Thật ra thì Anh Vương không hề muốn xen vào việc của người khác, nhất là lần trước xía vào chuyện tào lao của Điền Nhuệ Đống, làm hại hắn ta về sau bị các loại lời đồn công kích, hiện tại hắn ta chỉ cần thấy người khác cãi nhau là đã muốn quay đầu bỏ chạy.Vốn hôm nay hắn ta cũng muốn như vậy, nhưng sau khi hắn ta nghe được tiếng Gia Mẫn rống giận, lại không thể không quay bước chân lại đây.
Mẫu thân có ý lôi kéo Thuận An công chúa, nếu chuyện hôm nay hắn ta xoay người rời đi lọt vào tai Thuận An công chúa, thì sẽ vô cùng bất lợi với hắn.
Cô biểu muội Gia Mẫn này hay nói thẳng, làm việc tùy tiện, tính tình lại không quá tốt, nàng ta chọc ai hay ai chọc nàng ta, đều là chuyện phiền toái.Từ cửa sau đi tới, nhìn thấy Hoa Lưu Ly bị Gia Mẫn ngăn ở góc tường, Anh vương nhíu nhíu mày: "Gia Mẫn, Hoa huyện chúa thân thể không tốt lắm, nơi này lại gió lớn, có lời gì muốn nói thì trước tiên có thể tìm một chỗ tránh gió ngồi chậm rãi trò chuyện."Lời này cũng không có ý tứ chỉ trích Gia Mẫn khi dễ Hoa Lưu Ly, nhưng Gia Mẫn lại có chút mất hứng: "Đây là nàng tự đi tới, cũng không phải ta dẫn nàng ra."Bị Gia Mẫn xem thường, sắc mặt Anh vương hơi trầm xuống, nhất là bây giờ còn có người ngoài ở đây, hắn ta càng không thể chịu đựng được người có địa vị thấp hơn hắn lại dám có ý kiến với hắn: "Gia Mẫn!"Thấy Anh vương nổi giận, Gia Mẫn mặc dù không cam lòng, cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện, nàng ta quay đầu oán hận trừng Hoa Lưu Ly một cái.
Nàng ta không rõ, vì sao nam nhân đều thích che chở cho loại nữ nhân trông có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng thực chất lại rất có tâm cơ này?Tiếp thu được ánh mắt phẫn nộ Gia Mẫn quận chúa, Hoa Lưu Ly nặn ra một nụ cười vô tội lại ngây thơ."Vương gia, quận chúa, nếu hai vị không có chuyện gì nữa, thần nữ cáo lui trước." Mặc dù không quá ưa thích hai người kia, nhưng Hoa Lưu Ly cảm thấy, hai người kia gom cùng một chỗ rất tốt, dạng người này không cần đi gieo họa cho người khác.Quả thực chính là một đôi trời đất tạo nên, hoàn mỹ."Sao huyện chủ chỉ dẫn theo có một nha hoàn thế?" Anh vương nhìn gương mặt trắng nõn của Hoa Lưu Ly, còn có vòng eo tinh tế kia, rất lo lắng trên đường trở về nàng lại xảy ra vấn đề gì.
Đến lúc đó phụ hoàng phái người điều tra một cái, được rồi, trước khi xảy ra chuyện đã gặp qua hắn ta cùng Gia Mẫn, đến lúc đó hắn ta tìm ai nói rõ lí lẽ đây?"Không cần, nơi này cách Thọ Khang cung cũng không xa." Hoa Lưu Ly thật sự là một chút cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chia rẽ hai người xứng đôi như thế, lương tâm của nàng sẽ bất an."Huyện chủ đến trong cung ở tạm, chính là khách nhân của hoàng gia chúng ta, ta...""Cho nên liền để Cô đến đưa đi."Ba người cùng nhau quay đầu, nhìn thấy thái tử ngồi trên bộ liễn, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào chiếc áo choàng thêu chỉ vàng của hắn, khiến cả người hắn như muốn phát sáng.Chúng thái giám hạ bộ liễn xuống, thái tử bước xuống bộ liễn, chậm rãi đi đến trước mặt ba người, ánh mắt của hắn lướt qua Gia Mẫn đang làm lễ chào mình, cười nói với Hoa Lưu Ly: "Tới đây."Hoa Lưu Ly phúc phúc thân với Anh vương, đi theo sau lưng thái tử.
Lúc đến bên cạnh bộ liễn, thái tử dừng bước lại nhìn Hoa Lưu Ly.Hoa Lưu Ly trừng mắt nhìn."Được rồi." Thái tử thở dài, "Cô lớn hơn nàng năm tuổi, liễn này tặng cho nàng ngồi.""Sao có thể chứ." Hoa Lưu Ly lắc đầu từ chối, "ý tốt của Điện hạ thần nữ xin nhận, nhưng không có đạo lý nào để thần nữ ngồi liễn, điện hạ ngài lại đi bộ."Thái tử cười khẽ: "Cô có ý tứ là, để nàng ngồi trước, chờ thái giám đưa bộ liễn khác tới.""Vậy xin đa tạ điện hạ." Hoa Lưu Ly cười đến mặt mày cong cong, đi đến bộ liễn ngồi xuống.
Trên bộ liễn có một mùi thơm nhàn nhạt, nàng ngửa đầu nhìn Thái Tử cao lớn anh tuấn, nhớ lại một số việc thời thơ ấu.Khi còn bé nàng nũng nịu không muốn uống thuốc, mẫu thân sẽ đưa cho nàng ngựa gỗ của Thái Tử, nói khi còn bé hắn rất dễ sinh bệnh, nhưng vì để thân thể có thể tốt lên, mỗi ngày hắn đều chịu khổ uống mười bát thuốc."Vậy sau đó thì sao?" Nàng khi đó trẻ người non dạ lại dễ bị lừa gạt truy hỏi."Về sau bệnh của hắn liền bắt đầu chậm rãi tốt hơn." Mẫu thân đút cho nàng một phần thuốc đắng, lại nhét một viên đường vào trong miệng nàng, "Không chỉ có thông minh học giỏi, mà cung tiễn và kiếm thuật cũng học rất khá."Thuở ấu thơ trẻ con của nàng, thật sự cho rằng hoàng gia có một đứa nhóc đáng thương, mỗi ngày uống mười bát thuốc, còn còn phải đi học viết chữ luyện kiếm thuật vô cùng cực khổ, cho nên trong lòng phi thường đồng tình với hắn, nên khi hắn gửi ngựa gỗ nhỏ tới, nàng đều gìn giữ thật tốt.So sánh với đứa nhóc đáng thương ấy, mỗi ngày nàng chỉ cần uống một chén thuốc, được phụ huynh mẫu thân cưng chiều hết mức, thật sự là quá may mắn mà.Về sau nàng trưởng thành, rốt cuộc không cần uống nước thuốc đắng nữa, lúc đó nàng mới biết một đứa trẻ mỗi ngày không thể uống mười bát thuốc được, nhất là một nam nhân tôn quý nhất nhì thiên hạ, thái tử tuyệt đối không thể nào là đứa nhóc đáng thương mà nàng tưởng tượng được.Cho nên người lớn không nên tùy tiện nói dối con nít, con nít rất dễ dàng coi là thật.Nhìn thấy thái tử tặng liễn cho Hoa Lưu Ly ngồi, mà hắn thì lại đứng đấy, trong lòng Gia Mẫn thầm trợn trắng mắt một cái.
Những nam nhân này quả nhiên đều là mắt mù, đều khoái dính chiêu này.Không bao lâu, mấy thái giám nâng một bộ liễn khác chạy chậm tới, Hoa Lưu Ly từ bên trên bộ liễn đứng lên: "Đa tạ thái tử."Thái tử lười biếng ngồi trở lại bộ liễn của mình, nói với Hoa Lưu Ly: "Đi, ta trở về với nàng."Hoa Lưu Ly ở trong cung mười ngày, tuy nàng có ý muốn xuất cung, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, trước khi Đại Lý Tự chưa tìm ra hung thủ, thì nàng không thể xuất cung.Đây không phải hoàng gia khó xử nàng, ngược lại là cố ý cho Hoa gia vinh quang.Nhưng...!cuộc sống trong cung thật sự quá khó chịu đi.Thấy thái tử đi xa, Anh vương trầm mặt hừ lạnh: "Thân là thái tử, lại chỉ biết xa hoa lãng phí hưởng thụ."Chỉ có mấy bước đường mà còn muốn ngồi bộ liễn, rõ ràng là cố ý sĩ diện ở trước mặt các huynh đệ khác."Yên tâm đi, vương gia." Biết mình vừa rồi làm cho Anh vương có chút mất hứng, cho nên lúc này Gia Mẫn cố tình nịnh nọt, "Thái tử và Hoa Lưu Ly đi lại càng gần, thì càng bất lợi với hắn."Anh vương trầm mặc một lát, lập tức vui vẻ nói: "Cô nói đúng."Thân là đế vương, phụ hoàng không có khả năng dễ dàng tha thứ Thái Tử qua lại thân thiết với người Hoa gia.
Hoa gia nắm giữ mấy chục vạn đại quân, mặc kệ hoàng tử nào thân thiết với Hoa gia, đều sẽ dẫn tới phụ hoàng nghi kỵ, huống chi là Thái Tử.Mất đi Thánh tâm, Thái Tử chính là lão hổ nhổ răng, sẽ không còn một chút uy hiếp nào.*****.