Ngồi trên bàn khách tâm tư suy nghĩ, Đặng Thiếu Đan thuận tay rót ly trà, đưa lên miệng chậm rãi uống, trong đầu không ngừng thắc mắc, kỳ thực thời điểm ban nãy khi Hứa Biên xuất hiện, không biết có phải chính mình nhìn nhầm hay không, cư nhiên lại có cảm giác gương mặt anh có điểm rất quen thuộc, tựa hồ trước đây đã từng thấy qua vậy.
Bất quá, ấn tượng trong đầu anh về nam nhân gọi là chồng tương lai của Từ Nhược Thiên kia lại rất mơ hồ, Đặng Thiếu Đan nhớ đến lời nói ban nãy của cậu, chính miệng gọi người kia tên Hứa Biên, thế là miệng lại thì thầm tên của đối phương.
Sau một hồi ảo não suy nghĩ, Đặng Thiếu Đan cơ hồ có chút phán đoán ra được, chẳng qua là không dám chắc chắn, liền hấp tấp chạy đến tủ hồ sơ tìm kiếm, nhìn thấy bản án năm đó, trước mắt liền hiện lên dòng chữ có chính tên của người nọ.
"Vụ kiện cáo hành vi ngược đãi trẻ vị thành niên.... người tố cáo: Hứa Biên."
Trong phút chốc, Đặng Thiếu Đan gần như có chút sốc, nguyên lai chồng tương lai của Từ Nhược Thiên, quả nhiên chính là phụ thân của thiếu niên Hứa Tinh kia. Anh ngây ngốc một lúc, bất lực ngã xuống ghế gần đó, nặng nề thở ra một hơi. Thế giới nhỏ bé như vậy, cư nhiên lại để anh phải bắt gặp tình cảnh trớ trêu thế này, bảo sao nhìn thấy Hứa Biên lại cảm thấy quen thuộc thế kia.
Cũng không biết suy nghĩ cái gì, Đặng Thiếu Đan đột nhiên lắc đầu cười khẩy, giống như đang cười nhạo chính mình. Sau đó đặt hồ sơ lại vào trong tủ, đứng dậy bước vào phòng khám. Trước mắt liền nhìn thấy có điểm chói lóa, Đặng Thiếu Đan hiếu kì bước tới bên giường, cầm lấy chiếc nhẫn màu vàng kim xem xét, bên trong lòng nhẫn còn cẩn thận khắc nét chữ tên của Hứa Biên. Rất nhanh liền nhận ra là của Từ Nhược Thiên vô ý đánh rơi đây mà.
Trong đầu không tự giác nhớ đến gương mặt luôn tươi cười của người nọ, chính Đặng Thiếu Đan cũng vô pháp mỉm cười theo, cẩn thận cất chiếc nhẫn vào trong túi nhỏ, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào dãy số của Hứa Tinh, bên kia rất nhanh nghe máy.
- Tiểu Tinh, anh có chuyện muốn nhờ em.
- Dạ vâng.
- Cái kia, hôm nay Từ Nhược Thiên có đến đây, chẳng qua sơ ý đánh rơi nhẫn cưới, em có thể cho anh số điện thoại của cậu ấy được không?
- Dạ vâng, chờ Tiểu Tinh một chút.
Đặng Thiếu Đan đắc ý mỉm cười, ngón tay mân mê vuốt ve chiếc nhẫn bên trong cái túi nhỏ. Một lát, Hứa Tinh gửi cho anh số điện thoại của người kia, nói lời cảm ơn y xong liền cúp máy, lập tức lưu số Từ Nhược Thiên vào danh bạ yêu thích. Bất quá, Đặng Thiếu Đan rất biết tinh ý, không khẩn trương gọi điện cho cậu ngay, đợi đến ngày mai mới nghĩ cách gọi cho cậu.
============
Hứa Biên đang thừa lúc tận dụng thưởng thức làn da bóng loáng trên ngực Từ Nhược Thiên, đem mọi điểm trên cơ thể cậu không bỏ sót một điểm, dùng sức gặm cắn lẫn hôn lên từng da thịt của người nọ, nháy mắt vô thức chuyển hướng về phía bàn tay của cậu, cư nhiên chiếc nhẫn trên ngón tay từ khi nào đã biến mất.- Nhẫn của cậu đâu? - Thanh âm không mang theo sinh khí, kỳ thực Hứa Biên có một chút bất mãn.
- A? - Từ Nhược Thiên vừa nghe câu hỏi xong, chưa ý thức được ý tứ của Hứa Biên, liền phát hiện ra ngón tay mình trống rỗng, lập tức hốt hoảng ngồi bật dậy, cúi đầu tìm kiếm chiếc nhẫn cưới của mình.
- Em.. rõ ràng em vẫn luôn đeo nó bên mình mà. Không thể nào.
- Đừng động. Đưa tay của cậu đây. - Hứa Biên đột nhiên nắm lấy cổ tay Từ Nhược Thiên, chăm chú quan sát ngón áp út bên tay trái của cậu, nhìn cậu nói.
- Chiếc nhẫn không vừa kích cỡ với cậu?
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Từ Nhược Thiên chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, trong đầu vẫn đang bối rối không rõ nhẫn mình đang ở phương trời nào, đây chính là vật quan trong không thể thiếu đối với cậu, vì cái gì lại sơ ý như vậy được chứ.
- Không đúng, em còn nhớ sáng nay còn vẫn đeo trên tay mà, làm thế nào đây.
Từ Nhược Thiên hiện tại bắt đầu cảm thấy túng quẫn, hốc mắt có chút ẩm ướt, lời nói phát ra có điểm run rẩy. Hứa Biên cũng không ngờ cậu lại khẩn trương đến như vậy, liền thở dài nói.
- Trên ngón tay cậu rõ ràng không hằn đường nhẫn đeo, quả nhiên kích cỡ hơi lớn so với ngón tay cậu, chuyện đánh rơi là đương nhiên.
- Em... em xin lỗi. - Từ Nhược Thiên buồn bực vò lấy đầu mình, chiếc mũi cơ hồ đỏ ửng cả lên.
- Lần tới tôi sẽ đặt nhẫn cưới khác. Ngoan, đừng khóc.
- Không có... em.. em không có cố ý. - Quả nhiên không thể kìm được nước mắt, Từ Nhược Thiên rất nhanh liền rơi lệ, mặc cho Hứa Biên đặt đầu cậu dựa vào bả vai mình, nói vài câu trấn an.
Từ Nhược Thiên nháy mắt có chút kinh ngạc, chính là lần đầu tiên được anh ôn nhu trấn an như vậy, động tác vuốt ve tấm lưng cũng thập phần nhẹ nhàng, có cảm giác đây là lời nói chân thành từ đáy lòng. Bị làm cho cảm động, Từ Nhược Thiên liền vội buông Hứa Biên, sụt sịt vài cái, tròn xoe mắt bộ dạng nũng nịu nhìn anh.
- Cái kia, anh là không giận em chứ?
- Không phải tôi đã nói sẽ đặt cái khác sao. Vốn dĩ, lễ cưới của chúng ta còn chưa tổ chức. - Sờ sờ má Từ Nhược Thiên, Hứa Biên một bên ôn nhu nói.
- Còn có... vì chuyện này mà làm cản trở việc của chúng ta rồi. - Sau đó còn nhớ thêm một chuyện, Hứa Biên ậm ừ bồi thêm một câu, sớm vì câu nói này mà hai tai đỏ ửng.
Nghe đến đây Từ Nhược Thiên không cách nào can đảm đối mặt với người nọ, liền cúi đầu e thẹn nắm chặt tay mình. Hứa Biên đưa tay đặt sau gáy cậu, chậm rãi ghé sát tai cậu to nhỏ, thanh âm mang theo chút khàn khàn.
- Hiện tại ở đây không tiện, không bằng chúng ta đi nơi khác.
Quả nhiên rất nhanh Từ Nhược Thiên đỏ cả gương mặt, thuận theo anh chậm rãi gật đầu, lại nhỏ giọng nói thêm một câu.- Em.. em có thể xử lý bên dưới giúp anh?
- Nếu cậu muốn. - Hứa Biên nghe qua cũng chẳng kinh ngạc gì mấy, vốn dĩ một người cậu có ưu thế chủ động rất nhiều, hành động như vậy đôi lúc cũng khiến anh ngàn lần bội phục, nhưng trong đầu thỉnh thoảng tự hỏi, nếu như đối tượng kết hôn không phải là anh, cậu cứ như vậy sẽ làm việc này cùng nam nhân khác sao.
Nghĩ đến đây trong lòng Hứa Biên vô pháp buồn bực, liền hung hăng kéo cổ tay Từ Nhược Thiên, thoáng chốc cả người cậu đã ổn định nằm trong lồng ngực anh, bị đôi môi người kia lấn chiếm lấy môi mình. Ban đầu chính là không theo kịp nhịp độ của đối phương, bất quá nhiều lần bị anh hôn như vậy, cậu rất nhanh thích ứng, thuận theo nhắm hai mắt lại, vươn hai tay ôm lấy cổ anh, nồng nhiệt hôn mút môi anh.
- Ân... Nơi kia của anh chịu không nổi đâu, còn không để em giúp. - Để ý dưới đáy quần không ngừng bị dị vật thô lớn kia cọ xát, Từ Nhược Thiên vừa hoảng vừa lo sợ, vội vã buông môi Hứa Biên, hơi thở dồn dập lấy hơi nói.
- Ân. - Hứa Biên hơi gật đầu, đưa tay kéo khung ghế đẩy ra sau, tạo không gian rộng cho Từ Nhược Thiên ngồi quỳ bên dưới chân mình, một bên nổ ga lái xe chạy đi.
Phải giữ loại tư thế này để phục vụ cho chồng mình trong lúc lái xe, đương nhiên đối với Từ Nhược Thiên đây là loại chuyện đồi bại nhất cậu từng làm, nhìn qua có vẻ rất giống một tình huống dâm đãng kinh điển trong mấy bộ tiểu thuyết người lớn, cậu hiện tại thập phần xấu hổ, trước mắt cứ thế đối mặt với cự vật đang đung đưa trước mặt mình, rất lâu mới có khí lực cầm lấy nó, thuần thục phun ra nuốt vào côn th*t của anh.
Kì thực trong lúc lái xe, mặc dù ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn thẳng về phía trước, nhưng tâm trí Hứa Biên hoàn toàn đổ dồn về bộ dạng dâm đãng của Từ Nhược Thiên, thỉnh thoảng bị đầu lưỡi người nọ chạm phải điểm quy đầu mẫn cảm, liền khe khẽ phát ra tiếng thở dốc đứt quãng, lại sơ ý đụng phải vật chắn trên đường, cơ hồ cảm nhận được côn th*t chính mình hung hăng đẩy sâu vào yết hầu người kia, thoạt nhìn có vẻ không cam tâm, liền lén lút đưa mắt xem xét tình trạng của cậu.
- Cậu, không sao chứ?
- Ân. - Từ Nhược Thiên vẫn không ngẩng đầu, qua loa trả lời cho có lệ, vẫn duy trì động tác phun ra nuốt vào côn th*t trướng to của Hứa Biên, ban nãy cũng vì côn th*t vô tình đi sâu vào cổ họng, cảm giác ẩn ẩn buồn nôn kéo đến, nhưng cậu rất nhanh kìm nén lại, nhớ đến tình cảnh quyến rũ cùng gợi cảm của anh trong lúc làm tình, không khỏi chính mình cũng cảm thấy muốn bắn ra, bởi lẽ nơi dị vật phía dưới hạ khố đã sớm ngẩng cao đầu từ lâu.
- Ha... hộc. - Hứa Biên rốt cuộc không thể khống chế được chính mình, bàn tay liền siết chặt vô lăng, há miệng gầm gừ thở dốc, không ngừng dời tầm mắt quan sát Từ Nhược Thiên, ngay sau đó liền đi đến chỗ vắng người dừng xe lại, một phen kéo ngược cậu trở lên, kìm lấy mặt cậu hung hăng gặm cắn môi đối phương.
Từ Nhược Thiên cơ bản không theo kịp phản ứng của người nọ, chỉ mặc cho Hứa Biên ôm vào ngực, hạ tay từ cổ Hứa Biên chậm rãi di chuyển xuống ngực anh, sau đó đem bàn tay anh nắm lấy, đặt tay chạm vào hạ thể cứng rắn đang chôn giấu bên trong quần lót của mình, lúc rời khỏi môi anh liền thở dốc nói.
- Hiện tại chúng ta thế này... không phải là ăn cơm trước kẻng sao?
- Chính cậu còn không nhịn được, nói lời đó bằng thừa. - Hứa Biên không kiên nhẫn đem quần lót lẫn quần Từ Nhược Thiên kéo xuống, một bên đưa tay gắt gao ôm chặt cậu vào lồng ngực, ngón tay còn lại theo khe rãnh hai cánh mông nhẹ nhàng vuốt ve, liền rất nhanh tiến vào.
- Ân.
Nơi kín đáo lạnh lẽo đột nhiên có ngón tay tiến vào có chút không quen, Từ Nhược Thiên theo bản năng ôm chặt cánh tay Hứa Biên, ngẩng đầu hướng đến chiếc cổ thon dài của anh hôn lên, tinh tế gặm cắn lên da thịt màu đồng rắn chắc, mùi mồ hôi nam nhân tỏa ra khí chất nam phái cực kì gợi cảm, khiến dương v*t không chịu nổi ngày một trướng to. Cậu xấu hổ đem hai chân ngượng ngùng khép lại, lại không biết bộ dạng hiện tại khiến người nọ tràn ngập kích thích cỡ nào.
Ngón tay vốn dĩ đang tập trung trừu sáp bên trong động huyệt, đột nhiên cảm nhận trên cánh tay có luồng nhiệt nóng ấm chạm vào, ngay lúc còn định quan sát kia là chuyện gì, đối phương đột nhiên khép chặt hai chân lại, đem cánh tay chôn sâu vào hạ bộ của người nọ. Nháy mắt lộ ra ý cười, Hứa Biên một phen đem hai chân Từ Nhược Thiên tách rộng ra, liền chứng kiến trước mắt là khung cảnh tuyệt mỹ của cậu, vật thể xinh đẹp kia bộ dáng e thẹn đỏ hồng đang dựng đứng thẳng tắp.
- Tiểu dâm đãng. - Hứa Biên nhấn mạnh từng chữ, một phen áp đảo Từ Nhược Thiên nằm trên ghế, lập tức kìm hai cổ chân cậu kéo lên cao, đầu chôn dưới hạ bộ ngắm khe thịt nhỏ hẹp ở rãnh mông.
- Đừng... đừng nhìn. - Từ Nhược Thiên kinh hãi cúi đầu, nơi kia vốn dĩ chỉ để giành cho vật thể nam nhân cắm vào, cư nhiên lại để anh tùy tiện ngắm nhìn nó. Cậu đưa tay xuống dưới muốn che đi nơi nhỏ hẹp nhạy cảm, rất nhanh liền bị Hứa Biên gạt bỏ tay cậu ra, giữ chặt cổ tay cậu.
- Xem ra cái lỗ nhỏ của cậu rất muốn tôi tiến vào. - Hứa Biên quan sát cửa huyệt màu đỏ nhạt không ngừng nhẹ nhàng co rút, trong lòng nổi lên một trận kích thích không thể tả, giống như nơi kia đang cố ý câu dẫn phân thân của mình vậy.
Từ Nhược Thiên xấu hổ nhắm hai mắt lại, tùy ý để đầu lưỡi Hứa Biên khẽ liếm lộng động thịt mềm mại, nước mắt khoái cảm trực rơi xuống, cắn chặt môi dưới cảm nhận đầu lưỡi ấm nóng của anh đảo quanh bên trong vách thịt nhạy cảm. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhân lúc trong lòng còn đang hồi hộp đón nhận khoảnh khắc tiếp theo, Hứa Biên đột nhiên hôn lên môi Từ Nhược Thiên, đem hai chân cậu đặt lên vai, dùng côn th*t chậm rãi nhét vào cửa huyệt chật hẹp, đem động thịt nóng bỏng kéo căng đến cùng cực.
- A... a a. - Hai tay vô pháp cào nhẹ lên lưng Hứa Biên, Từ Nhược Thiên cảm nhận nơi kia đau đớn có, khoái cảm có, nhưng không cách nào kìm chế sự run rẩy cơ thể mình, cứ thế khàn khàn rên nhẹ một tiếng, nơi kia phút chốc liền đem cậu hung hăng trừu sáp.