Diệp Dịch Lỗi cởi từng nút áo của Băng Ngưng, đầu ngón tay vô tình chạm lên làn da trơn mịn trắng nõn của cô, đầu ngón tay anh như có luồng điện chạy qua. Diệp Dịch Lỗi, mày đang làm gì vậy? Anh ảo não vì hành động của mình, nhưng dần dần cảm giác rung động và ảo não cùng biến thành cảm giác đau lòng. Da Băng Ngưng rất trắng, vậy nên mới khiến cho vết sẹo trên ngực cô trở nên thật chói mắt.
Đoàng——!
Anh vĩnh viễn cũng không thể nào quên được tiếng súng nổ và ánh mắt tuyệt vọng của Băng Ngưng khi đó.
Bộp—! Một giọt nước mắt từ đáy mắt anh rơi xuống cơ thể của Băng Ngưng. Diệp Dịch Lỗi không kềm được kéo Băng Ngưng ôm vào trong lòng ngực mình. Ôm thật chặt. Ngưng nhi, xin lỗi, xin lỗi em, anh vô cùng hận chính bản thân mình. Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ bù đắp những tổn thương mà em phải chịu bấy lâu nay, anh bảo đảm... Diệp Dịch Lỗi cứ ôm như vậy, mãi cũng không buông ra.
Bên trong biệt thự, im lặng tuyệt đối, thời gian cứ dần trôi qua, anh vẫn duy trì tư thế ôm chặt cô, cho đến khi toàn thân tê cứng cũng không muốn buông ra. Nếu như có thể, anh thật hy vọng thời gian dừng lại ngay tại thời khắc này, như vậy sẽ không có ai quấy rầy bọn họ, không có những chuyện vụn vặt đáng ghét kia, không có ân oán thù hận đời trước...
Ngưng nhi, hãy tha thứ cho anh nhé! Được không em?
Khi Băng Ngưng tỉnh dậy thì bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, đèn trong phòng đã được bật sáng rỡ. Cô từ từ xoay mặt nhìn Diệp Dịch Lỗi đang ngồi gục đầu bên mép giường, trên tủ đầu giường có đặt một chậu nước và khăn lông...
Trong nháy mắt, Băng Ngưng cảm thấy thật chua xót. Tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhúc nhích, không thể rút ra được. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ Mà cô cử động làm cho Diệp Dịch Lỗi choàng tỉnh, thấy Băng Ngưng tỉnh dậy anh cũng vội vàng đứng dậy, nhưng anh đã ngồi trên mặt đất hồi lâu nên chân bị tê, suýt chút nữa là ngã ra đất.
“Ngưng nhi, em tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh nắm tay cô hốt hoảng hỏi han. “Em muốn doạ chết anh sao.”
“Tôi không sao!” Cô dùng sức rút mạnh tay ra khỏi tay anh, sau đó bước xuống giường.
“Ngưng nhi, đã muộn thế này rồi, em muốn đi đâu?” Diệp Dịch Lỗi có chút hốt hoảng kéo cô lại, sau đó ôm chặt cô từ phía sau. “Em đừng đi!”
“Đương nhiên là về nhà!” Băng Ngưng cau mày. “Buông ra!”
“Ngưng nhi, anh biết sai rồi, đừng chán ghét anh như vậy được không?” Diệp Dịch Lỗi khẽ nói. “Anh thừa nhận, anh không nên ép em.” Tay anh nắm chặt tay cô có chút run rẩy. “Hãy cho anh một cơ hội, chỉ một lần này thôi!” Vẻ mặt và giọng điệu như van nài của anh khiến Băng Ngưng cảm thấy thật khó chịu. Một người đàn ông lúc nào cũng vênh mặt hất hàm trước mặt cô mà cũng có ngày hôm nay sao.
Cô cười nhạo một tiếng rồi hất tay anh ra.
“Buông ra!” Băng Ngưng giãy giụa muốn thoát ra nhưng không được, ngược lại chỉ khiến mình tốn sức đổ mồ hôi, có thể thấy được là cô giẫy giụa rất cật lực, mà Diệp Dịch Lỗi cũng dùng hết sức ôm chặt cô.
“Ngưng nhi, đừng hận anh nữa được không? Hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em, nhé...” Anh chầm chậm đặt tay lên bụng cô. “Anh yêu em! Rất yêu em!”
“Nhưng tôi không yêu anh!”
“Vậy thì cho anh cơ hội được theo đuổi em lần nữa nhé, được không?” Diệp Dịch Lỗi lùi một bước năn nỉ cô. “Anh không cầu xin em phải đồng ý ngay, nhưng xin em đừng tránh né anh. Ngưng nhi, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy, anh yêu em, vẫn luôn yêu em!”
“Tôi nói anh buông tay ra.” Băng Ngưng tức giận. “Diệp Dịch Lỗi, những lời này anh đã nói quá nhiều lần rồi, anh cho rằng vẫn còn tác dụng sao?”
“Anh sẽ không bao giờ buông tay đâu, dù chết cũng không!” Giọng Băng Ngưng rất cao nhưng rõ ràng bị giọng nói của Diệp Dịch Lỗi lấn áp. “Lạc Băng Ngưng, anh sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy. Anh sẽ khiến em lại yêu anh thêm lần nữa, sẽ làm cho em hiểu, anh xứng đáng với sự tha thứ của em, xứng đáng để em dựa vào cả đời.”
“Vậy tôi chờ hành động của anh, còn bây giờ thì tôi muốn về nhà!” Không rỗi hơi cãi cọ vô ích, Băng Ngưng không định giằng co với anh thêm nữa, nói thẳng ra mục đích của mình.
Diệp Dịch Lỗi suy nghĩ một lát mới thả tay ra. “Vậy để anh đưa em về!” Anh không nên nóng vội nhất thời được, nếu không sẽ chỉ làm cho Băng Ngưng ghét anh, tránh né anh hơn thôi.
Băng Ngưng chỉ chờ có thế, anh vừa mới thả lỏng cánh tay thì Băng Ngưng liền đi thẳng ra ngoài. Nhưng đáng vui mừng chính là cô không cự tuyệt việc anh đưa cô về. Diệp Dịch Lỗi đi sát sau lưng cô, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Sắc trời bên ngoài rất tối, còn có mưa phùn lất phất rơi, màn sương dưới đèn đường có vẻ thật mông lung. Tạt vào mặt hơi ẩm ướt, nhưng cũng thật mát mẻ.
Ngồi vào xe, Băng Ngưng tiện tay hất hất tóc, bỗng có một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt, Băng Ngưng nhìn một chút rồi nhận lấy.
“Ngưng nhi, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, em không còn cô đơn nữa đâu.”
Băng Ngưng lơ đễnh xoay mặt nhìn ra cửa sổ. Khoảng thời gian gian nan nhất cô cũng đã gắng gượng trải qua được. Cho nên... Bây giờ không sao cả. Một người hay hai người cũng không có sự khác biệt gì.
Trời đổ mưa nên Diệp Dịch Lỗi chạy xe rất chậm, cũng có lẽ là anh muốn tranh thủ thời gian ở bên cạnh cô càng lâu càng tốt. Trong lòng anh đang cầu nguyện, con đường về nhà cô hãy xa thêm chút nữa, lâu thêm chút nữa.
“Trên đường không có kẹt xe, anh chạy chậm như vậy làm gì?” Băng Ngưng cảm thấy không thoải mái, ở bên cạnh anh cô chỉ cảm thấy lúng túng khó xử. Không khí như đang kết băng đông cứng lại.
“Đường rất trơn!” Anh mỉm cười giải thích, cũng không tăng tốc thêm, dường như trên đường không có một bóng xe nào lưu thông, anh vẫn chậm rãi từ từ. Xoay mặt sang nhìn Băng Ngưng đang ức chế khẽ cười cười, anh đang hưởng thụ khoảnh khắc an tĩnh và hài hoà giữa hai người. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐ Bỗng điện thoại của Băng Ngưng vang lên, cô cúi đầu nhìn xem là ai, nhưng còn chưa kịp bắt máy thì đột nhiên phía sau chiếu rọi một luồng đèn xe chói mắt, như là có một chiếc xe khác cố ý tăng tốc tông thẳng vào xe bọn họ vậy...
“Chuyện gì vậy?” Trong lòng Băng Ngưng hoảng hốt. Nhìn thấy chiếc xe kia lại tông đến. Cô sợ đến tái mặt.
“Đừng sợ! Ngồi chắc vào.” Anh nhắc nhở.
Lúc này Diệp Dịch Lỗi cũng có phần luống cuống tay chân, hô hấp cũng khó khăn. Trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng trong đầu anh luôn tâm niệm rằng lần này nhất định không được để cho Băng Ngưng xảy ra chuyện gì. Tai nạn giao thông năm đó, cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình, không thể để lịch sử lặp lại lần nữa ngay tại đây được. Dù có chết, anh cũng phải bảo vệ Băng Ngưng an toàn.
Lực tông của chiếc xe kia rất mạnh, mặc dù Diệp Dịch Lỗi đã cố tránh né, nhưng hiển nhiên bọn người kia đã có sự chuẩn bị kĩ càng, hiển nhiên mục đích của bọn họ chính là anh và Băng Ngưng. Qua mấy cú tông mạnh bạo từ phía sau, xe Diệp Dịch Lỗi đã hư hại nghiêm trọng...
Hai xe giằng co kịch liệt khiến cho cả hai cùng đâm vào các vạch chắn phân làn đường, xông thẳng qua đường ngược chiều bên kia. Lúc này đột nhiên có một chiếc xe xuất hiện, hiển nhiên là đã chứng kiến được hết mọi chuyện. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, chiếc xe đó lại đâm thẳng vào xe của Diệp Dịch Lỗi và Băng Ngưng, thấy chiếc xe lao đến với tốc độ cực nhanh, đầu óc Băng Ngưng hoàn toàn trống rỗng.
Như đang chứng kiến lại cảnh tượng năm xưa, bọn họ cùng ngồi trong xe, bất lực nhìn ánh đèn chói mắt lao thẳng về phía mình. Nhìn chiếc xe kia đang bất chấp tất cả lao đến, dù có bất cứ suy nghĩ gì thì cũng không còn kịp nữa rồi. Diệp Dịch Lỗi nắm chặt vôlăng, chợt xoay tay lái quẹo thật nhanh.
Két——!
Sau đó là... Bùm——!
Chiếc xe kia xông tới tông thẳng vào cửa buồng lái phía trước, xe của bọn họ bị hất văng ra xa, tiếp đó liên tục xoay mấy vòng, nghiêng ngả kéo lê trên mặt đường thật xa mới dừng lại được.
Rốt cuộc tất cả âm thanh đều im ắng lại. Lúc này Băng Ngưng mới từ từ hoàn hồn lại, nhẹ nhàng nhúc nhích, cơ thể đau đớn khiến cô hít sâu một hơi. Mượn ánh sáng đèn đường rọi vào, cô mới nhìn thấy được cả mặt Diệp Dịch Lỗi đầy là máu.
“Diệp Dịch Lỗi...” Băng Ngưng run giọng gọi anh, đưa tay lay lay cánh tay anh. “Diệp Dịch Lỗi, anh nghe thấy tôi nói không?”
Cô rất sợ, nhưng dường như lúc này cô quên mất bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm cở nảo. Nhìn Diệp Dịch Lỗi không chút phản ứng, tim cô như ngừng đập. “Diệp Dịch Lỗi, Diệp Dịch Lỗi...” Cô tháo dây an toàn ra, nhưng chiếc xe giờ đây đã bị biến dạng hoàn toàn do cú va chạm lúc nãy, mỗi một động tác cũng cực kì tốn sức. Chân cô bị kẹt phía dưới xe. “Diệp Dịch Lỗi, anh nghe thấy tôi nói không?” Băng Ngưng bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt khẽ rơi. Cô đưa tay vỗ vỗ mặt anh, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm, Băng Ngưng cũng không biết là anh đã chảy bao nhiêu máu, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé rách từng mảnh nhỏ. “Diệp Dịch Lỗi, trả lời tôi đi, Diệp Dịch Lỗi...”
Diệp Dịch Lỗi mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Băng Ngưng, thật ra thì anh vẫn còn ý thức, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể đáp trả lời cô được.
“Diệp Dịch Lỗi...” Băng Ngưng nghẹn ngào, trong lòng rõ ràng tự nhủ là mình phải tỉnh táo, nhưng cô không thể kìm chế được mình dừng run rẩy và nước mắt. “Thạch Đầu, anh tỉnh lại đi...”
“Anh không sao.” Anh thở ra một hơi, hừ nhẹ một tiếng. Cái tên Thạch Đầu thốt ra từ miệng cô đã tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, anh cầm tay Băng Ngưng. Trước mắt toàn là máu nên anh khó mà nhìn thấy rõ được. “Đi mau! Ngưng nhi, em rời khỏi đây trước đi.” Anh dồn hết sức lực nói với cô. Lúc này anh chỉ tự trách mình hành động quá chậm chạp, nếu như nhanh thêm chút nữa, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Chuyện lần trước mới trôi qua chưa bao lâu mà anh cũng không rút kinh nghiệm đề phòng gì cả. Bây giờ còn liên luỵ đến Băng Ngưng nữa. Diệp Dịch Lỗi, mày đúng là đồ vô dụng nhất trên đời.
“Anh nói nhảm gì vậy hả!” Băng Ngưng thở hắt ra, lúc này sao cô có thể bỏ mặt anh mà chạy trốn trước được. “Chúng ta phải cùng thoát khỏi đây.”
“Ngoan! Nghe lời anh.” Anh yếu ớt nói, lần này nhất định là do Đường Sâm làm, Văn Tuấn nói rất đúng, lão ta sẽ không kiên nhẫn mà chờ đợi lâu! “Em leo cửa sổ ra ngoài trước đi.” d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n Bây giờ tình huống bên ngoài vẫn còn chưa rõ, ngộ nhỡ chiếc xe kia vẫn chưa đi mà xông đến lần nữa thì sao, vậy thì hai người bọn họ chết là cái chắc.
“Sao tôi phải nghe lời anh chứ!” Băng Ngưng quật cường nói, nhưng tay lại nắm chặt tay anh. “Chúng ta cùng ra ngoài, được không?” Cơ thể cô vẫn run rẩy không ngừng. “Chúng ta không thể có chuyện gì được.”
“Bây giờ không phải lúc để em tuỳ hứng đâu, Ngưng nhi ngoan! Em ra ngoài trước đi.” Không biết có phải do mình nghe nhầm hay không. Nhưng anh nghe được tiếng bước chân đang đến gần, chẳng lẽ là những người lúc nãy đã đến rồi sao...