Chỉ Là "Đã Từng"

Chương 2



3.

Tôi chìm đắm trong hồi ức một lúc lâu, đợi khi hồi thần lại, mới phát hiện ra Giang Ngôn trước mặt tôi với ánh mắt hoảng loạn.

“Đường Mẫn, Anh không cố ý về trễ, là công ty yêu cầu tăng ca ….”

Lời giải thích của anh ấy đột nhiên ngừng lại, khi anh ấy nhìn thấy nội dung tin nhắn trên điện thoại của tôi.

Tôi xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi nói:

“Em từng mời khách hàng ăn ở nhà hàng đó, vì vậy em đã trở thành hội viên của nhà hàng. Anh cùng với Lạc Giao đi ăn, đã ngồi ngay bàn mà em đã đặt trước, nhà hàng đã chủ động nhắn tin cho em.”

Nhà hàng đó rất khó đặt chỗ, vì vậy tôi đã đặc biệt gọi điện thoại trước.

Kết quả là ngay trước khi tan làm, Giang Ngôn đột nhiên gửi tin nhắn, nói công ty phải tăng ca, không có cách nào đi ăn được.

Lúc đó tôi đang họp, nên đã gửi mã QR đặt chỗ cho anh ấy, nhờ anh ấy giúp tôi huỷ đặt chỗ.

Hai tiếng sau, tôi lấy bánh kem về nhà, thì nhận được một tin nhắn.

Tôi nhìn Giang Ngôn, nhìn khuôn mặt đẹp trai đó, cảm giác thất vọng ngày một lớn dần.

Anh ấy đưa tay nắm lấy cổ tay của tôi, tôi không hất ra, đôi môi tái nhợt của anh ấy cuối cùng cũng có một chút máu.

“Anh có thể giải thích, Tiểu Mẫn, anh có thể giải thích….”

Tôi vuốt đầu: “Không cần, Giang Ngôn. Cái này không trách anh, có những chuyện thực sự em đã sớm biết, mà do bản thân không em muốn từ bỏ.”

Trong mấy tiếng đồng hồ tôi đợi Giang Ngôn về, tôi đã nhớ lại những chuyện quá khứ.

Tôi mới nhận ra, nếu như tôi không cố chấp theo đuổi Giang Ngôn không buông, có lẽ tôi sẽ sống tốt hơn bây giờ.

Không phải không có người thích tôi. Đại học năm thứ ba, có một đàn anh học cao học cùng chuyên ngành đã tỏ tình với tôi. Nhưng lúc đó tôi đang mắc kẹt trong mối tình đơn phương vô vọng với Giang Ngôn, từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý với anh ấy.

Mãi đến tháng trước, trong một dự án hợp tác mới, tôi ngoài ý muốn gặp lại đàn anh đó.

Hội nghị kết thúc, anh ấy nói với tôi: “Đường Mẫn, em đã khác trước rồi.”

Tôi cười nói: “Phải không?”

Thực sự tôi biết.

Cái xã hội này đã khiến tôi trưởng thành nhanh chóng trong ba năm qua.

Có khi, tôi nhìn thấy gương mặt được trang điểm kỹ càng trong gương, tôi nghĩ tới khi những hạt nhũ đá kém chất lượng được Lạc Giao gỡ ra, có chút ngớ ngẩn.

“Anh không chia tay. Tiểu Mẫn, anh không đồng ý chia tay.”

Tôi bình tĩnh lại, nhìn ánh mắt cố chấp của Giang Ngôn.

Thực sự anh ấy giống như một đứa trẻ vậy. Sau khi chúng tôi ở bên nhau, Giang Ngôn thường đưa tôi đi chơi các trò chơi.

Tôi không có thiên phú với mấy chuyện này, thường xuyên cầm tay cầm bấm loạn.

Lúc này Giang Ngôn sẽ cúi người xuống, ôm tôi từ phía sau lưng, nắm lấy tay cầm trong tay tôi, thao tác một cách trơn tru.

Mùa hè mặc quần áo mỏng, lưng tôi tựa vào lồ ng ngực ấm áp của anh ấy, bất tri bất giác, tôi tuột tay cầm, ngửa về sau làm cả hai cùng ngã lên chiếc giường phía sau đó.

Tôi rất thích dạo siêu thị với Giang Ngôn, khung cảnh cuộc này, khiến tôi ảo tưởng được cùng anh ấy sống tới già.

Mỗi lần khi tôi đẩy xe để chọn thực phẩm ở quầy thực phẩm tươi sống, Giang Ngôn sẽ luôn biến mất không rõ lý do, rồi mấy phút sau lại xuất hiện một cách khó hiểu, ném hai hộp bcs vào xe.

Anh ấy còn nói nhỏ bên tai tôi: “Nghe nói là mùi mới, tối nay thử xem.”

Sau đó khi nhìn thấy gương mặt đỏ của tôi, anh ấy mỉm cười đắc ý.

Rất lâu về trước tôi đã từng nghĩ tôi sẽ kết hôn với Giang Ngôn, nhưng mỗi lần nhắc tới, Giang Ngôn đều cười và chuyển chủ đề.

Lâu dần tôi cũng không hỏi nữa.

Mãi đến hai tháng trước, lúc tình cờ nói chuyện với bạn đại học, biết được Lạc Giao vẫn chưa kết hôn, tôi mới chợt nhận ra.

Hoá ra anh ấy với tôi ở bên nhau, chẳng qua chỉ là vì để những năm đợi Lạc Giao trở về đỡ nhàm chán hơn một chút.

Tôi rút tay ra khỏi tay Giang Ngôn, đứng dậy, kéo chiếc vali tôi vừa đóng.

Sắc mặt anh ấy tái nhợt: “Tiểu Mẫn, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi….”

Tôi cố nhịn nỗi đau âm ỉ ở trong lòng, bình thản nói:

“Em biết bây giờ có thể anh rất khó chịu, nhưng em nghĩ mình nên dọn ra ngoài một thời gian, anh cũng nên quen dần đi.”

“Anh không quen nổi."

Tôi kéo vali đi thẳng về phía cửa, Giang Ngôn đuổi theo tôi một đường.

Mở cửa nhà ra, đàn anh đang đợi trước cửa nhà, nhìn Giang Ngôn cười ôn hoà:

“Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi đến giúp Đường Mẫn chuyển nhà.”

4.

Đàn anh rất tự nhiên đón lấy vali từ trong tay tôi.

Tôi lấy chìa khoá từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên trên tủ giày, lúc vừa định rời đi thì bị Giang Ngôn chặn lại.

Anh ấy nhìn tôi và phía sau đàn anh, trong ánh mắt hiện lên rõ sự tuyệt vọng và thống khổ.

Ánh mắt đó, lúc trước khi anh ấy và Lạc Giao ở bên nhau, có lẽ đã xuất hiện trên khuôn mặt của tôi đã vô số lần, nhưng nó luôn được che đậy bởi lòng tự trọng của bản thân.

Để theo đuổi anh ấy, tôi đã đủ mất lòng tự trọng rồi, chút thể diện cuối cùng cũng không thể để mất đi nữa.

Tôi dùng lực rút tay của ra, sau đó vỗ nhẹ vào tay anh ấy trấn an:

“Giang Ngôn, em tự do rồi.”

Giang Ngôn mím chặt môi, lắc đầu khó khăn.

Đàn anh nói một cách nhẹ nhàng: “Đường Mẫn, chúng ta đi thôi.”

“Có những thứ tối nay không tiện đem theo, cuối tuần em sẽ tìm công ty vận chuyển tới dọn chuyển đi.”

Tôi buộc mình phải phớt lờ ánh mắt khó coi của Giang Ngôn, nói rõ ràng ý của mình, quay người đi về phía của đàn anh.

Giang Ngôn đuổi ra tới của thang máy, nói với giọng điệu như cầu xin: “Tiểu Mẫn, chúng ta hãy nói chuyện lại ….”

“Không có gì để nói cả.”

Đàn anh đột nhiên quay người lại, một tay chống lên tường, bảo vệ tôi ở phía sau, mỉm cười nói với Giang Ngôn:

“Anh và Đường Mẫn đã chia tay rồi, đừng níu kéo nữa.”

Ánh mặt của Giang Ngôn dừng lại, lúc nhìn đàn anh, tôi có thể cảm thấy sự lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao được rút ra khỏi vỏ trong đôi mắt đó.

Anh ấy lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”

Đàn anh mỉm cười ôn hoà bình tĩnh nói: “Tôi là đàn anh của Đường Mẫn, tôi tên Lâm Thần.”

Ánh mắt Giang Ngôn hướng về phía tôi:

“Em và anh ta bên nhau rồi?”

Tôi cụp mắt xuống, một lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh ấy nói:

“Giang Ngôn, chúng ta dù sao đã ở bên nhau ba năm rồi, đừng nghĩ em cũng giống như anh.”

Câu nói này được thốt ra, ánh sáng nhỏ cuối cùng trong ánh mắt anh ấy cũng không còn.

Tôi không nói gì nữa, cùng Lâm Thần đi vào trong thang máy.

Là đàn anh lớn hơn tôi ba khoá, tính cách của Lâm Thần rất trưởng thành chững chạc.

Anh ấy không hỏi bất cứ điều gì, chỉ lái xe đưa tôi tới một căn nhà trống của bạn anh ấy, lại rất ân cần nói với tôi:

“Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi. Có gì cần giúp, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh.”

Sau khi cảm ơn Lâm Thần, tôi tắm qua một chút rồi nằm trên giường, nhưng không buồn ngủ chút nào.

Rời khỏi mối quan hệ với Giang Ngôn, tôi phát hiện ra tâm trạng của bản thân vậy mà lại rất bình thản.

Có lẽ trước đó, khi anh ấy gửi tin nhắn Wechat cố tình tránh né ánh mắt của tôi, hoặc là sau khi biết được anh ấy vẫn luôn đợi Lạc Giao quay trở lại, tôi đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý.

Buổi sáng ngày thứ hai, tôi đến công ty làm như thường lệ, nhưng lại bị Giang Ngôn chặn ở cổng vào công ty.

Những người vội vàng qua đường để lại ánh mắt hiếu kỳ, tôi lặng im một lúc, vẫn chủ động nắm cổ tay của anh ấy kéo Giang Ngôn qua góc bên cạnh.

“Giang Ngôn, anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Tôi cau mày nhìn anh ấy

“Sắp 9 giờ rồi, em phải đi làm.”

“Anh không muốn chia tay với em.” Anh ấy ôm chặt lấy tôi, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, ánh mắt cực kỳ cố chấp.

“Em nghe anh giải thích…. Anh với Lạc Giao hoàn toàn không có gì.”

Tôi nhất thời hoa mắt.

Lúc ở bên Giang Ngôn, không cần biết là mùa nào, tay của anh ấy luôn luôn lạnh lẽo.

Trước đó tôi luôn nói anh ấy đi khám trung y, có người nói cái gì mà cơ thể nhiễm lạnh, cần phải châm cứu để chữa.

Giang Ngôn có đánh c/h/ế/t cũng không chịu thừa nhận, tôi chỉ đành bỏ đi.

Mùa đông trời lạnh, anh ấy luôn cho tay vào túi áo của tôi, thậm chí còn đưa tay từ gấu áo, ấn vào eo của tôi.

Lúc đó tôi trừng mắt nhìn anh ấy, anh ấy lại bày ra vẻ mặt vô tội, nói với giọng điệu ấm ức.

Nên tôi luôn thỏa hiệp.

Những chi tiết ngày xưa tôi tưởng ấm áp ngọt ngào, đến bây giờ được phơi bày, đều biến thành những lưỡi d/a/o đâm vào tim tôi.

Lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ ra.

Mùa đông của năm năm trước, tôi ra ngoài làm thêm, ở con phố thương mại gần trường tôi tình cờ bắt gặp Giang Ngôn và Lạc Giao.

Ngày hôm đó là Giáng sinh, Thượng Hải có tuyết rơi nhẹ.

Giang Ngôn đặt những đầu ngón tay đỏ của mình lên mặt của Lạc Giao, ngay lập tức bị cô ấy dùng lực đẩy ra.

Anh ấy đứng tại chỗ, sững sờ một lúc, nhưng sau đó nhanh chóng thở dài và vòng tay qua vai cô ấy: “Được rồi, anh cũng không muốn em bị lạnh.”

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa tình yêu đích thực và việc ở bên nhau như một thói quen.

Tỉnh lại từ trong hồi ức, tôi mím môi thản nhiên cười một cái:

“Được, anh muốn nói gì thì nói, nhưng em thật sự phải đi làm. Giang Ngôn, em không giống anh, em cần làm việc để nuôi sống bản thân.”

5.

Năm đó chúng tôi tốt nghiệp, công ty của ba Giang Ngôn phát sinh một số vấn đề, nguồn vốn bị đứt đoạn, trên bờ vực phá sản.

Lạc Giao rất quyết đoán đưa ra lời đề nghị chia tay:

“Giang Ngôn, không phải là em không thích anh, mà sau khi ba anh phá sản, chúng ta đã là người không cùng một thế giới, anh hiểu không?”

Cô ấy rời đi rất gọn gàng dứt khoát, Giang Ngôn uống say khướt, gọi điện thoại cho tôi nói anh ấy đói.

Tôi thuận tay lấy chiếc áo khoác, giống nhiều lần trước đây tôi mua ít đồ ăn đêm mang xuống lầu dưới cho anh ấy, sau đó thì bị anh ấy hôn.

Khi đó ba của Giang Ngôn đã đi chạy vạy khắp nơi để kêu gọi vốn đầu tư, dùng hết các mối quan hệ của mình để đảm nhận hai dự án, cứu vớt công ty qua giai đoạn khó khăn nhất.

Sau đó, Giang Ngôn gia nhập vào công ty của ba mình, bắt đầu xử lý một số dự án.

Năng lực làm việc của Giang Ngôn rất tốt, ba anh ấy cũng nói, đợi sau khi Giang Ngôn kết hôn, thì ông ấy chuyển giao toàn quyền quản lý công ty cho anh ấy.

Giang Ngôn ngày hôm nay, chắc cũng xứng đáng với Lạc Giao rồi, đúng không?

Đôi môi Giang Ngôn run nhẹ, như muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói ra, chỉ chán nản hạ tay xuống.

“Đường Mẫn.”

Thanh âm ôn hoà của Lâm Thần đột nhiên vang lên sau lưng, giây tiếp theo, anh ấy đến bên cạnh tôi, rất tự nhiên vòng tay lên vai tôi:

“Đi thôi, anh dẫn em đi ăn sáng.”

Tôi không nhìn vào ánh mắt của Giang Ngôn nữa, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào khuôn viên công ty.

Đi qua ngã rẽ đầu tiên, Lâm Thần lập tức bỏ tay ra khỏi vai tôi:

“Được rồi, không chiếm tiện nghi của em nữa, đây chỉ là biện pháp tạm thời. Nhưng mà Đường Mẫn, em có thể cân nhắc sau này anh lái xe đưa em đi làm. Chỗ anh ở cách chỗ em chỉ có 300m.”

“Không cần đâu, em ngồi tàu điện ngầm cũng được.” Tôi lịch sự từ chối, nhưng rất nhanh bổ sung một câu, “Đợi chút em chuyển tiền thuê nhà cho anh, vẫn còn phiền anh giúp em chuyển trả cho bạn của anh nữa.”

Tối ngày hôm qua khi tôi nhận được tin nhắn của nhà hàng chuyển tới, đúng lúc Lâm Thần cũng gọi điện thoại qua.

Tôi do dự một lúc, nhưng vẫn hỏi anh ấy một câu, có thể giúp tôi chuyển nhà không.

Lâm Thần rất sảng khoái nhận lời, lại chủ động đề nghị có thể cho tôi thuê căn nhà trống của bạn anh ấy trong vài tháng.

Tôi rất cảm kích Lâm Thần, muốn mời anh ấy ăn một bữa vào cuối tuần.

Còn về những mặt khác, tôi có thể tự giải quyết, cố gắng không làm phiền tới anh ấy.

Tôi sắp xếp rất nhanh, kết quả buổi sáng mấy ngày hôm sau, ngoài trời mưa lớn.

Khi tôi cẩn thận cầm chiếc ô đi đến cổng tiểu khu, một chiếc xe màu đen quen thuộc từ từ tới gần rồi dừng trước mặt tôi.

Cửa xe dần hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Lâm Thần: “Lên xe đi.”

Tôi thu ô lại, mở cửa xe một cách dứt khoát rồi ngồi vào.

Lâm Thần cười nói: “Anh còn tường em lại từ chối anh một lần nữa chứ.”

Tôi vừa cài dây an toàn vừa cười nói: “Em cũng không ngu ngốc đến mức đó đâu.”

“Anh mang bữa sáng cho em, để trong cốp nhỏ, em ăn đi còn nóng đấy.”

Lâm Thần rất tốt với tôi, anh ấy rất lịch sự, nhưng lại có sự thiên vị rõ ràng.

Đến nỗi vào buổi sáng anh ấy còn đưa tôi đến cửa công ty, lúc đó cô bé ở quầy lễ tân còn hỏi nhỏ tôi: “ Đường Mẫn, chị với Lâm Thần có cái gì đó à?”

Tôi cười phủ nhận: “Chỉ là vừa khéo bọn chị ở gần nhau, ngoài trời lại mưa, anh ấy đưa chị đi một đoạn mà thôi.”

Buổi trưa, tôi vì sửa một cái bug nên phải ở lại văn phòng một chút.

Cô ấy lại vào kiếm tôi một lần, ánh mắt có chút kỳ quái: “Đường Mẫn, bên ngoài có người tìm chị.”

Tôi ra ngoài liền nhìn thấy Giang Ngôn.

Trong tay cầm một hộp cơm hai tầng, đứng đó im lặng nhìn tôi.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ bên chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt vốn ưa nhìn của anh ấy với những đường nét rõ ràng, khiến nó đặc biệt trở nên thanh tú.

Thời gian luôn đặc biệt ưu ái với Giang Ngôn.

Ba năm nay, tôi trưởng thành nhanh chóng trong khối lượng công việc nặng nề, kết quả là tôi trở nên mệt mỏi và kiệt quệ.

Còn sức hút anh ấy thì vẫn như thuở ban đầu, vẫn luôn khiến trái tim tôi rung động như vậy.

Tôi đưa Giang Ngôn đến căn phòng trà nhỏ, cau mày hỏi anh ấy: “Anh đến đây làm gì?”

Anh ấy nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn: “Trước kia không phải em nói cơm ở căn tin ăn không ngon sao? Anh đã nấu những món em thích.”

Tôi nhìn sang, nhìn thấy trên ngón tay dài mảnh khảnh mà Giang Ngôn đặt trên hộp cơm có hai vết đỏ rõ ràng, giống như là vết bỏng để lại.

Anh ấy không giỏi nấu ăn.

Trước kia, hâm nóng cơm trong lò vi sóng, hoặc là giúp tôi nấu mì cà chua trứng khi tôi tăng ca về muộn đã là cực hạn đối với anh ấy rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu: “ Giang Ngôn…. chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi anh hiểu không? Anh căn bản không hề thích em, anh làm những thứ này để làm gì?”

Ký ức về việc thời đại học anh ấy cố ý dùng tôi để k1ch thích Lạc Giao lại ùa về, lòng tôi đau thắt lại như kim đ/â/m, tôi siết chặt hai bàn tay.

Giang Ngôn tiến về trước một bước, cúi đầu xuống, đôi môi mím chặt nhìn tôi:

“Bây giờ anh bắt đầu theo đuổi em lại từ đầu, được không?”

Tôi lắc đầu.

Ánh mắt anh ấy tối sầm lại, sắc mặt trắng bệch.

Tôi không hiểu.

Nếu Lạc Giao đã trở về rồi, tại sao anh ấy vẫn tiếp tục bám lấy tôi không buông chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.