Một ngày kia, Từ Nhược Thiên vô tình nhận được cuộc gọi từ một học trò cũ của mình, nói cái gì mà cần cậu về trường vào ngày tới, tham gia buổi lễ tốt nghiệp ra trường dành cho sinh viên năm cuối. Nghĩ rằng sau quãng thời gian rời trường cũng đã lâu, Từ Nhược Thiên cũng cảm thấy có chút nhung nhớ học trò của mình, nên không chút do dự đồng ý. Chính là cậu không biết rằng, vừa lúc tắt máy, trên gương mặt người nọ lộ rõ ý cười rất đắc ý, sau đó liền thu lại bộ mặt nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.
- Hứa Biên. - Từ Nhược Thiên chần chừ một lúc, bộ dạng áy náy bước tới ôm lấy cổ Hứa Biên từ đằng sau, thanh âm nịnh nọt nói.
- Chuyện gì?
- Cái kia... ngày mai em không thể tới công ty cùng anh ăn trưa được, em phải về trường thay mặt các giảng viên làm đại diện cho lớp cũ. Cho nên... anh cứ ăn một mình đi.
Hứa Biên ra vẻ biểu tình bực dọc, hừ lạnh một tiếng nói.
- Tùy em.
Biết người kia đang rất thất vọng về mình, Từ Nhược Thiên chỉ âm thầm thở dài một tiếng, đưa tay tắt màn hình lại, bước tới phía trước ngồi lên đùi Hứa Biên, tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên trán anh trấn an.
- Đừng có giận mà a. Chỉ một ngày thôi, có được không? Ân?
- Anh không giận em. - Hứa Biên cố nén nụ cười trong lòng, vờ tịt lạnh lùng nói.
- Chứ làm sao chỗ này lại nhăn nhó như vậy a. - Ngón tay Từ Nhược Thiên chỉ chỉ vào nếp nhăn trên trán đối phương, bĩu môi dè dặt trêu chọc.
- Đừng nhiều lời, anh còn nhiều việc cần giải quyết nữa. Em vào phòng ngủ trước đi, sáng mai còn phải lên trường. - Hứa Biên đưa tay đẩy nhẹ Từ Nhược Thiên ra, kéo ghế ngồi sát vào bàn, mở màn hình máy tính lên tiếp tục công việc đang làm dở dang.
Nhận ra người nọ là cố ý làm lơ mình, Từ Nhược Thiên một bên cau có nhìn anh, chỉ là một ngày thôi mà, có cần phải ích kỷ như vậy không chứ, cậu bực bội nghĩ, sau liền không thèm đếm xỉa gì đến đối phương, giậm chân bước ra ngoài.
Chờ người kia rốt cuộc rời khỏi, Hứa Biên quay đầu sang nhìn về phía cánh cửa một lát, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, từ trong hộc tủ mở ra một ngăn, chậm rãi cầm lấy một vuông màu đỏ nhỏ bằng lòng bàn tay, cẩn thận mở nắp hộp ra, quả nhiên là một cặp chiếc nhẫn kim cương cực kì khoa trương.
- Ngày mai, em rốt cuộc cũng là của anh. - Hứa Biên nhìn chăm chú cặp nhẫn trước mắt, ánh mắt hiện lên tia sáng hạnh phúc, thuận miệng nói một câu, sau đó cẩn thận đặt hộp vuông về lại vị trí cũ.
Trái ngược với tâm tình cực kì vui vẻ của Hứa Biên, lúc này người nọ ở trong phòng không ngừng âm thầm trách mắng anh, nằm trên giường lăn lộn kịch liệt nổi đóa, tay siết chặt lấy tấm chăn trên tay, hì hục thở dốc. Sau đó hung hăng cầm lấy tấm ảnh chụp của mình cùng Hứa Biên đặt trên tủ ngay cạnh giường, bĩu môi nói.
- Đáng ghét, anh đúng một tên keo kiệt, ích kỷ, già đầu rồi còn tùy tiện giận hờn. Hảo quá đáng a.
Trút giận một lúc lâu, Từ Nhược Thiên mệt mỏi thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy khung ảnh vào ngực mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà suy tư nghĩ."Còn có... mình và anh ấy cũng đã làm hòa với nhau được hai tháng, anh ấy cũng không có nhắc tới chuyện kết hôn với mình nữa."
Từ Nhược Thiên ảo não mơ màng suy nghĩ, quên mất bản thân đã thiếp đi từ khi nào không hay, hai tay vẫn như cũ ôm chặt khung ảnh trên ngực. Lúc Hứa Biên bước vào phòng liền nhìn thấy tình cảnh kia không khỏi âm thầm mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới gỡ vòng tay của cậu, cẩn thận đem khung ảnh đặt lại trên tủ, trèo lên giường ôm cậu vào lồng ngực mình.
- Bảo bối. - Hứa Biên ghé miệng sát bên tai Từ Nhược Thiên, thều thào gọi cậu.
- Ưm. - Từ Nhược Thiên cựa quậy một chút, đầu dụi dụi vào hõm cổ Hứa Biên, hai tay trong vô thức ôm lấy thắt lưng anh, vẫn là chưa có tỉnh.
- Anh yêu em.
Người nọ trong giấc mộng nghe thấy thanh âm nam nhân kia nói yêu mình, còn có hôn nhẹ lên môi mình rất ôn nhu, không tự giác mỉm cười hạnh phúc, miệng he hé nói ra tâm tình của mình.
- Em cũng yêu anh.
Hứa Biên không phải không biết được người kia đang nói mớ, chỉ lắc đầu chịu thua, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve đôi môi mềm mại của Từ Nhược Thiên, cúi đầu ngọt ngào hôn lấy.
Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng người bên cạnh, Từ Nhược Thiên tâm tình ảo não tràn trề, có cần giận đến mức bỏ mặc người ta vào sáng sớm như vậy không, cậu bỏ tức trách một tràng, cũng không muốn nhiều lời nữa, liền nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, chu đáo chuẩn vị một y phục vest ủi ngay ngắn rồi thay vào, bắt đầu xuất phát lên đường.
Buổi lễ tốt nghiệp hôm nay ở trường Đại học Mỹ Thuật vô cùng khoa trương, sinh viên năm cuối đều náo nhiệt tập trung đầy đủ ở sân trường nhận bằng tốt nghiệp, người người cười nói vui vẻ, kẻ kẻ lại không kiềm được xúc động mà ôm bạn học khóc nức nở, khiến Từ Nhược Thiên rất nhớ về những ngày tháng tuổi thơ của mình, không khỏi cảm động đến hốc mắt ướt đẫm.
- Thầy! Chúng em ở đây này. - Phía trước là một cậu nam sinh mặc một áo choàng xanh, tay đang cầm bằng tốt nghiệp đang vẫy tay chào mình, Từ Nhược Thiên vui vẻ chạy tới, quả nhiên tất cả học trò cũ của mình đều tập trung đông đủ ở đây cả.
- Tiểu Bằng, em cao hơn có phải không, tốt nghiệp rồi liền chững chạc hẳn ra nha.
- Thầy, chúng em nhớ thầy lắm, thầy dạo này thế nào, sống có ổn định không?
- Thầy a, bỏ mặc chúng ta không nói lời nào, hảo quá đáng.
Bị một đám học trò tụ tập vây quanh mình, Từ Nhược Thiên choáng váng không biết đường nào mà lần, chỉ có cười cười lấy lệ an ủi bọn họ.
- Thực xin lỗi mọi người, thầy cũng đã có mặt ở đây rồi, mấy đứa nể mặt giúp thầy đi chứ.
Cả đám liền lén lút quay sang nhìn nhau cười, cậu nam sinh tên Tiểu Bằng kia phấn khích kéo lấy cánh tay Từ Nhược Thiên, ánh mắt thâm độc nhìn bạn học nói.- Một lát sau khi thầy lên phát biểu xong, chúng em có một bất ngờ cho thầy đó a.
- Bất ngờ? - Từ Nhược Thiên không rõ Tiểu Bằng đang muốn nói cái gì, ngơ ngác nhìn mọi người.
- Không sai không sai.
- Xem ra ở đây rất náo nhiệt nhỉ. - Ngay lúc mọi người còn đang say mê bàn tán, phía sau Từ Nhược Thiên liền truyền đến một thanh âm quen thuộc, không nhịn được tò mò xoay đầu lại, cư nhiên chính là Đặng Thiếu Đan.
- Anh Đan, anh như thế nào lại ở đây?
- Hắc... quên nói cho em biết, hiệu trưởng trường em là bạn học trung cấp của anh. - Đặng Thiếu Đan ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Thời điểm khi Đặng Thiếu Đan vừa nở nụ cười, không biết ở phía sau bao nhiêu cô gái đã đổ gục xuống đất, ánh mắt mân mê nhìn chăm chú vào anh, tò tẽn bước tới phía sau Từ Nhược Thiên phấn khích nói.
- Thầy ơi, anh ấy thật dễ thương.
- Đúng vậy đúng vậy, em chưa bao giờ thấy ai lại có giọng nói dịu dàng thanh thoát như vậy cả.
- Cảm ơn mọi người. - Những lời khen ngợi kia đương nhiên Đặng Thiếu Đan hoàn toàn nghe thấy, liền khách khí cúi đầu, nở nụ cười tỏa nắng.
- Kyaaaa~. - Tiếp tục bị nụ cười chết người kia thu hút, các cô gái không khỏi thét lên một tiếng chói tai, thậm chí còn có người không nhịn được mũi đã chảy hai hàng chất lỏng màu đỏ tươi.
Trong khi đó có một người lúc này đã nhẫn nhịn từ rất lâu, từ trong đám đông trừng mắt nhìn một đám ở phía trước, ngẩng cao cằm nói.
- Các cô bị con sâu ăn hết não bộ rồi phải không? Theo như con mắt đại bàng của tôi thấy, vị tiên sinh này.... - Chậm rãi bước tới quan sát tỉ mỉ từ đầu tới chân Đặng Thiếu Đan, vừa lắc đầu vừa đánh lưỡi chậc chậc hai tiếng, đắc ý nhắm hai mắt tuyên bố.
- Đây chính là sinh linh bé bỏng ông trời sinh ra để bị nam nhân thao, thị tẩm trên giường.
Lời còn chưa nói xong, phía sau đã bị một nhóm người hung hăng đánh vào đầu cô gái.
- Cậu mới chính là bị mấy cuốn truyện tranh boyslove ăn hết não đấy, đi chết đi.
Mặc dù biết những lời kia của học trò của mình chỉ là đùa giỡn, nhưng Từ Nhược Thiên không cách nào nhịn cười, quét mắt đánh giá một lượt Đặng Thiếu Đan, bật cười thành tiếng.
- Anh đừng để ý làm gì, học trò của em tùy tiện quá thôi.
Đặng Thiếu Đan cũng không để ý nhiều lời nói của cô nàng lắm mép kia, chỉ ôn nhu đưa tay xoa đầu Từ Nhược Thiên.
- Được rồi, anh đi đây, một lát gặp lại.
Nhìn bóng lưng Đặng Thiếu Đan đã ly khai, Từ Nhược Thiên liền quay sang tặng cho mỗi người một cú đánh nhẹ vào đầu.
- Mấy đứa giỏi lắm, dám làm thầy mất mặt trước mặt bạn bè có biết không hả?
- Xin lỗi thầy ạ, lần sau không dám nữa.- Hảo a, phải rồi, Tân Bình em ấy không tới dự lễ tốt nghiệp sao? - Từ Nhược Thiên trong đầu nhớ ra điều gì, ngó nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của ai đó.
- A? Cái tên "mặt rỗ" kia hả thầy? Cậu ta có tới hay không ai muốn quan tâm chứ? - Nghe đến cái tên kia khiến mọi người ai nấy cũng trề môi không bất chấp, vẻ mặt còn lộ vẻ khinh thường.
- Không được nói bậy.
- Chúng em chỉ nói sự thật a, cậu ta suốt ngày chỉ rui rủi một góc như một tên tự kỉ vậy a, giáo viên hỏi đến cũng không trả lời, rõ ràng khinh người nha. A, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện rồi. - Từ Nhược Thiên nhìn theo ngón tay đang chỉ của học trò nương theo thân ảnh của nam sinh đang ngồi một góc ở băng ghế phía trước, thân người cao lớn cư nhiên lại ngồi co ro thành một nhúm, đầu đang cúi thấp mân mê đọc hàng tá cuốn sách trên tay, thoạt nhìn xung quanh người nọ tựa như tỏa ra khí hào quang vô cùng đen tối. Từ Nhược Thiên chỉ biết thở dài, lắc đầu không nhắc đến nữa.
Vài phút sau tiếng trống bắt đầu lễ tốt nghiệp vang lên, Từ Nhược Thiên tranh thủ chuẩn bị bước lên sân khấu, nói vài câu về hoạt động của trường cùng lời chúc mừng đến các sinh viên năm cuối trước khi ra trường, còn có lời chúc và động viên các sinh viên năm nhất và năm hai, vân vân và mây mây, buổi lễ rất lâu sau đó mới kết thúc viên mãn.
Thời điểm Từ Nhược Thiên còn đang tìm kiếm đám học trò "lộn xộn" của mình, phía sau đột nhiên có người dùng băng đen che kín mắt cậu, hai cánh tay đột nhiên bị kéo đi ở nơi nào không rõ nguyên do, mà cho dù cậu có hỏi đối phương thế nào cũng không nghe thấy lời đáp lại, chỉ vang vọng bên tai vài tiếng cười khúc khích của một nhóm người, Từ Nhược Thiên liền lập tức nhận ra là đám học trò "hóc búa" kia.
Khi hai mắt rốt cuộc đã nhìn rõ ánh sáng, ngoài kinh ngạc ra Từ Nhược Thiên không thể nào miêu tả tâm trạng của mình ngay lúc này, trước mặt cậu là một dàn hoa hồng cùng bong bóng ở khắp nơi, xung quanh là đám học trò của mình không ngừng cười nói rôm rả.
- Cái này... - Từ Nhược Thiên dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc nhìn mọi người, muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Tặng em. - Phía trước Đặng Thiếu Đan tay cầm bó hoa bước tới, mỉm cười nhìn cậu.
Từ Nhược Thiên một bên lúng túng nhận lấy bó hoa xinh đẹp kia, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn đối phương, tròn xoe hai mắt nói.
- Những cái này, đều là anh làm sao?
- Hắc... Anh chỉ gom góp một chút ít thôi. Em có thích không? - Đặng Thiếu Đan dè bĩu lắc nhẹ đầu, đưa tay che miệng cười nói.
- Có a. Em thực sự rất thích. Cảm ơn anh.
- Ân? Đừng cảm ơn anh, anh không chịu trách nhiệm những cái này đâu.
- Vậy là ai? - Nghe người nọ nói không phải chính anh là người bày ra những chuyện này, thắc mắc cùng kinh ngạc Từ Nhược Thiên lên đến đỉnh điểm, tâm tình hồi hộp không thể nào tả nỗi.
Đặng Thiếu Đan ôn nhu mỉm cười, né sang một bên tránh đường cho một nam nhân khác bước ra từ đám đông, nam nhân thân ảnh cao ráo diện một bộ vest màu xanh đen, tay lại cầm một bó hoa lớn che kín cả gương mặt chậm rãi bước tới phía trước cậu. Đám đông lúc này ngừng reo hò, tủm tỉm cười nhìn tình cảnh lãng mạn như trong truyện tranh ngay trước mắt mình.- Hứa Biên? - Từ Nhược Thiên nheo mày, không biết phán đoán của mình có phải là sự thật hay không?
- Uy, em nói ra hết rồi thì ngạc nhiên cái gì nữa. - Hứa Biên nghe thấy người nọ gọi tên mình, liền chậm rãi hạ bó hoa xuống, biểu tình ủy khuất nhìn đối phương.
- Anh như thế nào lại...? - Từ Nhược Thiên vẫn còn chưa hết kinh ngạc, hai mắt nai tơ nhìn nam nhân trước mắt. Thế nhưng lời nói còn chưa kịp nói xong, người nọ đột nhiên quỳ một bên gối xuống mặt đất, tay trái ôm bó hoa, tay phải rút ra từ túi quần lấy một hộp vuông màu đỏ, chiếc nhẫn kia một lần nữa xuất hiện.
- Từ Nhược Thiên, em có đồng ý lấy anh làm chồng một lần nữa không? - Gương mặt Hứa Biên so với ban nãy nghiêm túc hơn trước, lời nói phát ra đều xuất phát từ điểm chân thành nhất.
Lúc này xung quanh hò hét một trận náo nhiệt, Từ Nhược Thiên cảm động cúi đầu nhìn anh, vội vã đưa tay quệt nước mắt mình, gật đầu.
- Em đồng ý.
- Oa, thật tốt quá.
Mọi người ai nấy đều tung hô chúc mừng, Đặng Thiếu Đan đứng ở một bên cũng đắc ý mỉm cười, cùng mọi người vỗ tay chúc mừng hai người bọn họ.
Hứa Biên lúc này hạnh phúc đến rơi nước mắt, kích động đứng dậy khiêng người Từ Nhược Thiên lên, ôn nhu nói.
- Anh yêu em.
- Em cũng vậy. - Từ Nhược Thiên thuận tay ôm lấy cổ Hứa Biên, mỉm cười đáp lại anh, cả hai sau đó liền ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt nhất, vậy là điều cậu mong chờ từ rất lâu rốt cuộc cũng thành hiện thực, cậu hiện tại chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tự hứa với bản thân sẽ dùng hết quãng đời còn lại để yêu thương nam nhân này, chăm sóc nam nhân này đến đầu bạc răng long.
Nhìn Từ Nhược Thiên hạnh phúc bên cạnh Hứa Biên, Đặng Thiếu Đan lúc này an tâm thở phào nhẹ nhõm, âm thầm xoay người bước đi. Vậy ra đã là lần thứ hai chứng kiến người mình yêu nhất hạnh phúc bên cạnh người khác, Đặng Thiếu Đan bất đắc dĩ cười khổ, cho hai tay vào túi quần bước về phía sân trường.
Đột nhiên "bịch" một tiếng, vai bị ai đó vô ý đẩy mạnh một cái, Đặng Thiếu Đan biết mình vừa bất cẩn chạm phải một người đang trong tình trạng vội vã, cũng không trách mắng gì, tầm mắt chỉ hướng đến những cuốn sách kia đang rơi trên nền đất.
- Thực xin lỗi. - Người nọ cúi gầm mặt quỳ chân xuống nhặt lấy, bộ dạng nhìn qua có điểm kỳ quái, nhưng Đặng Thiếu Đan căn bản không để ý đến, ngược lại còn nhiệt tình cúi xuống phụ người nọ nhặt sách.
Không biết vô tình hay sơ ý, bàn tay hai người đột nhiên chạm vào nhau, người nọ kinh ngạc mở lớn hai mắt, đỏ mặt nhìn Đặng Thiếu Đan, sau đó khẩn trương rụt tay trở về, đưa tay kéo giọng mắt kính lên, chậm rãi đứng dậy.
- Lần sau cẩn thận một chút. - Đặng Thiếu Đan chỉ cười nhẹ, đứng dậy trả cho đối phương những cuốn sách trên tay, sau đó xoay người bước đi.
- Đợi... đợi một chút. - Người nọ nhìn thấy Đặng Thiếu Đan rời đi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có điểm mất mát, thanh âm đứt quãng gọi anh lại.
- Có chuyện gì? - Đặng Thiếu Đan dừng cước bộ, nhìn người nọ bộ dạng khép nép đứng trước mặt mình, thế nhưng người nọ mãi cúi thấp đầu, khiến anh không tài nào nhìn rõ mặt cậu, chỉ mỉm cười hỏi lại.
- Đã có chuyện gì?
- Cái kia... cái kia...
Nhìn đối phương mãi ấp úng không chịu mở lời, Đặng Thiếu Đan có chút khó hiểu, nam nhân trước mắt mình đây tuy rằng thân hình cao lớn, hơn anh đến nửa phân đầu, ngay cả giọng nói cũng vô cùng trầm thấp, thế nhưng lại vô cùng rụt rè nhút nhát, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
- Đừng sợ, tôi không phải người xấu, cứ nói đi. - Bàn tay Đặng Thiếu Đan chạm lên vai người nọ, người nọ nhận thức được liền giật nảy mình một cái, run rẩy nhìn anh.
- Cảm ơn... cảm ơn anh.
- Không sao. Cậu tên là gì? - Thì ra người nọ là muốn cảm ơn mình, câu nói đơn giản thì ra đối với cậu lại khó khăn như vậy, Đặng Thiếu Đan nhu thuận bật cười, không hiểu sao lại muốn kết thân với đối phương.
Nam nhân có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại rất nhanh cúi thấp đầu, hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng. Mặc dù thời điểm người kia ngẩng đầu vô cùng hiếm hoi, thế nhưng Đặng Thiếu Đan có thể nhìn ra được đối phương gương mặt không hề như bao người khác, gương mặt nhiều rỗ tàn nhang, lại nổi rất nhiều mụn non, thế nhưng Đặng Thiếu Đan không cảm thấy sợ hãi hay chán ghét, bởi vì anh biết rõ, đây chính là lý do người nọ lại nhút nhát như vậy.
- Tôi.... Tôi là Tân Bình. Còn... còn...tên của anh? - Tân Bình lần đầu tiên trong đời lại có người có nụ cười thân thiện như vậy, thậm chí còn tận tình giúp mình, không xa lánh mình, còn hỏi tên mình, khiến cậu không khỏi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Đặng Thiếu Đan. Nếu như cậu không phiền, có thể giúp tôi tham quan trường của cậu được không?
Nghe đến đây Tân Bình liền vui sướng ngẩng đầu dậy, nụ cười hạnh phúc lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt cậu, ấp a ấp úng nói.
- Được.... được chứ, tôi... tôi không phiền, tôi không phiền.
Nhìn đối phương kích động như vậy, Đặng Thiếu Đan thập phần kinh ngạc. Ngỡ rằng có phải hay không anh là kinh ngạc trước gương mặt xấu xí của mình, Tân Bình khổ sở tiếp tục cúi đầu, không dám hé răng một lời nào nữa, thực không ngờ, ngay lúc này có một bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy tóc mình, cậu kinh ngạc đến mở to hai mắt.
- Cảm ơn cậu. Có thể ngẩng đầu lên được không, dù sao tôi cũng đã thấy gương mặt của cậu rồi, không cần phải sợ.
Tân Bình lưỡng lự một lúc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đặng Thiếu Đan, không giống như người khác suốt ngày trêu chọc cậu, người này lại có thể mỉm cười với cậu, mà nụ cười kia thậm chí còn đẹp hơn cả thiên thần nữa.
- Tốt lắm. Chúng ta đi thôi. - Đặng Thiếu Đan ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn đầy nhút nhát kia, không khỏi có chút bật cười, liền đẩy tay Tân Bình, cùng cậu tiến về dãy lớp của trường. Thế là từ đó trở đi, Tân Bình "mặt rỗ" của chúng ta cuối cùng cũng có người bạn đầu tiên, nhưng là cậu không thể xem đối phương là bạn nữa, bởi vì cậu đã sơ ý cảm nắng anh mất rồi.