Thẩm Tầm Lam thức dậy theo đúng đồng hồ sinh học cơ thể, sau khi cô đánh răng rửa mặt xong kéo rèm cửa, nhìn từ góc của cô có thể thấy những chiếc xe đang đỗ trên đường.
Cô không thể nào nhận nhầm xe của Ưng Kỳ được, tim trong lồng ngực nhảy thình thịch.
Thẩm Tầm Lam không chút suy nghĩ, vội vàng chạy xuống tầng đi ra ngoài để xác nhận.
Mới vừa mở cửa cô đã thấy Ưng Kỳ mặc áo lông dài màu đen đứng ở nơi đó, nhìn không thấy anh mập chút nào, ngược lại càng thêm đẹp trai phơi phới.
“Sao anh không ấn chuông cửa?” Thẩm Tầm Lam kinh ngạc nhìn anh, “Anh đến bao lâu rồi?”
Ưng Kỳ thấy cô mặc áo len phong phanh cũng nhíu nhíu mày, lập tức cởi áo lông trên người xuống khoác lên người cô: “Mới đến chưa lâu, anh nghĩ chắc em vẫn đang ngủ nên định bụng chờ thêm một lát. Thời tiết lạnh thế này mà dám không mặc thêm áo khoác khi ra ngoài.”
Thẩm Tầm Lam giật mình nhìn áo lông trên người mình, vội vàng nói: “Vậy anh mau vào nhà đi, nếu không sẽ nhiễm lạnh bị cảm lạnh đấy.”
“Đợi một lát.” Ưng Kỳ cười khẽ, quay lại xe mở cửa bên cạnh lấy cặp lồng giữ nhiệt ở trong ra.
Thẩm Tầm Lam thắc mắc: “Cái gì vậy?”
“Cháo thịt gà, chắc em vẫn chưa ăn đúng không?” Ưng Kỳ cười nói.
Thẩm Tầm Lam không dám ở bên ngoài nói thêm gì nữa, nhanh chóng đưa Ưng Kỳ vào nhà. Mà Ưng Kỳ đi theo ở đằng sau, vẻ mặt hiện rõ ý cười khi thực hiện được.
Trong nhà ấm áp, Thẩm Tầm Lam cởi áo khoác đặt trên sô pha, rót cho Ưng Kỳ cốc trà nóng để anh ủ ấm bàn tay.
“Tưởng anh nói buổi chiều mới đến được?” Thẩm Tầm Lam đưa cốc nước cho anh tò mò hỏi….
Ưng Kỳ cười khẽ: “Muốn làm cho em ăn nên đến sớm hơn.”
Sự chú ý của Thẩm Tầm Lam đặt trên bình giữ nhiệt, cô mới chỉ rửa mặt xong, quả thực chưa được ăn gì hết.
Vừa mở nắp bình, mùi thơm của cháo thịt gà xộc vào khoang mũi, cô cảm thấy đói bụng vào ngay lúc này.
Nhìn sắc mặt ngạc nhiên của cô, Ưng Kỳ cười nhắc nhở: “Muốn ăn thử chút không?”
Thẩm Tầm Lam không thể chờ được múc đầy một bát trước, mùi thơm của cháo thịt gà tỏa ra nồng đậm, cô gấp gáp ăn thử một miếng, mùi thơm phức khiến người ănkhông thể nhịn được muốn ăn tiếp.
“Ăn ngon không?” Ưng Kỳ cười hỏi.
Thẩm Tầm Lam gật mạnh đầu, mùi vị thực sự rất ngon, cô đã ăn xong hết một chén.
Đôi mắt Thẩm Tầm Lam tròn xoe, Ưng Kỳ cầm bình giữ nhiệt đẩy đến gần chỗ cô, “Ăn không ăn, chỗ này của em tất.”
Mắt Thẩm Tầm Lam sáng rực lên, cô không cần dùng bát, cẩm hẳn cả bình múc ăn.
Sau khi ăn xong cô mới bất tri bất giác phát hiện, vành tai đỏ ửng muốn giải thích: “Ngày thường em ăn cơm không nhiều…..”
Ưng Kỳ chống một tay lên cằm nhìn, cười nhẹ nhàng: “Không sao, anh nuôi được.”
Mấy lời này vừa thốt ra, hai má Thẩm Tầm Lam càng đỏ.
Rửa sạch bình giữ nhiệt đặt nó sang một bên cho khô ráo nước, Thẩm Tầm Lam lấy huân hương tối hôm qua đã làm ra.
“Em làm cho Lê Lê hai cái, sau anh đưa cho con bé giúp em.” Thẩm Tầm Lam đưa hai nến thơm được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ đến trước mặt Ưng Kỳ.
Ưng Kỳ thấy mình chỉ có một cái, lại bắt đầu ghen: “Tại sao con bé có hai cái mà anh chỉ có một.”
“Lê Lê và Úc Tranh là hai người mà.” Thẩm Tầm Lam dịu dàng giải thích.
“Bạn trai còn không quan trọng bằng hai người kia ư?” Ưng Kỳ lầu bầu ăn dấm chua.
Thẩm Tầm Lam hơi cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Sau này nếu anh muốn đâu phải không có cơ hội.”
Ưng Kỳ không ăn dấm nữa, ôm huân hương vui tươi hớn hở cười ngây ngô.
***
Vài ngày sau, Ưng Lê hẹn Thẩm Tầm Lam và Qúy Nghiên ra ngoài, khi nhận được nến thơm Thẩm Tầm Lam tặng từ tay Ưng Kỳ, cô thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Lúc anh trai em đưa nến thơm em đã đoán chắc hai người đã ở bên nhau.” Tất nhiên Ưng Lê thấy vui mừng, mỉm cười chúc mừng, “Chị Thẩm, sau này nếu anh em dám bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, em sẽ bảo A Tranh đi đánh anh ấy!”
Thẩm Tầm Lam đưa một cây nến thơm khác cho Quý Nghiên, cười nói: “Anh ấy sẽ không bắt nạt chị đâu.”
Qúy Nghiên tranh thủ bắt đầu trêu chọc: “Ui cha, bây giờ mới ở bên nhau được bao lâu mà chị đã bảo vệ anh Ưng Kỳ ghê thế.”
“Chị Thẩm, những lời này của chị không thể để anh em nghe thấy được, nếu không anh ấy sẽ vểnh cả cái đuôi lên trời ý.” Ưng Lê cũng cố ý cười nói.
“Nhưng mà hai người có thể ở bên nhau, em thấy yên tâm nhiều.” Ưng Lê dừng lại không trêu chị ấy nữa, giọng điệu bắt đầu nghiêm túc hơn, “Thời gian trước đúng là anh em không được tốt, nhưng quá trình sau này đã phải đền bù thích đáng, em cảm ơn chị nhiều lắm vì chị đã cho anh ấy thêm cơ hội. Sau này có bọn em ở bên cạnh giám sát, nếu chị phải chịu oan ức gì có thể nói với bọn em.”
Hốc mắt Thẩm Tầm Lam ửng đỏ, gật đầu.
“Anh Ưng Kỳ một mình sức yếu, chúng ta có nhiều người như thế còn sợ không đánh lại anh ấy chắc.” Qúy Nghiên ở bên cạnh bổ sung thêm.
Những lời này thành công khiến Thẩm Tầm Lam nín khóc mà cười, không thể nảy sinh cảm xúc buồn khổ được.
Ngày 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân.
Trước đó Ưng Kỳ có chuẩn bị món quà ngạc nhiên dành cho Thẩm Tầm Lam, anh lên mạng học tất cả và áp dụng đủ các chiêu thức. Bóng bay, hoa hồng, đèn nháy, đều khiến người khác cảm động.
Trên màn hình chiếu ngoài trời đang chiếu video ghi lại quá trình từ luyện tập đến tham gia thi đấu từ khi còn nhỏ đến lớn của Thẩm Tầm Lam, từ trúc trắc đến thuần thục, từ non nớt đến thành thục, giống như quay về trước kia, quay về quá khứ của cô.
Thẩm Tầm Lam xem một cách nghiêm túc, múa ba lê là một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời của cô, cứ như vậy chỉ dùng một bức màn đã thể hiện hết cả quá trình cô trưởng thành, khiến cô bùi ngùi xúc động.
Mảnh ghép ba lê tạm thời kết thúc, màn hình đen hiện lên, một dòng chữ chậm rãi xuất hiện.
[Cuộc sống về sau, sẽ có anh đến bù vào khoảng trống]
Ưng Kỳ đi từ phía bên trái cầm bó hoa hồng đi tới, khóe môi nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Lễ tình nhân vui vẻ.”
Thẩm Tầm Lam không nhịn được rơi nước mắt, cô lau nước mắt nói: “Còn vui gì nữa, khóc cũng khóc rồi.”
Ưng Kỳ vụng về tay chân đi đến trước mặt cô, lấy khăn tay từ trong ngực lau nước mắt giúp cô, còn thành thật nhận lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của anh, anh nghĩ em sẽ thích mấy kiểu như này, không ngờ là……”
Anh nói năng lộn xộn, mắt thường cũng có thể thấy được sự kích động trên mặt anh.
Thẩm Tầm Lam cúi đầu cười lên tiếng: “Sao nhìn anh có vẻ căng thẳng thế, em đang vui mừng mà.”
Ưng Kỳ xác nhận cô không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ cả người. Nhớ đến bó hoa hồng vẫn đang đặt ở bên cạnh thì vội vàng cầm lên đưa cho Thẩm Tầm Lam, đầy mong chờ hỏi: “Có thích sự ngạc nhiên trong ngày lễ tình nhân này không?”
Thẩm Tầm Lam nhận hoa hồng cúi đầu ngửi ngửi, gật nhẹ đầu: “Thích.”
Nhưng sau đó, cô lại hỏi: “Anh lấy những video này ở đâu, em nhớ có rất nhiều đoạn ngắn được lấy ra từ trong quá trình em tập luyện.”
“Chú dì giúp đấy.” Ưng Kỳ mím môi nói.
Bấy giờ Thẩm Tầm Lam mới hiểu ra, chẳng trách mấy ngày trước cứ hỏi cô mấy thứ này để ở đâu.
“Mấy ngày hôm nay em còn nghi ngờ không biết anh đang làm gì mà cứ không có thời gian suốt.” Lúc ấy tý nữa cô tưởng Ưng Kỳ không còn thích cô nữa.
Ưng Kỳ hiểu ngay những suy nghĩ trong đầu cô: “Em lại nghĩ linh tinh phải không?”
Thẩm Tầm Lam mím môi không trả lời.
Ưng Kỳ vươn tay ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt lại, như muốn truyền cảm giác an toàn sang cho cô.
“Anh biết em lo lắng chuyện gì.”
Thẩm Tầm Lam vùi đầu vào trong cái ôm ấm áp, tạm thời trong giây lát cô không muốn ngẩng đầu lên.
“Anh yêu em còn hơn yêu bản thân mình.” Ưng Kỳ thở dài, “Vậy nên anh đã không rời bỏ em, thì em cũng không được rời bỏ anh biết không.”
Nai con trong lòng cô chạy loạn xạ, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Được.”