Một ngàn năm sau, bánh răng vận mệnh một lần nữa xoay tròn, ở thời khắc một ngàn năm sau ấy thiếu niên cùng cô gái gặp lại, tiếp xúc rồi yêu nhau.
Nhưng mà, rốt cuộc cô gái ấy là ai?
Daphne đã hóa thành cây, cô ấy không có khả năng lại nhập luân hồi.
Như vậy…… Cô gái có đôi mắt đen sâu thẳm, sắc mặt trắng thuần, đến tột cùng là ai?
______________________________
Ban đêm ngủ thực không an ổn.
Lặp đi lặp lại một giấc mơ. Mơ thấy mình trở lại cái thời niên thiếu, bồi
Isaac thiếu gia tôn quý ở trong căn phòng to rộng tập đàn.
Mà hắn lại không ngừng sai khiến cô làm việc.
“Sriranda, giúp ta lật nhạc phổ.”
“Sriranda, lấy cho ta ly nước cam.”
“Sriranda, ta lạnh, đi lấy áo khoác cho ta.”
“Sriranda……”
“Sriranda……”
Rõ ràng là những lời nói cố tình gây sự, nhưng đến sau đó lại thay đổi.
“Sriranda, tay của ta đã không còn, mau tìm tay cho ta đi a……” Thiếu niên trước
đàn dương cầm đột nhiên mất đi hai tay, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô, cầu xin.
“Sriranda, chân của ta cũng không còn, cô có thể cho ta mượn một đôi chân không……” Nói xong, hai cái chân cũng không thấy .
“Sriranda, ta cảm thấy mặt đau quá……” Mặt hắn bắt đầu bốc lửa, giống như búp bê vải khi xưa bị thiêu rụi.
“Sriranda, sao ta cảm thấy ngực thực trống rỗng, tim của ta đâu? Sriranda, tim của ta đâu?” Nói xong, hắn vạch áo, nơi đáng lý có trái tim giờ lại biến
mất.
Hắn mở to một đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp, thực ôn
nhu cũng thực đau thương, đột nhiên nhìn về phía ngực cô nói : “A……
Sriranda, tim của ta chạy qua chỗ của cô kìa……”
Cô dại ra cúi đầu, thấy thân thể của mình tự dưng lại có thêm trái tim, hai trái tim bám chặt lấy nhau.
Lại nhìn về phía Isaac, Isaac khóc, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi
chảy xuống, hắn nói với cô : “Sisi, đem tim trả lại cho ta, được không?
Sisi, van cầu cô, đem tim trả lại cho ta…… Không có tim, ta không sống
nổi……”
“Sisi, đem tim trả lại cho ta……”
“Sisi, không có tim, ta không sống nổi a……”
“Sisi! Sisi!” Hai tiếng gọi còn lại phiêu đãng mơ hồ, sau đó dần dần rõ ràng.
Sriranda bừng tỉnh, thấy Melanie đang vô cùng lo lắng lay lay cánh tay
của cô, thấy cô tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra : “Làm chị sợ muốn chết,
Sisi, em gặp ác mộng sao?”
Cô ôm lấy ngực, giống như nơi đó thật sự có thêm trái tim, nhứt nhối đau.
Melanie an ủi : “Ngủ thêm một chút nữa đi, bây giờ còn chưa tới 5 giờ.”
Bâu trời bên ngoài sáng mờ, cô nằm xuống một lần nữa nhưng cũng không ngủ
được, cảnh trong mơ tuy rằng đã biến mất nhưng cảm xúc nó mang đến lại
quanh quẩn cô như trước, làm cho cô trằn trọc khó ngủ. Cuối cùng cô chỉ
đành rời giường, nói với Melanie : “Em đi dạo hoa viên một chút, chị ngủ tiếp đi.”
Sáng sớm trong hoa viên có sương mờ, cô mặc váy
hoa màu trắng đi dạo trong khung cảnh đó lại cảm thấy dường như mình
cũng mờ ảo. Nơi này cũng không có nhiều loại hoa, ít nhất không giống
như Vienna Caesar, cái gì cần có đều có, cũng không có hoa sen mà cô yêu thích, xem ra hoa sen được đưa kèm với bữa ăn cho cô nhất định là mua
từ bên ngoài, nhưng mà hoa ông lao lại nơi nơi đều có, làm cho cô không
tự chủ được nhớ tới câu nói kia của Isaac “Tha thứ ta, ta vì ngươi mà có tội”.
Sriranda than nhẹ một tiếng rồi ngồi xổm xuống, xuất thần nhìn đóa hoa màu lam, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện bẻ đóa hoa màu lam kia. Theo cánh tay nhìn lên, là Depp.
Depp đem hoa đến gần mũi nhẹ nhàng ngửi, không nhìn cô lại nói chuyện với cô : “Sao mới sáng sớm đã lờn vờn trong hoa viên? Cũng như tôi không ngủ
được sao?”
Sriranda đứng lên, rất lạnh đạm trả lời : “Tôi là bởi vì lo lắng, ngài vì cái gì mà không ngủ được? Hưng phấn quá sao?”
Depp cũng không phản bác, cười cười, nhìn đóa hoa trong tay nói : “Tôi chỉ
là cảm thấy khó có được buổi sáng đẹp như vậy, lãng phí để ngủ thật sự
rất đáng tiếc, qua hôm nay thì không còn thấy được nữa.”
Sriranda trực giác truy hỏi : “Qua hôm nay thì không còn thấy được nữa ? Có ý gì?”
Depp xoay người, nháy mắt với cô : “Đương nhiên là vì hôm nay là ngày cuối
cùng của thương hội, sau khi kết thúc mọi người sẽ mỗi nơi mỗi ngả, rời
khỏi thành Mira, mặc dù sang năm lại đến, nhưng khi đó phong cảnh cũng
không phải phong cảnh lúc này, khi đó hoa cũng đã không còn là hoa lúc
này.”
Sriranda khịt mũi : “Không nghĩ tới ngài lại là thi nhân.”
“Aha, không thể tưởng được đi? Trên thực tế, tôi có một trái tim vô cùng mềm
mại dễ dàng bị tổn thương nha……” Depp khoa trương ôm ngực, không đứng
đắn nói,“Giống như đêm qua, Sriranda tiểu thư xinh đẹp cự tuyệt thỉnh
cầu đầy thành ý của tôi, làm cho tôi vẫn khổ sở đến tận bây giờ.”
Sriranda ra kết luận — không hổ là anh của Isaac, lời nói tán tỉnh tuôn ra dễ
dàng so với em trai của hắn cũng không kém cỏi chút nào.
“Kỳ thật, đối với cô tôi rất ngạc nhiên.” Depp đột nhiên lại nghiêm mặt.
“Hử?”
“Isaac · Vera, vị em trai tôn quý, từ nhỏ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mọi sự thuận buồm xuôi gió cùng tôi
hoàn toàn bất đồng, cô gái hắn chung tình đến tột cùng có bộ dạng gì?
Thích cô gái kia đến mức không tiếc tới tìm tôi – người anh trai làm
nhục gia môn, hơn nữa vì muốn thực hiện tâm nguyện của cô gái kia mà cầu tôi……” Depp hơi hơi cười, trong tươi cười có ẩn ác ý,“Vì thế tôi liền
nói với chính mình, tôi muốn xem thật kĩ người con gái đó, nhìn xem cô
ta có đáng giá để em trai của tôi làm như vậy không.”
“Ngài hiện tại đã thấy .”
“Đúng vậy.”
“Có cảm tưởng gì?”
Depp một tay ôm ngực, một tay vuốt vuốt râu, xoi mói đánh giá cô từ đầu đến
chân, ánh mắt ngả ngớn mà làm càn : “Thẳng thắn mà nói, không xinh đẹp
như tôi nghĩ, tôi nghĩ người đó phải khuynh quốc tuyệt sắc …… Nhưng mà,
thông minh hơn so với tôi tưởng tượng, hoặc là nói, quá thông minh,
thông minh làm cho những người đàn ông bình thường đều sợ hãi.”
Sriranda châm chọc cười,“Như vậy tôi nên thấy may mắn, Isaac thiếu gia không nằm trong cái ‘đàn ông bình thường’ đó.”
“Cậu ta? Cậu ta chẳng qua là cái đứa nhỏ mà thôi……” Depp tới gần cô, tới
khoảng cách một bước chân thì dừng lại, cúi đầu, nhìn ánh mắt của cô
nói,“Đề nghị tối hôm qua của tôi còn hiệu lực. Sriranda tiểu thư không
ngại cân nhắc lần nữa, cùng một người thành thục, có cùng tư duy của cô, đảm đương nổi trí tuệ của cô, không có mê mang và sợ hãi kết giao. Cô
sẽ phát hiện, một đoạn tình cảm thành thục so với tình yêu ngây ngô mà
nói, tốt đẹp hơn nhiều lắm.”
Mà Sriranda lại nhanh tay đoạt lại đóa hoa ông lao trong tay hắn, dùng thanh âm lạnh lùng bén nhọn trả lời : “Cám ơn đề nghị của ngài, chỉ là tôi không cần.”
“Đừng cự tuyệt nhanh như vậy, đến trước giờ cơm chiều, cô có thể đổi ý.”
Sriranda không thể nhịn được nữa, không lưu tình nói : “Giành một nữa tài sản
của Vera gia tộc còn chưa đủ, còn muốn cướp người trong lòng của em trai sao? Quả nhiên, cái gọi là tình nghĩa anh em căn bản là giả đúng không? Ngài thực làm cho tôi cảm thấy khinh bỉ. Thậm chí, ngay cả đóa hoa mà
ngài từng chạm vào cũng có thể tiết độc.”
Nói xong cô hung hăng đem hoa ném xuống đất, xoay người rời đi.
Đóa hoa ông lao không còn rõ hình dạng nằm trên nền đất bùn, giống như nhu tình cùng…… tự tôn không được nhìn đến.
Depp nhìn nó, ánh mắt màu lam chậm rãi nheo lại, cuối cùng lạnh lùng cười,
tự nhủ nói một câu : “Một nửa tài sản, thì ra cô đã đoán được…… Một khi
đã như vậy, như vậy, thì không thể trách tôi a……”
Ngày 18
tháng 5, sáng sớm 5 giờ 45 phút, sương mù bao phủ toàn bộ tòa thành Mira không có ánh mặt trời, như đang tuyên cáo một điềm xấu.
Mà chuyện thứ nhất nghiệm chứng điềm xấu đó chính là –
Khi Sriranda quay trở lại đại sảnh chuẩn bị lên lầu thì nghe được tiếng
bánh xe bên ngoài vang lên, tất cả người hầu buông việc trong tay vội
vàng xếp thành hàng chạy ra, xem ra có đại nhân vật đến đây.
Khi cô đến trước cửa lớn liền thấy mấy chục xe ngựa sang trọng đẹp đẽ chỉnh tề đứng ở dưới bậc thang, Bentley chạy chậm tiến lên khom người nghênh
đón, sau khi cánh cửa của chiếc xe đầu tiên mở ra, một đôi chân bước ra.
Đó là một đôi chân hoàn mỹ, trên chân mang một đôi giày thủy tinh có một không hai trên thế gian.
Sriranda tỉnh ngộ – Cinderella!
Cô ấy đến!
Bentley giúp đỡ Cinderella đi xuống xe ngựa, trang phục của cô ấy như nạm kim
cương, cho dù thời tiết âm trầm, cho dù ánh sáng ảm đạm, nhưng cô lại
giống như vật sáng, cả người đều lòe lòe tỏa sáng.
“Thật đẹp, cô ấy là ai?”
“Nghe nói là vợ mới cưới của Haera vương tử Maia đại lục.”
“A, tôi biết, chính là cô gái thần bí bỏ lại chiếc hài thủy tinh trong vũ hội phải không?”
“Ừm, cô xem đôi giày cô ấy đang mang, chính là đôi giày ấy.”
“Thật đẹp……”
Sriranda nghe đám người hầu bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, trong lòng cười khổ. Rất
nhiều chuyện đều như vậy, trong con mắt của người bên ngoài xem như
phong cảnh vô hạn nhưng kỳ thật nội tình bên trong lại khổ không nói
nổi.
Cô đứng lặng người ở cửa thật lâu.
Cinderella bước lên cầu thang, cái nhìn đầu tiên liền thấy cô, lập tức lộ ra một
nụ cười rất tươi sáng, hạ thấp người hành lễ nói : “Chị, đã lâu không
gặp.”
Cái gì? Vợ mới cưới của vương tử lại là em gái của
Luis? Xung quanh nổi lên một hồi âm thanh kinh ngạc – đôi chị em này
thực sự rất giỏi, em thì lấy vẻ đẹp thiên tư quốc sắc của mình xuất hiện trong vũ hội hoàng gia, kinh diễm quần phương đạt được tâm của vương
tử, mà chị lại nữ giả nam tung hoành trên thương trường làm cho toàn bộ
Florence gà chó không yên.
Trong tiếng tán thưởng của bọn họ, Sriranda lại lạnh lùng nhìn Cinderella, hỏi : “Haera vương tử đâu?”
“Anh ấy nói muốn đi thăm một người bạn cũ, vì thế nên em đến đây .”
Cinderella làm bộ như không phát hiện ra vẻ mặt lạnh lùng của cô, thân
thiết khoát cánh tay của cô đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện,“Em
biết nhất định chị có rất nhiều điều muốn nói, bọn họ nói với em là đã
đặt phòng ‘Kim cương’, lúc này không bằng chúng ta vừa ăn sáng vừa trò
chuyện đi.”
Bentley tự mình mang các cô đến phía bắc của
lâu đài, căn phòng cuối cùng của lầu hai, sau khi đẩy cánh cửa ra, quả
nhiên so với các căn phòng khách khác càng tinh mỹ xa hoa. Bữa sáng vừa
mới dọn xong, Cinderella dưới sự hầu hạ của thị nữ cởi ra áo khoác, lau
tay rồi ngồi xuống ghế, mỗi một động tác đều chú ý đến cực độ. Cái cô bé lọ lem mặc quần áo váy cũ lôi thôi đã hoàn hoàn toàn toàn biến mất .
Dường như đã trải qua mấy đời.
“Lấy cho chị của ta một ly sữa, độ ấm bảy phần.” Cinderella phân phó với thị nữ xong, quay đầu cười trong sáng với cô,“Đồ uống duy nhất mà chị thích đó là sữa, em không có nhớ lầm đi?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ sau khi chị rời nhà trốn đi thì thói quen sinh
hoạt cũng thay đổi theo, không còn thích sữa nữa chứ.” Khi nói chuyện,
vài người hầu nâng hành lý vào phòng, trong đó có một hành lý sau khi bỏ đi giấy bọc, đúng là kính Medusha.
Một thị nữ hỏi : “Vương phi, mặt gương này đặt ở đâu?”
Cinderella thuận miệng đáp : “Đặt đối diện với giường là được.”
Sriranda nhìn bọn người hầu nâng gương vào phòng ngủ, nhướng mày nói : “Nếu tôi
nhớ không nhầm, dường như tôi chưa từng nói muốn đem mặt gương này tặng
cho cô.”
Cinderella cười đến hết sức quyến rũ,“Chị quả thực không nói. Tuy nhiên, nếu thật thích thứ gì đó thì lúc trước nên gom
lại mang đi. Thứ gì đã để lại thì cũng không còn quyền ưu tiên, đã không coi trọng thì cũng không thể trách người khác cướp đi thứ thuộc về
mình. Giống như mặt gương này. Cũng giống như…… Haera.”
Sriranda bỗng nhiên có chút hoảng hốt –
Người này…… Là ai? Cô gái mà ngay cả đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều kiêu căng ngạo mạn đang ngồi đối diện với cô giờ phút này…… Là ai? Rõ ràng trên
lưng đeo cuộc hôn nhân khuất nhục lại cố làm ra vẻ hạnh húc, tự hào khoe khoang và mỉa mai chua cay…… Người như vậy, không phải Cinderella!
Cinderella không nên như vậy.
Cô nên là cô gái vĩnh viễn mở to một đôi mắt nhút nhát, tinh thuần và xinh đẹp như thiên thần.
Cô nên là cô gái mà ngay cả ghen tị và tức giận đều có vẻ xanh xao yếu ớt, làm cho tận đáy lòng người ta thương xót.
Nhưng giờ phút này cô ấy ngồi trước mặt cô, quần áo tuyệt đẹp, tươi cười dối
trá, nói lời nói dối thật đáng buồn và buồn cười, làm cho người ta nhìn
vào mà…… Khổ sở.
Sriranda cũng nhìn không được nữa, đẩy ghế dựa ra đứng lên.
“Chị vẫn nên ăn xong bữa sáng đi.” Cinderella nhẹ nhàng nói một câu, thị vệ
hoàng gia trước cửa đột nhiên cảnh giác, mà nữ bộc hầu hạ ở một bên cũng mở to hai mắt. Nay đã không giống như xưa, cô ấy hiện tại là vương phi, mà cô chính là bình dân, ngồi cùng bàn dùng cơm đã là vinh quang rất
lớn, nếu dám cự tuyệt thì hoàn toàn có thể dùng tội bất kính để đưa lên
giá treo cổ .
Sriranda đứng bất động nửa ngày mới chậm rãi ngồi trở lại.
Cinderella mỉm cười, ôn nhu nói : “Như vậy mới đúng, lãng phí thực ăn là hành vi
đáng xấu hổ. Hơn nữa, không phải chị muốn gặp Haera sao? Có lẽ anh ấy
cũng gần đến rồi.”
Sriranda trầm mặc, một lát sau mới hỏi : “Ba và mẹ có khỏe không?”
“Ba? A, chị nói là — ba? Không phải chị luôn gọi ông ấy là Nicole tiên sinh
sao?” Cinderella bưng ly nước cam lên uống một ngụm, chậm rãi trả
lời,“Ông ấy đương nhiên tốt lắm, có đứa con gái lên làm vương phi, toàn
bộ nợ nần đều được bồi thường, hơn nữa tiền kiếm được so với trước kia
càng cao hơn bao giờ hết, như thế nào lại không tốt được đây? Nhưng mà
mẹ lại không tốt lắm……”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì bà ta phải chăm sóc đứa con gái sinh bệnh.”
“Con gái sinh bệnh? Cô là nói Nicole?”
“Ưm hừ.”
“Nicole sinh bệnh gì?”
Cinderella thở dài, để chén canh lên đĩa, dùng một âm thanh bi thương giả dối nói : “À cũng không có gì, tôi thấy chị ta thích đôi giày thủy tinh của tôi
như vậy, liền để chị ta mang một ngày một đêm, chị cũng biết đôi giày
này chọn chủ, trừ chị cùng tôi ra thì tất cả những người khác nếu mang
vào thì đều bị cắn……”
Lời của cô còn chưa nói xong, Sriranda đã lại lần nữa đứng lên.
Cinderella tựa hồ rất thích nhìn thấy bộ dạng cô giật mình, ha ha cười nói : “Như
thế nào? Tình cảm chị em vĩ đại bạo phát? Khi chị một mình một người rời khỏi thành Jacob, sao không nghĩ đến tương lai của bọn họ?”
Đồng tử Sriranda biến thành đen thẳm sâu hút.
“Đừng trách tôi, so với những gì chị ta làm với tôi khi xưa, tôi chỉ là nhắc
nhở nho nhỏ mà thôi. Muốn trách thì trách chị ta tự làm tự chịu, năm đó
khi chị ta khi dễ tôi sao chưa từng nhân từ qua.”
Sriranda nhìn chằm chằm Cinderella, mắt cũng không nháy lấy một cái, cuối cùng nói : “Tôi thương hại cô, Cinderella.”
Sắc mặt Cinderella đột biến, tươi cười biến mất, ngẩng đầu, vô cùng âm trầm nhìn cô.
Vì thế Sriranda nói lại một lần : “Tôi thương hại cô, Cinderella.”
“Loảng xoảng !” Dao nĩa rơi mạnh trên bàn, nước canh bên trong đổ ra ngoài, nữ bộc bên cạnh muốn đi dọn dẹp lại bị Cinderella đẩy ra.
“Đúng vậy, Nicole có thể nói là tự làm tự chịu, chị ấy đã làm sai thì hiện
tại đã nhận trừng phạt, lòng của chị ấy đã được an bình, sau này, cũng
không còn người nào có thể ấy cớ này chỉ trích chị ấy; Nhưng cô thì sao? Cinderella? Từ cái thời khắc cô ép buộc chị ấy mang giày vào thì cô đã
lâm vào lốc xoáy đen tối không ngừng nghỉ, vĩnh viễn đeo trên lưng phần
tội lỗi này cho đến ngày chết đi. Bởi vậy, tôi thương hại cô,
Cinderella. Cô trước kia coi như là cô gái tốt, nhưng hiện tại so với
đám phụ nữ ngu xuẩn bên ngoài, đã không thể phân làm hai.” Nói xong,
Sriranda đẩy ghế ra đi thẳng ra cửa.
Cinderella quát : “Đứng lại!”
Sriranda không có dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi nói — đứng lại!” Cinderella rốt cục thẹn quá hóa giận, vỗ cái bàn đứng
lên. Thị vệ hoàng gia vội vàng rút kiếm, ngăn Sriranda lại.
Sriranda cười lạnh một chút, quay đầu nói : “Đừng bày uy phong với tôi, cô cũng
biết thứ này vô dụng. Tôi không phải Nicole, có thể mặc cho cô khi dễ,
trước khi cô vận dụng quyền lực vương tử cho cô, trước hết hãy nghĩ, nếu điện hạ biết chuyện này, anh ta sẽ đứng về phía ai? Cô, hay là tôi?”
“Chị……” Cinderella cả người phát run.
“Nếu một phụ nữ chỉ biết dựa vào thế lực của đàn ông cáo mượn oai hùm, như vậy thực sự thật đáng thương .”
“Chị!” Cinderella hất bình hoa trên bàn xuống sàn nhà, cả giận nói,“Chị thì có tư cách gì nói với tôi những lời này? Nếu không phải nhờ có Haera cùng
Hugo, chị sẽ có ngày hôm nay sao?”
Sắc mặt Sriranda ngưng trệ,“Có ý gì?”
“Có ý gì? Đừng giả ngu , Sriranda! Trên đường đến đây tôi đã nghe một loạt
các ‘Hành động vĩ đại’ của chị , còn không phải là nhờ dùng tiền của
Haera? Mà sở dĩ chị có thể thuận lợi như thế, còn không phải bởi vì có
Hugo đang âm thầm giúp sao? Chị có biết tôi ghét nhất điểm nào của chị
hay không? Chính là chị rõ ràng ngầm đoạt thứ quan trọng của người khác
còn giả bộ tự cho là thanh cao! Chị cùng Haera có giao ước tôi không
nghĩ nói, cũng lười nói, nhưng, vì cái gì ngay cả Hugo chị cũng không
buông tha?” Cinderella bỗng nhiên khóc, vô cùng phẫn nộ tuyệt vọng
nói,“Đó là thần thủ hộ của tôi mà, không phải sao? Sau khi các người đến nhà của tôi, đó là thứ duy nhất thuộc về tôi a! Các người cướp đi ba
tôi, cướp đi căn phòng nguyên bản thuộc về tôi, còn có quần áo cùng
trang sức của tôi, tất cả những thứ này cũng bỏ qua đi, nhưng vì cái gì
ngay cả Hugo cũng phải cướp đi? Vì cái gì ngay cả thứ cuối cùng thuộc về tôi chị cũng không buông tha? Vì cái gì? Vì cái gì a?”
Biểu tình Sriranda nhất thời mềm xuống, cô thế nào cũng không nghĩ tới, thì
ra tính cách của Cinderella đột nhiên vặn vẹo, biến thành cái dạng hiện
tại lại không phải bởi vì Haera, mà là bởi vì…… Hugo?
Chẳng lẽ nói, người Cinderella chân chính thích không phải vương tử, mà là Hugo?
Gả cho Haera, là vì giẫn dỗi Hugo, cố ý làm cho hắn lo lắng sốt ruột?
Nhìn Cinderella khóc không còn hình tượng, trái tim cô liền chìm xuống, chìm xuống, trầm sâu xuống.
Cô không nhớ rõ mình đã đi ra khỏi căn phòng kia thế nào .
Chỉ biết là tiếng khóc anh anh của Cinderella vẫn vang bên tai, như một lời nguyền, dời đi không được.
Tiếng khóc kia mạnh mẽ đụng đến tâm cô.
Giày cao gót tạo nên một thanh âm đát đát trên nền đất, cô hít một hơi thật
sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, mà khi vừa nâng mắt liền
thấy Isaac.
Trên hành lang thật dài, Isaac đứng ở đầu bên
kia, ngả người dựa vào cách cửa sổ, bức màn nhung thiên nga màu đỏ theo
gió nhẹ nhàng phất phơ, một giây trước che khuất mặt anh, giây tiếp theo lại lộ ra, vòng đi vòng lại, đầu của anh hơi cúi xuống, lông mi dày mà
dài.
Động cùng tĩnh lúc này dung hợp hoàn mỹ, phát thảo ra một bức ảnh tuyệt đẹp, cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, anh yên lặng quay đầu nhìn cô, đôi mắt như nước trong mát, khóe môi cười khẽ giơ tay lên : “Hi.”
Bước chân Sriranda như có ý thức dừng lại.
Tầm mắt đi xuống, rơi xuống trên đùi phải của anh, băng gạc đã được lấy ra, mặc dù đã không còn nặng nề như mấy ngày trước nhưng vẫn cần mượn lực
của gậy chống mới đi được.
Áy náy giống như thủy triều ào
tới, cô động môi dưới muốn nói lời xin lỗi, nhưng yết hầu lại như bị thứ gì đó chặn lại, do dự nửa ngày mới bức ra một câu : “Vì sao không ở
trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”
“Tôi đang đợi cô.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng lại làm cho lòng của cô quýnh
lên, giống như mặt đàn bị người nhẹ nhàng chạm lên một cái liền phát ra
âm thanh réo rắt , quanh quẩn thật lâu.
Loại cảm giác này…… Thật quái dị, có chút ngượng ngùng, lại có chút không biết phải thế nào.
Nhưng mà, đáy lòng lại rõ ràng biết nhất định phải đáp lại, phải nói cái gì
đó, không thể lại tùy ý nhân cơ hội chạy trốn giống như vô số lần trong
dĩ vãng, cuối cùng lạc thành đổ nát.
Vì thế, cô đi qua, cố gắng làm cho bước chân thoải mái, nhìn lại ánh mắt của anh, hỏi : “Chờ tôi làm cái gì?”
Isaac vẫy vẫy tay với cô, vẻ mặt thần bí làm cho tâm cô sinh tò mò, đi đến
cửa sổ sóng vai đứng với anh, nhìn về phía hoa viên dưới lầu.
Phía đông hoa viên là chỗ ở của Gary vương tử, lúc này, bên kia vườn hoa bị
huân y thảo che kín có hai bóng người, tuy rằng khoảng cách rất xa thấy
không rõ lắm, nhưng từ cách ăn mặc của vương tử, đúng là Gary cùng
Haera.
Bọn họ quen biết?!
Một ít hình ảnh như chớp điện hiện lên trong óc –
Những bức họa treo trên vách tường thư phòng Haera ;
Vòng hồng tâm quanh Florence trên bản đồ bàn học;
Hắn quyết tâm muốn tìm mười hai viên ngọc, không tiếc vì thế mà trốn đi, rời xa hoàng cung, thậm chí giả kết hôn;
Bức họa Miru phu nhân nới góc cầu thang phòng Gary;
“Anh ấy nói muốn đi thăm một người bạn cũ, vì thế nên em tới đây .”
“Cùng với việc nói ngài ấy thích Miru phu nhân, không bằng nói ngài ấy thích
bức họa kia. Nghe nói đó là do một người bạn học của ngài vẽ .”
“Nếu là bức họa quan trọng như vậy, sao không treo trong phòng ngủ mà lại treo ở góc cầu thang?”
“Trong phòng ngủ đã treo một bức , vị bạn học kia vẽ rất nhiều.”
“Thì ra là thế, tình cảm của ngài ấy với vị bạn học kia nhất định tốt lắm.”
“Đúng vậy, tôi nói rồi, kỳ thật điện hạ là một người rất nặng tình cảm.”
Khi đem tất cả các việc đó sâu chuỗi lại với nhau, chuyện che dấu dưới đó đã trồi lên trên mặt nước –
Haera, là bạn học của Gary?!
Quan hệ của bọn họ rất tốt?!
Bọn họ có lý do nào đó mà cùng tìm mười hai viên ngọc sáp?!
Sriranda sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn chằm chằm Isaac : “Đối với hai người bọn họ anh biết được bao nhiêu?”
“Ưm, nói như thế nào đây……” Isaac dùng một bàn tay chống má ghé vào cửa sổ,
có chút lười nhác đáp,“Chúng tôi đều là học trò của học viện hoàng gia,
mà hai bên học viện Maia cùng Oka Biscay hằng năm đều có một lần giao
lưu, mà hai người bọn họ đều là no.1 …..”
Sriranda đột nhiên chen vào nói : “Bọn họ là no.1, vậy còn anh?”
Con mắt sắc xanh biếc đảo qua một vòng, lộ ra một ánh mắt vô tội như con
chó nhỏ,“Này…… Cô cũng biết , bổn thiếu gia luôn luôn khinh thường hành
động tranh giành hư danh này……”
Sriranda không chịu bỏ qua, truy hỏi : “Thứ mấy?”
Isaac đành phải gục đầu xuống, chậm rãi vươn ba ngón tay, Sriranda nhướng mày : “Thứ ba?”
Ngón tay xoay tròn một vòng, đầu ngón tay chỉa xuống phía dưới.
Vì thế Sriranda hiểu được : “Thứ ba đếm ngược từ dưới?”
Isaac nhún nhún vai, làm vẻ không sao cả.
Sriranda thực bình tĩnh nhìn hắn, nói một câu : “Quả nhiên, ngu ngốc!” Sau đó kéo váy rời khỏi cửa sổ.
Thấy cô rời đi, Isaac uy một tiếng,“Cô sẽ không vì vậy mà tức giận, lại không để ý tới tôi chứ?”
Sriranda quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái : “Đừng nói bậy, tôi không có nhàm
chán như vậy.” Dừng một chút, rõ ràng cảm thấy không cần phải giải
thích, lại không biết vì cái gì vẫn giải thích ,“Tôi có việc muốn làm.”
“Đi tìm vị vương tử điện hạ thân ái của cô ngả bài sao?” Isaac lấy tay ôm
ngực, mặt mày đều mang theo ý cười, nhìn qua thực quỷ dị.
Sriranda nhíu nhíu mày,“Chú ý cách dùng từ của anh, anh ta không phải ‘vương tử điện hạ’ thân ái của ‘tôi’.”
“Như vậy, đổi xưng hô – em rể của cô?”
Hắn chế nhạo cô giống như trước, không biết vì sao lại có chút hoài niệm,
Sriranda phá lệ nghiêm túc hỏi : “Đến tột cùng anh muốn nói cái gì?”
“Ai biết được……” Khó gặp tư thái thấp đầu của cô như vậy, hắn lại bắt đầu
sĩ diện, chống má nhìn về phía ngoài cửa sổ, làm như lầm bầm lầu bầu,
lại vừa vặn có thể để cho cô nghe được,“Có lẽ chỉ là tôi đang vui vẻ?
Ừm, được rồi, coi như chỉ là đang vui vẻ đi. Bởi vì, một người đàn ông
chỉ cần đã kết hôn , thì mị lực của hắn ta trong vòng xã giao cũng chẳng khác nào hoàn toàn đánh mất ……”
Hắn không ngừng cười, khóe môi giương lên, ánh mắt giống như ánh lửa trong bầu trời đêm, lóe sáng.
Sriranda có chút bất lực xoay người xuống lầu, rõ ràng cô cảm thấy hắn thật ngây thơ nhưng khi quay đầu thì nụ cười cũng không thể giữ được mà tràn ra
khóe môi.
Nỗi lo lắng do Cinderella mang lại nhất thời bị
quét sạch, trái tim tràn đầy vui vẻ, ngay cả bầu trời cũng không còn vẻ
ảm đạm, cô thong thả bước xuống lầu, xuyên qua đại sảnh, dọc theo bậc
thang đến vườn hoa huân y thảo – nơi hai người Gary cùng Haera còn đứng ở nơi đó trầm mặc , không nói lời nào, vẻ mặt đều thực phức tạp.
Sự xuất hiện của cô phá vỡ cục diện bế tắc này.
Haera quay lại thấy cô, có vẻ rất bất ngờ : “Sri…… Sriranda?”
Tóc vàng mắt xanh, bộ dạng vị vương tử này cùng người trong trí nhớ của cô
cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng mà lúc này gặp lại, nhìn một người
như vậy đứng ở trước mặt mình cũng không tự chủ sinh ra một ý nghĩ “Mình thật sự biết anh ta sao” .
Ánh mắt Sriranda lạnh lẽo nhưng đôi môi lại mỉm cười,“Tôi chờ ngài đã lâu, cũng đã có chút không kiên
nhẫn, đoán rằng điện hạ có phải không tới được hay không.”
Ánh mắt Gary trầm xuống, đánh giá cô cùng hắn, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Thực xin lỗi, Sriranda……” Haera vừa định giải thích, cô đã nâng một bàn tay
lên ra hiệu hắn ngừng lại : “Nhưng, tôi thế nào cũng không nghĩ tới điện hạ lại đến Florence dưới tình trạng này, nếu có thể lựa chọn, tôi thà
rằng ngài vĩnh viễn đừng tới.”
Haera mê hoặc oai đầu, suy nghĩ nửa ngày mới nói : “Tức giận? Thực xin lỗi, ta không hiểu cho lắm……”
“Cinderella là em gái của tôi.” Cô nói rõ,“Tuy rằng tôi cũng không thích nó cho
lắm, nhưng vô luận thế nào, trên danh nghĩa nó cũng là em gái của tôi.
Điện hạ, ngài rõ ràng không thương nó, vì cái gì lại kết hôn với nó?
Cuộc hôn nhân như vậy thú vị lắm sao? Hôn nhân có thể đùa giỡn sao?”
Haera a một tiếng, vội nhìn về phía Gary, Gary lại lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác.
“Còn có, tìm kiếm mười hai viên ngọc thần chỉ là lấy cớ đi? Chỉ vì muốn đến Florence gặp mặt vị vương tử này?”
Haera lại a một tiếng, bị nói trúng tâm sự. Sắc mặt Gary lại càng trầm thêm vài phần.
“Tôi không biết giữa hai người các ngài đang chơi trò gì, tôi chỉ cảm thấy
mình bị lường gạt, điều này làm cho tôi thực phẫn nộ!”
Haera vội vàng cầm cánh tay của cô, ý đồ trấn an : “Sriranda, đừng như vậy, có gì có thể từ từ nói ……”
“Từ từ nói?” Cô mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, bi ai nhìn
hắn,“Điện hạ, ngài còn không biết sao? Hiện tại đã không phải là lúc
phân tích rõ mọi việc là có thể giải quyết vấn đề, ngài cưới Cinderella, hiện tại mỗi một người trên bốn đại lục đều biết, trước khi ngài làm ra hành động điên rồ đó vì sao không chịu suy nghĩ, cẩn thận mà suy nghĩ
sẽ có hậu quả gì? Vương thất Maya không cho phép ly hôn , các người sẽ
bị buộc chặt cả đời ……”
Gary vương tử bỗng nhiên cười nhạo
một tiếng, Haera lập tức khẩn trương nhìn hắn, hầu như là cầu xin nói :
“Đừng như vậy, cầu anh, Gary……”
“Cầu tôi?” Gary lắc lắc
đầu, dùng một loại thanh âm càng lãnh lẽo hơn so với Sriranda chậm rãi
nói,“Không, Haera, không, cậu không cần cầu tôi. Cậu luôn luôn tùy hứng
làm bậy, nghĩ thế nào thì làm như thế ấy, như vậy cũng tốt, ít nhất từ
nay về sau, tôi không cần lại vì những ý tưởng kỳ lạ của cậu mà lo lắng, không cần lại vì cậu gây chuyện thị phi mà phụ trách…… Cứ như vậy đi.”
Haera nhất thời khẩn trương, buông Sriranda ra xông lên bám lấy cánh tay của
anh ta nói : “Cái gì kêu cứ như vậy đi? Gary! Gary! Đừng như vậy…… Cho
dù người khác không hiểu, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu sao? Bởi vì cậu
nói chỉ cần tôi có thể sưu tập đủ mười hai viên ngọc thần thì có thể
xoay chuyển quan hệ giữa chúng ta, vì nguyên nhân này tôi mới cố gắng
như vậy a! Trái lời mẹ, trốn ra khỏi cung, vâng mệnh cưới vợ, sau đó mới có cơ hội tới nơi này, Gary, cậu không phải tôi, cậu không biết tôi
sống trong hoàn cảnh nào, vì để đến được bước này, tôi thật sự hết sức ! Tôi không có lựa chọn khác……” Thanh âm của hắn bắt đầu nghẹn ngào,
giống như cái đứa nhỏ lôi kéo tay đối phương, không chịu buông ra,“Gary, nếu chúng ta chỉ mới mười sáu tuổi thì thật tốt, như vậy thì sẽ không
có gánh nặng cùng trách nhiệm; Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở trong
trường học không tốt nghiệp, thì thật tốt, như vậy hàng năm đều có thời
gian hai tháng, chúng ta có thể ở cùng nhau……”
Bóng lưng
thẳng tắp của Gary đứng yên thật lâu. Theo góc độ của Sriranda nhìn qua
vừa lúc có thể thấy sườn mặt hắn, khóe môi vị vương tử có danh xưng núi
băng lại tại một khắc này tràn đầy nổi chua sót cùng tang thương.
Môi hắn kéo kéo lên, tựa hồ muốn cười, nhưng cười đến cực kì khó coi :
“Tuyệt đối không thể. Haera, trên đời cho tới bây giờ vốn không có nếu.”
“Đúng vậy, tuyệt đối không thể……” Haera ngẩng đầu, trong ánh mắt sương mù dày đặc, nhìn thấy mà bi thương,“Nhưng, tôi thực sự cố gắng tranh thủ,
chẳng sợ sẽ làm hại đến người khác, chẳng sợ sẽ xúc phạm cấm kỵ, vẫn
chưa từng buông tay, không phải sao? Chỉ cần chúng ta có thể sưu tập đủ
mười hai viên ngọc thần thì nhất định có hi vọng! Gary, tôi biết hiện
tại chúng ta đều bị vây trong một hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng không phải không thể thay đổi , chúng ta còn trẻ, chỉ cần chúng ta cố gắng, tôi
tin tưởng, nhất định, nhất định sẽ có một ngày nghịch chuyển…… Bởi vậy,
không cần tức giận, không cần thất vọng với tôi, xin đừng đối xử với tôi như vậy, xin cậu, đừng đối xử với tôi như vậy……”
Bốn phía âm u không ánh mặt trời, hắn như động vật bị thương nức nở thật lâu.
Sriranda không nhìn tiếp nữa, xoay người lặng yên rời đi.
Tuy rằng đã ẩn ẩn đoán được, nhưng khi chân chính thấy một màn như vậy, cảm giác trong lòng cũng rất phức tạp. Không phải phẫn nộ, không phải oán
hận, mà là bi ai, một cảm giác thực bi ai.
Mỗi một người sống trên thế giới này, đều vì theo đuổi cái gọi là hạnh phúc mà cô gắng giãy dụa.
Hạnh phúc của Melanie là Bryan có thể khỏe mạnh trưởng thành; Hạnh phúc của
Eric là hy vọng có một ngày Melanie có thể hiểu được tâm ý của anh; Hạnh phúc của mẹ và Nicole là có thể sống một cuộc sống xa hoa cả đời; Hạnh
phúc của Cinderella là Hugo có thể một lần chỉ độc thuộc về cô; Hạnh
phúc của Haera là…… Có thể ở cùng một chỗ với Gary……
Vì
hạnh phúc, bọn họ làm ra rất nhiều chuyện, thậm chí có một số việc ngược lại sẽ khiến cho khoảng cách giữa họ và hạnh phúc càng thêm xa xôi,
nhưng, chấp nhất như vậy ai dám nói đó nhất định là sai đây?
Cô thật sự có tư cách trách cứ bọn họ sao?
Còn có, nhìn Gary cùng Haera, bỗng nhiên cô có cảm giác sợ hãi : Duyên phận vốn đã yếu ớt khó nối lại, hơn nữa lại bị bẻ gãy phá thành mảnh nhỏ.
Một đôi này đã như thế, vãn hồi chỉ là hy vọng xa vời, như vậy chính cô
thì sao?
Chẳng lẽ cô cũng muốn đi theo vết xe đổ của họ, hủy hoại tất cả mới hối tiếc không kịp sao?
Bàn tay bên người của Sriranda chậm rãi nắm chặt, trái tim phong bế tại một khắc này phảng phất như băng tuyết ngàn năm bắt đầu hòa tan, quá trình
mang theo tiết tấu mất hồn, giống như một vũ khúc, từ chậm rãi tới mạnh
mẽ dồn dập.
Bước chân của cô dần dần nhanh hơn, cuối cùng
biến thành lao người chạy tới cánh cửa sổ lúc trước Isaac đứng, thật tốt quá, anh chưa đi, còn đứng nơi đó, hơi hơi dựa vào tường, cười nghễ
nhìn cô : “Đã nói chuyện xong với em rễ của cô ?”
Cô dừng lại, thở hồng hộc.
“Làm sao vậy? Phát hiện đàn ông đã kết hôn không còn hấp dẫn, bị đả kích nên mới khẩn cấp chạy về đây?” Anh còn đang cười, nhẹ nhàng trêu chọc cô.
Sriranda đột nhiên tiến lên, vươn tay ôm cổ anh.
Không gian chợt tĩnh lặng –
Bức màn vẫn tiếp tục phất phơ, đem mặt của thiếu niên che khuất, lại dời,
lại che khuất, lại dời…… Đó là một gương mặt đã hoàn toàn ngốc nghếch
ngây ngẩn cả người.
Sriranda ôm Isaac, cảm ứng được tiếng tim đập từ trái tim của anh, bùm bùm, bùm bùm, rất nhanh, cũng thực rõ ràng.
Nhưng mà, lại ấm áp như thế.
Cô hấp thu ấm áp trên người anh, giống như thực vật, trải qua trời đông giá rét, mùa xuân đến lại bắt đầu từng chút sống lại.
Trong trí nhớ, cô cùng anh chưa từng dựa vào gần như thế.
Thân thể chặt chẽ dán chặt vào nhau, giống như từ xưa đã phù hợp, trời đất
tạo nên, nhưng cố tình đương sự lại luôn cố chấp không chịu tiếp nhận.
– may mà rốt cục cũng có được một khắc như vậy.
Những xung đột vụng về, trốn chạy truy đuổi trước kia giống như chỉ là vì chờ đợi cái ôm giờ khắc này; và cuộc hành trình sau đó cũng thế, cũng chỉ
là vì xác minh cái ôm này. Tại lúc này đây, trong bầu trời này, ngoài
anh cùng cô thì không còn màu sắc nào khác.
Sriranda nghĩ, thì ra, cô mới là kẻ ngốc chân chính.
Hạnh phúc vẫn quanh quẩn bên người, chỉ cần đưa tay lên là chạm được, thế
nhưng cô lại chậm chạp, để qua lâu như vậy mới bằng lòng nhìn thẳng lòng mình và tiếp nhận.
Có người hầu đẩy xe thức ăn sáng đi lại đây, liếc thấy một màn này liền dừng bước, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Mà vẫn bị vây trong trạng thái hóa đá – Isaac, rốt cục cũng bị thanh âm
này làm cho tỉnh táo lại, nhìn thiên hạ trong lòng, lại nhìn người hầu
vẻ mặt xấu hổ đứng ở bên kia hành lang, chứng thật đây không phải nằm
mơ, không phải ảo tưởng mà là chân thực tồn tại, phản ứng đầu tiên của
anh chính là giang hai tay chuẩn bị trao lại cho cô một cái ôm thật to.
Ai ngờ Sriranda lại tại lúc này đưa tay đẩy anh ra.
Hưng phấn biến thành thất vọng, thời gian ngọt ngào quá ngắn, còn chưa tinh tế cảm nhận đã chấm dứt.
Người hầu ho khan một tiếng, làm bộ cái gì cũng chưa thấy tiếp tục đi về phía trước, sau đó mở cửa vào một cái phòng.
Hai người bên cửa sổ, anh nhìn cô, cô xem anh, không khí cổ quái, cũng rất thú vị.
“Cô –”
“Anh –”
Đồng thời há mồm nói một chữ lại cùng lúc dừng lại, Isaac mỉm cười còn Sriranda đỏ mặt cùng nhìn lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn là Isaac chớp chớp mắt, ôn nhu nói : “Cô nói trước đi.”
“Thương hội sẽ lập tức bắt đầu, hôm nay là ngày cuối cùng…… Ý của tôi là, thật
vất vả để đến Florence, tham dự thương hội mỗi năm một lần, như vậy……”
Cô ngừng lại, rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản lại bị nói thành đứt
quãng, thật đúng là, có cái gì mà khẩn trương , cứ như bình thường là
được a, cô đường đường là cao thủ khống chế cảm xúc, lại tại thời điểm
này như một cô gái nhỏ ngốc nghếch, nhịp tim đập thật nhanh……
Nhưng mà, Isaac lại vừa nghe đã hiểu ý của cô, săn sóc tiếp lời : “Cô muốn
nói là, hôm nay là ngày cuối cùng của thương hội, chúng ta cùng nhau
tham gia, đúng không?”
Hắn cố ý tăng thêm hai chữ “Cùng nhau”, nghe mà lòng người tê dại.
Sriranda gật đầu, ừ một tiếng.
Ánh mắt Isaac lòe lòe tỏa sáng : “Được, như vậy bây giờ chúng ta tự trở về
phòng thay quần áo, mười lăm phút sau gặp nhau ở đại sảnh, sau đó cùng
nhau vào hội trường, được không?”
Cô lại lần nữa gật đầu.
“Như vậy…… Hiện tại……” Hắn cũng nói rất chậm, giống như không đành lòng chấm dứt, kéo dài được một giây thì một giây.
“Chúng ta đều tự trở về phòng đi.” Sriranda đề nghị.
Vì thế Isaac gật đầu.
Lại không động đậy.
Cuối cùng, vẫn là Isaac chịu đựng không được bầu không khí không được tự
nhiên này, cười ra tiếng. nói : “Khụ, thật là kỳ quái, hình như cũng
không có gì …… Cô đi trước đi, tôi nhìn cô đi rồi sẽ đi.”
Sriranda cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng kỳ quái, vì thế theo lời xoay người
đi về phía cầu thang. Nhưng không biết vì cái gì, rõ ràng đầu óc đang
nói đi mau đi mau, nhưng hai chân lại như có ý thức của chính mình mà di chuyển từ từ. Nhịn không được ngoái đầu nhìn lại liền thấy Isaac đang
cười với cô, vì thế trái tim bối rối nhất thời an tĩnh lại, quay đầu
cười với anh, rồi không chút do dự chạy nhanh xuống lầu.
Sau khi trở lại phòng, cô liền mở tủ đồ đem tất cả các quần áo lấy ra, mỗi một bộ đều thử qua một lần.
Thế nên khi Melanie rời giường nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ này thì buồn ngủ
liền biến mất, hiếu kỳ hỏi : “Sisi, em đang làm cái gì vậy? Bộ dạng
này…… Là muốn chạy nạn sao?”
“Vì sao chị không nghĩ tới phương diện tốt hơn? Có lẽ……” Sriranda hé miệng cười,“Em chỉ là muốn đi – hẹn hò?”
“Lần này nhận lời mời của ai? Gary vương tử? Depp tiên sinh? Jaquen tiên
sinh?” Hơn nữa, cô chưa từng thấy bộ dạng cô ấy vui vẻ đến thế, từ đuôi
lông mày đến khóe mắt đều hàm ẩn nhu tình như có thể hòa tan mọi thứ.
“Không nói cho chị!” Sriranda nghịch ngợm nháy mắt, sau đó cầm lấy một chiếc
váy dài màu vàng nhạt, ướm lên người mình xoay qua xoay lại,“Melanie,
chị cảm thấy cái này thế nào? Nhìn đẹp không?”
Đẹp?!
Sriranda cũng sẽ chú trọng quần áo sao? Từ khi quen biết cô ấy tới nay,
quần áo cô bé này mặt chỉ có một mục đích duy nhất đó là – có thể thuận
lợi hoàn thành kế hoạch. Mà bây giờ lại bắt đầu chú ý bề ngoài, thật
đúng là…… Rất quái dị nha!
Trước khi đi hoa viên vẻ mặt cô
ấy vẫn ảm đạm, thế mà vẻ mặt lúc này còn kém chưa tới mức mặt tươi như
hoa thôi, chẳng lẽ lúc ở trong hoa viên đã xảy ra chuyện tốt gì mà cô đã bỏ lỡ sao?
Melanie một bên đoán mò, một bên trả lời : “Màu vàng nhạt không tệ, có vẻ sáng sủa.”
Sriranda lại do dự,“Em cảm thấy hình như quá non, quả nhiên vẫn màu tím thích
hợp với em hơn? Nhưng, thường xuyên mặc màu này cũng không mới mẻ…… Nếu
không mặc màu lục? Ai, ngày hôm qua đã mặc rồi ……”
“Sisi……” Melanie thử gọi.
Sriranda ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô.
Melanie nhíu mày nói : “Sisi, em không có việc gì thật chứ?”
“Cái gì?”
“Chị nói, em không có chuyện gì chứ?”
Sriranda hiểu, đang cầm quần áo mà mặt hơi hơi đỏ lên : “Em…… Thế này rất kỳ quái sao?”
“Không phải ‘rất’ kỳ quái, là ‘cực kì’ kỳ quái!” Melanie lắc lắc đầu, cố tình
thở một hơi thật dài, nói “Em hiện tại giống như cô gái nhỏ lần đầu tiên hẹn hò, lề mề, lo lắng đến lo lắng đi, thật thú vị.”
Chỉ là trêu chọc nhưng mặt Sriranda lại càng đỏ.
Không thể nào? Chẳng lẽ bị cô nói trúng?
Giống như thấy được sự kinh ngạc trong mắt cô, Sriranda đột nhiên ôm lấy một
chiếc váy dài màu rượu đỏ rồi nói : “Chị nói bậy, em mới không có như
thế đâu.” Sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng thay đồ.
Để lại Melanie giật mình đứng người, hoàn hoàn toàn toàn ngây người –
“Chị nói bậy, em mới không có như thế đâu.”
Trời ạ, Sisi là đang…… làm nũng với cô sao?
Sriranda thay chiếc váy màu rượu đỏ, trên tóc buộc một chiếc khăn lụa hoa văn
màu đỏ, ban đầu định đeo chiếc vòng tay thủy tinh đen, nghĩ nghĩ lại đặt vào hộp, sau đó cầm hộp gỗ đi tới cửa.
Kim đồng hồ chỉ tám giờ bốn mươi, cô lại lần nữa soi gương kiểm tra dung nhan, tin tưởng
không có chỗ nào không hoàn mỹ liền nói với Melanie còn đang rửa mặt
chải đầu “Em có hẹn nên sẽ không đi cùng chị, đi trước”, sau đó ra cửa.
Dọc theo đường đi bước chân nhẹ nhàng như đang bay. Tưởng tượng khi xuyên
qua hành lang này, thẳng xuống lầu, lại qua góc thang lầu là có thể nhìn thấy anh, trong đầu liền tự động hiện ra ánh mắt màu xanh biếc, cái mũi cao thẳng, bờ môi đỏ tươi mang theo ý cười.
Isaac · Vera, anh so với thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này còn tốt đẹp hơn.
Mà anh lại cố tình thích cô.
Nghĩ đến điểm này liền cảm thấy từng cái tế bào trong người nhảy nhót, cô
giống như cô gái nhỏ có mối tình đầu, xuyên qua một đường hầm tối đen
đến cửa ra, bên ngoài cánh cửa là bầu trời xanh lam đầy hoa.
Trong cánh đồng đầy hoa tươi đó là thiếu niên tuấn tú phong lưu đang mỉm cười với cô.
Nháy nháy mắt, quả thật anh đứng ở nơi đó, là thật, không phải tưởng tượng — Isaac, đang đứng trước cửa đại sảnh vào thương hội chờ cô.
Hơn nữa, giống như có tâm linh tương thông, anh đổi một bộ lễ phục màu
trắng biên vàng, chỗ cổ áo là chiếc khăn lụa màu rượu đỏ, cùng màu với
chiếc váy cô đang mặc.
Sriranda cầm chặt chiếc hộp trong tay, cười với anh.
Cô muốn đem chiếc vòng này đưa cho anh, vết thương do cô tạo thành thì cô
sẽ từ từ bù đắp lại. Cô muốn che đi vết sẹo mờ nhạt trên cánh tay ấy,
nếu không sẽ bị những người khác nhìn thấy.
Mang theo nguyện vọng này, cô từng bước đi về phía Isaac, anh vươn tay ra với cô.
Mười bảy năm qua, cô cùng anh quen biết, ở chung, xa cách, lại gặp nhau.
Những điều đó cô sẽ mãi ghi nhớ trong lòng, nhưng từ giờ phút này bắt
đầu sẽ có ý nghĩa mới.
– tất cả đã không giống như trước.
Đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay của anh thì nụ cười cũng như hoa nở
rộ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói, giống như đến từ không
trung lại gần ở bên tai : “Dừng lại, Sriranda!”
Cô đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó rất nhanh nhận ra — đây là thanh âm của Hugo.
“Đừng đi qua nữa, sẽ nổ mạnh !”
“Cái gì……” Những từ ngữ phía sau chưa kịp nói ra đã thấy vẻ mặt Isaac bỗng
chốc thay đổi, hung hăng đẩy cô ra, cùng lúc đó, một sức mạnh khác từ
phía sau truyền đến, kéo cô ra xa.
Hình ảnh nháy mắt trở nên chậm, thật chậm, đủ để cô nhìn rõ từng chi tiết –
Một ngọn lửa lớn từ phía trong hội trường hướng ra ngoài.
Thiếu niên đứng giữa cánh cửa, như có ngọn đèn chiếu sáng người anh, mái tóc
màu trà như mạ bạc tỏa ra ánh sáng màu vàng nóng bức, quần áo trắng noãn như tuyết, đường biên tao nhã màu vàng ……
Sau đó, mọi thứ đều bị ngọn lửa cắn nuốt.
Một màn trước mặt so với ác mộng lúc trước cô gặp trùng khớp lên nhau.
Giống như lại lần nữa thấy búp bê vải bị thiêu đốt, rồi đột nhiên biến thành mặt Isaac, hóa thành cát bụi.
Mà cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được, cũng không thể
di chuyển, ngay cả hô hấp cũng cứng lại, đồng tử co rút phóng đại, dần
dần mất đi tiêu cự, tan rã.
Này…… Không phải sự thật.
Này…… Là đang nằm mơ.
Isaac. Isaac! Isaac……
Ngọn lửa cháy ngày càng vượng, tuyệt tình đem toàn bộ đại sảnh cắn nuốt, cô
đứng trong hoa viên xa xa, nhìn một góc tòa nhà sập xuống cảm thấy như
trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn, cũng bất quá chỉ như thế.
Bên cạnh, Hugo một tay lôi kéo cô, một tay ôm Cinderella đã hoàn toàn sợ hãi, vẻ mặt cũng đầy thê lương.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sriranda cũng động đậy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là hướng biển lửa chạy tới, Hugo vội vàng
buông Cinderella ra, tiến lên ôm thắt lưng của cô, quát bảo ngưng lại :
“Cô điên rồi? Sriranda, trấn định! Hãy nghe tôi nói, trấn định! Hiện tại cô không thể đi qua!”
“Nhưng anh ấy ở bên trong……” Cô nhéo góc áo của hắn, thần sắc sợ hãi, giống như đứa nhỏ bất lực nói,“Isaac ở bên trong, anh ấy ở bên trong sẽ thực sợ hãi, anh ấy đang khóc, tôi
muốn đi cứu anh ấy……”
“Sriranda!” Vẻ mặt Hugo càng thêm bi ai.
“Cái này chỉ là mộng, phải không? Chính là một cơn ác mộng thôi, đúng hay
không? Chỉ cần tôi thét lên, lớn tiếng thét chói tai là có thể tỉnh lại, sau đó phát hiện mình còn đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngọc
bích……” Sriranda nói xong liền ôm đầu bắt đầu thét lớn, cõi lòng tan nát lại không ngừng thét.
Thanh âm thê lương không ngừng quanh quẩn trong không gian, giống như tiếng chim sếu bay về miền cực lạc,
thật lâu không tiêu tan.
Gọi đến khi thanh âm khô khốc.
Nhưng vì sao cô vẫn chưa tỉnh lại?
Isaac. Isaac. Isaac.
Ngay tại vừa rồi, vài phút trước thôi, anh còn mỉm cười với cô, mà nay lại
chết trong trận hỏa này, càng đáng sợ là, lại chết ở trước mặt cô.
Cánh tay bị anh nắm qua nóng bỏng đau đớn, bắt đầu sưng đỏ, có thể thấy được một khắc kia anh dùng bao nhiêu sức. Cho dù không có Hugo, Isaac cũng
sẽ dùng chính sinh mệnh của mình để cứu cô, cho cô cơ hội sống tiếp.
Nhưng anh lại không biết, kết cục như vậy so với chết càng đáng sợ.
Thành Mira hỗn loạn, vô số người hầu từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây,
dội nước dập lửa, dời đá, cố gắng dùng tất cả sức lực để cứu người.
May mắn kết cấu của tòa thành rất độc đáo, cho dù sập một phần tòa nhà
nhưng các bộ phận còn lại đều hoàn hảo, vì thế không lâu sau liền thấy
Melanie vẻ mặt sợ hãi dưới sự trợ giúp của người hầu từ ban công lầu hai nhảy xuống, sau đó chạy về phía Sriranda, ôm lấy cô : “A thượng đế!
Thật tốt quá, Sisi em không có việc gì, ở trên đấy, khi nghe thấy tiếng
nổ vang chị rất lo! Sisi? Sisi…… Em làm sao vậy?” Cô quay đầu hỏi Hugo ở một bên,“Jaquen tiên sinh, cô ấy làm sao vậy? Các người thoát hiểm thế
nào?”
Môi Hugo run run , buông bàn tay ở trên lưng Sriranda đổi thành nắm chặt bả vai cô, trầm giọng nói : “Thực xin lỗi, Sriranda, tôi không thể cùng lúc cứu luôn cả hắn. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ tới
Cinderella cùng cô, mọi việc xảy ra quá nhanh…… Kỳ thật tôi sớm nên phát hiện chuyện này , nhưng nguyên nhận bởi vì Cinderella mà lòng tôi không yên, nên nguy cơ lớn như vậy cũng không phát hiện……”
Sriranda đột nhiên ngẩng đầu, phía dưới hàng lông mi là một đôi mắt che kín tơ
máu, lúc này, con ngươi mở thật to , ánh mắt sắc bén giống như thanh
kiếm.
Hugo nhìn thế lại thấy khổ sở, ôn nhu nói : “Thực xin lỗi, Sriranda……”
“Là hắn ta phải không!” Cô đột nhiên lên tiếng hỏi, tiếng nói thoát ra khó
có thể nghe rõ, ngũ quan vì phẫn nộ mà vặn vẹo,“Có phải hắn ta làm hay
không?”
Hắn? Hắn ta nào? Melanie còn đang mê hoặc thì Hugo đã ngưng trọng gật đầu.
Sau khi nhận được khẳng định, Sriranda liền đẩy Hugo ra, nghiêng ngã đi về
phía trước tòa thành, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, nhưng mà, ánh
mắt của cô lại lãnh liệt, giống như thân thể cũng đang thiêu đốt cùng
tòa thành.
“Melanie,” Cô nhìn bầu trời ảm đạm, dùng một
thanh âm như đến từ địa ngục nói,“Tôi muốn báo thù — tôi muốn hắn, vì
thế mà phải trả giá lớn!”