Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 127



Thái độ lạnh lùng của Băng Ngưng khiến Diệp Dịch Lỗi khổ sở. “Ngưng Nhi...” Hắn khẽ gọi. “Định bỏ mặc, không quan tâm đến anh thật sao?” Hắn giữ vai cô. “Chúng ta đừng tra tấn nhau nữa, được không?”

“Chúng ta bây giờ tất yên ổn, thế không tốt sao?” Băng Ngưng bình thản đáp lại. Tra tấn lẫn nhau. “Chẳng lẽ anh Dịch Lỗi muốn em...” Chẳng lẽ anh muốn em phải luôn đau khổ dằn vặt mới vừa lòng.

“Ngưng Nhi! Gọi anh là Thạch Đầu đi.” Hắn ôm cô vào lòng, đã lâu lắm rồi không được ôm cô, lâu đến độ hắn đã quên cảm giác hơi ấm, hương vị của cô ra sao.

Băng Ngưng bất động. "Thạch Đầu! Ha ha..." Cái tên này dành cho cô gọi sao? Ngày đó, khi hắn nói những lời cay nghiệt, tuyệt tình, tổn thương cô sâu sắc thì không còn chút hy vọng nào nữa. Hắn là Thạch Đầu nhưng vĩnh viễn không bao giờ là Thạch Đầu của cô nữa.

Dường như cảm giác được sự bài xích của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn. “Ngưng Nhi! Đừng như vậy! Đừng bỏ mặc anh...” Hắn biết rõ cô không nghe thấy hắn nói nhưng hắn vẫn muốn nói ra. Hoặc giả vì cô không nghe thấy nên hắn mới đủ can đảm để nói những lời tự đáy lòng như vậy. “Anh mệt mỏi quá, cho nên đừng bỏ mặc anh, được không?”

Băng Ngưng cố hết sức giữ vững cơ thể, nắm chặt tay để trấn tĩnh nhưng không tài nào ngăn trái tim run rẩy, xúc động. "Ngay cả một cái ôm đơn giản cũng không khống chế được bản thân bảo sao mày bị người ta coi thường.

Thái độ lạnh nhạt của Băng Ngưng, không hề đáp lại khiến trái tim hắn như đóng băng theo sự lạnh lẽo cô tạo ra quanh mình. Rõ ràng lạnh như vậy, nhưng rốt cuộc lại không nỡ buông tay.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, bọn họ vẫn lặng yên đứng đó “ôm nhau“. Phản ứng của Băng Ngưng đả thương Diệp Dịch Lỗi sâu sắc. Bạn bè luôn nhận xét hắn là người lạnh lùng, vô tình nhưng bọn họ có lẽ không biết, thật sự vô tình chính là cô bé Băng Ngưng thanh thuần này. Giờ đây, cô đối với hắn thoạt nhìn cực kì nhu thuận, nghe lời, không hề chống đối nhưng thực ra là thờ ơ, mặc kệ ra sao cũng không thèm quan tâm. Hắn quả thật không thể chấp nhận bởi nỗi bất an cùng dày vò luôn thường trực trong tim. Thì ra, phụ nữ khi đã tuyệt tình lại đáng sợ đến vậy...

Chuyện của công ty lẫn Băng Ngưng đều dồn ép hắn đến không thở nổi. Hắn cũng cần dè chừng khiêu khích của Lưu Duệ Hàng. Chưa kể một Đường Sâm đầy bí ẩn nhưng thế lực không hề nhỏ đang nhăm nhe nhắm đến Diệp Gia nhưng chưa rõ mục đích. Đây quả là cơ hội không thể tốt hơn với ông ta vì Lưu Duệ Hàng nắm trong tay không ít bí mật của tập đoàn, nếu bọn họ liên minh với nhau sẽ tạo ra uy hiếp lớn với Diệp Gia. Hiện tại... cần nhanh chóng chứng minh tai nạn kia không liên quan đến gia đình hắn và phải bảo vệ Ngưng Nhi.

******************

Lâm Thanh Âm ở nhà nhưng đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt. Hiện tại, cảnh sát liệt bà vào diện bị tình nghi gây ra tai nạn của Diệp Thiệu Kỳ. Đường Sâm không có động tĩnh gì khả nghi nhưng càng tĩnh lặng càng chứng tỏ giông bão sắp nổi lên. Còn có Lưu Duệ Hàng, không biết trong tay hắn có chứng cứ gì không. Nếu hắn nói với Băng Ngưng chuyện năm xưa thì phải lám sao. Chưa kể Tư Đồ Mạch...

Buồn bực ném đồ lên bàn, Lâm Thanh Âm la lên bức bối. Mọi chuyện rối tung cả lên, việc này chưa giải quyết ổn thỏa đã nảy sinh rắc rối mới.

Băng Ngưng không ngờ Tư Đồ Mạch chủ động tìm cô. Từ lần gặp ở bệnh viện, hắn cầm đi máy trợ thính của cô thì bặt tin, không thấy xuất hiện.

“Hôm nay, anh đến có việc gì?”

“Để đưa cô cái này!” Tư Đồ Mạch đưa ra một máy trợ thính. “Máy cũ không tốt lắm, đừng dùng nữa. Từ nay dùng cái này đi.”

Băng Ngưng nhìn máy trợ thính hắn mang đến, không rõ có gì khác biệt.

“Băng Ngưng, tôi có nghe được ít chuyện về Diệp Gia trong thời gian gần đây. Từ nay về sau, cô phải cẩn thận, không được dễ dàng tin tưởng ai biết chưa.” Hắn nhắc nhở.

Băng Ngưng kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Vì sao hắn lại nói không được tin ai. Mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng cô lựa chọn tin tưởng hắn bởi trong lòng cô luôn xem hai người là những kẻ đồng cảnh ngộ, đáng thương và lạc lõng. Hắn hiểu hoàn cảnh của cô, dù sao hai người cũng quen biết đã lâu.

Lâm Thanh Âm từ trên lầu đi xuống, thấy Băng Ngưng cầm trên tay máy trợ thính thì giật thót người, vội vàng bước nhanh lại.

“Bác sĩ Tư Đồ, sao lại đến đây?” Bà cảnh giác dò hỏi.

Tư Đồ Mạch đứng dậy nhìn Lâm Thanh Âm. “Tôi có việc đi qua đây, tiện thể ghé thăm Băng Ngưng một chút.” Hắn cười đáp. “Khi ở nước ngoài, tôi mua được máy trợ thính mới, công nghệ hiện đại hơn nên qua đây đưa cho Băng Ngưng. Cô ấy không nghe rõ, làm gì cũng bất tiện.”

“Máy trợ thính mới?” Lâm Thanh Âm biến sắc, nhưng chỉ tích tắc sau đã khôi phục vẻ tự nhiên. “À, nghe Ngưng Nhi nói, khi ở bệnh viện, anh cầm máy trợ thính đi. Không biết là vì sao?”

Tư Đồ Mạch mỉm cười, nhìn thẳng vào Lâm Thanh Âm. “Vì sao...Diệp phu nhân hẳn phải rõ hơn tôi chứ?”

“Anh nói vậy có ý gì?” Giọng nói của Lâm Thanh Âm lạnh đi mấy phần, cái gì mà bảo bà phải biết rõ hơn.

“Băng Ngưng chưa nói với bà sao?” Tư Đồ Mạch ngạc nhiên nhìn bà rồi lại nhìn Băng Ngưng. “Thật ra cũng không có gì to tát.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Thanh Âm, hắn thoải mái cười. “Tôi là bác sĩ riêng của Băng Ngưng, nên sẽ căn cứ vào tình trạng của cô ấy để có hướng điều trị và sử dụng thiết bị phù hợp.”

“À, vậy sao?” Lâm Thanh Âm cười khẽ. “Bác sĩ Tư Đồ hẳn là không có chủ ý khác.”

“Có thể!” Hắn lại cười. “Diệp phu nhân, tôi xin phép cáo từ.”

“Được, bác sĩ Tư Đồ thong thả.” Bà dịu dàng cười, đi đến bên Băng Ngưng. “Về sau, còn phiền anh vất vả vì Ngưng Nhi.”

“Diệp Phu nhân yên tâm.” Rõ ràng biểu hiện của hắn khác ngày thường nhưng lúc này Lâm Thanh Âm không thể quản nhiều việc như vậy. Mặc kệ thế nào, trong tình huống hiện tại không thể để mọi việc phức tạp hơn nữa, rối hơn nữa

******************

Mang tâm trạng phiền muộn, Diêp Dịch Lỗi ngồi một mình trong quán bar giải khuây. Lúc này, tâm trí hắn rối bời, buồn bực rất muốn tìm một người để tâm sự. Phương Tử Hạo có vẻ là người thích hợp nhất để giãi bày nhưng vì chuyện có liên quan đến Ngưng Nhi nên lại thành không thích hợp nhất. Tình trạng tệ hại giữa hắn và Ngưng Nhi càng không muốn Phương Tử Hạo biết. Vân Tường? Haha...cũng là đối tượng không tồi nhưng hiện tại cậu ta cũng đang gặp rắc rối lớn, cũng chả khá hơn hắn. Bạn gái cũ, nghe đâu một thời yêu say đắm, đột nhiên quay lại. Kẹt giữa vợ và người yêu cũ, Vân Tường quả thật khó xử. Còn Nam Phong...quên đi. Cậu ta không nhân cơ hội dậu đổ bìm beo, đá xoáy hắn đã là nể mặt lắm rồi. Chưa kể, Nam Phong cũng đang đau khổ vì chuyện tình cảm, đi yêu người không nên yêu. Yêu chính là như vậy, dằn vặt, đau khổ nhưng lại không thể kiểm soát được trái tim. Không hiểu vì sao, mấy người bọn họ lại cùng vướng vào những chuyện ngang trái như vậy...

Như Hạ Vân Tường từng nói, vì sao cuộc sống trớ trêu như vậy. Bọn họ là bạn tốt nhưng cũng chính họ lại yêu người phụ nữ của bạn mình. Nếu là người ngoài, bọn hắn còn có thể dùng thủ đoạn để giải quyết. Nhưng...Thì ra, cuộc sống của mỗi người đều trắc trở.

Nhìn vào điện thoại, ngoài liên lạc của đám bạn thì hầu như không có mấy ai. Đột nhiên cái tên Đinh An Nhu đập vào mắt, hắn sững người một lúc rồi mỉm cười, lắc đầu bất đắc dĩ. Mọi người nói đúng, Đinh An Nhu không phải Tuyết Ngưng nhưng hắn lại vì cô gái này hết lần này đến lần khác tổn thương Băng Ngưng. Nhìn tên Đinh An Nhu một hồi, hắn dứt khoát xóa luôn liên lạc. Dù vậy, hắn biết mọi chuyện không thể được giải quyết chỉ bằng xóa một số điện thoại.

“Nhàn nhã vậy sao?” Đang lúc hắn buồn chán, một giọng nói đột ngột vang lên. Hắn quay lại, không ngờ nhìn thấy người bạn “không mong gặp nhất” - Phương Tử Hạo.

“Cậu cũng thế.” Hắn nhìn Phương Tử Hạo cười.

“Không vui sao?”

“Không phải!” Hắn lắc đầu. “Dạo này áp lực công việc nhiều quá.”

“Thật sao?” Phương Tử Hạo ngồi xuống, tự rót cho mình ly rượu. “Vì chuyện với Băng Ngưng đúng không?”

“Nhìn rõ như vậy sao?” Hắn hơi nhíu mày, vì sao biết thừa rồi nhưng nhất định phải nhắc đến, nhất định phải làm khó hắn.

“Mặc dù lần trước gặp mặt yến tiệc linh đình nhưng không khó nhận ra chuyện giữa hai người không tốt.”

“Cho nên, cậu định giúp cứu vãn sao?” Nhìn Phương Tử Hạo, hắn liền nhớ lại ngày hôm đó, anh đưa Băng Ngưng về và khuôn mặt cố ấy hiện lên sự nhẹ nhõm mà lâu lắm rồi không thấy.

“Nói thật, nhìn cậu đau khổ như bây giờ tớ lại thấy vui...”

“Cậu nói cái quái gì thế?” Diệp Dịch Lỗi bực bội hỏi. Đây là loại bạn bè gì hả.

Phương Tử Hạo im lặng một chút. “Cậu yêu Băng Ngưng đúng không? Vẫn yêu đúng không?”

“Cái...” Diệp Dịch Lỗi sững người nhìn bạn. “Cậu nói vớ vẩn gì thế?” Cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, hy vọng che lấp được bối rối. “Chuyện giữa bọn tớ người khác không rõ nhưng chẳng lẽ cậu không biết sao.”

“Vậy cậu biết rõ sao?” Phương Tử Hạo hỏi. “Thật ra cậu để ý như vậy, chẳng qua vì...”

“Tớ sao có thể yêu cô ta. Nếu không vì cô ta, Tuyết Nhi và con tớ không chết.” Hắn muốn chặt đứt câu nói dang dở của Phương Tử Hạo, thật sự không muốn tiếp tục đề tài này.

“Cậu thừa biết, báo cáo pháp ý khẳng định Lạc Tuyết Ngưng không hề mang thai.” Phương Tử Hạo trực tiếp giáng vào nỗi đau của hắn. Cạch...Chén rượu trên tay hắn rơi xuống. “Thạch Đầu, cậu chấp niệm trong lòng không phải là việc Tuyết Ngưng mang thai hay cái chết của cô ấy mà là nguyên nhân dẫn đến sự việc năm đó. Căn bản, cậu chỉ cố tìm cái cớ để hận Băng Ngưng.”

“Tớ chả biết cậu đang lảm nhảm cái gì.”

“Tớ nói người cậu yêu thật ra là Băng Ngưng. Cậu vin vào chuyện của Tuyết Ngưng chẳng qua mượn cớ hận Ngưng Nhi phản bội cậu. Muốn tớ lôi bằng chứng ra không?”

“Cậu bị thần kinh à!” Diệp Dịch Lỗi mắng một câu, rồi đứng dậy, cầm áo khoác bỏ đi. Nhìn dáng vẻ chạy chối chết của Diệp Dịch Lỗi, Phương Tử Hạo không nhịn được cười nhưng anh cười có chút cay đắng. Thật ra...anh nói bừa thôi, anh lấy đâu ra chứng cứ. Anh chỉ muốn thăm đò bạn mình mà thôi, nói ra những suy nghĩ anh giữ trong lòng bấy lâu. Gần đây Diệp Gia xảy ra nhiều biến cố khiến Diệp Dịch Lỗi mệt mỏi thế nên mới dễ dàng lộ tẩy. Trước kia, cậu ta nhất định sẽ giấu nhẹm cảm xúc, che giấu tình cảm thật của mình rất khéo. Giờ thấy Dịch Lỗi xúc động như vậy, còn bỏ của chạy lấy người thế kia thì...rõ ràng anh đoán đúng, cậu ta yêu Băng Ngưng.

Diệp Dịch Lỗi vội vã rời khỏi quán bar. Chạy được một đoạn, quay lại nhìn, chắc chắn Phương Tử Hạo không đuổi theo mới thảo phào nhẹ nhõm. Tựa vào xe, hắn nhớ lại những gì Phương Tử Hạo nói. Cậu ấy nói cái chết của Tuyết Ngưng chỉ là cái cớ để hận Băng Ngưng phản bội. Còn nói...hắn yêu Băng Ngưng. Ha ha...Yêu? Hình như uống say mất rồi, nếu không sao có thể nghĩ đến từ này. Lắc mạnh đầu, hắn muốn rủ bõ nhưng suy nghĩ điên rồ kia nhưng không có tác dụng.Dường như rượu lúc này mới phát huy tác dụng, khiến cảm xúc của hắn mãnh liệt cũng khiến hắn đủ dũng khí đối diện với cảm xúc đó.

Đúng vậy! Hắn yêu Ngưng Nhi. Hắn tự cho mình yêu Tuyết Ngưng nhưng thật ra người hắn yêu là Băng Ngưng. Lúc đầu, hắn không kiềm chế được bản thân mà yêu Băng Ngưng nhưng lại giật mình dùng hạ sách nhận nhầm người để che giấu. Sau này, hắn thực sự nhận ra, mình chỉ đang lừa người gạt mình, người hắn yêu chính là Băng Ngưng, thậm chí còn có mong muốn ở bên cô suốt đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.