nhảy xuống.
Chờ thấy chủ nhân của nó, Hướng Dật Thần vô cảm bày ra một vẻ mặt khó coi. Sau đó lại vô cảm hỏi Hướng Tình Tình: "Đã ăn chưa?"
Hướng Tình Tình xúc động, quả nhiên là ăn ruột: "À, em ăn rồi, cùng với Từ Thanh Viễn."
Hướng Thần Dật bộc phát vẻ mặt vô cảm: "Anh còn chưa được ăn."
Hướng Tình Tình: "..."
Uhm, cô ăn rồi.
Lương tâm không đau.
Thật, một chút cũng đau.
Từ Thanh Viễn: "..."
Sau đó, Hướng Thần Dật mặt vô cảm xách Hướng Tình Tình nhét vào trong xe, hướng về phía người mặt cũng vô cảm Từ Thanh Viễn gật đầu một cái, rồi lưu loát lái xe đi.