“Ta ban cho ngươi ánh mắt trí tuệ, cho ngươi thấy rõ tang thương của nhân thế.”
“Ta ban cho ngươi đôi cánh tiên mĩ lệ, cho ngươi có thể tự do tung bay.”
“Ta ban cho ngươi một nửa sức mạnh của ta, cho ngươi thay thế ta đi tìm cô ấy.”
“Ta còn muốn ban cho ngươi trầm mị của đêm đen cùng diễm hoa của ban ngày, cho ngươi có thể hoàn mỹ che dấu chính mình.”
Apollo mở bàn tay ra, một con chim nhỏ màu tím trắng chậm rãi ở lòng bàn tay anh ta sống lại.
“Đi thôi, thay ta bảo hộ cô ấy, một ngàn năm sau, ta sẽ cùng với ngươi lại gặp nhau trên con đường số mệnh.”
Chim nhỏ gianh cánh, ở trên đỉnh đầu của anh bay quanh một vòng, rồi sau đó mới mới quyết liệt bay đi.
___________________________
Ngày 10 tháng 5, Florence.
Mỗi năm một lần, nơi đây sẽ tổ chức một buổi thương hội long trọng cử hành ở ngoại ô thành Mira.
Tuy rằng còn chưa tới ngày 15 nhưng từ bốn phương tám hướng trên đường xá
đã xuất hiện bóng dáng những vị khách nối liền không dứt. Một chiếc xe
ngựa đẹp đẽ quý giá dưới sự dẫn dắt của bồi bàn tiến vào cửa lớn, lại
được nữ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp mỉm cười thân thiện đưa vào phòng trong,
tiến hành công vệc chọn lựa và đặt phòng.
Người phụ trách
chủ trì thương hội lần này là nhà giàu số một ở Oka Biscay Wendy công
tước, mà pháo đài cổ kính này là một trong 48 bất động sản trên danh
nghĩa của ông ta, vì để lần thương hội lần này càng thêm thuận lợi, ông
ta đã từ khắp nơi đưa thêm hai trăm người hầu vào đây, cố gắng đạt tới
khẩu hiệu ‘mỗi vị khách tới đây đều có thể tận hứng mà về’.
Mà chủ sự nơi này là Bentley, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ, anh ta
đứng ở cửa chính, tự mình khom người nghênh đón từng đám khách đến,
phong độ phóng khoáng, không chút khủng hoảng.
Từ trên cửa sổ lầu hai pháo đài nhìn ra vừa lúc có thể thấy thân ảnh cao gầy cao ngất của anh.
Trong phòng, hai cặp mày rậm anh tuấn cùng khuôn mặt nhăn thành một khối, chủ nhân của cặp lông mày đó khinh miệt mà ngạo mạn nói : “Nhìn tên kia
thật là không vừa mắt!”
Trên chiếc giường mềm mại có một
người đang nằm, bởi vì có bức màn trướng buông xuống cho nên dung mạo
của anh ta ở trong bóng tối mơ hồ không rõ, nhưng mà thanh âm của nụ
cười khẽ bóng loáng như tơ lụa, một chút khô khốc, một chút mềm mại, ma
sát lòng người, gợi cảm mà tinh tế,“Anh đang ghen tị với anh ta đấy à.”
“Tôi ghen tị anh ta?” Người này giống như là lần đầu tiên nghe được chuyện
chê cười nhất thế giới,“Làm ơn, tôi, con trai độc nhất nhà giàu số một ở Oka Biscay Wendy công tước, thiếu chủ nhân của tòa thành Mira này, còn
có danh xưng đệ nhất mỹ nam tử ở Florence — Eric, sẽ ghen tị một người
làm?”
“Tuy là con trai độc nhất, nhưng hiển nhiên Wendy
công tước càng coi trọng người con nuôi như anh ta hơn. Tuy là thiếu chủ Mira, nhưng ở trong này lời anh ta nói so với của anh càng có trọng
lượng hơn. Còn về phần đệ nhất mỹ nam tử……” Người nọ cố ý tạm dừng một
chút,“Anh xác định anh dám nhận xưng hô này ở trước mặt tôi?”
Eric lập tức uể oải : “Này này này, tốt xấu gì chúng ta cũng là thân thích,
nói thế nào thì tôi cũng là anh họ của cậu, không cần vừa thấy mặt liền
chèn ép tôi có được không, mấy ngày ở đây tôi cũng đã đủ buồn bực rồi
nha.”
“Sao có khả năng, nghe nói sau 6 năm mòn mỏi, đến năm nay, cuối cùng anh cũng thuận lợi tốt nghiệp rời khỏi trường học hoàng
gia, trước đó còn được phong huân chương kỵ sĩ, ngay cả Xisika công chúa cũng chung tình đối với anh, cố ý muốn gả cho anh, con đường làm quan
rộng mở nha.”
“Dựa vào, lời đồn truyền ra như vậy ? Nếu
thực như vậy tôi còn bị cấm chừng nhốt ở nơi này, ra lệnh cho tôi khi
thương hội chưa kết thúc là không được rời khỏi pháo thành này nửa bước
sao?” Eric nói xong, phiền chán nằm úp sấp trên cửa sổ,“Cậu không biết
đâu, bác họ cậu, cũng chính là cha già của tôi, một chút mặt mũi cũng
không chịu cho tôi, trước mặt người ngoài nói cái tên kia có tiền đồ hơn tôi gấp trăm lần. Cậu nói xem, trên thế giới này có người cha ruột như
vậy sao? Đem con nhà người khác xem như bảo bối, còn con mình thì xem
thành cọng cỏ dại! Về phần cái cô Xisika công chúa kia lại càng quá
phận, mỗi lần nhìn thấy tôi đều lãnh mi trừng mắt , tôi lại không nợ
tiền cô ta nha!”
Người thiếu niên nằm trên giường cười nói : “Anh thích Xisika công chúa sao?”
“Thiên tài mới đi thích cô gái ngạo mạn đó!”
“Như vậy bất kể thái độ của cô ta thế nào, anh đều làm như không phát hiện không phải là được rồi sao?”
“Tôi a, là sợ cô ta đối với tôi ấn tượng quá kém, ảnh hưởng đến hình tượng của tôi ở trong lòng Melanie tiểu thư……”
Thiếu nhiên nằm trên giường hơi hơi kinh ngạc : “Anh còn ái mộ cái cô quả phụ kia?”
“Đừng gọi con gái nhà người ta là quả phụ, cô ấy có tên, Cruise · Melanie tiểu thư, là hoa hồng vĩnh viễn trong lòng tôi.”
“Thật là ngoài dự đoán của mọi người……” Người trên giường khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ vô hạn cảm khái.
“Đó là tất nhiên, tôi là một thiếu niên tâm tư thuần khiết, hoa hoa công tử như cậu sao có thể hiểu …… A!” Eric đột nhiên chấn động, chỉ về phía
ngoài cửa sổ nói : “A, thượng đế, xem tôi thấy ai này! Melanie tiểu thư
đến đây! Thật không ngờ cô ấy cũng tham gia thương hội này, hơn nữa sớm
như vậy đã tới rồi!”
“Thật tốt, tôi cũng đỡ tốn hơi .”
“Ách? Liên quan gì đến cậu ?”
“Anh ở trong này càu nhàu mãi, tôi sợ lỗ tai của tôi sẽ nghe đến mức hóa
thành cái kén. Tốt lắm, hiện tại nhìn thấy người trong lòng , còn không
mau đi xuống nghênh đón?”
Eric vội vàng mở cửa ra đi ra
ngoài, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu nói : “Đúng rồi, cậu đói
không, có muốn tôi mang chút gì cho cậu ăn hay không?”
Thanh âm thiếu niên có chút yếu, lại có chút mỏi mệt,“Không cần, tôi hơi mệt, muốn ngủ một lát.”
“ok, mộng đẹp.” Eric đóng cửa, hưng trí bừng bừng lao xuống cầu thang, đến
trước tiền thính tìm kiếm bóng dáng tình nhân trong mộng, vừa lúc nghênh diện Melanie đang cùng Bentley hướng bên này đi tới.
“Tốt, mỹ nam tử Eric, cố lên!” Ở trong lòng âm thầm ủng hộ mình một phen, anh đi lên phía trước hành lễ với Melanie,“Nhìn thấy cô thật cao hứng,
Melanie tiểu thư. Lâu rồi không thấy, biệt lai vô dạng a? Đúng rồi,
Bryan khỏe không? Sao không thấy cậu bé?”
Melanie tao nhã
trả lễ, mỉm cười nói : “Đã lâu không thấy, Eric thiếu gia. Nhờ phúc
ngài, tất cả đều tốt. Về phần Bryan, tháng trước nó vì ham chơi mà ngã
xuống cầu thang, làm cho đùi phải bị thương , hiện tại đang ở nhà cha
tôi an dưỡng nên không thể dẫn nó đi cùng được.”
“Thật
không may. Nhưng mà khi tôi ở cái độ tuổi đó cũng thường xuyên gặp rắc
rối bị thương, không phải vẫn còn khỏe mạnh sống đến bây giờ sao, ha ha, bởi vậy không có việc gì đâu, yên tâm.”
Melanie cười
duyên,“Eric thiếu gia vẫn thiện ý ôn nhu như vậy. Đúng rồi, tôi giới
thiệu với ngài bằng hữu của tôi. Luis, đến, vị này là Eric thiếu gia, là công tử nhà Wendy công tước, chủ nhân của nơi này.”
Eric
thế này mới chú ý tới bên cạnh Melanie còn có một người. Người nọ đứng ở bên ngươi Melanie kiều diễm như hoa liền thiếu đi hơi thở, phảng phất
như không tồn tại, thực không hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Nhưng mà, chờ khi anh đem ánh mắt chuyển tới trên người cậu ta, tâm cũng tự nhiên theo đó mãnh liệt nhảy vài cái.
Đó là thiếu niên làm cho
người ta xem qua thì khó có thể quên được, làn da như mỹ ngọc tỏa ra ánh sáng trơn bóng nhu hòa, tóc đen nhánh, môi có chút hồng cười như không
cười, mang theo hương vị thần bí.
Nhưng mà đặc biệt nhất
vẫn là ánh mắt của cậu ta, anh chưa từng gặp qua ánh mắt nào sáng ngời
như thế, con ngươi thuần một màu đen hoàn mỹ, giống như lốc xoáy, xem
lâu sẽ đem người ta cuốn vào.
Ánh mắt này sinh trưởng trên thân một thiếu niên, thật là lãng phí a. Eric một bên nói thầm, một bên bắt tay cùng cậu.
Tay kia vừa nhập vào bàn tay anh, so với dự đoán lại tinh tế, mềm mại lạnh lẽo hơn.
Anh không khỏi sợ run một chút.
Thiếu niên nhìn anh mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều hoàn mỹ, không thể phát
hiện ra chút khuyết điểm gì : “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhìn thấy ngài thực vinh hạnh.” Dừng một chút lại bổ sung,“Tôi là Cameron · Luis. Gọi
tôi Luis là được.”
Đầu hạ, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ
thủy tinh chiếu vào đại sảnh rộng mở, con ngươi của cậu sáng ngời, như
ngôi sao sáng duy nhất trên bầu trời đêm, tràn ngập ánh sáng trí tuệ khó có thể miêu tả.
Không thuộc loại xinh đẹp, nhưng tuyệt đối độc đáo.
Eric có chút tự xấu hổ thu tay, lúc này Bentley ở một bên mới nhân cơ hội
nói : “Melanie tiểu thư đường xa đến đây, nói vậy cũng đã mệt mỏi, chúng ta vẫn nên chon lựa phòng trước, có cái gì muốn nói thì đợi lát nữa
ngồi xuống chậm rãi tán gẫu sau, thế nào?”
“Đúng đúng, xem tôi quá cao hứng mà để cho hai vị đứng chờ ở nơi này nửa ngày, đến
đến, tôi mang hai vị đi chọn phòng.” Eric vội vàng xoay người, lĩnh bọn
họ đến thiền sảnh, nơi đó đặt một cái bàn thật dài, phía sau có vài tiếp tân đang làm đăng ký nhận phòng cho khách hàng. Trên tường phía sau bọn họ treo một hàng chìa khóa , dưới mỗi cái chìa khóa treo một cái tên,
từng cái tên đại biểu cho một cái phòng, mà toàn bộ tên phòng đều lấy
tên bảo thạch.
“Melanie tiểu thư, tôi đề cử cho cô căn
phòng ngọc bích, tầm nhìn ở cửa sổ nơi đó tốt nhất, có thể thấy toàn bộ
hoa viên phía sau. Về phần Cameron tiên sinh……”
Eric chưa đề cử xong thì Melanie đã nói : “Chúng tôi ở cùng nhau. Vậy chọn phòng ngọc bích là được rồi.”
Trời đang nắng lại có một đạo sấm sét đánh xuống, mà lại còn đánh trúng người anh.
Chúng tôi ở cùng nhau –
Chúng tôi ở cùng nhau –
Năm chữ này không ngừng vang lên lặp lại ở trong đầu anh, một tiếng so với
một tiếng càng trầm hơn, giống như ngọn núi lớn ở trong lòng anh bị sét
đánh tan nát.
Bên kia, tiếp tân đem chìa khóa phòng ngọc
bích lấy xuống, giao cho Melanie, lại có một nữ bộc hoạt bát đi tới, cúi đầu nói : “Khách nhân xin đi theo tôi, tôi dẫn đường cho các ngài.”
Melanie đối với Eric đang hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại hạ thấp người,
cáo biệt nói : “Chúng tôi lên trước. Lần sau tán gẫu.” Dứt lời liền kéo
tên thiếu niên kêu là Luis thân mật rời đi.
Eric vẫn đứng không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Bentley phát giác ra anh ta không thích hợp, lắc lắc cánh
tay anh ta nói : “Cậu làm sao vậy? Eric? Eric? Này, cậu không sao chứ?”
Rốc cuộc Eric cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, một phen cầm lấy cánh tay
anh trai bình sinh anh ghét nhất, hai mắt cầm lệ nói : “Bentley, tôi thế mới biết, thì ra trên thế giới này còn có người so với anh càng thêm
chướng mắt hơn tồn tại a!!!”
Mặt Bentley nhất thời biến đen.
Eric này, thật không biết nên nói tính tình cậu ta thẳng thắng hay là thiếu
hiểu biết đây, cũng không cần phải đem biểu hiện chán ghét nói rõ như
vậy chứ?
Anh nhăn mi lại, sắc mặt ngưng trọng hỏi : “Cậu…… Thật sự không biết cậu ta là ai?”
Eric kinh ngạc,“Tôi nên biết cậu ta sao?”
Quả nhiên…… Người này trừ bỏ sống phóng túng cùng ăn chơi trác táng ra, thì vốn không nên ôm lấy hi vọng gì mà trông cậy vào.
Bentley vỗ vỗ bả vai Eric, còn thực nghiêm túc nói : “Cho dù cậu đối với sự
nghiệp không có hứng thú, nhưng đối với tình địch của cậu thì vẫn cần
phải điều tra nghiên cứu cẩn thận chứ? Tóm lại, chúc cậu may mắn.” Nói
xong xoay người rời đi.
Mà Eric bị anh ta vỗ vỗ như vậy,
như thể hồ quán đỉnh (chợt giác ngộ) , cả người phấn chấn, vội vàng đạn
đạn ngón tay, gọi vài tên người hầu lại đây : “Các ngươi, đi gọi anh em
nhà Hepburn tới cho ta, nói là bổn thiếu gia có việc muốn tìm hiểu.”
Mười phút sau, hai người có tố chất vạn sự thông – danh xưng anh em nhà
Hepburn bị mời vào thư phòng Eric, một bên nhấm nháp mỹ vị bánh ngọt
hạnh nhân cùng buổi trà chiều, một bên kể rõ sự tích có liên quan đến vị thiếu niên tên là Cameron · Luis thần bí kia.
Đầu tiên mở
miệng là anh lớn Tom : “Tên đầy đủ của cậu ta là Cameron · Luis, trưa
ngày 23 tháng 4 đến Florence . Nghe nói cậu ta quen biết với Melanie
tiểu thư khi cùng đi trên con thuyền xuất phát từ thành Jacob đến
Babylon, lúc ấy bánh lái đột nhiên bị đụng trúng đá ngầm, cả con thuyền
hỗn loạn, Luis ra tay, chỉ huy mọi người dùng dây thừng cột tất cả
thuyền nhỏ vào cùng một chỗ, sau đó bỏ thuyền lớn ngồi lên thuyền nhỏ.
Bởi vì trên biển lớn, thuyền nhỏ khẳng định không thể đi quá xa, cùng
với việc tự chạy trốn bị sóng gió lật úp còn không bằng câu lại cùng một chỗ chờ đợi cứu viện, hơn nữa mục tiêu cập bến cũng gần tới. Kết quả,
thật sự có một con thuyền khác đi qua, tất cả mọi người đều được cứu.
Bởi vậy, Cruise công tước thực cảm kích cậu ta, đem cậu ta liệt vào hàng khách quý.”
Xong rồi, Eric tuyệt vọng tăng thêm một tầng : Ân cứu mạng, ràng buộc sâu như vậy, hoàn toàn không giống với đám phong hoa lãng điệp từng xuất hiện ở bên người Melanie, tình địch này thật
khó gườm .
Em trai Jack bổ sung : “Thuận tiện cũng nói
luôn, cậu ta vẫn ở trong nhà Melanie tiểu thư, cùng cô ấy đồng tiến đồng ra, như hình với bóng.”
Xong rồi, Eric tuyệt vọng lại tăng thêm một tầng : Gần quan được ban lộc, làm sao có thể vượt qua được?
Tom nói : “Ngày 24 tháng 4, cậu ta cùng với Melanie tiểu thư đi đến cửa
hàng châu báu lớn nhất ở trung tâm ‘phố Tráng lệ’, phân biệt là cửa hàng hẻm số 9, cửa hàng hẻm số 11, cửa hàng hẻm số 73 đều mua một cái vòng
cổ, một đôi vòng tai, cùng một chiếc vòng tay, tổng cộng tốn hết 432 vạn Farrell. Bọn thương gia thấy cậu ta vừa ra tay liền hào phóng như thế
đều đối với cậu ta sinh ra nồng hậu hứng thú.”
Xong rồi,
Eric tuyệt vọng càng nặng thêm một tầng : Xem ra kế hoạch dựa vào tiền
tài quyền thế để thắng tên kia cũng tan biến , tình địch của anh cư
nhiên không phải quỷ khốn cùng!
Jack bổ sung : “Thuận tiện cũng nói thêm, tất cả trang sức này cậu ta đều chuyển giao cho Melanie tiểu thư.”
Bùm –
Eric từ trên sô-pha té xuống.
Hai anh em chấn động, vội vàng nâng anh ta dậy nói : “Ngài không sao chứ? Có khỏe không?”
“Không có việc gì không có việc gì, mời tiếp tục nói.” Eric xả ra tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, tiếp tục [như đứng đống lửa, như ngồi đống
than] nghe những tư liệu liên quan đến tình địch.
Tom nói
tiếp : “Khi đi qua tất cả các con phố châu báu, biểu hiện của Luis hưng
trí bừng bừng, vì thế có vài vị thương nhân châu báu trong đó liền mời
cậu ta tham gia buổi triển lảm Venus do bọn họ liên minh tổ chức. Cậu ta cùng Melanie tiểu thư đúng 8 giờ ngày 25 đến tham dự buổi triển lãm
kia, cũng tại một đêm kia mà bỗng nhiên nổi tiếng.”
Eric nghe có chút mê mẩn, không khỏi hỏi : “Cậu ta lại làm ra việc gì kinh người sao?”
“Cậu ta làm ba việc.” Nói xong Tom vươn ra ngón tay thứ nhất,“Đầu tiên, cậu
ta liếc mắt một cái liền nhìn ra đồ triển lãm ở gian hàng thứ 4– pho
tượng ngà voi Luis Miru phu nhân là đồ dỏm.”
“Luis Miru phu nhân?” Đó là ai? Không có nghe nói qua.
Jack chỉ đành phải lại bổ sung một lần nữa : “Cô ấy là người tình của vị nổi tiếng là bạo quân Caesar thế kỷ trước, lấy xinh đẹp xa hoa mà nổi danh, bởi vì cô ấy thực kiêu ngạo cho nên mới mời công tượng nổi danh nhất
thời ấy dùng ngà voi điêu khắc thành hình dạng của mình. Rồi đến khi
bùng nổ cuộc chiến mười hai vị thần sau đó, khiến cho toàn bộ trân phẩm
đều bị tiêu hủy, có thể sót lại cũng là trân quý.”
“A, thì ra là thế.” Eric cái hiểu cái không gật đầu,“Đều nói đó là đồ thế kỉ trước , sao cậu ta có thể nhìn ra là đồ dỏm ?”
“Thần kỳ chính là ở điểm đó! Tên thiếu niên tên Luis này, lúc ấy cậu ta ngồi
bàng quan ở tiền sảnh, căn bản không có lấy tay chạm đến, cũng không có
lấy công cụ nào ra để kiểm tra đo lường gì, một ngụm liền khẳng định nó
là đồ dỏm. Mà sau khi được chuyên gia xem xét, ở một chỗ bí ẩn dưới bệ
pho tượng phát hiện tên tác giả làm hàng nhái – chứng minh đó thật là đồ dỏm.” Tom nói tới đây, khe khẽ thở dài,“Cái này cũng chưa tính là gì,
chuyện thứ hai càng tuyệt.”
“Nói mau nói mau.” Nghe chuyện
giàu sắc thái truyền kỳ thế này thật sự rất thú vị, Eric nghe mê mẩn,
cũng đem chuyện đối phương là tình địch quăng ra sau đầu.
“Chuyện thứ hai cậu ta làm đó là — dùng giá cao lên trời mua một vật trong
triển lãm — một cái tượng thần dùng gỗ điêu khắc. Cái tượng thần kia tuy rằng thủ công coi như không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ được làm từ gỗ,
bởi vậy khi nghe ra giá 200 vạn Farrell để mua thì tất cả mọi người đều
cảm thấy đạt tới cực hạn . Ai ngờ ngay tại lúc đó, cậu ta đột nhiên ra
giá 400 vạn. Giá lập tức nhảy gấp hai.”
Eric vỗ đùi, khen : “Hảo tiểu tử , có khí phái của bổn thiếu gia! Aha ha!”
“Vừa vặn lúc ấy có vị phú ông cũng rất muốn nó, liền bỏ thêm 10 vạn, biến
thành 410 vạn, nhưng dáng vẻ Luis trấn định, nâng tay nói một con số.
Eric thiếu gia đoán, ngài đoán xem cậu ta nói bao nhiêu?”
“420 vạn? Hưm, có chút keo kiệt nha, nếu đến lượt tôi liền thêm đến 450 vạn, oa ha ha ha! Lấy tiền ném người là cảm giác thực hưởng thụ ……” Anh còn
không có cười xong, Jack đã nói ra đáp án : “800 vạn.”
Bùm –
Eric thiếu gia lần thứ hai rớt xuống sô-pha.
Cũng bất chấp đau đớn, lúc này tự mình nhảy lên, câu đầu tiên nói chính là : “Cậu ta điên rồi?” Cho dù ném tiền, cũng không ném quá đáng như vậy
chứ? Quả thực cậu ta còn ngoan hơn anh một trăm lần, một ngàn lần a!
Tom than nhẹ : “Lúc ấy tất cả mọi người ở đấy cũng cảm thấy cậu ta điên
rồi, không còn người nào muốn nâng giá, nên tượng thần kia với giá cuối
800 vạn rơi vào tay cậu ta. Nhưng mà, càng làm người ta khiếp sợ là
chuyện tiếp theo.”
“Cậu ta lại làm cái gì ?”
“Cậu ta hỏi bồi bàn muốn mượn một cái rìu, bình tĩnh đem bức tượng kia chặt thành mảnh nhỏ.”
“Hả?” Biểu tình trên mặt Eric đã không đơn giản chỉ là khiếp sợ.
Thanh âm của Tom càng thêm cảm khái, chậm rãi nói : “Sau khi tượng thần bị
phá, từ trong bụng nó lấy ra một đống lớn châu báu. Eric thiếu gia, ngài không tận mắt nhìn thấy tình hình ngay lúc đó, quả thực tựa như ma pháp của thượng đế mà– kim cương lớn như long nhãn vậy, trân châu màu thiển
tím, các loại thủy tinh cầu đủ loại màu sắc, liền lăn một bàn như vậy……”
Jack bổ sung : “Cuối cùng tính toán hết tất cả thì tổng giá trị số châu báu kia ước chừng 6000 vạn.”
“Nói cách khác, cậu ta bỏ 800 vạn, mua 6000 vạn?”
“Đúng vậy.”
Eric mở lớn miệng, lại cuồng vọng tự đại thì thế nào, lại tự cho mình là
đúng lấy thế lực tiền tài dọa người thì sao, tại một khắc này anh cũng
khắc sâu được ý thức – Tên thiếu niên tên Cameron · Luis này không đứng
cùng cấp bậc với anh.
Anh dùng thời gian thật dài mới tiêu
hóa hết tin tức làm người rung động này, sau đó khô khan hỏi : “Như
vậy…… Việc thứ ba lại là cái gì đây?”
Tâm tình thật là phức tạp, có sợ hãi, lại có chờ mong. Sợ sau khi nghe được lại làm cho lòng
tự trọng của mình càng them chịu đả kích, lại vừa muốn biết thêm một
chút.
Cái thiếu niên có một đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần như bảo thạch kia đến tột cùng có thể cường hãn đến mức nào?
Tom vươn ngón tay thứ ba ra, nói : “Chuyện thứ ba, cậu ta đột nhiên đối với một cây bả đao ở một góc sáng sủa của phòng triển lảm cảm thấy hứng
thú, nhìn chằm chằm vào nó thật lâu không chịu đi, cũng hỏi cây bả đao
này là của ai. Một người phục vụ đứng ra nói bả đao là của anh ta. Luis
liền hỏi anh ta : ‘Bán sao?’”
Eric khẩn trương hỏi : “Làm
sao vậy làm sao vậy? Chẳng lẽ cây đao cũ đó cũng giống với bức tượng
thần kia sao, cũng dấu diếm huyền cơ sao?”
“Luis nói cậu ta nguyện ý ra giá 100 vạn mua bả đao kia, phục vụ nghe thế đều choáng
váng, chính là không ngừng muốn đáp ứng thì bọn phú ông ngồi bên cạnh
đều đứng ngồi không yên, bắt đầu ra giá.”
“A…… Bả đao kia khẳng định không phải đơn giản như bên ngoài, nói không chừng chính là thần đao trong truyền thuyết?”
Tom tiếp tục nói : “Mọi người đều ôm ý nghĩ như vậy, vì thế bả đao kia liền từ 100 vạn lên tới 500 vạn, Luis lại thêm đến 900 vạn, thuyền vương
Hans tiên sinh lúc này hô lên 1000 vạn, Luis buông tay, tỏ vẻ nhận
thua.”
Eric mở to hai mắt,“Oa,1000 vạn một bả đao! Rốc cuộn là bả đao thần kì gì mới có giá trị trên trời này a?”
“Thuyền vương mua được đao xong, cực kì đắc ý cũng khiêm tốn hướng Luis thỉnh
giáo, vì sao cậu ta lại coi trọng cái bả đao này như vậy. Luis mỉm cười, nói một câu.”
“Nói cái gì?”
Jack tiếp lời anh trai, chậm quá nói : “Nó căn bản không đáng một đồng, Hans tiên sinh, ông bị lừa.”
Eric nhất thời sửng sốt. Anh trát trát mắt, lại trát trát mắt, biểu tình buồn cười cực kì.
Tom nhịn không được xì một tiếng bật cười,“Eric thiếu gia, biểu tình giờ
phút này của ngài cùng thuyền vương lúc đó thật là giống nhau như đúc
nha. Ha ha, rất tốt chơi……”
“Từ từ! Tôi không phải nghe lầm chứ ? Luis nói cái gì?”
“Cậu ta nói — nó căn bản không đáng một đồng, Hans tiên sinh, ông bị lừa!”
Jack cũng ha ha cười theo,“Kia căn bản không phải là bảo đao gì, thuần
túy chỉ là một phá đao mà thôi. Mà Luis sở dĩ làm như vậy là vì con
thuyền cậu ta ngồi đến Babylon kia chính là thuộc quyền sở hữu của Hans, Hans keo kiệt, cắt giảm phí tổn, sử dụng nguyên liệu giá rẻ mới có thể
làm ra chiếc thuyền không chất lượng như vậy, hại một thuyền người thiếu chút nữa bởi vậy mà toi mạng.”
Eric choáng váng : “Ý của
anh là nói…… Cậu ta thuần túy chỉ là vì muốn cho thuyền vương một cái
giáo huấn, mới bày ra một trò đùa lớn như vậy?”
“Đúng vậy, một trò đùa giá trị 1000 vạn.”
“Thật tài giỏi a!” Trong mắt Jack dâng lên sắc thái sùng bái,“Trước phát hiện đồ dỏm, chứng minh mình có sức quan sát hơn người. Lại mua tượng thần,
chứng minh mình là dân cờ bạc lớn mật cao minh, cuối cùng, lấy đồ vật
hạng hai làm mồi, dụ Hans mắc câu…… Trong giới thương nhân ở Florence đã lâu không có xuất hiện qua nhân vật làm cho người ta nhìn thấy liền
trước mắt sáng ngời như vậy nha, thật chờ mong trong thương hội lần này
cậu ta lại sẽ làm ra hành động vĩ đại kinh thiên động địa nào nữa.”
“Đúng vậy. Cũng bởi vì nghe nói cậu ta cũng sẽ tham gia thương hội lần này,
tôi mới cùng em trai khẩn cấp chạy đến trong sáng sớm hôm nay như vậy,
ha ha……” Thật lâu không nghe thấy người muốn nghe chuyện đáp lại, Tom
không khỏi quay đầu, không ngờ phát hiện — vị Eric thiếu gia kiêu ngạo
không ai bì nổi kia đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt hoảng hốt, rơi lệ đầy
mặt.
Hai anh em đều liếc mắt nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng đẩy anh ta : “Eric thiếu gia? Eric thiếu gia? Ngài làm sao vậy?”
Anh vươn tay, che mặt mình, hơn nữa ngày mới từ trong khe hở truyền ra
tiếng khóc nghẹn ngào nói : “Ta…… Ta…… Lúc này xem như ta đã thua hoàn
toàn triệt để …… Thất — tình — ! Oa ô ô ô……”
Anh thất tình thật rồi!
Bạn trai mới của Melanie tiểu thư là một nhân vậy phong vân như vậy, mình
sao có thể so sánh cùng người ta? Hoàn toàn so không được a! Oa ô ô ô……
Cùng lúc đó, cái người trong lòng anh ta gọi là “Tình địch” đang ở trong
phòng ngọc bích, không hề biết bên ngoài đang có một gã thiếu niên ngây
thơ vì mình mà tan nát cõi lòng, một bên nhìn mặt kính sửa sang, một bên nhẹ giọng nói cười.
Thắt chiếc nơ màu vàng nhạt lên cổ áo
sơ mi xong, Sriranda mới đánh giá chính mình qua gương nói : “Oka Biscay thật là quốc gia chú ý trang phục, quần áo nam còn phiền phức hơn quần
áo nữ nữa.”
Melanie cười đem cô kéo đến bên người, giúp cô
cài lại khấu tay áo nói,“Các quý tộc nơi đây theo đuổi hưởng lạc là
chính, so với tôn trọng học thức lễ giáo như Maya mà nói, tự nhiên hư
vinh nông cạn hơn. Nhưng cũng vì nguyên nhân như thế mới tạo nên một
Florence ngợp trong vàng son phồn hoa, bằng không thương hội này cũng sẽ không cử hành ở đây…… Ghim cài áo cô muốn dùng loại nào?”
“Rắn hổ mang.”
Melanie từ trong hộp sắp xếp đủ loại ghim cài lấy ra một chiếc ghim nạm ruby
xoay quanh tạo thành thân rắn, cài lên áo sơ mi của Sriranda, nhẹ nhàng
chế nhạo : “Không biết khi mọi người thấy ghim cài áo cô mang, trong
lòng có thể có ý tưởng ‘A, tiểu tử này thật ngạo mạn như rắn hổ mang a’
hay không? Nhất là Hans tiên sinh, bây giờ nhớ lại biểu tình ngày đó của ông ta tôi còn cảm thấy buồn cười, haha!”
“Tôi cũng không muốn kết thù kết oán với ông ta nha.”
“Nhưng hiện tại ông ta đã hận chết cô rồi! Tôi có chút lo lắng ông ta sẽ trả thù, tóm lại cô phải cẩn thận.”
Sriranda đáp ứng rồi bắt đầu mặc áo khoác.
Melanie lấy tay chống má, hỏi : “Kỳ thật tôi vẫn muốn hỏi cô, trong buổi triển
lảm đó vì sao chỉ liếc mắt một cái mà cô liền nhìn ra cái tượng điêu
khắc ngà voi kia là giả ?”
“Bởi vì tôi biết pho tượng thật ở nơi nào.”
“A? Ở đâu?”
Đôi mắt Sriranda hơi hơi trầm một chút,“Vienna Caesar.”
“A, chính là cái trang viên nổi danh nhất Maya đó sao? Như vậy có nghĩa là cô lớn lên ở nơi đó ?”
“ Ừm. Nó vốn được đặt ở trong phòng ngủ của Vera công tước , nhưng cô
cũng thấy đấy, pho tượng kia được tạc giống người lại phong tao như thế, bởi vậy công tước phu nhân ghen tị, công tước đành phải sai người nâng
nó chuyển vào phòng sách.” Mới trước đây cô còn thường xuyên dựa vào cái pho tượng kia đọc sách, thật sự là muốn không ấn tượng khắc sâu cũng
không được.
“Tàng thư ở Vienna Caesar rất là nổi danh nha,
nhưng bởi vì không cho người ngoài tiếp xúc cho nên người bên ngoài căn
bản vô duyên nhìn thấy. Sisi, cô thật là may mắn đến mức làm cho người
ta hâm mộ.”
May mắn? Có lẽ đi. Sriranda gợi lên khóe môi, cười như không.
“Như vậy, trong bụng cái tượng thần kia có châu báu cô cũng biết trước sao?”
“Tôi từng nhìn thấy bức vẽ của tượng thần kia ở trong một quyển sách cổ. Nó
là do một vị công chúa tên là Catherine thế kỉ trước vì muốn cùng xa phu bỏ trốn mà đặt làm riêng. Vì chứng tỏ tình yêu trung trinh của hai
người, trên đai lưng của tượng thần bọn họ có khắc hai trái tim. Bởi
vậy, ngày đó tôi vừa nhìn thấy liền xác định – chính là nó.”
“Sách cổ đã thực thần kỳ, mà càng thần kì hơn là cô chỉ cần nhìn qua liền nhớ.”
“Làm sao nào! Chỉ là vận khí của tôi không tệ, bị tôi nhắm trúng mà thôi.”
Đang khiêm tốn thì cửa phòng bị xao vài cái, một gia bộc cầm theo cái
giỏ hoa quả tiến vào, nói : “Melanie tiểu thư, đây là cái giỏ hoa quả
ngài gọi.”
“Cám ơn.” Melanie tiếp nhận, sau khi tiễn bước
tên gia bộc kia đi liền khóa cửa, lấy ra lớp hoa quả phía trên, phía
dưới bệ giỏ là một quyển sổ tay mỏng.
Cô đưa tay lấy sách
ra, một bên vừa lật xem vừa nói : “Hưm…chúng ta nhìn xem trước mắt đã có những danh nhân nào đã tới đi…… Mười đại phú hào Florence trừ bỏ mã
vương ở bên ngoài, những người khác đều sẽ đến, đại vương ngọc khí
Jaquen còn đồng hành cùng vợ, cô có thể trông thấy vợ của ông ta, là đệ
nhất mĩ nhân Florence tên là Helen.”
“A, nghe tên cũng đã
thấy khuynh quốc khuynh thành rồi.” Đáng tiếc, mỹ nhân khuynh quốc
khuynh thành ở trong nhà cô còn có một người, nói vậy Helen dù có đẹp
cũng không qua Cinderella đi.
Rời nhà đã hai mươi ngày, không biết các cô ấy thế nào?
Thật là kỳ quái, rõ ràng không thể không biết các cô ấy có bao nhiêu quan
trọng, nhưng ngẫu nhiên sẽ vẫn nhịn không được mà tưởng niệm.
Lòng người, quả nhiên phức tạp khó có thể hiểu rõ.
Cho dù là chính mình, có đôi khi cũng không có cách nắm trong tay.
Melanie tiếp tục nói : “Về phần những người khác thì cũng đã đến bảy tám người, đúng rồi, có cái người tên là Depp cần phải đặc biệt chú ý, tiếng xấu
của anh ta lan xa, nói cách khác, anh ta là kẻ chuyên hại người tham
tài. Làm người ti bỉ, nhưng đầu óc thông minh, việc buôn bán rất thuận
lợi.”
“Từng có hành vi lừa gạt sao?”
“Có thể nói, mỗi ngày anh ta đều sống trong lừa gạt.” Melanie nói tới đây, ý vị thâm trường nháy mắt với cô.
Sriranda đáp lại cho cô ấy một cái mỉm cười, nhíu mày nói : “Rất thú vị. Thật muốn kiến thức một chút.”
Đem danh sách xem xong, Melanie có chút kinh ngạc nói : “A, thật kì lạ, sao còn có người còn chưa đến…… Hàng năm, giờ này anh ta đã sớm tới rồi a.”
“Ai?”
“Olmec đại lục – Gary vương tử.”
“Tôi biết anh ta. Lấy kiếm thuật siêu cao cùng lãnh khốc vô tình nổi tiếng hậu thế.”
“Không chỉ có như thế, anh ta chính là người mua hàng mắt cao hơn đỉnh. Anh ta từng tham gia qua 6 lần thương hội, nhưng tổng cộng chỉ mới mua hai
thứ. Trong đó hình như chính là long lân kiếm tiếng tăm lừng lẫy, đoạn
ngọc thiết kim (cắt ngọc chém sắt) , chém sắt như chém bùn, cũng chính
là bội kiếm hiện tại của anh ta. Một cái khác chính là một gốc cây san
hô duy nhất trong bốn đại lục cho tới nay.”
Sriranda lập
tức đọc ra số liệu của nó : “Cao 1.5 thước, thân cây đường kính 14 li,
trọng lượng 60 kg, người phát hiện là một ngư nữ, cho nên mệnh danh là
girl.”
“Đúng vậy, quả nhiên không có gì là cô không biết.”
Melanie tán thưởng một câu, lại nhíu mày,“San hô hồng kia có giá trị
bằng 1/10 tài sản quốc gia, bởi vậy có thể thấy được tiền tài quyền thế
của vị vương tử kia lớn thế nào. Hơn nữa anh ta đối với thứ mình nhìn
trúng không bao giờ chịu thoái nhượng, tôi hiện tại lo lắng 12 viên ngọc sáp thần Olympus trăm ngàn lần không được rơi vào tay anh ta, nếu
không, cô căn bản không có biện pháp nào có thể lấy đồ ở trong tay anh
ta được.”
Sriranda ninh mi nghĩ nghĩ, cũng không thế nào lo lắng được, không quan tâm nói : “Nói như vậy cũng không có biện pháp?”
“Chỉ là nói vạn nhất, vạn nhất mà thôi, chỉ cần không ở trong tay Gary vương tử, thì chúng ta tuyệt đối có biện pháp thu tới tay.” Melanie khép sổ
tay lại, ngẩng đầu hỏi,“Đối với tình báo của gia tộc Cruise có vừa lòng
không?”
“Quả thực là thần kỳ. Không nghĩ tới trong nhà Wendy công tước cũng có người cô sắp xếp vào.”
“Không có biện pháp nào a, tuy rằng đều là thủ đô, nhưng Florence cùng thành
Jacob lại hoàn toàn khác nhau. Nơi này là cơn lốc xoáy tràn ngập dã tâm
dục vọng, người đến nơi đây đều phải trở nên mạnh mẽ mà điên cuồng, nếu
không sẽ thất bại thảm hại, không trở nên nổi bật thì chỉ có thể biến
thành kẻ thứ hai đứng sau. Không muốn bị đào thải thì không thể không
dùng hết thủ đoạn.” Nói tới đây ánh mắt Melanie có chút khiêu khích nhìn Sriranda, mở miệng mà cười,“Thế nào, cô gái đến từ thành Jacob có tự
tin ở trong này xông ra một phen ra trò không?”
“Đương
nhiên. Trước khi đến Florence tôi cũng đã từng phát thệ qua –” Trong
gương, thiếu niên phong hoa tuyệt đại giơ cặp lông mi tuấn tú lên, từng
chữ từng chữ một nói,“ Phá hủy tôi đi. Nếu không, thì khiến cho tôi hữu
dụng tung hoành khắp nơi!”
_________________________________________
Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi hưởng thụ bữa tối vô cùng phong phú ở trong phòng, Melanie đề nghị : “Xuống lầu đi dạo không? Bình thường vào lúc này thì sòng bài cũng đã
bắt đầu.”
“Sòng bài?”
“Ừm. Thương hội mỗi năm
một lần ở Florence trừ bỏ bán đấu giá các loại đồ cổ đến từ bốn phương
tám hướng bên ngoài ra, thì cực hấp dẫn người nhất đó là sòng bài mỗi
tối, nào phô trương, nào đặt tiền cược, trong một đêm, có người táng gia bại sản, có người nhanh chóng làm giàu. Muốn nhanh dung nhập vào vòng
xã giao nơi này, biện pháp tốt nhất chính là đi đổ vài ván.”
“Cô đã nói như vậy, tôi còn lựa chọn nào khác sao?” Sriranda đưa tay cho Melanie, Melanie kéo cánh tay của cô, xuống lầu.
Sòng bài bố trí ở đại sảnh phía bắc lầu một, chiếm ước chừng 400 mét vuông,
trang hoàng tráng lệ, cao nhã bất phàm, mấy ngàn ngọn đèn đem toàn bộ
đại sảnh chiếu sáng không chút góc tối, vài vị nữ bộc có tố chất được
huấn luyện đi qua đi lại phục vụ khách nhân ở các mỗi bàn. Mà những
khách nhân ngồi trên mỗi bàn đánh bạc khác nhau, áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã, tuy rằng sắc mặt hưng phấn, nhưng tuyệt không huyên náo.
Khi bọn họ đi vào đại sảnh thì ánh mắt nhiều người đều chuyển lại đây,
không dấu sắc tò mò. Melanie đi đến trước bàn phục vụ, quen thuộc đổi 20 cái đồng xu (thẻ đánh bạc) , sau đó lôi kéo Sriranda đến trước một cái
bàn, đem đồng xu giao cho cô, cười nói : “Thử xem vận khí hôm nay của cô thế nào.”
Đĩa quay bị phân chia thành các khe đen đỏ xen
nhau, các vị khách chọn đặt tiền cược, khi quả cầu nhỏ màu trắng rơi
xuống, bàn quay bắt đầu chuyển động, cuối cùng quả cầu trắng rơi vào ô
nào thì người đặt ô đó thắng.
Rất đơn giản, nhưng thường thường những trò chơi càng đơn giản thì sinh mệnh càng ngắn nguổi.
Sriranda dùng đầu ngón tay nhẹ xao đồng xu, trầm ngâm một lát nói : “Tuy rằng
đại đa số mọi người đều cho rằng màu đen mang điềm xấu, nhưng nó cũng là màu sắc may mắn của tôi.” Nói xong, đem tất cả 20 cái đồng xu đều đặt
vào cửa đen.
Melanie giật mình a một tiếng,“Uy, không cần thiết phải ngoan ngay từ đầu như vậy chứ?”
“Không quan hệ, thắng, không phải được rồi sao.” Sriranda hướng bồi bàn gật đầu,“Bắt đầu đi.”
Cầu trắng rơi xuống, bàn quay bắt đầu xoay tròn, Melanie khẩn trương nhìn
chằm chằm quả cầu, kìm lòng không đậu nắm chặt tay. Mà Sriranda lẳng
lặng nhìn, trên khuôn mặt trắng trẻo thủy chung mang theo một loại mỉm
cười thần bí.
Bàn quay dừng lại, quả cầu trắng lọt vào trong ô đen.
Melanie nhảy nhót giơ tay lên,“Ai da, bảo bối, anh thắng !”
Sriranda đem 20 xu thắng được, tính cả tiền vốn tiếp tục đặt vào trong ô đen.
Bàn quay lại chuyển động lần nữa, sau đó nữ thần may mắn lại chiếu cố, cô lại đặt trúng.
Cô đem một hàng đồng xu rất dày tất cả đều đổ vào, cái này thì không chỉ
nhà cái mà ngay cả vài vị khách bên ngoài đều tò mò chậm rãi bu đến quan sát.
Loại phương thức đánh bạc được ăn cả ngã về không này cũng không phải không có, nhưng bình thường đều phát sinh dưới tình
huống thua tiền, muốn buông tay mới bất đắc dĩ lâm vào thế bí đó, chưa
thấy qua người nào ngay từ đầu liền chơi chiêu này. Tiểu tử này đến tột
cùng là không sợ thua, hay là có phương pháp tất thắng gì, liệu định
mình sẽ không thua?
80 cái đồng xu ở dưới ngọn đèn va chạm
kêu leng kheng,1 cái đại biểu 10 vạn, một lần đổ này chẳng khác nào là
đặt 800 vạn. Sriranda nhìn đám đồng xu kia, ánh mắt lãnh mạc hơn so với
bình thường.
800 vạn làm cho cô nhớ tới rất nhiều việc.
Nhớ tới ba ba trước khi chết, ngay cả mấy ngàn Farrell đều không thể có được;
Nhớ tới những ngày tiêu tiền như nước sau khi vào nhà Nicole, phung phí tài sản cha dượng;
Nhớ tới ngày nghe tin cha dượng phá sản, cùng đường đi tới Vienna Caesar làm bước giãy dụa cuối cùng;
Nhớ tới vì làm cho cuộc sống thoải mái chút đã đáp ứng yêu cầu của Haera vương tử, bán đứng chính mình.
Khi đó, có 500 vạn đã cảm thấy là giá trên trời. Mà nay, chẳng qua chỉ là
50 cái tiền xu bé nhỏ không đáng kể bày la liệt trên bàn đánh bạc.
Thế sự thật là châm chọc.
Nhưng mà, có lẽ cô nên cảm tạ Haera, nếu không có anh ta mời thì đến bây giờ
cô còn đang là con gái của một thương nhân đầy nguy cơ phá sản ở thành
Jacob, mỗi ngày đều đem hy vọng ký thác ở trên người cha dượng, hy vọng
ông ta có thể khôi phục gia nghiệp, có tiền trở lại.
Mà không phải giống như giờ phút này, dùng 800 vạn đi đánh bài mà ánh mắt cũng không chớp một chút.
Cầu trắng nhanh như chớp chuyển động ở trên bàn quay, đen cùng đỏ dung hợp
thành một đường, giống như nhân sinh gặp gỡ, không có chung điểm.
“Khách” một tiếng vang nhỏ, bàn quay dừng lại.
Quanh mình vang lên một trận âm thanh than sợ hại – cầu trắng lại rơi xuống ô đen.
Melanie nhảy dựng lên : “A, Luis, xem ra vận khí hôm nay của anh tựa như bão táp, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ!”
Sriranda mỉm cười, khi mọi người ở đây đều muốn xem cô còn muốn đem tất cả đặt
cược vào ô đen không, thì cô lại đem tất cả các đồng xu đảo qua, bỏ vào
trong túi giấy đưa cho Melanie : “Tặng cho cô.”
“Di? Anh không chơi nữa?”
“Đến lúc thích hợp thì biết thu tay, đạo lý này tôi còn biết . Hơn nữa, nhìn như là tỷ lệ thắng thua 50 : 50, nhưng trên thực tế, chân chính không
thua , chỉ có –” Cô chỉ ngón tay về phía người ngồi trước điều khiển bàn quay,“Nhà cái.”
Sriranda quay đầu, chỉ thấy một góc sô pha trong đại sảnh không biết khi nào thì có hai người ngồi vào, tiếng vỗ tay phát ra từ một vị trong đó. Người
nọ tuổi ước chừng ba mươi, để râu cá trê, một bộ dáng nhỏ gầy khôn khéo. Mà bạn của ông ta cũng là một mỹ nam tử không hơn không kém, có một đầu tóc màu bạc thật hiếm thấy, con ngươi cũng là màu vàng , phát ra ánh
sáng lợi hại như đao.
Đến khi hai người đi về phía cô thì
cô lại phát hiện, mỹ nam tử tóc bạc vóc dáng cực cao, so với người vỗ
tay cơ hồ cao hơn ba cái đầu.
Melanie lặng lẽ cầm tay cô, dùng đầu ngón tay viết một cái tên trong lòng bàn tay — Gary.
A, anh ta chính là Gary sao? Buổi chiều còn đang kỳ quái vị vương tử này
sao còn chưa tới, không nghĩ tới giờ phút này anh ta đã lặng yên không
một tiếng động đến đây.
“Melanie tiểu thư tôn kính, một năm không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp động lòng người . A, nói vậy vị
này chính là người gần đây oanh động toàn bộ giới thương nhân – Cameron
tiên sinh sao, cậu tốt, tôi là Biff, đến từ Olmec đại lục, vị này là
Gary vương tử ở quốc gia của tôi.” Nam tử nhỏ gầy tươi cười đầy mặt dẫn
đầu giới thiệu.
Sriranda bắt tay cùng ông ta, lại đưa tay
hướng đến Gary, nhưng mà, anh chàng vương tử kia lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vừa không nói chuyện cũng không làm động tác khác.
Biff ở một bên giải thích : “Vương tử chúng tôi đối với khả năng đổ bạc của
cậu sinh ra rất nhiều hứng thú, thế nào? Cameron tiên sinh, có hứng thú
cùng ngài ấy chơi một ván hay không?”
Sriranda nhìn lại
Gary vương tử, hai tay vương tử đều cắm trong túi quần, lưng thẳng tắp,
khi nhìn người thì nhìn thẳng ánh mắt đối phương, mọi chi tiết đều tỏ vẻ anh ta là kẻ tự cho mình là cao, tâm đề phòng rất nặng, là người xử sự
quyết đoán.
Rất ý tứ, như vậy, trước khi thương hội chính thức bắt đầu thì thuận tiện đánh giá trước một phen đi.
Cô đưa tay đặt trước ngực cuối đầu chào, thản nhiên trả lời : “Đây là vinh hạnh của tôi.”
“Như vậy, tiếp tục chơi trò này?” Biff nhìn về phía bàn quay. Ai ngờ
Sriranda lại cùng Gary vương tử đồng thời nói một chữ : “Không.”
Hai người đối diện, sắc mặt vương tử lạnh lùng, còn Sriranda lại nhu hòa.
Vương tử tóc bạc áo trắng, Sriranda tóc đen áo đen. Vương tử cao lớn
khôi ngô, Sriranda cao gầy tiêm gầy…… Hình thành hai thái cực đối lập.
Cuối cùng, vẫn là Sriranda cười cười nói trước : “Tỷ lệ thắng thua của bàn
quay rất chán, không bằng chúng ta chơi trò ‘Vách núi đen’?”
Vách núi đen, là một loại đánh bạc mới hình thành không lâu trong giới
thượng lưu lúc này, bởi vì quy tắc còn chưa đủ hoàn thiện nên từng nơi
đều có cách chơi không giống nhau. Nhưng đại thể mà nói, chỉ cần làm cho tổng số các lá bài trong tay tận khả năng đạt tới gần 21 điểm, nhưng
lại không thể vượt qua 21 điểm, tựa như đứng trên vách núi đen, cũng vì
cái loại kích thích rơi mà không rơi mà này trở nên hấp dẫn như vậy.
Gary vương tử rốt cục mở miệng : “Trong vách núi đen, nhà cái có 0.6%-5.5%
ưu thế.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp khàn khàn, nhưng không khó
nghe.
Sắc mâu Sriranda vừa chuyển, tiếp lời anh ta nói :
“Như vậy chúng ta sẽ không cần nhà cái, hơn nữa, người chơi có thể tùy ý quyết định tiền đặt cược lớn hay nhỏ, như thế nào?”
Lạnh
lùng trong mắt Gary vương tử rốt cục lộ ra một tia hưng phấn,“Tốt.” Nói
xong, đi đến trước một cái bàn chơi bài ngồi xuống. Biff vội vàng cùng
đi qua.
Melanie có chút lo lắng, thấp giọng nói : “Thật muốn cùng anh ta chơi?”
“Melanie, cô có biết vách núi đen là cái dạng trò chơi gì không?”
“Chẳng lẽ khác với các trò chơi khác?”
Sriranda nhìn chằm chằm bàn bài, lộ ra một cái tươi cười vô hạn châm chọc, chậm
rãi nói : “Nó là một kiểu đánh bạc đáng sợ nhất trong mấy chục cách đánh bạc nơi đây, bởi vì, nó đem thành phần vận khí quyết định hạ đến mức
thấp nhất. Trong trò chơi trí tuệ này, chỉ có thể khống chế toàn cục,
không chỗ nào bất lợi.”
Melanie cầm tay cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói câu : “Cố lên, tôi tin tưởng cô.”
Mâu quang lưu chuyển, con ngươi đen càng tỏa sáng hơn so với mấy ngọn đèn,
Sriranda xoay người đi về phía bàn chơi bàn, bước chân kiên định, tràn
ngập quyết tâm.
– nếu tôi thua ở trong này, như vậy thì con đường phía sau cũng không cần thiết phải tiếp tục đi nữa.
– bởi vì, như thế đã đủ để chứng tỏ, trong thế giới này tôi căn bản chỉ là thứ dư thừa .
– tôi đến tột cùng có thể làm nên bộ dạng gì đây? Gary vương tử, đến thử xem đi.