Hạ Vân Tường sống chết can ngăn Phương Tử Hạo, “Cậu bình tĩnh lại đi.”
“Hạ Vân Tường, nếu còn không buông ra, tôi cũng sẽ không có loại anh em như cậu!”
“Phương Tử Hạo cậu bình tĩnh lại cho tôi......” Hạ Vân Tường quát, “Cậu còn ngại chuyện hôm nay chưa đủ lớn sao?”
Theo tiếng quát của Hạ Vân Tường, Phương Tử Hạo rốt cục cũng tỉnh táo lại. Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay quá lớn. Vì đang trong tiệc đính hôn nên anh tim bị xé rách đau đớn không tiến lên,sợ đám phóng viên nói không căn cứ, nói anh là cha của đứa bé, như vậy Băng Ngưng sẽ càng thêm khổ sở. Nhắm mắt lại, anh hít thở thật sâu, hồi phục lại tâm tình mình.
Lúc lâu sau, anh mới trợn mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi một cái rồi lấy điện thoại ra, “Tôi là Phương Tử hạo, tin tức hôm nay của Diệp gia, phải ngăn chặn lại, mặc kệ phải trả giá cao bao nhiêu!” Anh lạnh lùng nói xong cúp điện thoại.
Không khí đột nhiên đè nén, Diệp Dịch Lỗi cúi đầu ngồi dưới đất, không thấy được vẻ mặt của hắn, hơn nữa cũng không biết tâm tình hiện tại của hắn là gì........
“Tôi đi xem Ngưng nhi.” Phương Tử Hạo mở miệng nói.
“Không cho đi.” Vốn đang ngồi yên tự kỷ đột nhiên đỏ bừng mắt giận dữ hét “Sao chứ, đứa bé kia là của cậu sao?”
“Vậy tôi nhất định thừa nhận, cưới Ngưng nhi!” Phương Tử Hạo quát trở lại. Lời nói khốn kiếp như thế sao hắn có thể nói ra ngoài.
“Nhưng cô ta là vị hôn thê của tôi!” Diệp Dịch Lỗi đứng vọt dậy. “Phương Tử Hạo,nếu như là cậu muốn nhìn thấy tin tức Lạc Băng Ngưng huynh đệ chúng ta bất hòa, tình nghĩa nhiều năm đổ vỡ truyền ra thì cứ đi đi.”
Phương Tử Hạo nói ra khẩu khí nhưng lại vô lực đáp trả. Những đám ký giả kia lwoij dụng mọi lúc mọi chỗ kiếm lời. Vấn đề này....... Bọn họ quả thật nên chú ý, tay nắm chặt thành nắm đấm nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi. “Cậu đã không yêu Băng Ngưng, tại sao cứ phải tranh giành với tôi?” Anh hỏi, ba năm qua anh cũng chưa từng hỏi cái vấn đề này, nhưng hôm nay anh thực sự chịu không nổi.
“Về sau tôi tôi không muốn nghe những câu nói thế này nữa, Tử Hạo, cô ta không phải của anh.” Hắn nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Còn nữa...... Mặc kệ tôi có yêu cô ta hay không, hiện ta........ Cô ta cũng đã là của tôi!”
***********************
Bệnh viện.
Kiều Y khóc đến không đứng nổi, bất lực ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, cô vừa khóc vừa lấy điện thoại ra, “Học trưởng, anh mau trở lại đi, xảy ra chuyện, Băng Ngưng đã xảy ra chuyện......”
“Em yên tâm đi, Ngưng nhi sẽ không sao đâu.” Lưu Duệ Hàng khom lưng nâng Kiều Y đã khóc đến hồ đò dậy. Không còn hơi sức đứng thẳng, Kiều Y nửa người dựa vào ngực Lưu Duệ Hàng, mắt đỏ hoe chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ.
Lưu Duệ Hàng ung dung mà kéo nàng. Mắt cũng nhìn chằm chằm phòng cứu cấp, không ngờ Diệp Dịch Lỗi chơi lớn như vậy, có điều...... Khiến hắn cảm thấy kỳ quái, Lạc Băng ngưng thế nhưng lại có thể bỏ đứa bé? Đứa bé đó của ai? Chẳng lẽ lại là của Diệp Dịch Lỗi?
Băng Ngưng mở miệng lớn giống như cả không mặt cũng đã đông cứng, bác sĩ căng thẳng đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, đã qua mấy giờ rồi, nhưng chiếc nhẫn cũng không cách nào lấy ra. Cô nằm đó bàn tay nhỏ nắm chặt lấy váy, thân thể bởi vì đau đớn mà run rẩy kịch liệt, nước mắt từng giọt, từng giọt thành chuỗi lăn xuống khóe mặt, nhưng mặc dù đã thành như vậy rồi, cô từ đầu tới cuối cũng không có kêu lên một tiếng......
Kiều Y đứng ngoài cửa hồi hộp đi đi lại lại, cách phòng thủy tinh cô nhìn thấy Băng Ngưng, không thể tưởng tượng đó là loại tuyệt vọng đến cỡ nào. Băng Ngưng rất sợ đau, nhưng mà hiện tại cô ấy lại không hề kêu rên đến một tiếng, Ngưng nhi, có phải vì lòng cậu quá đau, cho nên không còn thấy cổ họng đau nữa..........
Giày vò sau mấy giờ, cuối cùng chiếc nhẫn cũng được lấy ra, mà Băng Ngưng cũng đã lâm vào mê man, khi Kiều Y thấy thời điểm bác sĩ lấy chiếc nhẫn dính chút vết máu ra. Cô bật khóc thành tiếng.