Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 64: Ngoại truyện 14: Bánh bao ra đời



Thời gian trước trong lúc mang thai phản ứng nôn nghén của Ưng Lê rất nghiêm trọng. Úc Tranh giảm bớt lượng công việc, phần lớn thời gian dành ra để ở bên cạnh cô.

Kỹ năng bếp núc anh tăng lên nhưng Ưng Lê không có khẩu vị ăn uống.

“Không muốn ăn, khó chịu.” Ưng Lê mím môi, lại đẩy đẩy bát, chỉ cần nó để gần cô hơn một chút là cô lại thấy ghê ghê muốn nôn.

Úc Tranh đau lòng dỗ cô: “Vậy tạm thời không ăn, đợi thêm lúc nữa nếu thấy đói bụng anh làm lại lần nữa cho em.”

Ưng Lê gật đầu, sờ sờ bụng, phản ứng nôn nghén của cô rất nghiêm trọng, nhưng cục cưng trong bụng ngoan ngoãn hơn các bé cưng khác.

Đá bụng cô không được mấy lần, thậm chí mỗi lần nhân lúc không có ai bên cạnh mới đá một cái, như kiểu bé cưng đang chào hỏi với cô.

Đến buổi chiều, Ưng Lê thấy buồn ngủ. Bây giờ cô cứ ăn xong ngủ, ngủ dậy sẽ đói, hoàn toàn sống cuộc sống của heo.

Sô pha thoải mái, cô cầm điều khiển từ xa trong tay, dựa vào sô pha nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

“Lên giường ngủ.” Úc Tranh nhẹ giọng nói bên cạnh, sợ quấy nhiễu đến cô.

Ưng Lê không mở mắt, buông điều khiển từ xa ra, sau đó vươn tay: “Anh ôm em lên giường.”

Úc Tranh cười khẽ, anh cúi đầu, cọ cọ chóp mũi Ưng Lê: “Tuân mệnh.”

Anh ôm ngang Ưng Lê lên, động tác nhẹ nhàng sợ làm mạnh quá sẽ khiến cô không được thoải mái. Lúc đi trên đường ánh mắt luôn dính chặt trên người Ưng Lê, mãi đến khi vào phòng ngủ sau khi đặt nhẹ cô lên giường, lúc này anh mới thở phào yên tâm.

“Em làm gì mà quý như vậy.” Ưng Lê cảm nhận được động tác anh rất cẩn thận, buồn cười không thôi.

Úc Tranh giúp cô đắp chăn xong xuôi mới nói: “Hiện giờ em quý như báu vật quốc gia, đương nhiên phải cẩn thận.”

Trong lòng Ưng Lê thoáng qua sự ngọt ngào, lôi Úc Tranh nằm xuống cạnh cô để làm gối đầu, cô tìm tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng anh: “Cục cưng vẫn chưa có tên đâu, bây giờ chúng ta chọn một cái được không?”

“Em đã nghĩ ra được tên nào chưa?” Úc Tranh hỏi.

Ưng Lê suy nghĩ một lát: “Nghĩ được rất nhiều tên.”

“Ví dụ?”

“Cà tím, cà chua, súp lơ……” Ưng Lê bẻ ngón tay đếm.

“……..” Úc Tranh ngăn cản cô đang tiếp tục đếm, uyển chuyển nói; “Anh thấy có thể cục cưng không thích mấy tên đó.”

Ưng Lê ngẩng đầu nhìn anh: “Thật không? Vậy thích tên gì?”

Úc Tranh bị cô nhìn như vậy, đột nhiên không nói ra được lời phản bác, tìm cách khác: “Em thích là được, cục cưng chỉ cần nhận thôi.”

Ưng Lê phì cười: “Giờ anh nghe lời em thật đấy, em nói cái gì thì là cái đó sao?”

Úc Tranh hôn lên đỉnh đầu cô, cười nói: “Tất nhiên, em là lớn nhất.”

“Em đã nghĩ ra được tên rất hay!!!” Ưng Lê thấy sắc mặt Úc Tranh khẩn trương, khóe môi tràn ra ý cười, cô cười tủm tỉm: “Gọi là Thu Thu được không, con trai con gái đều dùng được.”

Úc Tranh cẩn thận thở phào rất nhẹ, chỉ cần tốt hơn cà tím, cà chua, súp lơ, anh đều chấp nhận được.

“Thu Thu? Tên rất hay.” Anh gật đầu, “Cũng rất hợp.”

Ưng Lê sờ sờ bụng mình, giọng nói dịu dàng: “Thu Thu à, con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

Cô nói xong lại nhìn Úc Tranh: “Anh có gì muốn nói với Thu Thu không?”

“Không được làm mẹ con chịu khổ, nếu không người phải chịu khổ sau này chính là con.” Úc Tranh nghiêm túc dặn dò.

Ưng Lê: “…….”

*** 

Thu Thu được sinh ra vào buổi sáng, ngày hôm đó Úc Tranh rất chật vật, quần áo hỗn độn hơn ngày thường, cả người luôn trong trạng thái căng thẳng khẩn trương.

Cả nhà họ Ưng đứng ở bên ngoài đợi, Thẩm Tầm Lam và Quý Nghiên đều đến đây, sắc mặt mọi người hiện rõ vẻ lo lắng.

Ưng Kỳ và Thẩm Tầm Lam nắm tay nhau, không biết nên nói ai căng thẳng hơn ai.

“Lê Lê sẽ sinh thuận lợi.” Thẩm Tầm Lam thấp giọng nói nhỏ, không biết là nói cho Ưng Kỳ nghe hay nói cho mình nghe.

Ưng Kỳ nhìn cô hỏi: “Em sợ hả?”

Thẩm Tầm Lam bỗng sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu.

“Anh sợ.” Ưng Kỳ mím môi, “Nếu là em, anh sẽ rất sợ.”

Thẩm Tầm Lam cười nói: “Không sao đâu.”

Đúng lúc Úc Tiện cũng rảnh, đưa Sầm Niệm theo đến đây từ sáng sớm.

Hai người ngồi trên ghế ở hành lang dài, mà bên trong phòng là thời gian Úc Tranh và Ưng Lê một nhà ba người gặp mặt.

“Chị, chúng ta không sinh em bé.” Sắc mặt cậu nghiêm túc nói.

Sinh con đối với con gái như đi một vòng qua cửa môn quan, cậu không muốn để Sầm Niệm rơi vào tình trạng nguy hiểm đó.

Mặt Sầm Niệm đỏ: “Cậu nói cái gì đấy, chúng ta mới qua lại được bao lâu.”

Úc Tiện ôm chặt eo cô ấy, cọ cọ bên cổ cô: “Mặc kệ, chắc chắn chúng ta sẽ kết hôn.”

Vẻ mặt Sầm Niệm ghét bỏ đẩy cậu ra: “Chỗ này là bệnh viện, cách xa chị ra.”

“Mỗi lần chị đều như vậy, chúng ta yêu đương đàng hoàng, không công khai thì thôi, còn sợ bị người khác nhìn thấy.” Úc Tiện mím khóe môi, “Tóm lại không sinh, từ hôm nay trở đi em sẽ dùng biện pháp, chúng ta…..”

Sầm Niệm che cái miệng của cậu, tức giận cắn răng: “Nếu cậu còn dám nói linh ta linh tinh, từ hôm nay trở đi không cho phép cậu bước vào phòng chị dù nửa bước.”

Hàng lông mi dày của Úc Tiện run rẩy, đôi mắt nai con lộ vẻ oan ức, lập tức không tiếng động gật gật đầu.

Úc Tranh xác nhận lại từ chỗ y tá về tình trạng của Ưng Lê, lúc này tâm trạng đang treo lơ lửng mới thoáng ổn định lại.

Anh nắm tay Ưng Lê, nhẹ giọng nói: “Nha đầu này khiến em chịu nhiều khổ sở như vậy, sau này chắc chắn phải trả lại.”

Ưng Lê đành chịu cười cười: “Sao anh chỉ nhớ rõ chuyện đó, bé con khỏe mạnh mới là tốt nhất.”

Úc Tranh cúi người, đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô: “Anh lo cho em nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.