Bốn giờ sáng, Hứa Biên lật đật rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong liền đem một số dụng cụ sinh hoạt và đồ đạc của Từ Nhược Thiên cẩn thận thu dọn vào hành lí, lúc đi qua bàn làm việc của cậu, lại vô tình nhìn thấy tấm tranh trước đây cậu vẽ cho mình, không tự giác mỉm cười một cái, liền cẩn thận đem vào thư phòng kẹp trong khung ảnh.
Kỳ thật đã quen với việc có người nọ bên cạnh, quen với mùi hương tự nhiên của người nọ, hiện tại căn phòng đã trở về như mấy năm trước, cảm giác cô đơn tịch mịch lại kéo về, không khỏi khiến Hứa Biên thở dài một tiếng. Cho đến khi toàn bộ hành lý đã chuẩn bị xong, Hứa Biên nhìn quanh phòng mình lần cuối, trong đầu ẩn hiện có điểm gì thiếu sót. A, quả nhiên là còn sót lại khung hình cưới treo trên tường.
Người nọ cười lên thật đẹp, so với thường ngày là vẻ lạc quan tinh nghịch của cậu, chính là tấm hình kia Hứa Biên có thể nhìn ra đó là nụ cười hạnh phúc nhất, trong vô thức anh tự hỏi người kia, vì cái gì lại yêu anh, vì cái gì lại luôn tận tâm chăm sóc cho anh, để rồi khi cả hai đột ngột xa nhau như vậy, chính cậu lại là người chủ động buông tay, thậm chí còn không trách mắng anh không tốt, ngược lại lại có thể ngang nhiên xem anh là huynh đệ tốt của mình.
Cái đại từ kia, kỳ thật nghe qua đã có điểm đau nhói, lần đầu gặp người nọ, trong đầu chỉ có hai chữ chán ghét, mà người kia không những không tự ti hay hờn trách, cứ ung dung mặt dày bám theo mình không rời, quãng thời gian cùng người kia chung sống, ngoài lúc cố ý gây tổn thương cho cậu, lại không ngờ chính mình bị tính cách của đối phương mà động lòng, nhưng là làm sao không thể xem đó là tình yêu, giống như một tiểu đệ tốt, một tiểu đệ cần phải yêu thương và nuông chiều, phải quan tâm ôn nhu với cậu, thậm chí trong lòng lại yêu thầm thiếu niên kia, thử hỏi, thứ cảm xúc này được gọi là gì.
Thời điểm Hứa Biên đang thẫn thờ suy nghĩ, bên tai liền truyền đến thanh âm chuông cửa, biết Từ Nhược Thiên đã tới, anh lập tức chạy ra ngoài mở cổng cho cậu. Người nọ nhìn anh cười cười, lúng túng nói.
- Em tới có sớm quá không?
- Không sao. Tôi đã chuẩn bị xong hành lý của cậu rồi, hiện tại chúng ta đi ăn sáng trước đi. - Hứa Biên vừa nhìn thấy đối phương, giống như từ rất lâu rồi không được gặp cậu, tâm tình có chút xúc động, khẩn trương nói.
- A, không phải em đã bảo sẽ gọi người tới dọn sao? Một lát người ta sẽ đến đó. - Từ Nhược Thiên áy náy mở miệng, kỳ thật mục đích của cậu cũng chỉ muốn được ở bên cạnh đối phương lâu một chút.
- Vậy gọi người ta đừng tới nữa.
- Không được, em không muốn phiền anh. Nếu vậy một lát chúng ta ăn xong em sẽ gọi người tới. - Từ Nhược Thiên ảo não thở dài, lấy điện thoại gọi cho người làm, đồng thời cùng Hứa Biên bước vào trong.
- Chúng ta đi ăn trước sao? Không mang hành lý theo? - Phát hiện Hứa Biên đột nhiên khẩn trương từ trong nhà bước ra ngoài, tay còn cầm theo chìa khóa ô tô, không nhịn được tò mò hỏi.
- Ăn xong quay về lấy cũng được, chúng ta đâu cần vội. Đi thôi. - Hứa Biên nhanh chóng khóa cửa nẻo đàng hoàng, còn chưa chờ người kia nói tiếp đã ôm lấy bả vai cậu kéo đi, vốn dĩ ngay cả bản thân anh cũng muốn kéo dài thời gian.Từ Nhược Thiên hết nói nổi, tùy ý để Hứa Biên mở cửa xe cho cậu, sau đó bắt đầu lái xe rời khỏi nhà. Đến nhà hàng bít tết lần trước, Từ Nhược Thiên thoáng chốc hơi kinh ngạc, nhất thời ngừng phản ứng một lúc, một bên ngây ngốc nhìn khung cảnh tòa nhà trước mắt.
- Vào thôi. - Còn đang lúc nhớ đến khoảnh khắc ngày ấy, tâm trí lập tức bị lời nói của đối phương làm cho thanh tỉnh, Từ Nhược Thiên chỉ qua loa gật đầu, chậm rãi bước vào trong.
Hứa Biên gọi món xong, hiếu kì nhìn người trước mắt mãi thẫn thờ nhìn chăm chăm bàn tay mình, lúc này anh mới kịp thời nhận ra, hôm qua là ký giấy ly hôn xong, cả hai cũng quên mất về việc còn nhẫn cưới trên tay, liền theo bản năng đưa ngón tay xoa xoa nhẫn vàng, lưỡng lự quan sát biểu tình của đối phương.
- Thật ngại quá, chúng ta sơ ý rồi. - Từ Nhược Thiên vừa lúc ngẩng đầu đã bắt gặp người kia đang làm việc gì, không khỏi ủ rũ hạ mi mắt, hướng anh gượng cười nói.
Hứa Biên còn chưa kịp hiểu ý tứ của đối phương, tầm mắt liền bắt gặp người nọ đang cởi bỏ nhẫn vàng đặt lên bàn, chậm rãi đẩy về phía anh. Thoáng chốc, Hứa Biên hoang mang nhìn cậu, không dám thở mạnh.
- Anh có thể giữ nó.
Hứa Biên phân vân một lúc lâu, vẫn là đưa nhẫn bỏ vào túi áo, đồng thời cũng tự động tháo nhẫn của mình ra, thở dài nói.
- Kỳ thật mọi chuyện cũng không hẳn là do kế hoạch của ông cậu, chính là tôi là người sai, tôi....
- Anh không cần nói đâu, cũng qua rồi, chúng ta có thể ly hôn trong vui vẻ, có được không? - Lời còn chưa kịp nói xong, đối phương đã khẩn trương chặn ngang lời anh, Hứa Biên cắn chặt môi dưới, nếu như chính mình không cố ý làm người kia tổn thương, chỉ cần có thể cùng cậu làm vợ chồng ngày qua ngày thành ra cũng sẽ quen, chứ không nghĩ đến khi ly hôn cả hai lại căng thẳng thế này, thật sự không quen chút nào.
Rất nhanh phục vụ mang bữa ăn sáng tới, cả hai liền lâm vào trầm mặc dùng bữa, ý định bắt chuyện như thường lệ của Từ Nhược Thiên không còn hiện diện trong đầu cậu nữa, cũng không biết vì cái gì, nước mắt lại vô thức rơi xuống.
Hứa Biên không phải không biết người kia rơi lệ, chẳng qua hiện tại hai người đã không còn quan hệ, cho dù có muốn lo lắng cho đối phương, tình cảm đó cũng không phải là tình yêu, nhưng không cách nào ngăn được nơi trái tim đang đau nghẹn.
Dùng bữa sáng xong, Hứa Biên đưa Từ Nhược Thiên trở về nhà. Gọi điện cho người chở hành lý xong, Từ Nhược Thiên liền bước lên phòng, thời điểm vừa lúc mở cửa ra, tầm mắt lập tức bắt gặp khung ảnh cưới của hai người, không kìm được hốc mắt đỏ ửng, quay sang nhìn Hứa Biên cũng đang nhìn khung ảnh trước mắt.
- Anh vẫn chưa bỏ nó xuống sao?
- Một lát tôi sẽ làm. Hành lý tôi đã chuẩn bị xong rồi, để tôi phụ cậu. - Hứa Biên cố ý lãng tránh vấn đề, bước vào xách va li mang xuống lầu.
Từ Nhược Thiên mím chặt môi, vào phòng mang thêm hành lý của mình mang xuống dưới, bên ngoài xe chở hành lý cũng vừa lúc đến nơi. Toàn bộ hành lý đặt vào cốp xe xong xuôi, ngay lúc Từ Nhược Thiên còn đang có ý định mở cửa xe, cổ tay lập tức bị Hứa Biên bắt lấy, sống mũi bắt đầu cay cay nhìn anh.- Cậu... sẽ không quên tôi chứ? - Hứa Biên trong vô thức hỏi một câu, thực tình ngay cả anh cũng kinh ngạc trước câu nói của mình, quả thật nghĩ đến thời gian sau này không còn có cậu bên cạnh quan tâm chăm sóc mình như trước kia nữa, trong lòng không sao khẩn trương.
- Chuyện này nhẽ ra anh phải hiểu rõ hơn em. Ly hôn cũng đã ly hôn, chúng ta không nhất thiết phải níu kéo nhau, nếu có thời gian em sẽ tới thăm anh, cho nên.... - Từ Nhược Thiên chậm rãi buông bàn tay Hứa Biên, Hứa Biên còn chưa kịp hiểu ý tứ của người nọ, đối phương đã nghẹn ngào lên tiếng.
- Hứa tiên sinh....
- Từ Nhược Thiên. - Không ngờ đến Từ Nhược Thiên lại đột ngột gọi mình một cách xa lạ như vậy, Hứa Biên không kìm được tức giận, cau mày cao giọng nói.
- Thời gian qua cảm ơn anh đã đối tốt với tôi. Bảo trọng.
Hứa Biên đưa tay nắm chặt thành quyền, bất lực nhìn Từ Nhược Thiên xoay người mở cửa bước vào xe, dần dần xa khuất tầm mắt anh.
=============
~ Một tháng sau ~
Thư ký Tôn tay cầm tài liệu đứng trước cửa phòng làm việc của Hứa Biên, thở dài một tiếng, một lúc lâu mới đưa tay mở cửa bước vào, chỉ thấy người kia đang ngồi tựa lưng vào ghế, xoay người về phía cửa kính nhìn xuống đường phố.
- Tổng giám đốc, đây là tài liệu tôi đã chuẩn bị, anh có cần kiểm tra lại không?
Hứa Biên vẫn không phản ứng, thanh âm nặng nề nói.
- Cô cứ để trên bàn đi. Một lát tôi sẽ xem.
Thư ký Tôn lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng đặt tài liệu trên bàn. Kỳ thật một tháng trôi qua kể từ lúc ký giấy ly hôn với người kia, tinh thần làm việc của Hứa Biên có điểm sa sút, khác với mọi khi đối với anh công việc là hàng đầu, hiện tại tất cả đều bị anh vứt hết ra sau, thư ký Tôn đương nhiên không muốn xen vào chuyện riêng tư của anh, nhưng ít ra cũng nên cho anh một chút lời khuyên, liền nhẹ giọng nói.
- Tổng giám đốc, anh có phải hay không là có tình cảm thật lòng với cậu Thiên?
Hứa Biên bấy giờ mới có chút phản ứng, nhưng vẫn không xoay đầu, cau mày hỏi lại cô.
- Cô nói vậy là ý gì?
- Nếu như Tổng giám đốc đối với cậu Thiên chỉ là tình cảm thân mật thông thường, vì cái gì bao lâu nay anh luôn thất thần như vậy? Anh muốn níu kéo cậu ấy? - Thư ký Tôn thu hết dũng khí nói.
- Tôi không có tư cách gì để níu kéo nữa rồi, cậu ấy đã biết tôi có người khác trong lòng, cũng là người quyết định ly hôn tôi. Vả lại, kỳ thật những lúc bên cạnh cậu ấy, so với những người yêu nhau, ít khi tôi có cảm giác tim đập mạnh, thậm chí khi hôn cậu ấy cũng không thấy khẩn trương. - Hứa Biên hít sâu một hơi, mệt mỏi trả lời.
- Anh có biết không, nếu như tôi đoán không sai, kỳ thật anh không phải là không yêu cậu ấy, chính là anh không nhận ra tình cảm thật của mình, anh cho rằng anh chỉ đối tốt với cậu Thiên chỉ vì cậu ấy là người tốt, bất quá... anh suy nghĩ lại đi, nhiều khi vì anh có cảm giác thân mật cậu ấy từ lâu rồi, cho nên khi bên cạnh cậu ấy không tự giác cảm thấy quen thuộc.
Hứa Biên trầm mặc một lúc, cau mày hỏi.
- Điển hình?
- Anh nghĩ xem, vợ chồng sau khi cưới nhau đã lâu, việc hôn nhau hay nắm tay nhau, có còn là chuyện quan ngại nữa không? - Thư ký Tôn nhận ra đối phương có ý tò mò, tâm tình lập tức phấn khởi giải thích cho anh.
- Tôi và Bạch Dương trước đây từng như vậy, bất quá... thời gian sau khi chúng tôi cưới nhau, dường như những việc này rất bình thường. Nhưng mà, trách nhiệm quan tâm và chăm sóc cô ấy tôi chưa bao giờ có suy nghĩ bình thường đó. - Hứa Biên rốt cuộc có điểm nghi hoặc, liền xoay ghế đối diện với thư ký Tôn, nhíu mày nói.
- Hắc... cũng giống như Tổng giám đốc đối với cậu Thiên cũng như vậy thôi. - Thư ký Tôn bật cười thành tiếng, an tâm thở phào trong lòng.
- Không thể nào. Tôi và Từ Nhược Thiên bên nhau chưa đến một năm, vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã có cảm tình với cậu ấy rồi. Không nhẽ... - Hứa Biên nói đến đây lập tức nhớ ra một chuyện, không khỏi kinh ngạc mở lớn hai mắt, biểu tình hoang mang nhìn chằm chằm thư ký Tôn.
- Có chuyện gì sao Tổng giám đốc?
- Không... không có gì. Dù sao cũng cảm ơn cô. Tôi muốn nghỉ một lát, cô ra ngoài đi. - Hứa Biên chậm rãi lắc đầu, vừa đưa tay xoa vầng thái dương vừa đối thư ký Tôn nói.
- Vâng. Tôi xin phép.
Chờ người kia rốt cuộc rời khỏi, Hứa Biên liền ngã lưng vào thành ghế, đưa cánh tay đặt lên trán, nhắm hai mắt lại, cố nén lại những thời điểm mấy năm trước của mình, Từ Nhược Thiên từ đó đến giờ vẫn luôn đề cập việc hai người đã từng quen nhau trước đó, rốt cuộc là khi nào, ở đâu.
Suy nghĩ nhiều khiến đầu óc Hứa Biên rối tung cả lên, một chút dấu hiệu cũng không có, anh làm sao có thể nhớ được cái gì, có hận cũng chỉ hận đầu óc này chứa quá nhiều công việc mà thôi.
Buổi tối, Hứa Biên đem tấm thân rã rời trở về nhà, trước mắt vẫn luôn quen thuộc với hình ảnh con người kia ra đón anh, giúp anh cởi áo khoác, chuẩn bị nước ấm cho anh tắm, còn đảm đang nấu bữa ăn tối cho anh, chính là Hứa Biên vẫn không ngó ngàng đến, một tháng tình trạng này cứ liên tục tiếp diễn, tâm tình một khi thanh tỉnh trở lại liền phát hiện chính mình gặp ảo giác, cũng đã quá mệt mỏi rồi.
- Hứa Biên, anh hôm nay làm sao vậy? Đồ ăn không ngon sao? Vì cái gì lại không nhìn em, không nói chuyện với em? - Người kia thanh âm ủy khuất nói, Hứa Biên nhận ra đối phương sắp khóc đến nơi, không nhịn được liền ngẩng đầu, trước mắt chỉ là một chiếc ghế trống trải.
Hứa Biên rốt cuộc có chút tức giận, chén cơm cầm trong tay vô thức dùng lực đặt lên bàn, hùng hổ bước tới mở tủ lạnh ra, vẫn là bên tai tràn ngập tiếng nói của người kia.
- Nếu em có làm gì sai, anh cứ nói ra, đừng lạnh nhạt với em như vậy, có được không? - Người kia đứng một bên nức nở nhìn anh, lệ không ngừng tuôn xuống.
- Im đi. - Hứa Biên nhắm nghiền hai mắt, cao giọng nói.
- Hứa Biên...
- Tôi đã bảo cậu im đi có nghe không?! - Sinh khí lên đến đỉnh điểm, Hứa Biên không kiên nhẫn quát lớn một tiếng, hung hăng đem ly tách trên bàn ném xuống đất, sau đó mới bất lực quỳ trên nền nhà, tay nắm chặt ngực mình, ôm mặt khóc thành tiếng.