Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 109



Băng Ngưng ôm mối lo lắng đề phòng chuyện nói dối khó khăn qua một thời gian, Diệp Dịch Lỗi cũng không truy hỏi gì thêm. Thế nhưng, càng thế này, cô càng thấy bất an, hình như không giống cách hắn hành xử. Cô cũng lén đi tìm Dương Tư Thần hai lần nhưng đều không gặp. Cô cũng định nói thật chuyện hôm đó với Diệp Dịch Lỗi. Sau khi cân nhắc vài lần, cô quyết định đợi hôm nào tâm trạng hắn vui vẻ một chút sẽ thành thật kể lại mọi chuyện.

Dạo này, cơn đau đầu lại tái phát. "Là do nghỉ ngơi không điều độ sao?" Càng ngày càng đau nhiều hơn, sau bao ngày uống thuốc giảm đau, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Chờ đợi trong dày vò bao lâu, rốt cuộc cũng đến một ngày này. Ngày mà Băng Ngưng hận không thể ngay lập tức nói thật với Diệp Dịch Lỗi, như thế cô cũng không bao giờ phải áy náy như vậy nữa...

Băng Ngưng ngồi ở nhà đợi Diệp Dịch Lỗi đến đón. Hôm này là sinh nhật của Diệp Dịch Lỗi. Thật ra...hồi được nhận làm con nuôi, hai chị em cô còn quá nhỏ, không nhớ được ngày sinh của mình,nên lấy luôn ngày vào Diệp Gia làm ngày sinh nhật. Ngày này vừa hay là ngày sinh của Diệp Dịch Lỗi. Mọi người trong nhà cũng không coi trọng lắm ngày sinh nhật của các cô nên từ năm 10 tuổi, họ đã tự tổ chức sinh nhật. Lúc Diệp Dịch Lỗi trở về, Băng Ngưng đã chuẩn bị sẵn sàng. Thấy Diệp Dịch Lỗi đi vào, Băng Ngưng bật dậy chạy đến.

“Thạch Đầu, sinh nhật vui vẻ.” Băng Ngưng vui vẻ ríu rít chúc mừng. Cô kiễng mũi chân hôn vào má hắn.

“Sinh nhật vui vẻ.” Diệp Dịch Lỗi cười. Hôm qua làm việc muộn ở công ty, đúng 12h hắn nhận được tin nhắn chúc mừng của Băng Ngưng. “Hôm nay, em xinh lắm.”

Băng Ngưng ngượng ngùng. “Sang năm, chúng ta tổ chức cùng nhau nhé, chỉ hai người thôi.” Cô tiến đến vòng tay ôm thắt lưng hắn. “Đến khi đó, em nhất định chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho anh.” Đôi mắt cô long lanh sáng ngời, vô cùng phấn khởi, tựa như chỉ muốn nột năm này trôi qua thật nhanh để đến sinh nhật tiếp theo.

“Được!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu.

Băng Ngưng tựa vào lòng hắn. “Ngưng Nhi mong ngày nào cũng có thể ở bên anh.”

“Anh cũng mong thế.” Diệp Dịch Lỗi nâng mặt cô lên. “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Giọng nói của hắn thật êm tai thật ấm áp. “Ngưng Nhi, anh nói cho em biết một bí mật.” Hắn cười rất đỗi dịu dàng, tháo máy trợ thính của cô xuống rồi ghé vào tai thì thầm điều gì đó, sau đó nâng khuôn mặt cô lên hôn môi thật sâu. “Đi thôi!” Hắn kéo tay Băng Ngưng đi, tâm trạng vui vẻ như thể vừa nói điều gì tâm đắc lắm.

“Anh nói cái gì thế?” Băng Ngưng bĩu môi.

“Chờ đến lúc thích hợp sẽ nói cho em biết, bây giờ...không thích nói.” Diêp Dịch Lỗi cười nhưng vẫn không nói cho Băng Ngưng biết đáp án. Thời điểm thích hợp sẽ nói, hiển nhiên bây giờ không phải lúc đó.

Quán Thanh Phong,

Phương Tử Hạo và mấy người bạn đã đến từ sớm chờ đợi. Thấy hai người cùng nhau đến, dù trong lòng họ vốn đã có sự chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc. Thật ra, rất khó tưởng tượng được Diệp Dịch Lỗi sẽ tha thứ cho Băng Ngưng, Có điều...như vậy cũng tốt, chỉ cần hai người hạnh phúc là đủ, họ...cũng đã quá khổ sở rồi.

“Chúc mừng sinh nhật!” Ba người đưa quà.

“Dạ, em cám ơn.” Băng Ngưng nhận quà, không quên cảm ơn từng người, lúc nhìn Phương Tử Hạo, trong mắt hơi mất tự nhiên.

“Hôm nay, Ngưng Nhi rất xinh.” Thật ra hôm nay anh định không đến, nhưng đám bạn cứ nài kéo. Đau khổ suốt thời gian dài, nói quên là quên cũng khó.

“Mau ước đi!” Nam Phong châm nến. Đối với Băng Ngưng, mong ước ngày sinh nhật cũng không có gì chờ đợi, quanh đi quẩn lại cũng là uớc cho ba mẹ với Diệp Dịch Lỗi, năm nay cũng không phải ngoại lệ.

“Cầu mong ba mẹ mạnh khỏe, anh Dịch Lỗi luôn vui vẻ hạnh phúc.” Cô nói xong liền nhìn về phía Diệp Dịch Lỗi. Nhìn ánh mắt của Băng Ngưng, trong lòng thấy hơi cảm động.

“Ngưng Nhi à, thật đáng thất vọng. Năm nào cũng y như vậy, thật chán ngắt. “ Nam Phong ghét bỏ. “Còn điều thứ ba nữa kìa...”

“À...hy vọng nguyện vọng của anh Lỗi trở thành hiện thực.”

Nam Phong nhếch mép không bình luận thêm. Những người khác trên mặt đều là biểu tình: biết ngay mà.

Diệp Dịch Lỗi đứng cạnh Băng Ngưng hơi trầm ngâm. Đây chính là điều ước sinh nhật lần thứ 13 của Băng Ngưng. Hàng năm, cô đều ước như vậy, mong cho nguyện vọng của hắn thành sự thật. "Nhưng...Ngưng Nhi à...nguyện vọng của anh vĩnh viễn không thể được."

Diệp Dịch Lỗi tính cách có phần trầm mặc, đôi khi khá nghiêm trọng nặng nề cho nên mấy năm nay, mỗi lần tụ tập mừng sinh nhật chì đơn giản uống chút rượu, ăn bánh ngọt, đám bạn cũng không dám bày trò hoạt nháo gì. Bởi vì...hôm nay đồng thời cũng là sinh nhật Tuyết Ngưng.

Căn hộ.

Băng Ngưng từ nhà tắm đi ra, Diệp Dịch Lỗi đang đứng bên cửa sổ, mím môi trầm tư. Cô lặng lẽ đi đến, ôm hắn từ đằng sau. “Thạch Đầu!”

Cơ thể hắn cứng lại một chút, sau đó cầm tay cô, xoay người lại. Hắn nhìn chăm chú cô gái trước mặt.

Băng Ngưng không lên tiếng, kiễng mũi chân hôn hắn. Cô biết hắn không vui, cũng biết nguyên nhân vì đâu, là vì Tuyết Ngưng. Dạo gần đây, cuộc sống quá đỗi hạnh phúc làm cô tạm quyên đi bất an trong lòng. Cho đến hôm nay, cô mới sực nhận ra, khúc mắc trong lòng họ chưa không phải đã biến mất mà vẫn luôn tồn tại, chẳng qua không ai muốn động đến thôi.

Đôi môi của cô mang theo vị rượu, cái lưỡi đánh bạo mở hàm răng của hắn. Bàn tay có chút lúng túng luồn vào trong áo của hắn. Diệp Dịch Lỗi thản nhiên, không hề động đậy.

“Thạch Đầu...” Hắn như vậy khiến Băng Ngưng càng bối rối, không biết phải làm sao.

“Ngưng Nhi, đây là quà sinh nhật em tặng anh sao?” Hắn ôm lấy thắt lưng của cô. Băng Ngưng đỏ mặt, khẽ gật đầu. “Vâng...” Diệp Dịch Lỗi mỉm cười. “Vậy em...định làm như thế nào?” Câu hỏi của hắn càng làm mặt Băng Ngưng đỏ ửng.

“Vậy...Thạch Đầu muốn Ngưng Nhi phải làm thế nào?” Băng Ngưng hỏi lại.

Diệp Dịch Lỗi cười, nhìn bộ dáng lúng túng của cô, nắm tay cô đặt lên chỗ nào đó.

“Á!” Băng Ngưng giật mình, kêu lên một tiếng muốn thu tay lại nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy.

“Hôm nay, chúng ta làm quà sinh nhật cho đối phương đi. Ngưng Nhi...lấy tay cảm nhận anh đi,..” Hắn cúi xuống ngậm vành tai của cô, một tay luồn vào trong áo choàng tắm nắm lấy nơi mềm mại hơi lạnh của cô.

“Ưm...” Băng Ngưng không kiềm chế được khẽ ngâm, bàn tay nhỏ hơi run, vì kích thích mà dùng sức mơi mạnh, khiến hắn thở dốc. “Hư quá...” Hắn thở dốc, hơi thở nồng đượm tình dục phun trên mặt Băng Ngưng. Hắn càng dùng sức xoa nắn.

"Thạch Đầu... » Băng Ngưng nức nở. Vật trong lòng bàn tay cô càng ngày càng nóng làm cô xấu hổ không chịu nổi. Nhưng tay cổ bị nắm chặt, ấn vào đấy, bị bắt nắm vật kia không thể động đậy.

“Em làm được.” Hắn hôn lên mắt cô. “ Ngưng Nhi... “ Hắn khẽ họi tên cô. Bàn tay chẳng kiêng dè gì chạm vào nơi mẫn cảm của cô. Trong khoảng thời gian ở chung, hắn sớm đã quen thuộc cơ thể cô, nên dễ dàng khơi gợi dục vọng của cô.

Khuôn mặt Băng Ngưng nóng bừng bừng. Hai người nằm trên giường ngủ rộng lớn, bàn tay của hắn vẫn đang dao động ở nơi riêng tư của cô. Mỗi lần cử động như mang theo dòng điện, khiến cơ thể cô run rẩy, cao trào như sóng ào ạt đến.

“Thạch Đầu...” Băng Ngưng khẩn cầu nhìn hắn. Cảm giác thật khó chịu.

“Được rồi!” Hắn đáp lại bằng động tác mạnh bạo hơn, điên cuồng cử động, ngón tay ở trong cơ thể cô tùy ý bừa bãi đến khi cô đạt tới đỉnh cao trào mới dừng lại.

“Anh cũng muốn...” Diệp Dịch Lỗi thở nặng nề, đầu lưỡi liếm môi cô. Băng Ngưng vẫn chưa hiểu ý của hắn, mờ mịt nhìn.

“Anh...”

“Anh muốn chỗ này...” Hắn vừa hôn môi cô vừa trắng trợn nói thẳng ý tứ của mình. Hiểu được, mặt Băng Ngưng lập tức trắng bệch ra.

Cô lắc đầu theo phản xạ. “Em...không được...”

“Nhưng mà... anh rất muốn.” Hắn hôn lên cổ cô, dụ dỗ. “Giúp anh...được không?” Lời nói của hắn mang theo cầu xin khiến Băng Ngưng mềm lòng. Băng Ngưng cắn môi. “Ngưng Nhi... không yêu anh sao?”

“Yêu! Em yêu anh!” Cô vội vàng đáp, hôn lên bên má của hắn.

“Vậy thì giúp anh.” Hắn thở dốc.

Băng Ngưng nắm chặt tay, một lúc mới gật đầu đồng ý. Hô hấp của cô dần vội vã, trong lòng vẫn muốn từ chối, cô nên từ chối mới đúng. Đôi tay run rẩy vén áo ngủ của hắn lên, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, hướng đến nơi nào đó, cầm lên...hé miệng ra.

“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi đột nhiên lên tiếng, ngăn lại hàng động của cô.

Diệp Dịch Lỗi nắm bả vai Băng Ngưng, hất cô lên giường rồi sửa sang lại chính mình.

“Anh Dịch Lỗi...” Va chạm mạnh và đột ngột khiến cô hơi đau. Cô tủi thân nhìn hắn. "Làm sao vậy?"

“Lạc Băng Ngưng! Không thể tưởng tượng được cô thật sự làm.” Hắn đột nhiên trào phúng. “Lẽ nào với người khác...cô cũng nguyện làm như thế này cho hắn.”

Băng Ngưng tái mét của mặt. “Thạch Đầu...” Băng Ngưng không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. “Vì sao..” Rõ ràng đây là điều hắn muốn. Vì sao lại xúc phạm cô. Hay là...hắn cố ý.

“Vì sao?” Ha ha...Diệp Dịch Lỗi cười lớn. “Tôi cũng rất muốn biết vì sao cô lại ti tiện như vậy.”

Ti tiện... Băng Ngưng hoàn toàn hóa đá, không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không thốt lên lời. Trong đầu chỉ ong ong 2 chữ “ti tiện“.

“Cô không nhớ rõ hôm nay là ngày gì sao?” Hắn nắm lấy cằm Băng Ngưng. “Ngày sinh nhật của người chị đã khuất của cô, thế mà cô ở đây gạ gẫm anh rể của mình...”

“Thạch đầu...” Băng Ngưng gọi hắn.

“Không được gọi tôi như thế.” Ham muốn nháy mắt biến mất, trong mắt hắn chỉ còn sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn. Cố gắng lâu như vậy, vẫn là không thể tự lừa dối bản thân chưa hề có gì xảy ra, hắn thật sự không quên được. Không tài nào quên được Băng Ngưng đã từng cùng vô số đàn ông mây mưa phóng túng, có lẽ cũng như khi nãy, cũng động tác tư thế như thế, khiến hắn căm ghét.

“Cô dùng dáng vẻ thanh tao, thoát tục, vô tội này lừa được bao nhiêu người rồi hả?” Hắn cười. “ Chẳng qua chỉ một chút thủ đoạn nho nhỏ liền cắn câu. Lạc Băng Ngưng cô cũng không hơn gì cái...”

“Thạch Đầu, anh đừng như vậy được không, em không hề có ai khác ngòai anh.” Băng Ngưng bật khóc, đứng dậy giữ lấy hắn. “Chẳng lẽ anh nghe được việc gì, chúng ta từ từ nói chuyện được không.”

“Tôi không muốn nói chuyện.” Hắn hất mạnh tay cô ra. “Cô nghĩ rằng tôi thực sự thích cô sao?” Hắn cười khẩy. “Lạc Băng Ngưng, tôi có tính ưa sạch sẽ, đối với loại con gái lăng nhăng với bao nhiêu đàn ông, thật bẩn thỉu, tôi không muốn. Nói cho cô biết...mỗi lần lên giường với cô...tôi thấy thật ghê tởm. Hắn nói xong vòng qua người Băng Ngưng bỏ đi, cú sốc quá lớn khiến Băng Ngưng ngã khụy xuống đất. Hắn dẫm lên tay cô, bước đi. Cô khẽ than đau, nhưng hắn không quan tâm cũng không dừng lại. Hắn nhanh chóng thay quần áo, rời nhanh khỏi căn họ vì còn phải đến một cuộc hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.