Ưng Lê kể lại đơn giản mấy chuyện mình gặp phải, mắt thấy mặt Úc Tranh càng nhăn tít với cau mày lại, cô nhanh chóng giải thích: “Trước đó nghĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, vì dù sao mới đầu khi em bắt đầu livestream cũng có một số người đến hắt nước bẩn, livestream mà xảy ra chuyện này là rất bình thường. Có điều không ngờ mấy người này cứ mãi cắn theo không buông tha, em đã báo cáo tài khoản này lên nền tảng rồi.”
“Nền tảng đã có phản hồi chưa?” Úc Tranh trầm giọng hỏi.
Ưng Lê lắc lắc đầu: “Chưa thấy.”
“Chứng minh họ không để ý đến.” Úc Tranh nhíu mày, “Vẫn nên để anh nhúng tay vào thì hơn.”
Ưng Lê kinh ngạc nhìn anh: “Thế có được không……”
“Anh hỏi Lộ Triều, liên tiếp mấy lần livestream gần đây đều có bình luận xấu, có mấy lời rất giống với tài khoản có tên là Cà Chua Nhỏ trên Weibo đúng không?” Úc Tranh hỏi.
Ưng Lê hơi ngạc nhiên nhìn Lộ Triều, nhưng cậu bắt đầu tập trung kiểm tra lại camera, bày ra dáng vẻ giả vờ như không nghe thấy.
Úc Tranh mím môi, trong giọng nói chứa đựng sự ấm ức: “Em không nói cho anh biết có phải vì không coi anh là chồng em không?”
Ưng Lê nhức đâu, cô nào đâu có ý đó.
Cô nhận ra, hiện giờ Úc Tranh rất thích dùng mấy chiều làm nũng tủi thân, cố tình để cô không chống đỡ được.
“Được rồi anh giúp em đi.” Ưng Lê mau chóng nói, “Em tin tưởng năng lực của anh.”
“Còn nữa…..” Úc Tranh dừng một chút, anh cau mày, có hơi khó hiểu: “Tại sao fan của em liên tục nói yêu em, muốn lấy em? Em đã lấy anh rồi, những người đó còn mơ tưởng gì nữa.”
Ưng Lê nhướn mày trả lời: “Đó chỉ là phương thức thể hiện tình yêu của fan dành cho em thôi, anh đừng để trong lòng.”
“Hừ.” Úc Tranh vẫn không vui, “Vậy mà anh không biết mình có nhiều tình địch đến vậy.”
Ưng Lê đang nghĩ xem có cách nào để dỗ Úc Tranh, liếc thấy Lộ Triều đang đứng bên cạnh cười trộm, cô vội nói sang chuyện khác cố ý hỏi: “Em quay thế nào rồi, đưa chị xem.”
Lộ Triều vừa nghe đã biết nơi này không thể ở lâu thêm, cậu vội nói: “Chị, đợi em về nhà xem lại video rồi edit gửi cho chị xem. Em đi trước đây, tạm biệt!”
Ưng Lê thấy Lộ Triều chạy trốn, lập tức chuyển ánh mắt qua nhìn Úc Tranh vẫn đang ghen tuông, không chút nghĩ ngợi bưng món gà nước bọt đến, cong môi cười nói: “Món này do tự tay em làm, ăn ngon lắm, ăn ăn thử ít đi.”
Úc Tranh đặt gà nước bọt sang một bên, ôm vòng eo nhỏ của cô thấp giọng nói: “Anh xem trong phần bình luận có câu [Ăn đồ ăn làm gì, ăn em đi.] Em thấy nó thế nào?”
Ưng Lê mím khóe môi: “Em…ưm…”
***
Chuyện Úc Tranh kết hôn không phải chuyện đáng quan trọng để che dấu, rất nhiều người đã nghe bóng gió nghe gió, mà khi biết đối tượng kết hôn của anh là một blogger ẩm thực, mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Khi chưa biết được chân tướng mọi chuyện, mọi người không khỏi ghen tỵ vì Ưng Lê lấy được chồng giàu có, nói cô sau này không cần phải livestream.
Các cư dân mạng nhanh chóng tìm hiểu mọi chuyện, rất nhanh đã moi hết thông tin liên quan đến thân phận của Ưng Lê ra ánh sáng, tất cả đều liên quan đến Ưng Kỳ.
Một blogger đăng hẳn một bài để phổ cập thêm kiến thức: Ông chủ của Triều Tiên Cư là Ưng Kỳ cũng là anh trai cô ấy, Hạ Hoài Xuyên và Ưng Kỳ có quan hệ cực kỳ tốt, đừng nói mấy người không biết Hạ Hoài Xuyên là ai đấy nhé, anh trai Hạ Huỳnh, anh rể Bạc Kiến Từ. Đừng ghen tỵ nữa, người ta là đại tiểu thư chân chính đó. Chắc livestream chỉ là sở thích nhất thời thôi, dù sao cũng chả thiếu tiền. Còn nữa, đừng nói người ta bước chân được vào nhà giàu, nhà người ta đủ giàu rồi.
—— Cảm ơn chủ nhà đã phổ cập thêm nhiều kiến thức, chanh tôi tự mình hưởng.
—— Giờ làm sao thế?? Một đám đại tiểu thư thích trải nghiệm cuộc sống hay sao?
—— Tin ít người biết: Úc Tiện là em trai Úc Tranh, là em rể Ưng Lê.
——??? Không ngờ Úc Tiện mà tôi mới cưng sủng là em trai Úc Tranh, là tôi có tội, lần đầu biết chuyện…….
—— Đi một vòng đều là trai xinh gái đẹp, người đã có tiền lại còn có nhan sắc, người thường như chúng ta phải làm sao đây hu hu hu hu………
—— Mị là fan của chị nhà, lúc mới bắt đầu livestream chị cũng nói làm chuyện này vì thấy hứng thú, bởi vì thích nấu ăn nên mới livestream.
—— Em trai có bạn gái chưa, tui ứng cử!
—— Môn đăng hộ đối, hai người đều đẹp, không chua là giả…..
—— Mấy người thích bịa đặt dừng lại đi, thật lòng người ta không cần phải lăng xê.
Cà chua nhỏ cũng có bài post mới, khu bình luận phía dưới bài post trước nói Ưng Lê lấy người đàn ông vừa già lại vừa xấu đang bị mọi người tràn vào cười nhạo chế giễu.
Đinh Vũ Linh nhìn tình hình mọi người đang mắng chửi Ưng Lê lại quay sang mắng mình, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cô ta cắn chặt răng, càng nghĩ càng không muốn để Ưng Lê mãi đắc ý như vậy.
***
Từ chỗ Úc Tranh Ưng Lê biết được người hắt nước bẩn mình là Đinh Vũ Linh, cô không hề thấy ngạc nhiên chút nào.
Nếu Đinh Vũ Linh chỉ vì dăm ba câu mà buông tha sự ghen ghét đố kỵ với cô thì sẽ không có chuyện tốt nghiệp được mấy năm vẫn cắn chết không buông chuyện cô bị vứt bỏ, người yêu ngoại tình.
“Quân Diệu có bộ phận chuyên về pháp luật, có thể để luật sư gửi đơn kiện đến.” Úc Tranh nheo nheo mắt, “Nếu không dạy dỗ cô ta, thì có vẻ cô ta không biết trọng lượng mình đến đâu.”
Ưng Lê híp mắt cười nói: “Trải qua việc anh bị lộ diện, em có cảm giác cô ta vẫn muốn làm thêm chuyện nào đó. Trước tiên đừng vội, chúng ta xem thử cô ta muốn làm gì nữa.”
Úc Tranh nghiêm trang nhìn cô: “Bất kể xảy ra chuyện gì, nhớ rõ phải báo cho anh biết đầu tiên.”
Ưng Lê mím môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Cô mới dứt lời, điện thoại của Ngu Uyển Thục gọi đến.
“Tiểu Lê à, mẹ đang trên đường đến nhà các con, hoàn cảnh sống xung quanh nơi này đúng là đẹp thật đó.”
Da đầu Ưng Lê tê rần, bắt đầu lo lắng: “Mẹ, mẹ đến đây sao không nói trước với bọn con một tiếng!!”
Cô vội vàng ra dấu ánh mắt cho Úc Tranh, Ngu Uyển Thục muốn đến chắc chắn sẽ đi xem xung quanh biệt thự, nếu phát hiện hai người không ở cùng phòng thì họ tiêu đời.
“Không phải giờ mẹ đang nói cho con biết sao.” Ngu Uyển Thục hừ hừ, “Còn khoảng hai mươi phút nữa mẹ sẽ đến nơi, các con nhớ phải đi ra đón mẹ đấy, mẹ không biết địa chỉ cụ thể.”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê lo lắng nói: “Chắc chắn mẹ em sẽ đi loanh quanh nhìn, anh mau chuyển một ít đồ của mình sang phòng ngủ chính nhanh lên, sau đó khóa cửa phòng lại.”
Úc Tranh nhìn dáng vẻ này của cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Không phải sốt ruột, đa số thời gian anh làm việc ở thư phòng, trong phòng ngủ phụ không để đồ gì nhiều, không cần phải đi thu dọn đồ.”
Ưng Lê phải lôi Úc Tranh đến phòng ngủ phụ nhìn, giường chiếu ngay ngắn, trên tủ đầu giường đặt một quyển sách, trừ cái đó ra bên trong phòng sạch sẽ giống hệt như không có ai ở.
Cô âm thầm so sánh với cái giường của mình, gối ôm máy tính sạc điện thoại để lung tung hỗn độ ở một chỗ.
Nhưng mà đồ dùng cá nhân của Úc Tranh cần chuyển qua nhà tắm ở phòng ngủ chính, đây mới là thứ quan trọng nhất.
Ưng Lê chạy qua chạy lại bận việc, chờ đến khi nhà tắm từ của một người biến thành hai người cô mới thở phào.
Úc Tranh nhìnbàn chải đánh răng của hai người đặt song song nhau ở cùng một chỗ, bật cười: “Nếu luôn để cạnh nhau thì tốt biết mấy.”
***
Xác nhận không còn vấn đề gì, Ưng Lê mới đi cùng Úc Tranh ra cửa đón Ngu Uyển Thục, thông qua sự chỉ dẫn của Ưng Lê, lái xe nhanh chóng biết đường chở Ngu Uyển Thục đến trước cửa biệt thự.
Ưng Lê thấy mẹ xuống xe, chạy đến trước giúp mẹ cầm túi xách, vẻ mặt niềm nở: “Mẹ, sao tự nhiên mẹ muốn đến đây thăm con.”
“Hai đứa kết hôn lâu như thế, tốt xấu gì mẹ cũng phải đến để xem hai đứa sống với nhau thế nào.” Đầu tiên Ngu Uyển Thục đánh giá hoàn cảnh xung quanh biệt thự, lập tức gật gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
Sân nhà rất lớn, mấy loại rau dưa hoa quả Ưng Lê trồng lớn lên rất nhanh, cô kiêu ngạo giới thiệu cho mẹ biết.
Ngu Uyển Thục nói một câu có tính động viên cực cao: “Chăm sóc tốt hơn ba con nhiều.”
Ưng Lê cười rất chi là vui, dẫn Ngu Uyển Thục vào nhà.
“Sân vườn có người làm riêng đến chăm sóc để ý, trong nhà có thím Ngô, thật ra bọn con sống rất tốt.” Lời nói Ưng Lê toàn là ám chỉ, “Vậy nên mẹ không cần vất vả cố tình đến đây một chuyến, rất mệt đó.”
“Mẹ không sợ mệt.” Vẻ mặt Ngu Uyển Thục đầy chấm hỏi, “Dù sao cả ngày mẹ không có việc gì làm.”
Ưng Lê cười tủm tỉm nói: “Không phải con sợ làm chậm chễ thời gian chơi mạt chược của mẹ hay sao.”
Úc Tranh ở một bên nghe xong, mỉm cười khẽ, quyết định giúp cô: “Ý của A Lê là sợ mẹ đến quấy rầy thế giới riêng của bọn con.”
Ưng Lê:?
Cô đâu có ý này???
Ngu Uyển Thục bỗng nhiên hiểu ra, vợ chồng trẻ tuổi tràn đầy khí huyết, bà làm thế này không khác gì quấy rầy bọn nhỏ.
“Yên tâm, mẹ chỉ đến đây xem một lần.” Ngu Uyển Thục vỗ vỗ tay Ưng Lê, “Lần sau sẽ không đến làm phiền nữa đâu.”
Ưng Lê nghe hiểu sang ý tứ khác, mặt cô đỏ bừng cả lên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy lời nói vừa nãy của Úc Tranh mang lực sát thương quá lớn, quay về phía anh trừng mắt nhìn.
Nào đâu Úc Tranh không thèm để ý, nắm tay cô để bên môi hôn một cái.
Ưng Lê hoảng sợ, cô vội vàng đánh mắt sang hướng Ngu Uyển Thục nhìn coi, trong lòng thầm thấy may mắn mẹ cô không để ý đến bên này.
Ngu Uyển Thục đi vào phòng ngủ hai người, nhìn thấy hầu như mọi chỗ trên giường toàn do Ưng Lê chiếm cứ thì nhìn cô nói: “Con thế ngang ngược quá đấy, ga giường màu hồng, trong phòng ngủ để toàn đồ của con, Tiểu Tranh không có tý vị trí nào cả.
Không hiểu sao Ưng Lê chột dạ.
Phòng để quần áo cũng toàn để quần áo Ưng Lê, đối với chuyện này cô nhanh chóng giải thích: “Còn một phòng để quần áo nữa, quần áo A Tranh đặt tất bên đó.”
Ngu Uyển Thục: “Phòng kia chắc chắn không to bằng phòng này của con.”
Ưng Lê hừ một tiếng: “Phòng để quần áo ở nhà cũng toàn quần áo của mẹ, ba chỉ có mấy ngăn tủ nhỏ.”
Ngu Uyển Thục ho khan: “Ấy, mẹ chưa nói gì hết.”
***
Sau khi đi xung quanh xem một vòng, Úc Tranh rót cho mẹ cốc nước, ba người ngồi trong phòng khách trò chuyện một lúc.
“Chỗ này quả thực không tệ.” Ngu Uyển Thục uống ngụm nước, nói: “Nhìn các con sống tốt, mẹ cũng yên tâm.”
Úc Tranh nắm tay Ưng Lê: “Con sẽ chăm sóc A Lê thật tốt.”
“Chuyện nhỏ giải quyết tốt, giờ chuyện của anh con mới làm mẹ đau đầu.” Ngu Uyển Thục thở dài, “Chắc hẳn anh con đã nói qua cho con nghe chuyện đi xem mắt, cô con gái nhà họ Thẩm có gì không tốt, có chỗ nào không giống người bình thường đâu mà sống chết nó không chịu đồng ý.”
Ưng Lê an ủi mẹ: “Chuyện của anh con mẹ để anh ấy tự xử lý đi, mẹ đừng quan tâm.”
“Lần này mẹ đến tìm con cũng vì chuyện này, lúc nào có thời gian con tìm anh con làm công tác đả thông tư tưởng cho nó.” Ngu Uyển Thục nhờ vả, “Hai đứa tuổi xấp xỉ nhau có nhiều đề tài chung để nói, mà nói cũng dễ vào hơn.”
Ưng Lê thấy Ngu Uyển Thục đã nói như vậy, đồng ý với mẹ: “Có thời gian con sẽ tìm anh ấy tâm sự.”
“Được rồi, giờ mẹ đi đây, không quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng nhỏ.” Ngu Uyển Thục trêu đùa.
Ưng Lê đỏ mặt tiễn mẹ về, quay lại nhà trừng mắt nhìn Úc Tranh: “Tại anh hết!!”
Cô quay về phòng, Úc Tranh theo cô đi vào.
“Anh vào đây làm gì?” Ưng Lê nghi hoặc hỏi.
Úc Tranh đi đến một bên giường nằm xuống, sắc mặt mong chờ nói: “Đêm nay anh muốn ngủ trong này.”
“Anh…….”
Ưng Lê chưa kịp nói xong đã bị Úc Tranh kéo ngã vào lòng anh, cô chưa kịp ngạc nhiên anh đã xoay người đè cô xuống dưới, không chỉ tư thế mà ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên mập mờ.
Giọng Úc Tranh khàn khàn: “Anh nói rồi, anh là một người đàn ông bình thường, có những lúc đối mặt với người con gái mình yêu sẽ không nhịn được.”