Chi Hương Như Tô

Chương 8: Bách thái nhân gian



Khi ở trên đụn mây mơ hồ có thể nhìn thấy một thành trấn nhỏ, hô hấp của Hương Tô cũng bất giác ngừng lại. Thì ra “thành trấn” mà Bách Tri Thảo và Kim Trản nói lại là một nơi náo nhiệt như vậy! Tường thành cao thẳng, trong cửa thành có những con đường kéo dài thông suốt khắp nơi. Những con đường lớn nhỏ trong thành, những con người nhỏ như chấm đen đi khắp mọi ngõ ngách, đủ loại thương cờ(*) san sát tung bay, có vẻ náo nhiệt vô cùng. Đây chính là nhân giới mà nàng và Nghênh Xuân Hoa bọn họ thảo luận sôi nổi vô số lần, thành trấn?

(*)Thương cờ: cờ bản hiệu có tên cửa hàng, thường dùng ngày xưa.

Nghĩ đến bọn họ, trong lòng Hương Tô siết đau. Đừng nghĩ đến những chuyện đã qua, nguyên tắc của Mộc Linh Giới! Nàng cảm thấy câu nói này có pháp lực rất lớn, chỉ cần nàng suy nghĩ như vậy, lòng không còn khó chịu như vậy nữa.

Côn Bằng đối với nhân giới, nhất là nơi nhiều người thì vô cùng chán ghét, nhíu mày hạ đụn mây.

“Đợi đợi, cho ta nhìn chút nữa.” Giọng điệu của Hương Tô khiến cho Côn Bằng kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng cũng có lúc có hứng thú thấp kém như vậy. Lúc mà chân mày, góc mắt của nàng nhàn nhạt hiện lên vẻ tịch mịch, so với lúc khóc hoặc cười càng khiến cho người ta mềm lòng, không có cách nào chống cự được. Côn Bằng ‘hừ’ một tiếng, cũng không biết là đối với nàng, hay là đối với chính mình, đám mây ấy vững vàng ngừng ở giữa không trung, khiến cho lòng hắn đều có chút không cam chịu.

Côn Bằng nhíu mày, thời gian lâu đến độ vượt qua sự kiên nhẫn của hắn,“Đi xuống!” Ngữ khí của hắn không tốt mà tuyên bố, rõ ràng lời nói đã nói xong, hắn lại nghe chính mình tiếp tục nói,“Có thể thấy càng rõ ràng hơn một chút!”

Hương Tô gật đầu, lộ ra nét mặt tựa khóc không phải khóc, cười như không cười, nhìn đến làm cho Côn Bằng bối rối.“Ngươi lại sao nữa?!” Muốn nói chuyện tốt với nàng, thật sự rất khó, chỉ mỗi biểu hiện phức tạp khó hiểu của nàng, cũng nhanh chóng làm cho hắn phát điên, liên tục mất đi uy nghiêm của thần thú.

“Đám tiên linh còn chưa thành hình người trên núi Linh Trạch, đều muốn nhìn thấy cảnh này, giờ chỉ còn ta có thể nhìn thấy.” Hương Tô hít hít mũi, đối với khóc, nàng đã có chút kinh nghiệm, trước là lỗ mũi cùng mắt sẽ cảm thấy cay cay, sau đó nước mắt sẽ chảy ra.

Côn Bằng trầm mặc một chút, hắn cũng không giỏi an ủi nữ tử,“Ấy là ngươi gặp may, tình cờ gặp Quân Thượng.”

Câu nói này lại làm cho Hương Tô không phục, tuy rằng Đông Thiên Vân cứu mạng sống nàng trong lúc nàng đứng ở ranh giới sống chết, nhưng nàng cũng trả một giá đắt à! Nàng đang tốt đẹp là một tiên linh của Mộc Linh giới, không cần phải đi cùng với một Tư Kim Đế Quân vui buồn thất thường, nghĩ đến không thể sống chung với bằng hữu quen biết từ nhỏ, phải cùng làm việc chung với Côn Bằng, loại “thần thú” học đủ mười phần tính tình xấu xa của chủ nhân này, còn tình cờ gặp con Phượng Hoàng đỏ, Long Nữ tím, nhân vật hung thần dữ tợn như vậy, nàng cũng thật sự rất oan uổng!

Một người đang căm phẫn, bụng cũng càng đói hơn, ùng ục, vang lên như vậy, bầu không khí bi phẫn vừa rồi bị phá hủy hoàn toàn. Côn Bằng mặt lạnh, không nói gì mà khinh bỉ nàng, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy nàng rất biết phá hư phong cảnh, thôi buồn bã, trước hết phải nhanh chóng lấp đầy cái miếu ngũ tạng (cái bụng). Lại liếc nhìn thị trấn nhỏ dưới đám mây, chỉ cảm thấy mãnh liệt muốn đến đó, có tô bính không?

Thần giới, Ma giới tuy rằng có sức mạnh hủy diệt trời đất, nói đến phồn hoa hưởng thụ, vẫn thực sự phải tính đến Nhân giới đầu tiên. Theo Bách Tri Thảo nói, thức ăn của nhân giới ngon nhất, chợ náo nhiệt nhất cũng chỉ có ở nhân giới…… Nàng cũng cảm thấy mình rất vô tình vô nghĩa, nghĩ đến điều này, đau lòng thế nào thì cũng nhanh chóng quên đi.

Vì không chú ý, bọn họ đã hạ xuống một rừng cây thưa thớt bên ngoài thành, lúc đi ra ngoài bởi vì Hương Tô lén lén lút lút, làm cho tiều phu qua đường quay đầu lại nhìn với nét mặt mờ ám, Côn Bằng bị ánh mắt này nhìn đến mặt mày xanh mét, hận không thể một chưởng đánh vào gáy của Hương Tô, nàng làm gì mà lấm la lấm lét vậy?! Sau khi tiều phu nhìn rõ dung mạo bọn họ, cũng không tiếp tục đi nữa, mà hai chân lại mềm nhũn, ngồi ở trên mặt đất si ngốc mê mẩn nhìn chằm chằm Hương Tô, Hương Tô chỉ lo kiễng chân nhìn xung quanh thành, hoàn toàn không chú ý đến. Côn Bằng dùng ánh mắt sắc bén trừng tiều phu, dọa đến làm cho tiều phu vừa lăn vừa bò chạy đi. Côn Bằng nhíu mày nhìn tay áo của hắn đang bị ai đó kéo, cái đầu ngốc của Hương Tô giống như đầu ngỗng duỗi ra nhìn về phía xa xa, trong lòng thở dài, thì ta hoa tinh thụ quái dễ dàng có dáng vẻ mỹ nhân, nàng lại dính máu Quân Thượng, vẻ bề ngoài này thật đúng là tai họa. Nhìn bộ dáng ngốc không biết gì của nàng, hắn muốn hiện nguyên hình để mổ vào cái đầu trống không của nàng. Cũng không thể để cho nàng vào thành với dáng vẻ yêu nghiệt như vậy, hắn âm thầm niệm chú ngữ, biến nàng thành một thiếu nữ có dáng vẻ bình thường. Hương Tô rất chuyên chú nhìn xung quanh, không hề phát giác, nhảy nhót kéo cánh tay của hắn thúc giục nhanh đi, nàng biến thành dung mạo bình thường, dáng vẻ càng ngốc ngếch, Côn Bằng nhìn hết sức hài lòng.

Lúc đến gần cửa thành, người đi trên đường càng nhiều hơn, Hương Tô đột nhiên hét to một tiếng, trốn sau lưng Côn Bằng. Côn Bằng day day trán, nếu như sau này phải thật sự cùng nàng hầu hạ Quân Thượng, hắn thật không biết mình có thể kiên trì được bao lâu!“Ngươi lại làm sao thế?!” Thậm chí hắn cảm giác thấy nàng đang run run.

“Dọa…… Dọa chết người!” Mặt Hương Tô cũng vùi vào quần áo sau lưng Côn Bằng, tay nắm chặt phần áo ở gần gò má nàng, giống như muốn che giấu mình. Hơi thở của nàng dồn dập xuyên qua quần áo lướt nhẹ phía sau lưng Côn Bằng, đột nhiên hắn cảm thấy không có cách nào khiển trách nàng.

“Làm sao vậy?” Kỳ thật hắn cũng không bình tĩnh, nhưng giọng nói ra lại mềm thấp.

“Rất đáng sợ! Dáng vẻ rất đáng sợ!” Hương Tô lại phát run,“Trên mặt có nếp nhăn, cằm…… Cằm cũng rút vào trong miệng!”

Côn Bằng nhìn thấy bà lão ăn mày cạnh cửa thành, lòng chợt hiểu ra.“Hương Tô, người phàm không giống như chúng ta, bọn họ có sinh lão bệnh tử, ngươi nhìn thấy, chính là dáng vẻ sau khi già đi của họ.” Côn Bằng dừng một chút,“Bọn họ…… bình thường cũng rất khó coi.” Đột nhiên hắn nghĩ thông suốt một vần đề, chính là nguyên nhân mà nàng không có phản ứng như “bình thường” khi nhìn thấy tướng mạo của Quân Thượng và hắn. Nàng vốn là tiểu hoa thụ sống nơi không có bóng người, Thanh Tuế Đế Quân cùng sơn thần dạy dỗ tiểu tinh linh của bọn họ vô cùng thất bại, nàng nhìn thấy cơ bản đều là hoa tinh thụ quái thành hình, dung mạo đều rất xinh đẹp, bản thân nàng cũng có bộ dáng gây họa như vậy, cho nên ngộ nhận là tất cả sinh linh đều có dáng vẻ tiêu chuẩn như vậy, nhìn thấy diện mạo già yếu của con người, thì rất sợ hãi.

Suy nghĩ như vậy, đối với chuyện Hương Tô xem nhẹ dung mạo của hắn, không còn là nỗi canh cánh trong lòng của hắn, nói cho cùng, cũng là vì chưa thấy qua sự đời!

Chính vì nghĩ thông suốt chuyện này, hắn kiên nhẫn hơn bình thường, đứng trên con đường nhỏ bên cổng thành, chịu đựng Hương Tô đang kinh hồn khiếp vía nhìn người qua đường. Hương Tô nắm chặt áo sau lưng Côn Bằng, vừa trốn vừa nhìn người nông dân thô lỗ, văn sĩ bủn xỉn, phụ nhân to mập lải nhải, những con súc vật chưa từng thấy qua, còn có các loại mùi hương khó chịu trên người bọn họ. Một tên trộm móc túi tiền của tú tài, nhanh chóng chạy đi, giọng tú tài the thé gọi đuổi theo lại chạy không nhanh, trượt ngã vào cái hố lầy trên đường, không có người nào đỡ lên, ngược lại đều ồn ào cười ha ha.

Hương Tô đột nhiên cảm thấy rất chán nản, người phàm trong suy nghĩ của nàng không phải như vậy ! Lúc này tưởng tượng bị hiện thực trước mắt đánh vỡ tan nát, nàng cảm thấy lòng trầm xuống.

Kỳ thật Côn Bằng muốn an ủi nàng,“Đối với người phàm mà nói, ngươi mới là yêu quái, bọn họ nên sợ ngươi mới phải!”

Câu nói này làm cho Hương Tô càng bi ai.

“Được rồi, được rồi, vào thành đi.” Côn Bằng ra vẻ hung ác, kỳ thật là có chút mất tự nhiên. Đối với mộc linh mới thành người, hắn vẫn không biết làm sao, không giống như các tiên linh bọn họ, bay trên trời, chạy trên đất, nhân giới là có hình dạng như thế nào, rõ ràng chưa cho linh thức, hỗn loạn như vậy.

Vào cửa thành không xa chính là thành nam, rất nhiều quán ăn quầy hàng, cả người Hương Tô đều bám chặt treo trên cánh tay Côn Bằng, mỗi lần có người phàm lướt qua đều khiến cho nàng có cảm giác giống như gặp kẻ địch mạnh. Côn Bằng nhìn thấy sạp bán tô bính (bánh mì bơ), nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của nàng khi nàng nói tên mình là Tô Bính, nhịn không được khóe miệng dậy lên ý cười, kéo nàng tiến tới sạp mua sáu cái. Hương Tô chỉ lo nhìn chằm chằm tô bính trên cái bếp lò đen bẩn, ông chủ dùng giấy dầu qua loa bọc lại, ngón tay đầy dầu mỡ và lọ nồi cũng chạm vào tô bính. Nàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn ông chủ, vừa già vừa xấu…… Còn giống yêu quái hơn nàng!

“Đi đi.” Đồ cũng đã mua xong, Côn Bằng cũng không muốn dừng lại lâu, dùng cánh tay kéo Hương Tô sắc mặt đang trắng bệch đi, rõ ràng nàng sợ hãi lại nhìn chằm chằm ông chủ sạp không chịu đi, thật là ngốc tự tìm lấy khổ!

Hương Tô như con rối gỗ theo sát Côn Bằng, phố đối diện là quầy trang sức kém chất lượng, một thiếu nữ nhan sắc bình thường đang chọn trang sức, một nam nhân trẻ tuổi quần áo tầm thường từ một góc đường từ từ bước qua, bộ dạng mỏ nhọn hàm khỉ khiến cho người ghét. Hắn đi đến phía sau cô nương, nhanh chóng bóp mông cô nương một cái, nhấc chân muốn chạy, cô nương cảnh giác xoay người tát một cái, tát lên mặt hắn vang lên tiếng giòn tan,“Chó dâm tặc, dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương! “

Chuyện này xảy ra rất nhanh, Hương Tô cảm giác thấy thời gian những người vây lại xung quanh hai người này còn nhanh hơn thời gian nàng trợn tròn đôi mắt, Hương Tô vừa mới nghe xong lời nói của cô nương này, người bị hại đã bị mọi người vây ở trung tâm. Côn Bằng bị ngăn trở đường, sắc mặt cực kỳ tối tăm, quyết định kéo Hương Tô đi ra ngoài thành, đầy lỗ tai Hương Tô đều nghe tiếng mọi người đang khiển trách người có hành vi “chiếm tiện nghi”.

Thì ra đây chính là “chiếm tiện nghi”…… Hơn nữa hình như người bị chiếm tiện nghi có tổn thất rất lớn. Nghĩ đến Quân Thượng bị Tử Ngâm Long Nữ đối đãi như vậy…… Không thể a, một đầu ngón tay của Quân Thượng không phải có thể nhấn Tử Ngâm Long Nữ thành bột phấn sao? Trừ phi, Quân Thượng tình nguyện bị “chiếm tiện nghi”! Vì muốn Tử Ngâm Long Nữ dệt dải lụa tịch hỏa? Nàng cảm thấy vô cùng suy sụp tinh thần, mạnh mẽ như Tân Quân Thượng, vẫn không có cách gì mà lại chấp nhận chịu đựng như vậy .

Cảm giác thất vọng lại xuất hiện, giống trước đây nàng từng thất vọng đối với Thanh Tuế tỷ tỷ.

Côn Bằng điều khiển đám mây, sững sờ suy tư nhìn Hương Tô, hắn cảm thấy dáng vẻ bình thường này thật không hợp với nàng, vừa ngốc vừa vụng về lại chưa từng thấy qua chuyện đời, bề ngoài cũng miễn cưỡng cứu vãn đôi chút. Hắn khôi phục hình dáng của Hương Tô, khiến hắn lần nữa cảm thấy Mộc Linh nhà quê hết thuốc chữa, nàng cư nhiên còn chưa phát hiện hắn đổi tới đổi lui hình dạng của nàng.

“Ăn!” Hắn đẩy tô bính sang cho nàng, điểm chết người là pháp lực thấp kém, ăn uống đại tiện tiểu tiện còn chưa tự lo xong, Côn Bằng bi ai dự kiến, Quân Thượng sẽ không có kiên nhẫn dẫn nàng đi giải quyết mấy chuyện tầm thường rắc rối đó, vậy chỉ có hắn là người đáng thương ! Đường đường Côn Bằng đại nhân, lưu lạc thành một vú em, điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?

Hương Tô sợ hãi cầm bánh, không hiểu vì sao Côn Bằng đột nhiên tức giận bực bội như vậy, trừng mắt nhìn nàng, rất giống như là nàng đào rễ cái của hắn lên vậy. Rầu rĩ ngồi trên đụn mây ăn bánh, tuy rằng đây là thứ nàng tâm tâm niệm niệm một hai trăm năm, thực ra khi ăn vào trong miệng, hương vị cũng rất bình thường. Hơn nữa ông chủ, nồi, bàn tay đen…… Đều cho nàng chịu đủ giày vò, quả nhiên ăn thức ăn cũng là một gánh nặng, trách không được mọi người đều liều mạng tu luyện, muốn thoát khỏi phiền toái này. Vẫn là uống nước tốt hơn, vừa sạch lại vừa thanh ngọt!

Côn Bằng nhìn sắc trời, tuyên bố: “Chúng ta đi phủ Thanh Tuế đưa nước Thánh Trì.” Cũng không thể trở về sớm như vậy, Tử Ngâm Long Nữ sẽ cảm thấy bọn họ không có khả năng quan sát .

Hương Tô liên tục gật đầu, nhét vài cái bánh tô bính vào miệng, một ngày đáng sợ này rốt cục cũng có chút chuyện làm cho nàng vui vẻ. Nàng liên tục nhìn con đường phía trước, lần đầu tiên cảm thấy Côn Bằng bay cũng không nhanh như vậy.

Lúc từ xa xa nhìn thấy phủ Thanh Tuế, Hương Tô liền cảm thấy mũi mình cay cay, tuy rằng nàng chỉ ở chỗ này có một ngày, lại rất lưu luyến, chí ít nàng chưa từng cảm thấy phủ Thanh Tuế có thứ gì khiến cho nàng sợ hãi.

Không đợi đến lúc vào chính sảnh, Kim Trản cùng Bách Tri Thảo đã nghe tin vội vàng chạy tới, Hương Tô thực sự rớt nước mắt, nhào vào trong lòng Kim Trản. Kim Trản luôn luôn nói lời châm chọc hiếm khi không có nói cái gì như lúc này, không đẩy nàng ra, ngược lại an ủi vuốt mái tóc rối của nàng.

Côn Bằng phát hiện Hương Tô tựa hồ rất thích vùi mặt vào trong y phục của người khác, có lẽ là quanh năm chôn dưới đất nên dưỡng thành tật xấu đó! Nghĩ đến cảm giác hơi thở ấm áp của nàng hây hẩy ở trên da thịt, hắn cảm thấy vẻ bình thản của Kim Trản cực kỳ đáng ghét.

“Khóc cái gì?” Kim Trản phát hiện Côn Bằng vẫn không mấy thân thiện mà trừng bọn họ, cũng đáp lễ với ánh mắt không khách khí,“Có phải có người bắt nạt ngươi hay không?” Hắn cố ý ám chỉ.

Hương Tô lắc đầu, tiếp tục chôn trong áo của Kim Trản,“Nhân giới rất đáng sợ, nơi nơi…… cũng không giống…… “

Nàng nói không đầu không đuôi, đều là Mộc Linh nên Kim Trản hiểu rõ, lúc trước Thanh Tuế dẫn hắn đi thành trấn nhân giới, mặc dù hắn cố gắng trấn định, nội tâm cũng trải qua một phen sóng to gió lớn. Hắn thở dài, nhẹ vỗ vỗ đầu Hương Tô,“Được rồi, dũng cảm một chút, chờ ngươi lớn hơn chút, từng trải nhiều hơn, thì sẽ không sợ nữa. Tuy rằng chúng ta không giống các loài động vật chim bay thú chạy đó, nhưng cũng đều là sinh linh trong Tam Hoàn, dần dần sẽ quen, thì sẽ không kinh sợ khi thấy chuyện lạ nữa.”

Côn Bằng nghiến chặt răng,“Chim bay thú chạy” Là chỉ hắn sao? Ấn tượng đối với cây thủy tiên này càng ngày càng xấu! Linh tuyến trên trán chợt lóe, là Quân Thượng gọi, Côn Bằng do dự một chút, hắn dự đoán Quân Thượng sa trong cung Tử Vi thế nào cũng phải hai ba ngày, thế nào lại nhanh như vậy?

“Ngươi nhanh chóng dặn dò việc chính, Quân Thượng gọi về.” Côn Bằng lạnh lùng nói, khinh thường thổi khí vào lòng bàn tay, ngọc hồ lô được hắn đưa ra trên tay, khôi phục kích thước bình thường.

Lúc này Hương Tô mới nghĩ đến mục đích về phủ Thanh Tuế, dựa vào trong lòng Kim Trản, nói về lai lịch của nước Thánh Trì.

“Nước hồ Thanh Trạch?” Bách Tri Thảo thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, chậc chậc lắc đầu sợ hãi than,“Ngươi quả nhiên là người hầu của Thắng Hoàn Đế Quân, ngay cả thứ trân quý như vậy cũng có thể lấy được! Tiểu Hòe được dính chút hào quang rồi! Ta tìm hắn đây!” Bách Tri Thảo vui mừng có chút thất lễ, đoạt lấy ngọc hồ lô trong tay Côn Bằng liền chạy đi, chẳng thèm nhìn đến Côn Bằng.

“Đi thôi!” Côn Bằng bước lên kéo cánh tay Hương Tô, bị Hương Tô phất ra.

“Ta…… Ta còn có chuyện muốn nói với Kim Trản.” Nàng rất thích cảm giác tâm ý tương thông với đồng loại, Kim Trản tuy ít lời, nhưng những câu an ủi lại đến tận đáy lòng của nàng, nàng dựa sát vào hắn, cái cảm giác giống như lúc mọi người cùng sống ở núi Linh Trạch, rất kiên định, rất an tâm. Không giống loài chim bay biết nói chuyện như Côn Bằng, chưa nói hết đã đi!

“Không phải do ngươi quyết định!” Mắt Côn Bằng trừng to như vậy, nàng vẫn rất sợ hãi, sợ hãi buông cánh tay Kim Trản ra, vẻ mặt ủy khuất buồn khổ.

Kim Trản không vui nhíu mày, tuy rằng nhìn không quen thái độ nói chuyện của Côn Bằng đối với Hương Tô, xét thấy Hương Tô đặc biệt đối với Đông Thiên Vân, cũng không lên tiếng giữ lại.“Ngươi đi đi, cố nhẫn nhịn một thời gian, chỉ cần Đông Thiên Vân luyện xong kiếm, ngươi liền được tự do.”

“To gan!” Côn Bằng lại lạnh giọng khiển trách, lại dám gọi thẳng tên của Quân Thượng!

“Được rồi, đi thôi, đi thôi.” Hương Tô thấy không ổn, ngược lại kéo Côn Bằng đi ra ngoài, Kim Trản miệng lưỡi rất khó nghe, bản lĩnh cũng không lớn, căn bản không phải đối thủ của Côn Bằng, đánh nhau là sẽ bị thiệt thòi.

Côn Bằng ‘hừ’ một tiếng, khi xoay người còn vung tay áo, Hương Tô âm thầm lắc đầu, còn học rất giống dáng vẻ muốn ăn đòn này, quả nhiên sống nhiều năm với Đông Thiên Vân.

“Hương Tô!” Vừa mới đi ra bên ngoài phòng, liền nghe thấy có người chạy đến tràn đầy tình cảm gọi tên Hương Tô.

Hương Tô quay đầu, nhìn thấy làn da mặt trơn mịn của Tiểu Hòe.“Tiểu hòe, ngươi trở nên rất đẹp!” Hương Tô và Tiểu Hòe kích động nắm tay nhau, chỉ còn thiếu nhảy nhảy lên.

“Cám ơn ngươi, Hương Tô! Nguyện vọng nhiều năm của ta cuối cùng cũng thực hiện được rồi!” Tiểu Hòe cũng khóc.

Hương Tô còn muốn an ủi hắn mấy câu, đã bị Côn Bằng thô lỗ lôi kéo,“Được rồi, đi! Ngươi,” Hắn dùng cằm hất về phía Tiểu Hòe,“Phải cảm tạ Thắng Hoàn Đế Quân, chỉ bằng nàng,” Ánh mắt đảo qua vẻ mặt căm giận của Hương Tô,“Hừ!”

Hương Tô thực tức giận vô cùng, ở trên mây cũng chẳng muốn nói chuyện với Côn Bằng! Một câu nói ấy của hắn: “Chỉ bằng nàng, hừ!” Liền đủ cho nàng ghi hận một vạn năm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.