Nhìn Hướng Tình tình đi vào trong thư phòng, hai tay Từ Thanh Viễn chống trên trán, ngửa đầu, miệng mở to thở dốc mấy cái.
Bên trong phòng mờ tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo chiếu trên trần nhà, cùng với xe cộ di chuyển dưới lầu, ánh sáng lay động.
Cầm áo sơ mi bị cởi xuống nằm rải rác trên sàn, Từ Thanh Viễn đứng lên, tùy ý khoác lên người mình rồi đi vào phòng.
Nhà anh có hai phòng và một phòng khách, một phòng làm thư phòng, phòng còn lại là để ngủ, đối với nghiên cứu sinh như anh mà nói thì dư dả.
Trong phòng vệ sinh.
Hơi nước lượn lờ, tiếng nước chảy tí tách tí tách, xem lẫn tiếng hơi thở đang cố gắng kìm nén. Hơi nước ẩm ướt, bốc hơi lên, người đàn ông mạnh mẽ gấp gáp dùng sức, cơ thể lúc này đang khẩn trương, giống như là sắp đến điểm giới hạn.
Khăn lông màu trắng phủ lên đầu cũng bị hơi nước làm ướt, khép hờ đôi mắt, lông mi dài cũng giống vậy mà dính nước. Khẽ ngẩng đầu, yết hầu nhô ra, theo đó kìm nén tiếng hổn hển, hơi thở theo nhịp động tác lên xuống.
"Cốc cốc ——" Hướng Tình Tình co ngón trở, ở trên cửa kiếng nhẹ nhàng gõ mấy cái, "Từ Thanh Viễn?"
Tiếng nước chảy róc rách.
Đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đã sớm hoàn thành nhiệm vụ viết xong luận văn, mà Từ Thanh Viễn vẫn không đi ra.
Không có người trả lời.
"Đại thần?" Hướng Tình Tình lại đổi xưng hô.
"Két ——" Cửa nhà vệ sinh mở ra chừa một khe hở, hơi nước ẩm ướt xuyên qua con đường nho nhỏ đó mà tranh nhau bay ra.
Chưa kịp lên tiếng, Hướng Tình Tình đã bị Từ Thanh Viễn kéo vào nhà vệ sinh.
Sau lưng dán lên gạch sứ không nói được là nóng hay lạnh, cô bị anh đè ở dưới người.
"Haiz ——" Từ Thanh Viễn có chút buồn bực kéo khăn lông trắng ở trên đầu ra ném tới bồn rửa tay, "Em sao lại vào đây?"
Hướng Tình Tình nhắm mắt lại, im lặng thuận theo, "Bị anh kéo vào mà."
Từ Thanh Viễn cười một tiếng, khóe môi bên trái nhếch lên độ cong như ẩn như hiện.
"Sợ?"
Hai tay Hướng Tình Tình run run, nắm lấy eo Từ Thanh Viễn, nhón chân sáp lại gần tai anh, "Đại thần?"
"Sao?" Từ Thanh Viễn vẫn còn kiên nhẫn, nhắm mắt lại, không thấy rõ vui buồn. Mới vừa rồi lúc bị điện thoại cắt ngang, anh bình tĩnh lâu như vậy, nhưng cũng không lắng xuống, trong lòng vẫn cảm thấy quá nhanh. Dù thích đã lâu đi chăng nữa, nói cho cùng cũng mới hơn một tháng, vẫn còn quá nhanh.
Đợi thêm một chút đi...
"Anh có thể bị anh em đánh gãy chân không?" Hướng Tình Tình lại tới sát hơn, tự lẩm bẩm, "Hẳn là sẽ không đi, chị dâu nhỏ của em khi học cao trung đã nói chuyện cùng anh ấy rồi, bọn họ còn đang ở dưới mí mắt thầy chủ nhiệm đó. Châu ngọc* ở đây, hẳn là sẽ không gãy chân đâu."
*châu ngọc - phép ẩn dụ cho những người đẹp trai (theo baidu)
Từ Thanh Viễn bắt được một cái không phải trọng điểm chính, "Thầy chủ nhiệm?"
"Ừ... Dượng là chủ nhiệm lớp, bố chị dâu nhỏ còn dạy anh trai em Hóa học." Hướng Tình Tình lắc lắc đầu, ý thức hỗn độn.
"Ừ." Từ Thanh Viễn thất thần đáp một tiếng.
Hơn một tháng? Cũng không coi là sớm đi, lại không phải là yêu sớm.
"Có thể đau một chút."
"Ừ." Hướng Tình Tình ôm cổ Từ Thanh Viễn, khẽ kêu một tiếng, "Đi ra ngoài có được không?"
"Được." Từ Thanh Viễn vùi đầu vào cổ cô, tham lam nơi mềm mại đó, cánh tay dài vươn ra, chuẩn xác mò tới dây cài.
"Đợi một chút." Từ Thanh Viễn buông Hướng Tình Tình xuống, tay dài lại chống bên trán cô, "Anh đi lấy một món đồ, rất nhanh."
Hướng Tình Tình: "......"
Tại sao có một loại ảo giác là cô rất vội...
Trong bóng tối, nghe tiếng ma sát từ giấy bọc Từ Thanh Viễn xé ra, Hướng Tình Tình bất an giơ tay lên, ngay sau đó tay liền bị kéo xuống, chuyển đến móc cài ở phía sau, chỉ còn duy nhất thân nhiệt của của Từ Thanh Viễn áp xuống.
"Nhịn một chút." Từ Thanh Viễn nói xong liền phủ kín môi Hướng Tình Tình, im lặng hôn cô.
Trong phút chốc đau đớn, thiếu chút nữa để cho cô cảm thấy mình như là bị bánh xe cán qua, ngón tay cấu lấy cánh tay đến sau lưng của Từ Thanh Viễn, Hướng Tình Tình đau mà không nói nên lời.
Từ Thanh Viễn dừng động tác lại, khàn giọng, kiên nhẫn dụ dỗ.
"Ráng nhịn chút nữa."
Cảm giác được Hướng Tình Tình từ từ thả lỏng,Từ Thanh Viễn chậm rai động một cái.
Bên ngoài phòng, bóng đêm thâm trầm, gió đầu thu cuối hè thổi, lẳng lặng ngâm lên nhịp điệu đang suy yếu dần.