Chi Hương Như Tô

Chương 16: Lấy lửa trong biển lửa



Hương Tô nằm ở trên giường trằn trọc trăn trở, đây là lần đầu tiên nàng không cách nào ngủ được từ sau khi nàng có thói quen ngủ trên giường. Vô ý vuốt nhẹ qua làn môi, nàng luôn không có cách gì không nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Cảm ơn?

Nàng nhấp môi, không biết vì sao mặt nóng lên. …..Lời Quân Thượng nói rất chuẩn xác, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Bởi vì thói quen mở cửa sổ, ban đêm phủ Thắng Hoàn lại cực kỳ an tĩnh, âm thanh y phục dao động rất nhỏ nàng cũng có thể nghe thấy. “Ai?!” Hương Tô bị dọa đến mức từ trên giường đứng dậy, trời sắp sáng, ai muốn tới Lưu Tô Điện lúc này?

Người ngoài cửa sổ tựa hồ không nghĩ đến nàng còn thức, ngoài ý muốn nên chưa trả lời ngay, sợ nàng sợ hãi mới không tình nguyện nhẹ giọng mở miệng nói: “Là ta……”

Hương Tô nhíu mày, lòng an tâm một ít, Côn Bằng? Nàng đầy bụng nghi vấn đi đến trước cửa sổ, trừng to mắt nhìn bóng người thon dài ngoài cửa sổ, tỉ mỉ xác nhận. Thế nào cũng không hiểu rõ lúc này hắn tới tìm nàng làm gì? Vạn nhất nàng ngủ, chẳng lẽ hắn chờ nàng thức dậy? Đương nhiên không thể, Côn Bằng sẽ cực kỳ xấu xa gọi nàng dậy, hắn căn bản không phải kẻ có tình tình tốt đẹp gì.

Sắp sáng sớm, ánh trăng đặc biệt nhạt nhòa, Hương Tô không nhìn rõ nét mặt của Côn Bằng, bờ vai hắn còn chưa tản hết lớp băng sương của cực bắc, phát ra ánh sáng nhạt trong đêm tối.“Làm gì vậy?” Hương Tô đứng ở trong phòng, còn cao hơn một nửa so với Côn Bằng đừng ngoài cửa sổ, khiến cho nàng cảm thấy rất có ưu thế, giọng điệu bất giác cũng trở nên kiêu ngạo.

Côn Bằng không có nói, Hương Tô nhịn không được lại hỏi một lần nữa.

“Ngươi thích Quân Thượng?” Côn Bằng đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.

“A?” Hương Tô có chút lơ mơ, lời nói ‘ghét Quân Thượng’ đến bờ môi, nàng tỉnh táo dừng lại. Trước mặt Côn Bằng nói ghét Quân Thượng, nàng còn có thể sống hay không, chỉ một cái móng của hắn cũng có thể cào chết nàng! Hơn nữa chuyến đi đến núi Cửu Tuyệt, nàng có chút thương cảm đồng tình với Quân Thượng, cũng nói muốn ở cạnh người, Quân Thượng còn cảm ơn nàng, bây giờ cảm giác của nàng đối với Quân Thượng…… Nàng cũng không nói ra được, tóm lại tuyệt đối không thể xem như chán ghét. “Ừ,” Hương Tô nhướng mày, dường như có chút biểu hiện lòng trung thành,“Đúng a, ta thích Quân Thượng.”

Nàng nói kiên quyết như vậy, trái lại làm cho Côn Bằng lại im lặng. Hương Tô có phần thấp thỏm, chẳng lẽ nói lời nịnh nọt này không đúng? Cũng không thể nói với Côn Bằng là nàng không thích Quân Thượng, con chim chết tiệt này nhất định sẽ cáo trạng nàng !

Côn Bằng từ từ nắm chặt nắm tay, tin mừng tối tăm như vậy khiến cho hắn không cách nào chen giấu được nỗi buồn thương bất lực như vậy trong đáy lòng. Không thể vui mừng, hắn cũng không nghĩ đến lời nói đùa Thanh Hạc lại lặng yên không một tiếng động cắm vào lòng hắn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn tựa hồ ngầm đồng ý với sự thật mà hắn rất không bằng lòng — một ngày nào đó Quân Thượng sẽ đem Hương Tô đính hôn cho hắn.

Trên đường lấy than, Văn Thăng vô ý nói về chuyện Quân Thượng đối xử rất đặc biệt với Hương Tô, hắn mới giật mình hiểu ra. Quân Thượng hai lần ba lượt khiển trách nho nhỏ, chỉ là để nhắc nhở hắn.

Thậm chí hắn có chút chưa từ bỏ ý định, mãi đến khi chính tai nghe thấy Hương Tô thừa nhận. Tiểu hoa thụ ngây ngốc này, từ lúc bắt đầu khi Quân Thượng dùng giọt máu cứu nàng, tựa hồ đã định trước duyên phận vướng mắc không thể giải được.

“Nếu ngươi có lỗi với Quân Thượng, ta liền giết ngươi!” Hắn lạnh lùng nói từng chữ một, lòng lại giống như nhẹ nhàng. Cho dù thất vọng hay không, với hắn mà nói đáp án rõ ràng chính là giải thoát.

Hương Tô khẽ run rẩy, làm sao mà hung dữ như vậy?! Côn Bằng đã xoay người chuẩn bị rời khỏi, lúc này Hương Tô mới vô cùng phẫn hận gọi: “Sau này đừng có tối như vậy mà đến uy hiếp ta!” Đây cũng quá dọa người, có phải là hắn vừa mới từ cực bắc trở về liền vội vã tới đe dọa nàng hay không nha? Rất ức hiếp người rồi, tốt xấu gì cũng phải chờ đến hừng đông a!

Côn Bằng đột nhiên xoay người lại, Tuy rằng Hương Tô không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, dù sao vẫn cảm thấy cảm thấy cái nhìn khoét đau da thịt nàng. Côn Bằng dùng thuật chuyển dời biến mất vào hư không, một mình Hương Tô đứng dưới ánh trăng mờ nhạt phía trước cửa sổ phát ngốc, Côn Bằng…… Hey, phủ Thắng Hoàn từ trên xuống dưới đều là những người lập dị!

Ngày hôm sau không đợi Văn Thăng tới mời, Hương Tô liền rất chủ động đi Thắng Vân Điện ăn điểm tâm. Bởi vì ngủ không ngon, đầu óc Hương Tô choáng váng, không một chút tinh thần.

Thức ăn đã dọn xong, Quân Thượng mặc gấm Bích Ba màu lam nhạt nghiêng người ngồi trên ghế nằm chậm rãi lật một quyển sách, Hương Tô có chút bất đắc dĩ, bây giờ đầu nàng là một đống hồ tương, căn bản không nhớ được bất kỳ khẩu quyết nào. Quân Thượng giương mắt nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lại khép mắt đọc sách, Hương Tô cân nhắc suy nghĩ lý do nào đó để tránh tu luyện sáng nay, không ngờ Quân Thượng mở miệng trước: “Ăn cơm đi.”

Hương Tô ngẩn người, người không nói đến chuyện tu luyện, thật tốt, nàng lập tức cười hì hì đi đến bên cạnh bàn, tinh thần tốt hơn vừa rồi rất nhiều.

Côn Bằng theo thường lệ cầu kiến dưới thềm ngọc, sau khi Đông Thiên Vân lên tiếng hắn mới chuyển dời lên. Hương Tô vừa ăn bánh bơ đường vừa liếc hắn, thù mới hận cũ, dù sao hắn và nàng cũng nên dùng ánh mắt đục khoét nhau vài lần? Không ngờ vẻ mặt Côn Bằng vô cùng nghiêm túc, chẳng thèm nhìn nàng, hoàn toàn coi nàng như không khí. Hương Tô có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên gặp mặt mà không nhìn thấy ánh mắt xem thường của hắn, nàng cũng có chút không quen.

“Hôm nay đi Biển Lửa.”

Hương Tô nghe Quân Thượng căn dặn Côn Bằng, nàng lập tức nuốt thức ăn trong miệng xuống, khuôn mặt tươi cười muốn cầu xin: “Quân Thượng, cũng dẫn ta đi với”

Đông Thiên Vân lành nhạt nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu.

Hương Tô đã sớm hỏi thăm rõ ràng từ chỗ của Văn Thăng, quá trình mà Quân Thượng hợp nhất tam kiếm rất phức tạp, may mắn Quân Thượng là Tư Kim, có thần kỹ chuyên môn là rèn đúc, hơn nữa tu vi của người thâm hậu, mới có khả năng hoàn thành sự nghiệp to lớn của Tam Hoàn này. Đúc kiếm khó khăn, chuẩn bị cũng không dễ dàng, trong đó khó nhất chính là lấy lửa từ Biển Lửa. Biển Lửa là nơi nào, nàng không rõ lắm, nhưng nghe Văn Thăng nói, từ lần trước Ma Quân lấy lửa đến nay đã tám trăm năm. Đây cũng tính là chuyện lớn náo nhiệt ngàn năm một thuở, nàng đã sớm hạ quyết tâm dù chết đi sống lại cũng quyết năn nỉ Quân Thượng dẫn nàng đi xem.

Hương Tô không quan tâm đến ăn nữa, vẻ mặt lấy lòng tiến đến bên cạnh Đông Thiên Vân, Côn Bằng hiện nguyên hình, Hương Tô chờ người ngồi lên xong mới cẩn thận chuẩn bị nhấc chân. Không ngờ Quân Thượng luôn luôn coi nàng là gánh nặng thế nhưng phong độ khẩn khoản duỗi tay về phía nàng. Hương Tô nhìn bàn tay ấy, không biết thế nào mà mặt ửng hồng, bản thân mình cũng thấy kì lạ, vì che dấu phản ứng quỷ dị này, nàng cực kỳ hào phóng thản nhiên nắm lấy tay của Quân Thượng, người kéo nhẹ, nàng thoải mái mà ngồi trên lưng Côn Bằng.

Quân Thượng nắm tay của nàng, giống như quên mất buông ra, Hương Tô nghi ngờ nhìn người, người vẫn uy nghiêm như ngày xưa thúc giục Côn Bằng, không hề có chút khác thường. Hương Tô nhăn mày, Côn Bằng bay không được vững lắm, kéo tay Quân Thượng an toàn hơn, ký ức của nàng đối với chuyện Côn Bằng xoay đảo người trước kia vô cùng sâu sắc thê thảm. Nàng thăm dò dùng chút lực nắm lấy ngón tay của Quân Thượng, không bị đẩy tay ra, Hương Tô âm thầm vui vẻ, lén lút nhìn Quân Thượng phát hiện người cư nhiên cũng đang nhếch khóe miệng lên cười nhạt.

Côn Bằng bay được một lúc, dòng khí trong không trung ấm lên rõ ràng, Hương Tô vuốt ve dải lụa mỏng khoác trên khuỷu tay, đi đến nơi có lửa phải dựa vào nó.

Một tiếng phượng hoàng kêu, lập tức toàn thân Hương Tô phát cứng, quay đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Xích Lâm đỏ rực vàng óng huênh hoang đuổi theo. Hương Tô rất sợ nàng ta, nữ tử bước vào phạm vi một trượng xung quanh Quân Thượng đều là kẻ thù của nàng ta, lúc này Hương Tô mới ý thức là nàng còn đang nắm tay Quân Thượng, nếu như bị Xích Lâm nhìn thấy, còn không có một đám lửa bay đến đốt đầu nàng sao?! Nàng nhanh chóng buông tay, giả vờ đứng đắn nâng eo thẳng lên ra vẻ ngóng nhìn về phía trước, giống như căn bản không quen biết Quân Thượng.

Xích Lâm đã đuổi bên phải Côn Bằng, vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn Đông Thiên Vân, cũng không mở miệng gọi.

Đông Thiên Vân giống như không nhìn thấy nàng ta, ra hiệu Côn Bằng giảm bớt tốc độ, Xích Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể điều khiển cho phượng hoàng bay về phía trước.

Tốc độ của Côn Bằng trở nên rất chậm, hiển nhiên là không muốn đuổi theo Xích Lâm, Hương Tô thả lỏng trái tim, quan sát phản ứng của Quân Thượng, quả nhiên mặt trầm tựa nước, lông mày nhíu lại, rất rõ ràng là không vui. Người không vui, nàng liền vui vẻ, về điểm chán ghét Xích Lâm này, nàng hi vọng nàng cùng Quân Thượng vĩnh viễn duy trì thái độ nhất trí với nhau. Tuy rằng Long Nữ nhìn có chút khó chịu, là vợ của Quân Thượng, còn tốt gấp một vạn lần Xích Lâm.

“Tiểu Vân, tiểu Tô Bính.” Tiếng chào hỏi du dương quen thuộc thổi qua, mặt mày Hương Tô hớn hở quay đầu nhìn, quả nhiên là Nguyên Hậu Đế Quân và Thanh Tuế tỷ tỷ. Hai người cùng đứng trên một đám mây, nhìn rất xứng, trên đụn mây phía sau bọn họ, Kim Trản cô cô đơn đơn một mình, bởi vì bình thường Kim Trản cũng không biểu tình gì, Hương Tô không đoán ra được tâm trạng của hắn, nếu hắn đã im lặng không lên tiếng theo sát phía sau hai người đó, có phải là đã chấp nhận chuyện này là sự thật hay không?

Quân Thượng trước sau vẫn không lễ độ, dùng đuôi mắt lướt qua Nguyên Hậu Đế Quân và Thanh Tuế tỷ tỷ, nặng nề “hừ” một tiếng. Hương Tô nhiệt tình vẫy tay, không có chuyện cũng tìm chuyện để nói: “Thật đúng lúc.”

Thanh Tuế cười ha ha,“Không phải đúng lúc đâu, chúng ta đặc biệt vội vàng tới xem Quân Thượng các ngươi xuống Biển Lửa.”

Lời nói này sao nghe vào thấy khó chịu như vậy, Hương Tô nhíu mày suy nghĩ, “hứ” một tiếng.

Đợi Côn Bằng chậm rãi dừng lại, Hương Tô trợn mắt há miệng, rõ ràng có rất nhiều người tới, số lượng người xem quả thật không phân cao thấp với cảnh ngày ấy lấy Cấp Phong kiếm.

Đám tiên nữ đã gặp qua ở Đông Hải cũng tới, màu sắc rực rỡ đứng ở phía xa, nhìn thấy Quân Thượng tới, thi lễ từ xa cũng không đến gần. Hương Tô ngầm hiểu nhìn Xích Lâm, quả nhiên nàng ta đằng đằng sát khí ngồi thẳng trên lưng phượng hoàng, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám tiên nữ đó, có lúc vuốt ve thanh kiếm của nàng ta.

Tư thế này, ngay cả Tử Ngâm cũng bị chấn động, Đông Thiên Vân coi như không nhìn thấy, về điểm giúp chàng quét dọn phiền toái này, Xích Lâm vẫn rất xuất sắc .

“Côn Bằng” Hiền Tể cũng tới, lúc vẫy tay về hướng Côn Bằng, Hương Tô rõ ràng cảm giác Côn Bằng run run một chút. Hiền Tể muốn xông tới, bị anh trai Úc Mộc của nàng ta kịp thời giữ lấy cánh tay, hung ác trừng mắt một cái. Lúc này Hiền Tể tựa hồ rất sợ Úc Mộc, nhất thời ủ rũ, phẫn nộ nhìn Côn Bằng, ngoan ngoãn đứng trên đám mây của Úc Mộc không nhúc nhích nữa.

Hương Tô nhìn những đụn mây dày dặc,“Quân Thượng…… Người báo cho bọn họ tới xem à?” Xem ra không phải chỉ có nàng chưa từ thấy qua thế sự, “xuống Biển Lửa” quả thật là một chuyện lớn, người người đều muốn xem.

Đông Thiên Vân khinh thường ‘hừ’ một tiếng,“Còn phải báo cho bọn họ?” Vô số con mắt đều chú mục bên ngoài phủ Thắng Hoàn, chàng cố ý không tránh mà thôi.

Hương Tô không cảm thấy gì hết, tiên nhân chỉ có chút tu vi không ngừng dùng quạt mà quạt, còn đổ mồ hôi đầy mặt. Hương Tô luôn nhìn những người xung quanh, lúc này mới chú ý dưới chân là một mặt biển có sương mù hầm hập bốc lên, một hòn đảo kỳ lạ cô độc nổi trên mặt nước sôi sùng sục bong bóng nước. Hòn đảo kia rất giống cái lỗ trên núi Linh Trạch, miệng núi không ngừng phu khí nóng, thoạt nhìn rất dọa người.

“Ở chỗ này đợi.” Đông Thiên Vân gọi một đám mây, ra hiệu cho Hương Tô từ trên lưng Côn Bằng đi xuống.

Hương Tô nghe lời bước lên đám mây,“Đợi đợi!” Lúc này Hương Tô mới chậm chạp hiểu ra vội gọi giữ Đông Thiên Vân lại,“Quân Thượng, người muốn đi đâu?”

Đông Thiên Vân nói nên lời nhìn nàng,“Trong núi.” Chàng vẫn trả lời.

Hương Tô cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nắm lấy góc áo của chàng, trong núi? Chính là mạo hiển vào trong cái đảo đầy khí nóng kia? Thanh Tuế tỷ tỷ còn nói là xuống Biển Lửa, đây quả thật là xuống chảo dầu mà! Nàng chớp chớp mắt, kéo dải lụa mỏng ra, luống cuống tay chân buộc vào ngang eo của Đông Thiên Vân,“Ít nhiều gì thì nó cũng có thể giúp……” Nàng nhìn thấy Quân Thượng lại mỉm cười mê hoặc lòng người, đẹp đến mức nàng đều quên mất nửa câu nói còn lại.

Đông Thiên Vân mỉm cười cởi dải lụa mỏng ra, lại choàng lên vai nàng,“Ta đi rồi sẽ quay lại, nàng…… tự mình cẩn thận.” Nói xong thì lạnh lùng nhìn thẳng Xích Lâm đang nhìn chằm chằm về phía này.

“Nhưng……” Hương Tô có chút sợ hãi nhìn miệng núi.

“Ta không sao đâu.” Đông Thiên Vân mỉm cười, thúc giục Côn Bằng.

Côn Bằng kêu dài một tiếng, mang Đông Thiên Vân bay gần miệng núi đang phun trào luồng khí cực nóng,“Đi!” Đông Thiên Vân sợ hắn bị thương, sớm đã đứng dậy nhảy lên, mũi chân khẽ điểm lên phía sau lưng chàng ra hiệu cho hắn bay khỏi. Cánh của Côn Bằng bị luồng khí nóng mạnh mẽ quét qua một chút, đau rát, cho thấy ngọn lửa cực kỳ nguy hiểm, có thể mượn một chút lực đầy của Quân Thượng nên tránh được một phần nguy hiểm, nhìn Quân Thượng cực nhanh bay đến miệng núi, trong lòng Côn Bằng cuồn cuộn, Quân Thượng như vậy đáng giá cho hắn lấy cái chết để báo đáp mà không uổng phí kiếp này.

Hương Tô hoảng sợ nhìn thấy Côn Bằng đã hóa thành hình người bay về, tay phải của hắn buông xuống một cách khác thường, hiển nhiên là bị thương.“Có sao không?” Nàng phát hiện kỳ thật mình cũng không phải rất hận hắn, nhìn dáng vẻ này của hắn vẫn lo lắng, không nhẫn tâm .

“Không sao.” Côn Bằng nhíu mày, khẩn trương nhìn chằm chằm miệng núi.

Hương Tô nhẹ nhàng mở rộng cánh tay áo của hắn ra, cánh tay của hắn sưng đỏ một vùng, nếu như chỉ tới gần mà bị phỏng thành như vậy, Quân Thượng…… Lúc này nàng mới thật sự nôn nóng, lúc này nàng mới nhận thức sâu sắc được rốt cuộc việc này có bao nhiêu nguy hiểm.

Thời gian trôi qua, đám người kia càng ngày càng bàn tán ầm ĩ, mỗi người đều kinh ngạc nghi ngờ lo lắng nhìn miệng núi không hề có động tĩnh.

“Ngươi đang làm gì?” Hương Tô nghe thấy Kim Trản thấp giọng mắng, Xích Lâm thừa dịp mọi người đều chú ý miệng núi, lặng yên không một tiếng động đáp mây bay đến phía sau Hương Tô, bị Kim Trản phát hiện, ngăn nàng ta lại.

“Tự thân ngươi cũng khó bảo toàn, lui ra!” Xích Lâm hiển nhiên không thèm để Kim Trản vào mắt, vì không muốn mọi người chú ý, nàng ta đè thấp tiếng.

Lúc này Hương Tô phát hiện gò má Kim Trản hồng lên, làn môi lại khô nứt, là, Mộc Linh sợ lửa, nếu không phải có dải lụa mỏng bảo vệ, lúc này sợ rằng nàng đã sớm bị ngọn núi lửa này hơ khô.

Thái độ của Xích Lâm chọc giận Kim Trản, hắn lạnh lùng đứng trước mặt nàng ta, không có ý định tránh ra. Xích Lâm cũng kiêng kỵ Đông Thiên Vân mấy phần, nàng ta căn bản chẳng cần tranh luận với tiểu Mộc Linh mắt trước này, song chưởng đánh ra, Hương Tô biết là không tốt rồi, nàng biết rất rõ bản lĩnh của Xích Lâm, kêu một tiếng cẩn thận, liền xông tới muốn đâm đầu vào Xích Lâm.

Xích Lâm thấy nàng bổ nhào đến, đúng với ý nguyện, lòng bàn tay lập tức phun ra lửa đỏ, gia thêm đến chín tầng linh lực, quả thực thành một bức tường lửa cháy phừng phực. Hương Tô sợ hãi, theo bản năng vội mở quạt lông che mặt, gấp đến độ linh lực chạy tán loạn, câu chú ngữ Khống Lôi, Khống Phong cũng đọc đến lộn xộn.

Dải lụa mỏng và quạt lông lập tức phun trào ra những ánh sao và hoa sơn chi, những ánh sao như pháo hoa tuyệt đẹp ngay lúc ban ngày cũng xinh đẹp khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, hoa sơn chi trắng tinh hương thơm tràn ngập, tụ thành một dải suối hoa chống lại ngọn lửa, cảnh tượng mỹ lệ khiến cho tất cả những người ở đây đều nhìn đến tim đập loạn nhịp, lặng ngắt như tờ, ngay cả Côn Bằng cũng quên mất ra tay giúp đỡ nàng.

Nguyên Hậu là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng cho mây bay đến dùng pháp khí thu lửa của Xích Lâm, Hương Tô đã dùng hết toàn lực, hai chân nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, Kim Trản đỡ lấy nên nàng mới không bị té xuống đất.

Kỳ thật giờ phút này dáng vẻ của Hương Tô rất xấu, toàn thân mồ hôi lạnh như mưa, tóc rối tung, mặt không còn chút máu, tay chân mềm nhũn dựa vào sự giúp đỡ của Kim Trản. Nhưng một màn tuyệt đẹp vừa rồi, cho dù mấy trăm năm sau, nhắc tới một màn hôm nay, mọi người vẫn ấn tượng về tiểu tiên hầu hoa sơn chi của Đông Thiên Vân xinh đẹp đến trời đất biến sắc, mềm mại dễ thương, tất cả nam tiên ở đây đều muốn trở thành người đỡ nàng.

Nguyên Hậu có mấy phần tức giận, chế nhạo cười lạnh một tiếng,“Xích Lâm, ngươi không gả được không phải không có nguyên nhân,”

Cuối cùng Xích Lâm vẫn không dám đấu cứng với Nguyên Hậu, bị câu chế giễu này của hắn, chỉ có thể ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ xem thường.

Thanh Tuế cũng đáp mây bay tới đây, cười như không cười nói: “Xích Lâm, ngươi lại bắt nạt người phủ Thanh Tuế của ta, dù cho bổn quân đánh mất Mộc Linh thần khí, cũng không phải không làm gì được ngươi!”

Hai vị Đế Quân đồng thời lên tiếng, Xích Lâm cũng không ngoan cố chống đối nữa,“Chỉ cần các ngươi không tới chọc ta, ta há lại là người tự dưng sinh sự?”

Hương Tô rất bội phục nàng ta, không biết ngượng nói ra lời như vậy, nàng ta không phải là người tự dưng sinh sự thì là ai chứ?!

Đúng lúc Úc Mộc cùng một nam tử thanh tú đi đến, Úc Mộc mỉm cười nói: “Hiểu lầm, mọi người hà tất xem là thật? Đông Thiên huynh vào nơi nguy hiểm, chúng ta vẫn nên bình tâm đợi chờ, nói không chừng lúc nữa cần tương trợ.”

Hương Tô càng chán ghét hắn, mở to mắt nói dối, Xích Lâm ấy là hiểu lầm sao? Nếu như không phải nàng có bảo vật tránh lửa, nàng và Kim Trản còn mạng sao?

Nguyên Hậu cùng Thanh Tuế cũng không muốn trước mặt mọi người tranh chấp với tiểu bối Xích Lâm này, miễn cưỡng cười cười, không lại nói chuyện, xuôi theo tình thế.

Xích Lâm cũng ‘hừ’ một tiếng, phất tay áo mà đi, trở lại vị trí trước, cao ngạo ngồi trên con phượng hoàng của nàng ta.

“Vị này…… chính là Hương Tô tiên tử?” Nam tử đi theo Úc Mộc vẫn nhìn chằm chằm Hương Tô cất lời nói nên Hương Tô mới chú ý đến hắn, có lẽ bởi vì hắn là bằng hữu của Úc Mộc, hoặc là hắn có nụ cười tươi lấy lòng người khiến cho nàng nhìn thấy rất không thoải mái, nàng lập tức ghét người này.“Tại hạ Thác Doanh……”

Hương Tô cảm thấy cánh tay Kim Trản đang dỡ nàng buông xuống, người cũng xoay mình muốn đi, nàng căn bản không nhìn Thác Doanh tự giới thiệu, vội giữ lấy cánh tay của Kim Trản,“Ngươi muốn làm gì?”

Sắc mặt Kim Trản chết trắng, vẻ mặt thế nhưng cực kỳ uể oải, lắc lắc đầu, không nói gì, đáp mây bay đi.

Hương Tô còn muốn gọi hắn, bị Thanh Tuế ngăn cản,“Để hắn đi đi,” Thanh Tuế cười khổ lắc đầu,“ Đứa bé này tâm cao khí ngạo……” Đối với Kim Trản mà nói, lại phải dựa vào sự bảo vệ của Hương Tô mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết dưới tay của Xích Lâm, là một sự nhục nhã không thể tả hết. Còn đối với nàng đó là cảm giác thất vọng đối với chính mình, nàng là người đánh mất thần khí tiên quân để lại, làm cho ngay cả Xích Lâm, một đứa tiểu bối trẻ con như vậy cũng không xem Mộc Linh ra gì, làm sao mà không đau đến khoan tim thấu xương chứ.

“A!” Nguyên Hậu cười ha ha, đã sớm không còn uy nghiêm giáo huấn Xích Lâm vừa rồi,“Hoa thủy tiên tinh chính là nhiều chuyện, ta rất muốn gặp một nữ tử có thể bảo vệ ta” Hắn nhìn Thanh Tuế cười xấu xa,“Ta sẽ lập tức lấy nàng ấy làm vợ.”

Lời nói của Thác Doanh bị cắt ngang, có chút lúng túng, hắn lại không cam lòng, tiếp tục gọi gây sự chú ý cho Hương Tô, chắp tay nói: “Hương Tô tiên tử, tại hạ…… “

“Mau nhìn! Thắng Hoàn Đế Quân sắp ra!” Không biết là ai kêu lên tiếng đó, tất cả người đều kinh hô xoay người nhìn miệng núi lửa, lời nói của Thác Doanh lại một lần nữa bị bao phủ trong tiếng ồn ào của nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.