Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 102



Vừa nghe thấy tiếng nỉ non của cô, Diệp Dịch Lỗi phanh gấp lại. Két_______ Cú phanh đột ngột làm hai người bổ nhào về phía trước. Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc xoay mặt nhìn Băng Ngưng. Cái tên hắn vẫn trốn tránh lâu nay không dám nhắc đến đột nhiên vang lên bên tai khiến đau đớn vùi sâu trong lòng lại nhen lên. Hai tay siết mạnh tay lái đến phát run, hắn cố lấy lại bình tĩnh nhưng không thành.

Tác động mạnh khiến Băng Ngưng bừng tỉnh, xoay sang nhìn Diệp Dịch Lỗi thì thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn. Hai người nhìn nhau thật lâu không biết nói gì, không khí nặng nề khiến hô hấp cũng khó khăn.

“Anh Dịch Lỗi...”

Diệp Dịch Lỗi khôi phục tinh thần, kéo Băng Ngưng vào lòng ôm chặt. “Không sao đâu! Ngưng nhi, qua rồi.” Hắn khẽ hôn lên trán cô để trấn an, không biết dành cho cô hay để cho chính hắn.

Băng Ngưng tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch bỗng thấy trong lòng an tâm hơn nhiều. Nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng hắn, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, tâm tình cũng dần thả lòng. Cô không hiểu tại sao mình lại gọi tên của chị. Nhưng...người phụ nữ vừa thoáng xuất hiện trong đoạn kí ức của cô là ai? Cô dám khẳng định người đó không phải Tuyết Ngưng. Liệu người này có thật không hay do cô tự tưởng tượng ra?

“Ngưng Nhi, chuyện đã qua rồi hãy để nó thành quá khứ. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa được không.”

Băng Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, khụt khịt hít mũi, trong lòng vẫn buồn bã khi hồi tưởng lại kí ức kinh hoàng về thảm kịch của gia đình. Tiếng nổ lớn đó tạo ra kích thích lớn đối với cô, cảm giác chân thực như vậy chưa từng xảy ra.

Diệp Dịch Lỗi dịu dàng vuốt tóc Băng Ngưng. Tiếng nức nở khe khẽ của cô đánh vào lòng hắn đau nhói, nghĩ đến việc cô còn nhỏ như vậy mà đã phải chứng kiến bi kịch hỏa hoạn của cả nhà như vậy khiến hắn không khỏi thương cảm cùng buồn rầu. Như vậy quá tàn nhẫn với một cô gái như Ngưng Nhi. Hắn không lái xe về căn hộ trong thành phố mà về biệt thự Diệp Gia. Bọn họ ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, vốn định về nhà trước khi cha mẹ ở nước ngoài về nhưng không ngờ về đến nơi đã thấy vợ chồng Diệp Thiệu Quân ngồi ở phòng khách. Bọn họ hình như vừa trở về, mà lúc này Băng Ngưng đang được Diệp Dịch Lỗi ôm trong lòng khiến cô hơi giật mình.

Tận đến khi Băng Ngưng gọi, hắn mới buông cô ra. Nhìn thấy hai người thân mật như vậy khiến không chỉ vợ chồng Diệp Thiệu Quân mà tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Con chào cha! Con chào mẹ!” Băng Ngưng cảm thấy xấu hổ như thể bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Sau phút giây kinh hãi, Lâm Thanh Âm nhanh chóng khôi phục lại bình thường, tiến lên hỏi. “Con sao vậy? Bị thương ở đâu sao? Sao thần sắc khó coi thế này?”

“Cô ấy không bị thương đâu ạ.” Diệp Dịch Lỗi trả lời thay. “Chỉ bị sợ hãi một chút thôi.” Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới mẹ mình. “Sao cha mẹ trở về sớm thế ạ?”

“Lo cho các con thôi. Công việc ở bên kia cũng xong xuôi rồi nên chúng ta quyết định về luôn.” Lâm Thanh Âm vừa trả lời vừa quan sát hai con, tự hỏi có việc gì xảy ra trong lúc bà đi vắng.

“Vì sao lại bị kinh sợ? Có cần gọi bác sĩ không?” Diệp Thiệu Quân lo lắng hỏi.

“Thưa cha con không sao. Không cần gọi bác sĩ đâu ạ.” Băng Ngưng lắc đầu. Sự quan tâm rõ ràng của Diệp Thiệu Quân lúc này không nghi ngờ gì là sự đả kích lớn đối với Lâm Thanh Âm. Với bà, đây không chỉ đơn thuần là sự quan tâm của cha dành cho con gái mà là sự quan tâm của chồng bà dành cho con gái của người tình cũ hay chính là quan tâm đến người đàn bà đó.

“Hay là gọi bác sĩ Tư Đồ đi, cẩn thận vẫn hơn.”

“Con thật sự không sao ạ.” Băng Ngưng mím môi lắc đầu. Cô đang rất muốn trò chuyện với mẹ mình để hỏi xem liệu mình còn người chị nào không.

“Thôi được rồi. Có điều nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu thì phải nói cho mẹ biết ngay.” Lâm Thanh Âm khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ngưng.

**************************

Sự thay đổi kì diệu trong mối quan hệ của hai người đập thẳng vào mắt Lâm Thanh Âm làm cho bà thấy không vui. ‘Chẳng lẽ Dịch Lỗi đã thực sự yêu con bé? Bao công sức khổ tâm sắp đặt của mình chẳng lẽ thành công cốc.’ Tay bà chầm chậm nắm chặt lại, mặc cho móng tay đâm sâu vào da thịt.

Chạng vạng, biệt thự Diệp Gia sau phút ồn ào khi Diệp Dịch Lỗi và Băng Ngưng về nhà thì lại trở về không khí tĩnh mịch buồn chán như trước. Trong phòng ngủ, Lâm Thanh Âm tắt hết đèn đi không phải để nghỉ ngơi mà chìm sâu vào trầm tư suy nghĩ. Sự việc gần đây đều vượt ngoài dự kiến của bà. Diệp Thiệu Kỳ đột nhiên chiếm thế thượng phong khi nắm trong tay bằng chứng lợi hại là điểm yếu chết người của bà. Chưa kể chuyện của hai người kia. Quan hệ của bọn họ...lại thành ra như vậy. Bề ngoài tưởng chừng vẫn bình thường, yên ắng nhưng trong lòng bà thấy vô cùng bất an. Diệp Thiệu Quân vừa về đến đã chạy ra ngoài gặp tình nhân. Với người không xa lạ chẳng khác người dưng này bà cũng không trông cậy nhiều. Bà tuyệt đối không thể để đứa con trai duy nhất cũng phản bội bà. Có chết bà cũng không chấp nhận để con gái của người đàn bà đã cướp mất trái tim của chồng mình cả đời đoạt luôn con trai. Cầm di động bấm số, bà gắt gỏng lên tiếng. “ A lô!” “Tìm được người rồi sao?” Giọng nói của Lâm Thanh Âm lạnh lẽo đến mức đáng sợ, trong bóng đêm, ánh mắt lóe lên tàn nhẫn như tẩm thuốc kịch độc.

“Chưa ạ.”

“Đồ vô dụng!” Lâm Thanh Âm mắng. “Mất bao nhiêu năm không tìm được một người, các anh không thấy xấu hổ sao?”

“Bà chủ, chuyện xảy ra đã nhiều năm như vậy rồi, muốn điều tra quả thật không dễ dàng...”

“Nhiều năm ư? Đừng biện bạch tìm cớ nữa, chủ yếu do các người là lũ vô dụng. Tôi chỉ muốn có kết quả. Phải tìm bằng được đứa nhỏ đó cho tôi. Tôi mặc kệ các người dùng cách gì. Sống phải phải thấy người, chết phải thấy xác, có phải đào mộ lên cũng phải đem xương cốt đến cho tôi.” Nói xong ngắt luôn cuộc gọi, ném điện thoại sang một bên.

Tìm lâu như vậy mà không có chút tin tức nào. Lâm Thanh Âm cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mèo cào. Không thể ngờ được Phương Úc Đình sinh cho DiệpThiệu Quân một đứa con. Ha ha…một đứa con gái nhưng mất tích nhiều năm nay không có tung tích. Năm đó bà tận dụng hết các mối quan hệ mới xóa sạch hồ sơ lưu về nhà họ Lạc nên Diệp Thiệu Quân mới không biết mình còn một đứa con hoang. Chỉ có điều…đứa nhỏ này đột nhiện biến mất rất kì quái. Sau biến cố lớn xảy ra với Lạc Gia, cô gái này chưa từng lộ diện tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian này.

Đáng ra bà không cần phải lo lắng như vậy, chỉ là một đứa bé mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao, càng nhiều tuổi, bà càng cảm thấy bất an. Bà thường mơ thấy Phương Úc Đình đến tìm mình, còn mơ thấy đứa bé máu me đầy người bóp cổ bà… Hay tay xiết chặt lại. ‘Phương Úc Đình, vì sao ngay cả khi đã chết rồi cô vẫn ám ảnh cuộc đời tôi như vậy?’

Trong phòng ngủ của Băng Ngưng đèn vẫn bật sáng dù đã khuya lắm rồi. Chuyện xảy ra ban ngày khiến cô vô cùng sợ hãi, làm đầu óc cô loạn hết cả lên. Cô vẫn không tin mình đã mất đi một phần trí nhớ. Cô đã lên mạng tra dữ liệu về chuyện xảy ra năm đó nhưng không tra được chút thông tin hữu ích nào. Ngoại trừ kí ức năm tám tuổi cùng hai chữ Lạc Gia, cô không còn chút kí ức lúc nhỏ ở nhà mình. Mải mê suy nghĩ, cô không hề nghe thấy tiếng Diệp Dịch Lỗi bước vào. Điều này khiến hắn không khỏi lo lắng. Nhìn khuôn mặt thất thần của cô, Diệp Dịch Lỗi biết ngay cô đang suy nghĩ điều gì. Hắn khẽ đi đến, cầm lấy tay cô.

“Anh Dịch Lỗi.”

“Sao chưa đi ngủ?”

“Em…không dám ngủ.” Cô cúi đầu khẽ nói. Hễ nhắm mắt lại là cô lại hình dung ra cảnh cháy ngùn ngụt cùng tiếng nổ chát chúa, còn có tiếng còi xe inh ỏi khiến đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ.

Diệp Dịch Lỗi khẽ thở dài. “Được rồi, không có gì phải sợ, có anh ở đây rồi.” Hắn khẽ hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của cô. “Anh ở lại với em nhé.”

Băng Ngưng gật gật đầu nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. “Mẹ sẽ thấy mất.”

“Thấy thì sao? Việc gì phải sợ.” Hắn cười. “Ngưng Nhi, chuyển ra ngoài sống với anh đi.” Chuyển đến căn hộ trong thành phố của hắn. Hắn cũng không muốn Băng Ngưng tiếp tục ở lại nơi phức tạp này.

Băng Ngưng không biết nên trả lời như thế nào. Diệp Dịch Lỗi biết cô vừa trải qua chuyện kinh sợ nên cũng không ép buộc. Hắn cầm lấy cái điều khiển ấn tắt đèn, màn đêm lập tức bao trùm. Băng Ngưng rúc sâu vào lòng hắn.

“Vẫn sợ à?” Hắn ghé sát tai cô thì thầm.

“Có anh bên cạnh thì không còn sợ nữa.” Băng Ngưng không ngần ngại bày tỏ tâm tư của mình. Quả thật là như vậy. Chỉ cần hắn ở bên cạnh cô, dù cho thế giới này không có tiếng động cũng không khiến cô thấy sợ hãi. Bàn tay ấm áp của hắn khiến cô yên tâm.

“Khờ quá!” Hắn hôn lên khuôn mặt của cô. “Anh sẽ mãi mãi ở đây, bên cạnh em. Ngủ đi! Có anh đây rồi.”

Băng Ngưng gật đầu, cựa quậy tìm tư thế nằm thoải mái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì một tư thế, lặng lẽ nghe tiếng hít thở dần đều đặn của cô, thầm hy vọng khoảng lặng yên bình này có thể kéo dài một chút, đừng kết thúc nhanh quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.