Ảnh cưới đã chụp xong, việc còn lại là tổ chức hôn lễ.
Úc Tranh đã hỏi ý kiến từ bác sĩ Vương, hỏi ông có thể để cho Thư Nhược Tình ra ngoài khoảng nửa ngày để tham gia hôn lễ được không.
Khác với bên Ưng Lê, bên Úc Tranh càng có ít người hơn, trừ bỏ Thư Nhược Tình cũng chỉ có Úc Tiện, là một hôn lễ nhỏ đúng nghĩa.
Ưng Lê rất vừa lòng với chuyện này, chỉ cần làm nốt việc còn lại này là xong, cô sẽ không phải mệt mỏi nữa.
“Đừng nói mình không thương cậu.” Qúy Nghiên đi vào nhà Ưng Lê, mang bộ sườn xám được may theo số đo của cô vừa mới lấy được: “Sau khi xong hôn lễ có thể mặc.”
Kiểu dáng bộ sườn xám không cầu kỳ hoa lệ, thêu hoa văn màu, hoa văn đỏ trên nền vải màu trắng, màu sắc hòa hợp, nhìn rất trang nhã.
Ưng Lê vừa nhìn đã thích, vui vẻ: “Hay để mình mặc thử luôn nhé?”
“Ok, nhanh đi để mình xem.” Qúy Nghiên phất tay để cô đi mặc thử.
Đợi được một lúc, Ưng Lê mặc sườn xám đi ra, cô hỏi: “Đẹp không?”
Vạt áo dài xẻ dọc cùng dáng cổ cao khiến ai nhìn vào cũng thấy Ưng Lê vừa dịu dàng vừa đoan trang.
Qúy Nghiên ngây người nhìn, phong cách hoàn toàn khác với bộ váy cưới thử ngày hôm đó, một cái là ngôi sao sáng lấp lánh nhất giữa bầu trời đầy sao, một bên là bông hoa xinh đẹp, khí thế tươi mát giàu sang phú quý.
“Khi nào mình kết hôn tuyệt đối sẽ không cho cậu làm phù dâu.” Cô lắc lắc đầu, “Lê Lê, cậu đẹp lắm, giờ mình mới nhận ra Úc Tranh là người chiếm được tiện nghi thì có!”
Ưng Lê được khen đến ngại ngùng: “Hôm đó mình sẽ mặc bộ này.”
Đương nhiên Quý Nghiên không chỉ chuẩn bị quà là mỗi bộ sườn xám này, cô bày hết mấy hộp trang sức ra trước mặt Ưng Lê, sau đó vô cùng kiêu ngạo lấy tay chống cằm: “Mở ra đi, quà đến từ Quý tổng.”
Ưng Lê cười khẽ, ngồi xuống mở mấy hộp trang sức, là một đôi khuyên tai được làm rất khéo léo và tinh xảo. Cô lấy ra đặt lên tay ngắm nghía, thích đến mức không muốn buông tay.
Ưng Lê: “Đừng nói chỉ có duy nhất một đôi này nhé?”
Qúy Nghiên gật đầu: “Chắc chắn rồi, được làm riêng đặc biệt dành cho cậu, để cậu đeo vào hôm làm đám cưới.”
Ưng Lê vui mừng chạy qua ôm Quý Nghiên: “Nghiên Nghiên, cảm ơn cậu.”
Quý Nghiên vỗ người cô, dấm chua tràn ra ngoài: “Rõ là mình chuẩn bị nói chuyện yêu đương trước, kết quả cậu đi thẳng đến kết hôn luôn, sau khi kết hôn nhớ phải tiếp tục tìm mình đi chơi đó.”
Ưng Lê cười cười: “Mình có rất nhiều thời gian, nhưng mà tại sao cậu vẫn chưa theo đuổi được Thẩm Lĩnh Thừa.”
“Cậu không hiểu đâu, nói chung con gái thì nên rụt rè chút, người kia sẽ không nhịn được mà bị dụ đến nhanh thôi.” Qúy Nghiên cực kỳ tự tin, “Đây là sức quyến rũ của chị gái.”
Ưng Lê thấy cô ấy tự tin như vậy, vui vẻ theo: “Mình chờ tin tốt từ cậu.”
***
Ngày tổ chức hôn lễ, người phụ trách trang điểm và Quý Nghiên đi theo cô trong toàn bộ quá trình.
Bởi vì chỉ có người trong hai nhà, không có khâu phải tiếp đón khách khứa, nên cô không phải rời giường từ sáng sớm, tất cả cứ tiến hành từ từ là xong.
Thư Nhược Tình được Úc Tiện đẩy vào hôn lễ, giữa tháng năm nhưng bà vẫn mặc áo khoác rất dày, vì hôn lễ hôm nay còn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt hơi tái nhợt.
Vừa lúc Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân đến đây chào hỏi, coi như lần đầu tiên trưởng bối hai bên gặp mặt.
“Rất xin lỗi, sức khỏe của tôi không tốt, không thể gặp mặt hai người trước để nói chuyện của hai đứa nhỏ.” Thư Nhược Tình bày tỏ sự xin lỗi, “Nhưng tôi thật lòng rất thích Tiểu Lê, cảm ơn hai người đã đồng ý để Tiểu Lê lấy A Tranh nhà chúng tôi.”
Ngu Uyển Thục: “Bà thông gia nói gì đó, chúng tôi biết rõ chuyện sức khỏe của bà không tốt làm sao có thể yêu cầu gặp mặt được. Tôi đã gặp Tiểu Tranh mấy lần, nhà chúng tôi rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.”
“Vất vả lắm hôm nay tôi mới được ra ngoài hít thở không khí, nhân cơ hội này phải cố gắng tận hưởng mới được.” Thu Nhược Tình dịu dàng cười, bà cảm thấy giữa mình và Ngu Uyển Thục có nhiều đề tài hợp nhau để nói.
Ngu Uyển Thục gật đầu, đưa mắt nhìn Ưng Thanh Vân rồi đi qua bàn bên cạnh ngồi.
“Cháu là Úc Tiện phải không.” Ngu Uyển Thục nhìn Úc Tiện nói. “Mẹ cháu cứ giao cho hai bác, người trẻ tuổi nên đi nói chuyện với nhóm người trẻ bên kia đi.”
Nói xong thì chỉ Ưng Kỳ và Úc Tranh cách đó không xa.
Thư Nhược Tình lên tiếng: “Con đi đi, ở đây nhiều người, mẹ không có chuyện gì đâu.”
Úc Tranh mím môi gật đầu, lập tức rời đi.
Ngu Uyển Thục nhìn bóng lưng cao thẳng chính trực của Úc Tiện, tỏ vẻ hâm mộ: “Nhà chị có hai đứa con trai xuất sắc ưu tú ghê, nếu nhà chúng tôi có thêm đứa con gái nữa thì tốt biết mấy.”
Thư Nhược Tình: “Ưng Kỳ cũng rất giỏi, dù tôi chỉ ở trong viện nhưng vẫn nghe qua tiếng tăm thằng bé. Còn Tiểu Lê nữa, tôi còn đang hâm mộ chị vì sinh được cô con gái vừa giỏi vừa ngoan.”
“Ha ha ha ha ….”
Hai bên vừa lòng nở nụ cười.
Màn khen ngợi lẫn nhau vẫn đang tiếp tục, không khí có vẻ hòa hợp.
Ưng Kỳ thấy Úc Tiện đứng ở một góc, không đi đến mà hỏi Úc Tranh: “Quan hệ giữa anh và em trai vẫn căng thẳng lắm hả?”
Úc Tranh than nhẹ: “Tôi đi qua đó nói chuyện với nó mấy câu.”
“Chúc mừng.” Úc Tiện thấy Úc Tranh lại đây, sắc mặt mất tự nhiên mở lời, tuy lời nói ra còn sự cứng ngắc, và cả sự khó chịu, nhưng cậu vẫn lấy hộp quà từ trong túi ra: “Qùa mừng kết hôn.”
Úc Tranh cười nhận qua: “Cái gì đây?”
“Không biết, mua đại.” Úc Tiện bực tức nói một câu, sau đó đi vào sân trong.
Thấy em trai đi rồi, Úc Tranh mở hộp quà ra, bên trong là một đôi bút máy, bên cạnh có tấm thiệp.
[Anh, chúc mừng hạnh phúc]
***
Ưng Lê đã trang điểm xong, trang điểm cho cô dâu quá là rắc rối, cô thề sau này sẽ không bao giờ…có lần thứ hai nữa.
“Nghiên Nghiên, có phải mọi người đến hết rồi không?” Cô không nhịn được tò mò hỏi một câu.
Quý Nghiên gật đầu: “Vừa nãy mình đi ra ngoài xem, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhóm anh Ưng Kỳ không chen vào được câu nào.”
“Vậy mau chóng chuyển đến quy trình ăn cơm đi.” Ưng Lê cảm giác bụng mình đang kêu gào muốn ăn, “Mình đói rồi.”
Qúy Nghiên không biết phải làm sao với cô, lần đầu thấy thấy có người làm hôn lễ đơn giản hóa đến mức này.
Lúc này Úc Tranh đã đi vào phòng, thấy cô đã trang điểm xong, sắc mặt hơi thay đổi, cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình.
“Nghe nói ba mẹ hai bên đã bắt đầu nói chuyện rồi?” Ưng Lê vui mừng nói, “Chúng ta mau thực hiện cho xong mấy thủ tục cần thiết đi, tôi cũng muốn gia nhập vào đấy.”
Úc Tranh cười gật đầu: “Được.”
Hôn lễ được tổ chức ở bên ngoài khách sạn, chỉ có một bàn, nhưng đủ cho mọi người ngồi.
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời dịu dàng mát mẻ, Ưng Lê chậm rãi bước ra từ trong những vụn nắng nhỏ.
Trong lúc cô bước lên sân khấu, Ưng Kỳ và Quý Nghiên liên tục tạo ra tiếng ồn ào, khiến cho cô thấy bất lực.
Ánh mắt Ưng Lê chuyển từ trên người Ngu Uyển Thục sang Thư Nhược Tình, cuối cùng dừng lại trước mặt ba, Ưng Thanh Vân đứng ở kia dùng vẻ mặt yêu thương từ ái nhìn cô cười, bỗng nhiên cô thấy chóp mũi thấy cay cay.
“Ba.” Cô nghẹn ngào gọi thành tiếng.
Ưng Thanh Vân vỗ vỗ tay con gái, dịu dàng nói: “Đi thôi, ba đưa con đến bên cạnh Úc Tranh.”
Ưng Lê nghe những lời này mà không kìm lòng được, trước mắt là một khoảng mờ mờ không rõ, may mà cô nhịn xuống đúng lúc.
Thảm đỏ rất ngắn, đi chưa được mấy bước đã đến nơi.
Ưng Thanh Vân cầm tay Ưng Lê giao cho Úc Tranh: “Suốt quãng đời còn lại, hy vọng con sẽ đồng hành và chăm sóc con gái ba thật tốt.”
Vẻ mặt Úc Tranh nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng: “Con sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Bàn tay hai người chạm nhẹ vào nhau, trong lòng Ưng Lê hơi rung động.
Đây chỉ là hôn lễ hình thức cho có, nhưng mức độ căng thẳng và lo lắng còn nhiều hơn cả ngày đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, ánh mắt nhìn Úc Tranh cũng mang theo nhiều điều xấu hổ.
Lần đầu bọn họ đọc lời thề đeo nhẫn, rõ ràng là đang diễn nhưng dường như cả hai đang chìm đắm vào trong đó.
***
Sau khi kết thúc, Ưng Lê thay bộ áo cưới nặng nề, mặc bộ sườn xám mà Qúy Nghiên đã tặng mình.
Cô vừa đi ra, Úc Tranh đã đứng ở cửa chờ, áo vest phẳng phiu, sườn mặt đẹp đẽ. Mặc kệ có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, Ưng Lê luôn rung động trước giá trị nhan sắc của Úc Tranh.
“Tại sao anh ở đây?” Cô ngạc nhiên.
Úc Tranh cười quan sát cô, để lộ sự dịu dàng trong mắt: “Cô mặc bộ này đẹp lắm.”
Ưng Lê đỏ mặt, cô muốn lảng tránh cúi đầu nhìn sườn xám: “Phải vậy không, tôi cũng thấy mặc bộ sườn xám này mặc lên người trông rất đẹp.”
Úc Tranh nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Là người mặc đẹp.”
“Chúng ta mau đi ăn cơm thôi, chắc bọn họ chờ lâu sốt ruột!” Ưng Lê sắp không đỡ nổi, quyết định chạy trốn.
Úc Tranh mỉm cười, đuổi kịp cô.
Đã lâu rồi Thư Nhược Tình mới ngồi một bàn ăn cơm có nhiều người ngồi xung quanh, bà cười tủm tỉm nói: “Nếu có thể được ăn cơm cùng mọi người thường xuyên thì tốt quá.”
“Chắc chắn sau này sẽ còn cơ hội.” Ngu Uyển Thục trả lời.
Thư Nhược Tình hơi run rẩy, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, chắc sẽ có.”
Không khí trên bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Ưng Lê và Úc Tranh liếc nhìn nhau, vì lời nói của Thư Nhược Tình mà trong lòng càng thêm nặng nề.
Chỉ có hai người bọn họ biết, bệnh tình của Thư Nhược Tình càng nặng thêm theo từng ngày, những cơ hội như này không biết có được mấy lần.
“Ngày thường mẹ rất khó có cơ hội ra ngoài, hôm nay cứ tận hưởng vui vẻ đi.” Ưng Lê điều chỉnh tâm trạng tốt, vui vẻ mở miệng, “Phong cảnh ở nơi này rất đẹp, đợi chút nữa con đưa mẹ đi ngắm mấy nơi.”
Thư Nhược Tình cười gật đầu.
“Vừa nãy chưa kịp ném hoa nữa.” Ưng Lê không chút do dự nhét bó hóa vào tay Quý Nghiên, “Tiếp theo là cậu.”
Qúy Nghiên vui vẻ nhận hoa: “Mình cũng biết đến lượt mình tiếp theo!”
Ưng Kỳ ngồi một bên vốn đang mong chờ, lúc này nó đã biến mất hoàn toàn, chất vấn Ưng Lê: “Anh là anh trai em, tại sao em không tặng cho anh.”
“Bên cạnh anh đến một bóng hình còn không có.” Ưng Lê không chút lưu tình phỉ báng, “Đưa cho anh là lãng phí tài nguyên.”
Ưng Kỳ: “……”
Mọi người trên bàn cười vang.
***
Sau khi ăn xong, Thư Nhược Tình đã hơi mệt, tuy rằng luôn cố gắng chống đỡ, nhưng Úc Tranh thấy lo lắng, để cho Úc Tiện chịu trách nhiệm đưa mẹ về.
Bắt đầu chạng vạng tối, hôn lễ sắp kết thúc.
Úc Tranh và Ưng Lê đưa Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân đến bên cạnh xe.
“Địa chỉ nhà mới của hai đứa ở Đông Đình Sơn đúng không, cho mẹ địa chỉ cụ thể, hôm nào đó mẹ đến nhìn xem có ổn không.” Ngu Uyển Thục đứng cạnh xe hỏi.
Ưng Lê bật chế độ cảnh giác nhìn bà: “Mẹ, không cần đâu, con và A Tranh không thích bị người khác quấy rầy.”
“Con nói cảnh vật xung quanh đẹp lắm mà, để cho mẹ đến thăm quan không được à.” Ngu Uyển Thục hừ một tiếng, “Nhất định mẹ phải đến.”
“……” Giờ đây Ưng Lê mới biết thế nào gọi là lấy đá đập chân mình.
Ưng Kỳ thấy vẻ mặt em gái không thích thì thoải mái cười nhạo: “Lúc khoe thì khoe lấy khoe để, sao giờ không khoe tiếp đi.”
Ưng Lê buồn bực đẩy đẩy anh: “Anh đi nhanh đi, em không muốn thấy anh.”
Nhìn ba người rời đi, Ưng Lê nhíu mày đứng một chỗ rối rắm.
Úc Tranh ở bên cạnh mỉm cười: “Không sao đâu, chúng ta phối hợp với nhau rất tốt.”
Nghe anh nói vậy, Ưng Lê yên tâm hẳn.
Quý Nghiên là người cuối cùng rời đi, từ đầu đến cuối cô ấy luôn cầm bó hoa trên tay không buông. Đi đến bên Ưng Lê, kề sát tai cô thì thầm hỏi riêng: “Đêm nay hai người có động phòng không?”
Lỗ tai Ưng Lê nóng bừng, dùng sức đánh cô ấy một cái, đuổi người đi.
Nhưng tiếng cười càn rỡ của Quý Nghiên luôn văng vẳng bên tai cô, khiến Ưng Lê tức giận nghiến răng kèn kẹt.