Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 27



Bàn tay ôm chặt lấy vai Hứa Biên, Từ Nhược Thiên thoải mái ngã đầu vào hõm cổ anh, thỉnh thoảng lại ghé sát vai anh hôn lên một điểm, cảm thấy người này từ bề ngoài đến địa vị, ngay cả mùi hương đều tỏa ra khí chất nam nhân cường tráng như vậy, trong đầu tự cao tự đại nghĩ, chỉ có anh mới là người chồng lý tưởng nhất của mình, không khỏi tủm tỉm cười.

- Em thấy, em thực sự là người rất may mắn nha.

Hứa Biên ngẩng đầu, cau mày hỏi.

- Cái gì?

- Thì có một người chồng tuyệt vời như anh đó a. - Vừa nói vừa đưa tay vòng qua cổ anh, cười ha hả trả lời.

Hứa Biên bật cười, ngón tay búng nhẹ lên trán Từ Nhược Thiên, đem hai chân cậu bám trên thắt lưng mình, động tác nhẹ nhàng tiến sâu vào hậu huyệt.

- Vậy ra, cậu rất thích tôi tiến vào cái lỗ nhỏ của cậu có phải không?

Từ Nhược Thiên xấu hổ ngoảnh mặt sang một bên, bĩu môi không nói lời nào. Hứa Biên cúi đầu hôn lên đôi môi bĩu rĩu kia, nhấm nháp tư vị còn lưu lại mùi d*m thủy của nam nhân, cậu theo bản năng nheo nheo mày, bàn tay đặt trước ngực anh, hai chân lưu luyến ôm chặt thắt lưng, vòng eo lưu động chậm rãi đem côn th*t ma sát với vách thịt ấm nóng.

Cảm nhận người dưới thân lén lút hành động, Hứa Biên nhạy bén bắt lấy mông Từ Nhược Thiên giữ chặt, chà xát vào xương hông mình, xương hông được hai cánh mông mềm mịn ma sát, cơ hồ khiến côn th*t càng lúc kích thích mà bất thình lình chọc mạnh vào điểm mẫn cảm, Từ Nhược Thiên thích thú rên một tiếng, níu chặt Hứa Biên không buông.

- Hứa Biên.... nhanh lên một chút... chúng ta không nên ở đây lâu. - Lại ghé miệng thều thào cầu khẩn, Hứa Biên trong nháy mắt lộ ra ý cười, liền kề sát tai Từ Nhược Thiên nói.

- Cậu là muốn tôi làm nhanh để đi về, hay là muốn tôi nhanh thao cái lỗ nhỏ của cậu.

Từ Nhược Thiên hiện tại không còn tâm trí để trả lời, chỉ ôm lấy Hứa Biên, trong đầu nghĩ, vừa muốn anh nhanh nhanh kết thúc, vừa muốn anh tăng nhanh tốc độ đâm chọc tiểu huyệt nhạy cảm của mình, không tự giác mở miệng.

- Thao... thao em.

Câu trả lời rõ ràng như vậy, Hứa Biên không còn cách nào khác, đưa tay ôm lấy eo Từ Nhược Thiên, dương v*t bên trong động huyệt điên cuồng ra vào, thẳng đến điểm mẫn cảm đều cố ý đâm chọc thật mạnh, muốn đem người kia chỉ chìm trong dục vọng, muốn đem người kia thống khổ trong khoái cảm, muốn phá hoại con người hoạt bát hồn nhiên của cậu.

- Aa .... nhanh quá rồi... a a... em không chịu nổi đâu... - Nơi kia giống như bị vật thể to lớn hung hăng tra tấn, thỉnh thoảng côn th*t di chuyển lại cảm nhận giống như đâm lên đến nội tạng, Từ Nhược Thiên cơ hồ bị nghiện, liều mạng thét một tiếng chói tai, hai tay bám chặt vào ghế, mặc cho nam nhân cường tráng cứ thế thô lỗ cái lỗ nhỏ nhạy cảm.

Va chạm kịch liệt khiến trong xe tràn ngập thanh âm d*m thủy nhóp nhép cùng tiếng rên ngọt ngào của Từ Nhược Thiên, làm cho Hứa Biên bị kích động, nâng hai đôi chân thon dài của cậu kéo lên đầu, Từ Nhược Thiên bị đè mạnh xuống ghế, trước mắt rõ ràng thấy tiểu huyệt cùng côn th*t to lớn đang tiến vào, mặt lập tức đỏ ửng cả lên, xấu hổ lên tiếng.- Không cần... không muốn nhìn.

- Không muốn cũng phải nhìn. - Hứa Biên cả người ngồi lên cơ thể Từ Nhược Thiên, đưa tay đẩy côn th*t tiến sâu vào vách tường, liền dùng sức trừu sáp, cũng không màng đến đầu mình suýt chạm vào nóc xe.

- A a.... Hứa Biên... Hứa Biên a..

- Cậu rất thích gọi tên tôi khi làm tình nhỉ, như thế nào đã muốn bắn đến nơi rồi. - Tay cầm lấy dương v*t của đối phương đang rỉ ra nước, Hứa Biên một bên ra sức di động, đem hạ thân Từ Nhược Thiên điên cuồng ma sát.

- A a... không cần... em sắp ... - Từ Nhược Thiên thống khổ lắc đầu, khoái cảm dâng lên từ hậu huyệt lẫn hạ thân lấn át lý trí, bàn tay thành thạo thô ráp của Hứa Biên cơ hồ khiến cậu thích thú không thôi, cảm nhận bên trong quy đầu đang phát ra một loại cổ nhiệt nóng bỏng, lập tức thét một tiếng, từng dòng chất lỏng phun ra ngoài, bắn mạnh lên ngực Hứa Biên.

Mệt mỏi đến mức lệ tràn ra, Từ Nhược Thiên dốc sức thở hồng hộc, cũng may cơn đau tim không tái phát, không chừng ngày hôm nay cậu sẽ chết rồi đi.

- Cậu cũng đến rồi, hiện tại đến lượt tôi. - Hứa Biên hạ hai chân Từ Nhược Thiên xuống, một lần lại một lần dùng sức va chạm, muốn đem tiểu huyệt khẩu cuồng dã tra tấn, không cho cơ hội để cậu thở dốc, bao trùm lấy đôi môi cậu tham lam liếm mút, hơi thở nam nhân tràn ngập trong khang miệng Từ Nhược Thiên.

- Ân...

Bị cửa huyệt kẹp chặt lấy côn th*t, rất nhanh khoái cảm từ hạ thân kéo đến, Hứa Biên vội buông môi Từ Nhược Thiên, cắn chặt răng đem toàn bộ tinh dịch phóng thích thẳng bên trong nội bích mềm yếu, nằm lên người cậu hừ lạnh thở dốc.

Từ Nhược Thiên bất giác mỉm cười, ôm lấy đầu Hứa Biên, ghé môi hôn lên mặt anh, nhắm hai mắt thiếp đi. Cảm giác người phía dưới bất động, Hứa Biên cau mày ngẩng đầu, cư nhiên người kia ngủ từ lúc nào không hay. Thở dài, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận đỡ Từ Nhược Thiên nằm ngay ngắn lại trên ghế, với tay lấy áo khoác khoác lên người cậu.

Thay vào y phục, Hứa Biên liền lái xe trở về nhà, mở cửa sau, động tác ôn nhu bế Từ Nhược Thiên nằm vào lồng ngực mình, từng bước chậm rãi bước vào nhà. Đặt cậu lên giường, bật máy điều hòa lên, tắt đèn, quan sát cậu một lúc lâu rồi xoay người bước đi. Chính là đi chưa được nửa bước, phía sau đột nhiên có bàn tay níu lấy mình.

- Hứa Biên.

Vội quay đầu lại, phát hiện người kia đang nắm chặt tay mình, cư nhiên mắt vẫn không mở ra, Hứa Biên bất đắc dĩ ngồi xuống giường, nắm lại tay Từ Nhược Thiên, không tự giác hỏi một câu.

- Chuyện gì?

Đáp lại anh chỉ là hơi thở đều đặn của cậu, Hứa Biên cau mày, đưa tay vén mái tóc Từ Nhược Thiên, cảm thấy không còn nóng nữa, liền an tâm thở phào nhẹ nhõm. Một lát, điện thoại từ túi áo khoác vang lên, Hứa Biên khẩn trương lấy ra, vội vã chạy vào phòng vệ sinh nghe máy, chẳng quá lo sợ sẽ đánh thức Từ Nhược Thiên tỉnh dậy.- Gia Trình? - Màn hình điện thoại là dãy số của Gia Trình, Hứa Biên thắc mắc trong đầu một lúc, rốt cuộc mới bắt máy.

- Uy.

- Ba ba, là Tiểu Tinh. Ba ba đã về nhà chưa? - Cư nhiên bên đầu dây lại là thiếu niên kia.

- Ân, có chuyện gì không? - Hứa Biên một bên lén lút ló đầu ra ngoài quan sát Từ Nhược Thiên, một bên trả lời thiếu niên.

- Dạ không, Tiểu Tinh chỉ hỏi vậy thôi, anh Thiên có ở đấy không ạ, Tiểu Tinh muốn gặp anh ấy. - Thanh âm thiếu niên có chút cao hứng, vui vẻ hỏi anh.

- Từ Nhược Thiên... anh ấy ngủ rồi.

- Vậy sao ạ? Nếu vậy ngày mai Tiểu Tinh tới nhà ba ba tìm anh ấy cũng được. Ba ba ngủ ngon.

Hứa Tinh còn đang tính tắt máy, Hứa Biên liền vội ngắt lời.

- Tiểu Tinh.

- Dạ vâng?

Hứa Tinh tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bên đầu dây Hứa Biên mãi không chịu lên tiếng, thỉnh thoảng y còn nghe thấy hơi thở nặng nề của anh.

- Ba ba, có chuyện gì sao? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

- Ba ba.... yêu con. - Đấu tranh một hồi lâu, Hứa Biên mới có khí lực lên tiếng.

- Ân, Tiểu Tinh cũng yêu ba ba, ba ba ngủ ngon.

Bên kia đã tắt máy, mà Hứa Biên vẫn bất động ở đấy, tay nắm chặt điện thoại trong tay, cảm nhận bên gò má một giọt chất lỏng nóng ấm chảy xuống, anh đưa tay ôm lấy mặt, quỵ gối xuống đất, khóc thành tiếng.

Bị tiếng khóc của Hứa Biên làm cho tỉnh giấc, Từ Nhược Thiên nheo mày ngồi dậy, đưa tay dụi mắt mình, phát hiện mình đã trở về nhà, cả người cư nhiên đều trần trụi không mảnh vải, chỉ có mỗi áo khoác của Hứa Biên che thân, cậu đưa áo khoác anh mặc vào, chậm rãi bước vào phòng tắm.

- Hứa Biên, anh làm sao vậy? - Cậu hốt hoảng quỳ xuống bên cạnh anh, đưa tay không ngừng lay lay anh, chỉ thấy anh đang giữ điện thoại, ôm mặt khóc nức.

- Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên chậm rãi ngẩng đầu, khẩn trương ôm lấy thắt lưng Từ Nhược Thiên.

- Hứa Biên, đừng như vậy.... không phải trước đó anh vẫn vui vẻ sao? - Từ Nhược Thiên lưỡng lự một lúc, chậm rãi vuốt mái tóc anh, sống mũi cay cay, mếu máo nói.

Người kia vẫn cứ khóc như vậy, đương nhiên trái tim cũng đau nghẹn, cậu chỉ có thể quỳ ở đó, ôm chặt lấy đầu anh, rơi lệ cùng anh.

............

Từ Nhược Thiên đặt ly nước trước mặt Hứa Biên, đưa tay lau đi mồ hồi trên gương mặt anh, lo lắng hỏi.

- Không sao chứ? Ân?

Hứa Biên đưa mắt chăm chăm nhìn Từ Nhược Thiên, chỉ thấy gương mặt cười tươi rói của cậu, thở dài, anh đưa ly nước uống một ngụm, ôn nhu xoa xoa đầu cậu.

- Không sao. Cảm ơn cậu.

- Hắc hắc, hôm nay là lần đầu tiên em nhìn thấy anh khóc đó a. - Cậu phấn khích chống hai tay lên bàn, cười tít mắt nhìn anh.

- Vậy sao, xin lỗi đã phá vỡ mất hình tượng người chồng hoàn hảo của cậu rồi. - Hứa Biên cong khóe miệng, cười tà.

- Không có a, nhìn anh rất giống một tiểu hài tử.

- Điên quá. Phải rồi, ngày mai Tiểu Tinh sẽ đến đây, nó muốn gặp cậu. - Hứa Biên đứng dậy, bước tới lục lọi tủ lạnh, lấy ra đĩa trái cây đặt lên bàn.

- Cứ để em. - Phát hiện anh đang gọt vỏ trái cây, cậu vội vã giành lấy đĩa và dao từ tay anh, còn không quên hướng anh hì hì cười.

Hứa Biên không nói gì, chỉ đưa tay chống lên bàn, nghiêng đầu chăm chú quan sát Từ Nhược Thiên, khóe miệng thỉnh thoảng cười cười, anh rốt cuộc mới để ý, người này thực sự rất giống một người vợ đảm đang nha, cảm thấy chính mình rất may mắn, cư nhiên lại có thể rước về một lão bà vô cùng đáng yêu đi.

- Đến. - Cậu đưa miếng táo kề trước miệng anh, theo bản năng há miệng "a" một tiếng.

Hứa Biên đột nhiên chụp lấy cổ tay Từ Nhược Thiên, cố tình ngậm miếng táo đồng thời mút lấy ngón tay cậu. Tim bất giác đập nhanh, Từ Nhược Thiên cứng người nhìn anh, nuốt nước miếng, đỏ mặt nhìn anh.

Bị bộ dạng ngốc nghếch của cậu làm cho bật cười, Hứa Biên nhanh chóng nuốt miếng táo xuống, đứng dậy cúi người hôn lên môi cậu.

HẾT CHƯƠNG 27

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.