Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 74: Chương 74




Trans: BYY
“Nhưng biết sao được…” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Cả đời này anh cũng chỉ yêu một mình em thôi.”
“Ừ, chỗ nào em cũng xấu cả.” Cô nghẹn ngào, trong đôi mắt đen bị nước mắt nhuộm đỏ tràn đầy tự trách, đáng thương, thấp thỏm, lại có chút hoảng loạn.
Anh ngoảnh mặt, rồi lại nhìn về phía cô, nhìn sự hoảng loạn trong mắt cô, giống như muốn lùi bước.
Sự thù địch trong mắt anh cũng tăng lên, bỗng giữ lấy gáy cô, cúi đầu, mang theo tức giận cắn môi cô một cái, sau đó anh chầm chậm m.út mát vết thương kia.
“Lâm Giản Giản…” Giọng nói khàn khàn mang theo kiềm chế khó hiểu.
Cô bối rối nhìn anh.
Anh cụp mắt, lông mi dày che đi con ngươi đen sắc bén.
“Ôn Giản…” Giọng anh trầm thấp, gọi tên hiện tại của cô.
“Có đôi khi anh thật sự hận không thể… hận không thể…”
Hận không thể cái gì?
Cô ngơ ngác nhìn anh, Giang Thừa không nói tiếp mà chạm vào vết thương kia của cô, có chút kiềm chế, lại có chút tức giận, bàn tay từ từ di chuyển xuống cổ áo trên vai cô, cầm lấy, ngón tay dài chầm chậm gập lại.
Ôn Giản nhận ra anh muốn làm gì, có chút luống cuống.
Giang Thừa vẫn cụp mắt, khoảnh khắc nào đó tay dừng lại.
Cô không rõ cảm xúc trong mắt anh, chỉ nhìn thấy vẻ bình tĩnh như nước còn sót lại trên gương mặt đẹp trai thâm thúy của anh.
“Ôn Giản…” Anh nhỏ giọng gọi cô, tay lại tiếp tục hoạt động, khác với giọng nói trầm khàn êm tai của anh, động tác của anh gần như tàn nhẫn, dứt khoát giật áo cô xuống, kể cả dây áo lót, cúc áo văng tung tóe, cảm giác mát mẻ ùa đến, cô đưa tay che theo quán tính, nhưng vừa đưa lên thì Giang Thừa bỗng nắm chặt tay cô, thậm chí anh không buồn nhìn cô mà vẫn duy trì dáng vẻ hờ hững cụp mắt của mới nãy.
“Anh…” Tâm trạng hoảng loạn luống cuống thít lấy cổ họng cô.
Anh không nói gì, chỉ thoáng nghiêng đầu, môi lưỡi và hàm răng sắc nhọn khẽ chạm vào động mạch cổ của cô.
Cô cứng đờ người không dám nhúc nhích.
Giang Thừa khẽ day chỗ đó, một cái rồi lại một cái, nhẹ như hẫng, lại thoáng nặng tựa chì, khiến xương cụt của cô run lẩy bẩy.
“Giang… Giang Thừa…”
Cô sợ hãi đẩy anh, nhưng đáp lại cô là một cái cắn mạnh.
Anh trói ngược tay cô, áp sát cô vào tường, luồn tay vào tay cô, mười ngón tay đan chặt, rồi lại không kiềm được gập khớp tay lại, lần lại chốn cũ m.út mát môi cô.
“Ôn Giản…” Bên trong giọng nói trầm khàn mang theo tiếng thở d.ốc, song anh không tiếp tục nói mà chỉ nuốt lấy hơi thở của cô, từ dịu dàng nhẹ nhàng chuyển sang thô bạo mất khống chế, sau cùng anh đá văng cửa phòng ngủ rồi đẩy cô lên giường, thân hình cao lớn cũng đè xuống, dây dưa cọ xát, lúc tiếng thở d.ốc nặng nề dần tăng lên thì anh dừng lại.

Ôn Giản ngơ ngác ngước mắt lên, cơ bắp của Giang Thừa căng lên, anh tì trên người cô.
Cô nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa không ngẩng đầu mà vùi vào cổ cô, khẽ thở d.ốc để làm dịu cơn xúc động trong người.
“Ôn Giản…” Giọng nói trầm thấp khàn đặc vang lên, Giang Thừa khẽ vuốt ve mặt cô, “Sau này… em đừng như vậy nữa.”
Mũi Ôn Giản cay xè, nước mắt bỗng trào ra mà không thèm báo trước.
“Hôm đó anh kéo dây cảnh báo xông vào nhà em, nhìn thấy cả căn phòng bừa bộn và vũng máu vẫn chưa khô ở trên tường, trái tim anh run lẩy bẩy, anh rất sợ… anh đến muộn, rất sợ… thế giới này không còn cô gái tên là Lâm Giản Giản nào nữa.” Tay anh luồn vào tóc cô, ôm lấy đầu cô, khẽ khàng nói chuyện, song giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ chứ không hề chập trùng.
“Anh đã tìm cả thành phố, nơi nào có thể tìm anh đều đi tìm, nhưng không tìm thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến em.”
“Anh đã tìm em mười năm, nhưng cho dù anh tìm như thế nào, em vẫn… không có bất kỳ tin tức nào.”
“Anh gần như…” Giang Thừa thoáng hạ giọng, “gần như định từ bỏ rồi.”
Anh ngẩng đầu, nhìn vàng mắt ngập nước của cô, giơ tay nhẹ nhàng mà nghiêm túc lau nước mắt giúp cô, sau đó tiện tay kéo chăn đắp cho cô.
“Tối hôm nay anh tìm khắp nơi nhưng không thấy em, anh cho rằng em lại giống như năm đó, lại im lặng biến mất, lúc đó anh thật sự hận không thể…” Anh ngừng lại, từ tốn nói, “Có một khoảnh khắc như vậy, thật sự không muốn em nữa.

Thích đi đâu thì đi, thậm chí đi luôn càng tốt.”
Ôn Giản sụt sịt, nghẹn ngào nhìn anh: “Chắc kiếp trước anh đã làm bao nhiêu chuyện giết người cướp của nên khiến kiếp này mới xui xẻo gặp được người như em.”
Giang Thừa nhìn cô: “Không biết đã nợ em bao nhiêu mà phải bị em dày vò như vậy.”
Mũi Ôn Giản cay cay, khẽ nói: “Em có cái gì tốt chứ.”
Anh nhìn chằm chằm cô không nói gì, rất lâu sau mới từ tốn nói: “Đúng vậy, có cái gì tốt chứ, cũng không phải kiểu xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể quên, cũng không phải kiểu đáng yêu đến mức khiến người khác không muốn quên, người thì bé tí, mà gan thì ngược lại, cứng đầu cứng cổ thì chớ, còn không tim không phổi nữa, lúc nào cũng nói đến là đến, nói không gặp là không gặp, thậm chí chào hỏi cũng không biết.

Nhưng biết sao được…” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Cả đời này anh cũng chỉ có một mình em.”
Ôn Giản không muốn khóc, nhưng nước mắt của cô cứ trào ra mãi, trái tim giống như bị ngâm trong nước mận, vừa chua vừa đau, khó chịu khôn cùng.
Cô không thốt được lời nào, từng trận chua xót xông lên cổ họng, nước mắt liên tục trào ra khóe mắt, cô nhếch nhác đưa mu bàn tay lên miệng và mũi, Giang Thừa chống nửa người lên rồi im lặng nhìn Ôn Giản, trông cô vừa luống cuống vừa nhếch nhác.
Ôn Giản hết cách, dứt khoát ôm chầm lấy Giang Thừa, chôn mặt vào ngực anh.
Bàn tay ấm áp khẽ vỗ về lưng cô.
“Sau nay anh cũng đừng như vậy.” Cô rủ rỉ, “Em không đáng để anh đối xử như vậy.”

Giang Thừa không nói gì mà chỉ xoa tóc cô.
“Ôn Giản.” Anh dịu dàng gọi tên cô, cúi đầu nhìn cô, “Chúng ta yêu nhau đi.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Giang Thừa bình tĩnh nhìn cô: “Không phải anh đang trưng cầu ý kiến của em.”
Anh trở mình, nằm xuống bên cạnh Ôn Giản, tay trái gập lại, kê xuống dưới đầu.
Giang Thừa nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, giọng điệu xa xăm: “Những năm qua anh luôn nghĩ, nếu đêm trước ngày thi đại học anh có thể thẳng thắn một chút, không lo lắng nhiều như vậy, cũng mặc kệ có ảnh hưởng đến chuyện thi đại học của em thì liệu kết quả có khác đi không?”
Nhớ đến kí ức kia kia, lúc người khác tự hào hay tiếc nuối kể về thanh xuân của mình thì Giang Thừa lại nghĩ anh không có thanh xuân.
Thanh xuân của anh là Ôn Giản, vào buổi sáng cô biến mất thì thanh xuân của anh cũng kết thúc một cách ảm đạm.
Ôn Giản quay sang nhìn anh.
Giang Thừa không nhìn cô mà sải tay ôm cô dựa sát vào ngực mình.
Tối đó Giang Thừa ngủ ở phòng Ôn Giản.
Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, Giang Thừa tỉnh giấc, vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn mềm mại tì vào ngực anh đang ngủ say, không thèm phòng bị.
Giang Thừa nhìn chằm chằm cô một lúc, anh cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô rồi vén chăn đứng dậy.
Điện thoại của anh rơi trên tấm thảm trong phòng khách, ở cạnh điện thoại của Ôn Giản, tối hôm qua trong lúc hai người dây dưa thì chúng đều rơi ở đó.
Giang Thừa cúi người nhặt lên, nhìn chằm chằm điện thoại của cô.
Giang Thừa quay đầu nhìn vào phòng, bấm điện thoại, giao diện hiện cần nhập mật khẩu.
Giang Thừa thoáng trầm ngâm, nhấc đầu ngón tay, gõ hai số sau đó xóa sạch, đặt điện thoại lên bàn trà.
Điện thoại của anh có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là mẹ anh Khâu Mộng Kỳ gọi.
Giang Thừa gọi lại.
“Tối hôm qua con chết ở đâu hả?” Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói bừng bừng lửa giận của Khâu Mộng Kỳ cũng truyền đến, khí thế ngút trời, hoàn toàn không có vẻ ngái ngủ.
Giang Thừa bình tĩnh: “Ở nhà.”
Khâu Mộng Kỳ: “Lừa quỷ hả.”
Giang Thừa ngẩng đầu, nhìn căn hộ phía đối diện, quả nhiên bên đó đang sáng đèn.

Giang Thừa: “Cả đêm qua mọi người đều ở nhà con sao?”
Khâu Mộng Kỳ: “Nếu không thì sao? Đi vệ sinh cái gì chứ? Đi vệ sinh một chuyến rồi người cũng đi luôn, gọi điện thì không bắt máy, mẹ còn tưởng con rớt tỏm vào nhà vệ sinh rồi cơ đấy, đang cân nhắc có nên tìm người vớt con lên không đây.”
Giang Thừa: “Con tưởng tối hôm qua là tiệc gia đình.”
Khâu Mộng Kỳ im bặt.
Giang Thừa: “Mọi người về nghỉ nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa con sẽ cho gia đình mình câu trả lời thỏa đáng.”  
Khâu Mộng Kỳ: “Sao mà ngủ được hả? Tối hôm qua con và Lâm Giản Giản ở cùng nhau à?”
Giang Thừa: “Vâng.”
Khâu Mộng Kỳ im lặng rồi nói: “Có thời gian thì dẫn con bé về nhà một chuyến.”
Giang Thừa nhớ lại dáng vẻ ông nội cầm gậy chặn anh khi anh rời đi vào tối qua.
“Ông nội có ở đó không ạ?” Anh hỏi.
Khâu Mộng Kỳ: “Có, tối hôm qua ông nội nhất quyết không chịu về, khăng khăng đòi phải đợi con quay lại.”
Giang Thừa: “Ông dậy chưa ạ?”
Khâu Mộng Kỳ: “Dậy hết rồi.”
Giang Thừa nhìn phía đối diện: “Lát nữa con về.”
Điện thoại vừa ngắt thì Ôn Giản vừa mang cái đầu bù xù vừa ngái ngủ đi ra ngoài.
Giang Thừa đứng dậy: “Dậy rồi à?”
Ôn Giản gật đầu, đưa tay che trước ngực, vẫn chưa quen xuất hiện trước mặt Giang Thừa với hình tượng xuê xòa như vậy.
Cô không làm gì thì còn tốt, động tác giấu đầu lòi đuôi thoáng nhắc nhở Giang Thừa nhớ đến đêm qua mình mất khống chế, con ngươi anh sâu thẳm, dời tầm mắt lên trên cổ cô.
“Anh về nhà thay đồ.” Anh nói.
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Cô gãi đầu, hỏi anh: “Đúng rồi, bữa sáng anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh một phần nhé.”
Giang Thừa: “Gì cũng được.”
“Ồ.” Ôn Giản không biết nên đặt tay chỗ nào mới phải, bèn chỉ vào phòng bếp: “Vậy… vậy em nấu bừa gì đó nhé.”
Giang Thừa: “Được.”
Nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích, Ôn Giản bị Giang Thừa nhìn chằm chằm, gò má cô nóng bừng, cả người cứng ngắc quay đầu lại, còn chưa nhấc chân lên nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp, Giang Thừa ôm cô từ phía sau.
Anh nghiêng đầu hôn lên môi cô, rất lâu mới dừng lại.
“Em rất căng thẳng.” Giọng anh khàn khàn, hơi thở sát bên gáy.
Ôn Giản co rúm: “Ừm… có một chút, em không có kinh nghiệm gì cả mà.”

Giang Thừa bật cười: “Không sao, anh cũng là tấm chiếu mới.”
Anh xoa tóc cô, lúc này mới buông cô ra.
“Tối nay anh lại đến.” Anh nói.
Ôn Giản gật đầu: “Được.”
Ôn Giản tiễn anh ra ngoài, sau khi nhìn anh đi vào thang máy mới đóng cửa lại, lúc quay vào vô thức ngẩng đầu liếc nhà Giang Thừa ở phía đối diện thì thấy đèn sáng, thấy Khâu Mộng Kỳ đang rút quần áo ở ngoài ban công.
Ôn Giản run lên, xoay người đi vào phòng bếp.
————
Giang Thừa mở cửa nhà, cả nhà đều đang có mặt, ai ai cũng trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Giang Thừa cúi đầu nhìn áo sơ mi hơi nhàu nhĩ, vuốt thẳng lại rồi bình tĩnh đi vào.
“Ông nội, ba, mẹ.” Giang Thừa chào hỏi, quay sang nhìn Giang Bảo Bình đang mơ màng ở đầu kia ghế sô pha, gọi một tiếng, “Chú nhỏ.”
Ông nội Giang Thừa “hừ” một tiếng, ngoảnh đầu sang chỗ khác.
Giang Bảo Bình nháy mắt với anh, bảo anh mau mau nói mấy lời bùi tai đi.
Giang Thừa nhìn chú nhỏ rồi ngồi xuống đối diện ông nội, cầm chung trà lên rót cho ông một chén.
“Ông nội, chuyện tối hôm qua cháu rất xin lỗi.” Giang Thừa nhìn ông, “Ông cũng biết mà, mấy năm qua cháu luôn tìm cô ấy…”
Ông nội Giang Thừa xụ mặt không nhìn anh, cũng không nhận chén trà.
Đầu ngón tay Giang Thừa vuốt mép chén, anh im lặng một lát, nói tiếp: “Ông nội, ông luôn hỏi tại sao cháu không tìm bạn gái, không vì nguyên nhân gì khác, vì cháu đang chờ cô ấy.”
Cuối cùng ông nội cũng nhìn anh.
Giang Thừa đặt chén trà xuống, anh cúi đầu, do dự mấy giây rồi mới nhìn ông: “Cháu muốn cưới Lâm Giản Giản, cũng sẽ chỉ cưới mình cô ấy mà thôi.

Nếu mọi người đồng ý và thật lòng chấp nhận Giản Giản thì cháu sẽ dẫn cô ấy về.

Còn nếu không thì cũng mong mọi người đừng làm phiền cô ấy.

Mấy năm qua Giản Giản sống không dễ dàng gì, cháu hy vọng nhà chúng ta đừng tạo thêm áp lực cho cô ấy nữa.”
~
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.